Không có tiêu đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta sờ thấy một chiếc đuôi xù xù lông lá trong chăn.

Hoàng thượng muốn kéo cái đuôi lại, nói phét với ta nhất định đấy chỉ là một cái chổi lông gà thôi.

Ta nói trong cung nhất định có ma quỷ lộng hành.

Hoàng thượng lập tức lo xoắn vó:

"Nói bậy, ta đã ở trong cung mấy trăm năm rồi, trước nay chưa bao giờ nghe thấy có chuyện ma quỷ."

"..." Ta lặng lẽ nhìn về phía đầu giường, im lặng.

Không khí bỗng trở nên yên ắng lạ thường,

Hô hấp của hoàng thượng như sắp tắc thở. Không biết qua bao lâu, hắn mới lắp ba lắp bắp nói:

"Ý ta là, triều ta đã thành lập được mấy trăm năm, trong cung chưa từng có chuyện ma quỷ. Nhất định... nhất định là gần đây nàng ngủ không đủ giấc, hoa mắt thôi."

Ta lặng lẽ nắm chặt cái đuôi hơn, bình tĩnh hỏi hắn:

"Sao chổi lông gà gì mà sờ còn thấy ấm ấm?"

Hắn hình như lo lắng đến mức cái đuôi lông cũng sắp đổ mồ hôi hột:

"Lập hạ rồi, bởi vậy mới nóng thôi."

Ta lại hỏi tiếp:

"Bởi vậy nên người mới thò đuôi ra đúng không? Để tản nhiệt chứ gì?"

"Ta... ta không cố ý mà" Đôi mắt xanh lục của hắn chớp mắt trở nên rưng rưng trong suốt, giống như sắp khóc nhè đến nơi, cuối cùng còn nhỏ giọng nói: "Nàng...nàng có thể...buông nó ra trước không...nóng lắm..."

"Ừm". Thấy giọng điệu hắn đúng là có chút đáng thương, ta liền từ bi thả tay ra, hắn liền lập tức đem cái đuôi "vèo" một cái kéo, giấu vào trong chăn, lại còn cuộn chặt chăn dịch dịch ra phía ngoài giường.

Ta quay đầu, bất lực thở dài một tiếng, nói với cái tên đang trốn bên mép giường:

"Thắp đèn lên."

Hắn chỉ thò một đôi mắt ra khỏi chăn, nhìn về phía ta:

"Nàng không ngủ nữa à?"

Ta khẽ liếc mắt về phía hắn, nhắc nhở:

"Màu mắt vẫn còn chưa biến lại kìa."

"Hả?" Vừa nghe hắn liền lập tức nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, đồng tử đã trở về như lúc bình thường.

Ta: "Thắp đèn."

Hắn rề rà ngồi dậy, nhúc nha nhúc người như con sâu đo bò trên cái bắp cải xanh, còn chưa thấy hắn dùng đến hộp quẹt, đèn đã tự động sáng mọe lên rồi.

Hắn dùng hai tay bưng cây nên nhỏ, ngồi bên cạnh tôi, dưới ánh nến vàng, trông thần sắc ủ rũ như con cún mắc mưa.

"Rốt cục sao nàng lại phát hiện được chứ?"

Ta vẫn nằm thẳng, nhìn hắn dưới ánh đèn:

"Lẽ nào người không cảm thấy mười ngày thì đến chín ngày ăn thịt gà rất là kỳ lạ à?"

"Kỳ chỗ nào chứ..." Hắn khẽ lẩm bẩm một tiếng, có vẻ như vẫn chưa phục lắm.

"Thế đến áo ngủ cũng thêu hình mấy cái đùi gà to to thì có lạ không?"

.....

---------

Tác giả: 神仙研究所

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro