Concert-chuyện chưa kể!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


/Văn ca, anh đang làm gì đó?/

Chu Chí Hâm nhìn màn hình điện thoại mà không khỏi ủ rũ, cuộc hội thoại chỉ chứa đầy khung chữ mày xanh của cậu, còn người bên kia thì mãi vẫn không thấy hồi âm.

Gần đây Lưu Diệu Văn rất bận, anh phải tập luyện để chuẩn bị cho buổi concert sắp tới, vốn đã không có thời gian nghỉ ngơi nên việc trả lời tin nhắn của Chu Chí Hâm lại càng không thể, cùng lắm cũng chỉ có thể đọc qua vài tin.

Lưu Diệu Văn sau khi về nhà đã là tối muộn, anh lướt đọc lại từng tin nhắn của Chu Chí Hâm rồi trả lời từng cái. Nhìn những dòng tin nhắn hỏi han cũng đủ khiến Lưu Diệu Văn đỡ mệt hơn phần nào. Loay hoay một hồi thì cũng đã gần 1 giờ sáng, anh lướt xem siêu thoại của mình và Chu Chí Hâm một lúc rồi mới chịu đi ngủ.

Cuối cùng ngày diễn ra concert cũng đã đến, bên ngoài sân vận động có rất đông người đang xếp hàng để được vào trong. Nhìn số ghế ở sân vận động đang được lấp đầy, trong lòng Lưu Diệu Văn bỗng có chút căng thẳng. Anh gửi cho Chu Chí Hâm một vài đoạn tin nhắn nhưng mãi vẫn không thấy cậu trả lời, cả ngày hôm nay anh cũng không nhận được bất chứ tin nhắn nào từ cậu cả. Ngỡ tưởng Chu Chí Hâm giận mình vì không chịu trả lời tin nhắn cậu, Lưu Diệu Văn lại càng thêm ảo não.

Vẫn còn 30 phút, Lưu Diệu Văn đành phải gác mọi chuyện sang một bên để ôn lại một số động tác cho buổi diễn. Đang luyện tập thì Lưu Diệu Văn nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng.

"Lưu Diệu Văn sư huynh"

Cái giọng sữa vừa đáng yêu vừa nhỏ nhẹ đó chỉ có thể là Chu Chí Hâm, không lẫn vào đâu được, chắc chắn là bảo bối của Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn vừa quay người lại thì đã thấy ngay bóng dáng quen thuộc trước mắt.

"Chu Chí Hâm"

"Dạ"

Lưu Diệu Văn vội chạy đến ôm chầm lấy Chu Chí Hâm trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

"Bảo bảo, sao em lại đến đây, sao không nói cho anh biết, sao không trả lời tin nhắn của anh. Anh cứ tưởng là em giận anh rồi, anh nhớ em lắm đó"

Giọng của Lưu Diệu Văn nghẹn lại như sắp khóc, Chu Chí Hâm đành phải kéo anh vào phòng thay đồ bên cạnh.

"Bảo bảo, huhu"

"Văn ca đừng khóc, em là muốn tạo bất ngờ cho anh mà, em cũng nhớ Văn ca lắm"

"Hức, anh không có khóc"

Lưu Diệu Văn mếu máo ôm chặt lấy Chu Chí Hâm, thế nhưng vẫn cứng đầu một mực phủ định việc mình đang khóc

"Văn ca ngoan, Văn ca không khóc. Văn ca nhanh đi rửa mặt rồi trang điểm lại đi, mặt nhem nhuốc hết cả rồi kìa"

"Em đuổi anh"

Lưu Diệu Văn càng nói càng khóc nhiều hơn, lớp trang điểm thiếu điều muốn trôi hết sạch.

"Em không đuổi, nhưng mà sắp đến giờ rồi, anh phải chuẩn bị cho thật tốt. Em sẽ xem anh biểu diễn đó, em không muốn thấy bạn trai mình vừa mếu vừa hát đâu"

"Anh không có khóc mà"

"Em có bảo anh khóc đâu, anh mếu thôi"

Nói rồi Chu Chí Hâm đẩy Lưu Diệu Văn vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi trang điểm lại, cũng may là vừa kịp giờ. Chu Chí Hâm cũng theo chỉ dẫn lên phía khán đài ngồi. Vị trí cũng tương đối ổn, vừa vặn có thể nhìn rõ Lưu Diệu Văn.

Bên phía Lưu Diệu Văn thì từ khi gặp lại bạn nhỏ nhà mình cũng đã vui lên không ít, suốt buổi diễn đều rất thuận lợi, chẳng qua là...

"Lưu Diệu Văn, em đừng nhìn về khán đài phái bên trái nữa, không là chút nữa anh tách em với Chu Chí Hâm ra bây giờ"

Mã Gia Kỳ cũng hết nói nổi đứa em trai này, vừa thấy người thương là mắt đã sáng lên như sao, buồn cười hết chỗ nói.

"Em biết rồi"

Thế nhưng lời nói của Mã Gia Kỳ dường như chẳng thấm vào đâu, suốt buổi diễn Lưu Diệu Văn vẫn cứ nhìn về phía Chu Chí Hâm, bắn tim cũng hướng về phía đó, nháy mắt cũng hướng về phía đó...

Chu Chí Hâm ở khán đài đương nhiên cũng nhận ra điều đó, trong lòng cậu tươi như hoa hướng dương đang mùa nở rộ.

Kết thúc buổi biểu diễn, Chu Chí Hâm đợi fan đi hết rồi mới vội chạy đi tìm Lưu Diệu Văn.

"Bảo bảo, anh ở đây, chạy từ từ thôi cẩn thận ngã"

Chu Chí Hâm chạy vội về phía Lưu Diệu Văn đang đứng, xung quanh chẳng có ai hết, có lẽ Lưu Diệu Văn đã đuổi người ta đi hết rồi.

"Bảo bảo, ôm ôm"

Lưu Diệu Văn vừa nói vừa giơ hai tay ra muốn ôm, Chu Chí Hâm cũng đành chiều theo bạn trai "lớn".

"Văn ca hôm nay đỉnh lắm luôn"

Bạn sói được bé mèo nhà mình khen thì trong lòng vô cùng tự mãn.

"Vậy em phải thưởng cho anh"

"Thưởng gì, em không mang theo gì cả"

Chỉ trực chờ mỗi câu này, Lưu Diệu Văn liền cúi xuống hôn chụt vào hai bên má của bạn nhỏ.

Vì sao không phải môi ư? Vì bạn nhỏ chưa đủ tuổi, bạn nhỏ không thích hôn môi.

"Aaa, anh chiếm tiện nghi của em, em mách mẹ Lưu"

"Em không dám đâu". Lưu Diệu Văn vênh váo nhìn Chu Chí Hâm.

"Hứ, em dám đó. Lúc nãy trên khán đài gặp mẹ Lưu, mẹ Lưu khen em dễ thương, còn bảo em là nếu anh bắt nạt em thì cứ mách mẹ Lưu đó. Anh coi chừng em"

Chu Chí Hâm vừa nói vừa hất cằm với Lưu Diệu Văn ra vẻ tự đắc, còn trong mắt Lưu Diệu Văn thì chỉ là một bé mèo đáng yêu đang trong tình trạng tự mãn mà thôi...

Nói chuyện được một lúc thì Lưu Diệu Văn phải về kí túc xá để livestream với cả nhóm, gương mặt của anh trên đường về cứ như vừa bị ai đánh, âm u cả buổi.

"Tiểu Lưu sao thế, ai bắt nạt em à"

"Còn có thể sao nữa, chắc chắn là đang chơi với mèo thì bị chúng ta bắt về đó"

Mã Gia Kỳ như biết hết tất cả, anh trả lời rất tự tin, chỉ một câu nói cũng đủ giải đáp thắc mắc của cả nhóm.

"Tươi tắn lên đi, chút nữa mèo nhỏ còn xem livestream của chúng ta nữa đó"

"Ồ"

Buổi live bắt đầu, Lưu Diệu Văn cũng đã lấy lại tinh thần để bắt đầu cho buổi live. Buổi live vừa bắt đầu được vài phút thì Lưu Diệu Văn đã để ý thấy mpotj tài khoản weibo quen thuộc, anh lúc đó chỉ muốn nhảy cẫng lên khoe rằng bé cưng đang xem live của mình.

Trương Chân Nguyên bên cạnh thấy vậy thì liền nắm bắt thời cơ để chọc em út, vừa mờ miệng ra đã khen "Tiểu Trư khả ái" làm Lưu Diệu Văn đỏ hết cả mặt.

Kết thúc buổi live ai cũng mệt mỏi, cả nhóm vừa định về phòng đi ngủ thì thấy staff của F3 đi vào. Quả như dự đoán, cả đám nhóc F3 cũng lon ton đi theo sau-bao gồm cả bé cưng của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn vừa thấy Chu Chí Hâm thì đã muốn chạy đến ôm lấy cậu nhưng bị cái trừng mắt của Chu Chí Hâm làm cho đứng yên bất động.

"Hôm nay F3 sẽ ở lại với sư huynh nhé. Mọi người tự chia phòng cho thoải mái, có được không?"

"Được ạ"

Cả đám nhóc đồng thanh trả lời, qi cũng hào hứng khi được ở cùng với sư huynh.

Thấy staff vừa ra khỏi cửa, Lưu Diệu Văn đã vội chạy đến giành Chu Chí Hâm.

"Em và Chu Chí Hâm sẽ ngủ ở phòng 6, phòng đó nhỏ, ngủ hai người là được rồi, còn lại mọi người tự chia nhé"

"Tiếc thật, bọn anh lại muốn ngủ với tiểu Chu cơ, tiểu khả ái như này phải để cho bọn anh với chứ, tiểu Lưu cứ giành vậy là không công bằng đâu"

Mã Gia Kỳ vừa nói xong thì cả nhóm đều lén cười thầm trong lòng, sau đó cũng nhiệt tình hưởng ứng.

"Không cho, Chu Chí Hâm của em"

Lưu Diệu Văn ôm khư khư Chu Chí Hâm trong lòng, quyết không cho ai giành bạn nhỏ cả.

"Thôi được rồi, tiểu Lưu không cho thì đành thôi vậy... Hai đứa về phòng đi, còn lại bọn anh tự chia"

Được lệnh của Mã Gia Kỳ, Lưu Diệu Văn vội kéo Chu Chí Hâm vào phòng mình với tâm trạng hớn hở.

"Bảo bảo, anh nhớ em lắm luôn"

"Lúc nãy anh vừa mới gặp em xong mà"

"Không, xa em một phút thôi là anh đã thấy nhớ rồi. Hôm nay bảo bảo làm anh buồn, bảo bảo không trả lời tin nhắn của anh"

"Ơ, em giải thích rồi mà"

"Anh mặc kệ, phạt em tối nay phải ôm anh ngủ, phạt em cho anh thơm má nữa"

Hết cách rồi, Lưu Diệu Văn nay nhõng nhẽo quá đi, ngay cả Chu Chí Hâm cũng thấy bất lực. Cậu tiến đến hôn vào môi Lưu Diệu Văn, doạ anh một phen hú hồn.

"Ơ, bảo bảo vừa hôn môi anh á"

"Chả lẽ không?"

"Aaa, yêu bảo bảo quá đi, bảo bảo hôn anh nữa đi"

"Không, đi ngủ đi"

"Ơ"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro