Thơ - 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ?
Đâu phải lúc nào em cũng tươi cười.
Đâu phải khi nào em cũng chịu san sẻ
Những nỗi buồn man mác trong lòng người?

Có những lúc, buồn trong lòng, giấu.
Có những lúc, nước mắt rơi, lặng lẽ lau.
Có những khi, đau trong tim, đâu ai thấu.
Bây giờ, ở trong em, toàn nước chỉ vết khâu.

Họ bảo: "Chỉ cần em học tốt,
Lấy về hạng nhất lớp thì có quà."
Chẳng một lời động viên, an ủi.
Như thể nơi đó đối với em, chẳng phải "nhà".

Họ vô tâm, họ ích kỷ.
Họ chẳng bao giờ chịu nghĩ cho em.
Người con gái bé nhỏ,
Bật khóc mỗi khi giấu mình trong đêm.

Họ đè nặng trên vai em, đầy áp lực.
Học ngày, học đêm, nhiều khổ cực.
Em cố gắng vì họ, cố gắng để bản thân được chứng minh.
Đến cuối cùng, cái họ cần là thành tích,
Chẳng quan tâm đến máu mủ của mình.

Ngày ngày mắng chửi, ngày ngày đánh đập.
Trên thân xác em đã đầy vết bầm tím.
Đến tâm hồn cũng không tránh khỏi sự vùi dập.
Từng con chữ nặng nề, theo gió cứa vào tim.

Lòng em giờ nguội lạnh.
Tựa chẳng còn cảm xúc,
Họ bảo: "Vô tâm, xấu tánh."
Em cũng không còn cảm thấy uất ức.

Em cứ mãi sống trong bóng tối.
Vì đâu ai chắc sau con mưa, trời lại sáng?
Em như chú chim nhỏ, lạc lối.
Cứ mặc để nước mắt và máu chảy, chảy ra thành hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro