Chú cháu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con không đi! Tiêu Chiến, chú không thể đuổi con đi!"

Một thiếu niên mười lăm sáu tuổi đứng giữa phòng khách, dùng ánh mắt đỏ rực mà hét lên với người đàn ông cao lớn trước mặt.

Người đàn ông dường như đang kìm nén cơn tức giận của mình, môi mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt đen sắc bén lạnh như băng, nhìn chằm chằm thiếu niên.

Người kia biết, ánh mắt xa lạ như vậy đã kích thích thần kinh của cậu: "Nếu chú đuổi con đi, con sẽ vĩnh viễn hận chú!"

Người đàn ông cuối cùng cũng bị câu này chọc tức, đứa nhỏ này là do chính mình nuôi dưỡng, bây giờ cứ như vậy nói ghét hắn.

Tiêu Chiến hung hăng bóp chặt má cậu nhóc, lãnh đạm khiến người ta sợ run: "Ghét tôi sao? Vương Nhất Bác, nếu làm vậy có thể xóa bỏ mớ suy nghĩ sai lệch của cậu, tôi thà để cậu hận tôi!"

Vương Nhất Bác hai má đau đến không nói được lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông, nhưng lại nghe người kia tiếp tục nói: "Tôi đã làm thủ tục cho cậu ra nước ngoài, trường học bên kia cũng đã đăng ký rồi, sắp tới cũng sẽ có người chăm sóc sinh hoạt của cậu."

Sau đó, người đàn ông khoát tay, Vương Nhất Bác bị cưỡng chế đưa lên xe đến thẳng sân bay, cậu chỉ biết hét lên bất lực chứ không thể thay đổi quyết định của người kia.

***
Năm năm trôi qua, Vương Nhất Bác bây giờ thay đổi rất nhiều, thái độ vui vẻ tự nhiên hơn. Nét trẻ con trên gương mặt đã biến mất, thay vào đó là một người trưởng thành chín chắn.

Hai người đối diện nhau, Tiêu Chiến không biết phải nói gì, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm đối phương.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng bầu không khí nặng nề này cũng bị phá vỡ, cậu nở nụ cười, giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên:

"Chú, con đã trở về..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww