Quyển 2: Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Tô Tiểu Bối tỉnh dậy, phát hiện mọi người không giống như mọi khi.


Tiểu ca Quý Gia Văn tỏ ra cung kính, lễ phép với cô hơn rất nhiều, tối qua


cậu đã chơi rất vui vẻ, còn cảm thấy cô là người có tài, có kiến thức. La


Hoa, Tào Hạ Đông cũng không hời hợt như trước nữa. Sau đó là Phó Ngôn, hắn còn cẩn thận hơn cả trước đây, rất quan tâm đến Phương Bình, có lẽ cảm thấy cô đang lôi kéo những người khác, tình huống này sẽ nảy sinh ảnh hưởng bất công đối với vụ án của Thất Sát trang, nên có vẻ lo lắng.


Còn Phương Bình, nhìn biểu cảm và phản ứng của ông ta, Tô Tiểu Bối


cảm thấy mình đã thành công, ông ta tin tưởng phương pháp của cô, từ đó


nảy sinh nghi ngờ đối với chính mình. Tô Tiểu Bối lặng lẽ quan sát, không


cố ý tiếp cận ông ta. Cô biết, bây giờ chỉ còn thiếu một cơ hội để ông ta


chủ động tìm cô nhờ giúp đỡ.


Chỉ cần ông ta có suy nghĩ này, vậy thì cứ coi như ra khỏi núi Linh Lung


rồi, cô cũng vẫn có cơ hội giúp đỡ ông ta.


Nhưng nếu hỏi ai là người khác thường hơn cả so với lúc trước thì đó


chính là tráng sĩ tiên sinh Nhiễm Phi Trạch. Ngày hôm nay, chàng tương


đối nóng nảy, dường như không thuận mắt với tất cả mọi người, chàng còn


trông chừng cô giống như chuột canh giữ lương thực. Ừm, hình dung thế


này đúng là không thoả đáng lắm, nhưng cô thực sự có cảm giác này.


Cô vẫn ngồi trên chiếc hộp đao như trước, chàng thì luôn lượn lờ vòng


quanh cô, nói một cách chính xác là luôn diễu qua trước mặt cô, chặn tầm nhìn của cô. Gọt cành cây cũng phải gọt ở trước mặt cô, bện dây thừng


làm công cụ phá cạm bẫy cũng phải ngồi ở trước mặt cô, cái gáy của


chàng cứ diễu qua diễu lại trước mặt, thật phiền phức.


"Tráng sĩ." Tô Tiểu Bối nhịn hơn nửa ngày, cuối cùng không nhịn nổi nữa.


"Chuyện gì?" Nhiễm Phi Trạch dừng công việc đang làm dở, quay đầu


nhìn cô.


"Huynh có thể xê ra một chút không?"


"Vì sao?"


"Huynh chắn ta rồi."


"Chắn nàng làm chuyện gì?"


Tô Tiểu Bối tắc nghẹn, cô có thể làm chuyện gì được, cô căn bản chẳng


làm được gì. "Đờ đẫn." Chắn tầm nhìn đờ đẫn của cô rồi.


Nhiễm Phi Trạch nhìn quanh, lại nhìn nàng, rồi lại nhìn chỗ mình đang ngồi, đáp lời: "Chỗ cô nương cần để đờ đẫn vẫn khá rộng."


"Ừm, cho nên phiền huynh xê dịch đi một chút."


Không xê, không thể mượn y phục nam tử của người khác cho nàng mặc


thì chỉ có cách duy nhất là chàng phải vất vả một chút, giúp nàng che chắn


tầm nhìn. Nhiễm Phi Trạch quay người lại, tiếp tục làm việc.


Tô Tiểu Bối trừng mắt với bóng lưng của chàng, không chịu nhúc nhích


sao?


"Tráng sĩ." Cô kìm nén một lát rồi lại gọi.


"Chuyện gì?"


"Huynh chắn ta ngắm phong cảnh rồi."


"Cảnh trí chỗ nào đẹp như vậy?"


Ngoại trừ lưng của huynh ra đều đẹp hết. Tô Tiểu Bối câm nín nghẹn lời,


đành tiếp tục lườm chàng. Kết quả dưới cái lườm của nàng, Nhiễm Phi


Trạch nói: "Cô nương, ta thân thể tráng kiện, lưng dài vai rộng, cũng khá


là vui mắt, cô nương cảm thấy thế nào?"


"Huynh nói xem?" Tô Tiểu Bối thực sự muốn nghiêm mặt lại với chàng,


da mặt đừng có dày đến mức quá đáng thế chứ.


"Cô nương nên nói, huynh nói xem ta có nghĩ như vật không?" Nhiễm Phi


Trạch cười tủm tỉm, cuối cùng cũng kìm lại được trước khi Tô Tiểu Bối


thực sự giận dữ, chàng thu dọn đồ đạc, ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Bối.


"Tráng sĩ làm sao vậy?"


"Hử?"


"Vì sao tâm trạng không tốt?"


"Hả?"


"Vì sao tâm trạng không tốt còn ngại nói?"
Nhiễm Phi Trạch không ậm ừ nữa, mà đổi thành xoa mũi. Có đôi lúc nữ


nhân quá hiểu lòng người cũng không phải là chuyện tốt. Lúc này Quý Gia


Văn chạy đến, cung kính nói: "Tiền bối, ta thu những cái này lại nhé."


Nhiễm Phi Trạch gật đầu, Quý Gia Văn chuyển chỗ dây thừng chàng bện


sang một bên, sắp xếp để vào cùng chỗ với những sợi dây người khác bện.


Tô Tiểu Bối không kìm được nhỏ tiếng hỏi: "Cậu ấy gọi huynh là tiền bối


sao?"


"Ta đích thị là tiền bối của cậu ấy."


"Ồ." Tô Tiểu Bối gật đầu. "Ta còn tưởng rằng tiền bối là để gọi những


người có tuổi một chút, giống như bọn Tào Chưởng môn."


Nhiễm Phi Trạch lườm nàng một cái, chẳng qua chàng chỉ ngồi chắn cho


nàng một lúc, thế mà nàng phải trêu chọc chàng thế sao? Đúng là tuổi của


chàng cũng không nhỏ, nếu thành thân sớm một chút, sinh con sớm một


chút, con chàng cũng lại thành thân sớm và sinh con sớm một chút, thì giờ


này chàng đã làm ông nội rồi. Có điều chàng hành tẩu khắp nơi nên đã bỏ


lỡ nhiều năm, nhưng như thế này bây giờ vừa khéo xứng đôi với nàng.


"Cô nương cũng giống ta." Chàng không nhịn được muốn nhắc nhở nàng


một chút.


Tô Tiểu Bối ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu ra chàng muốn nói gì, cô ngẩn


người, sau đó mặt đỏ hồng, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng về tuổi tác của


mình, biện bạch: "Ở quê hương của bọn ta, như ta cũng là rất bình


thường." Nhìn biểu cảm của Nhiễm Phi Trạch, lại nói: "Không phải là


bình thường trong điều kiện bình thường không gả đi được, mà là tuổi tác


bình thường. Chỗ bọn ta rất nhiều cô nương có độ tuổi giống với ta, cũng


chưa gả đi."


Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc gật đầu. "Các cô nương ở quê hương của cô


nương, thực sự là bản lĩnh vững vàng."


Tô Tiểu Bối bỗng chốc ngậm miệng, còn bản lĩnh vững vàng nữa, là


không ai sốt ruột, được chưa nào. Dù sao thì cô cũng không sốt ruột.


"Cho nên chúng ta như thế này, thật là xứng đôi, cô nương thấy sao?"
"Đi, đi." Dám lấy cô ra trêu chọc, đùa cợt, tránh sang một bên đi.


Nhiễm Phi Trạch xoa mũi, đang muốn nói tiếp thì Tào Hạ Đông đã gọi


chàng đi bố trí những thứ đồ đã chuẩn bị xong. Trong lòng Nhiễm Phi


Trạch thực sự không thoải mái, lầm bầm mấy câu, dặn dò Tô Tiểu Bối chớ


có chạy loạn, sau đó mới rời đi. Tô Tiểu Bối làm mặt quỷ với bóng lưng


chàng, tầm nhìn trước mặt cuối cùng cũng đã thoáng đãng hơn.


Lát sau, bên cạnh bỗng có người nhỏ tiếng gọi: "Tô cô nương."


Tô Tiểu Bối quay lại, là Phó Ngôn. "Phó đại hiệp."


Phó Ngôn đến gần Tô Tiểu Bối, thấy Nhiễm Phi Trạch đang nhìn về phía


bọn họ, nhỏ giọng hỏi: "Tô cô nương, phương pháp hôm qua cô nương nói


thực là kỳ diệu, ta thấy hôm nay tinh thần Phương thúc không được tốt,


đêm qua còn bắt gặp ông ấy thử kim thần ở trong rừng."


"Ngày ấy thử ra kết quả thế nào?"


"Ta cũng không biết, ta hỏi người, nhưng người nói chỉ hỏi vài câu linh


tinh." Phó Ngôn có vẻ do dự, nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Phương thúc nói


người nghe thấy tiếng chuông của Cửu Linh Đạo chưởng, lại nhìn thất góc


áo đạo bào, thêm vào đó Cửu Linh Đạo chưởng từng có hiềm khích với sư


phụ ta, vết cắt cũng giống hệt do Cửu Linh Trảm của ông ta làm ra, cho


nên bọn ta liền đoán Cửu Linh Đạo chưởng là hung thủ. Nhưng từ ngày


kiểm tra vết cắt đó, Phương thúc không phân biệt được tiếng chuông mình


nghe thấy hôm đó là loại nào, tinh thần liền không tốt. Hôm qua lại như


vậy, ta thực sự hơi lo lắng. Cô nương hiểu nhiều biết rộng, không biết liệu


có cách nào giúp được Phương thúc không, giống như tối hôm qua vậy, để


người phân biệt ra rốt cuộc là khi đó đã nghe thấy tiếng chuông loại nào."


Tô Tiểu Bối cẩn thận nhìn hắn, Phó Ngôn hơi lúng túng cúi đầu, nói: "Ta


thực sự là đã lỗ mãng, có điều huyết hải thâm thù của sư phụ, ta là đồ đệ


không thể không báo. Nếu có thể tìm ra được chứng cứ sắt đá bắt tên hung


thủ thực sự kia phải tâm phục khẩu phục là tốt nhất. Nếu như không thể,


bọn ta cũng chỉ đành dựa vào quy củ giang hồ."


Tô Tiểu Bối nghe xong, gật đầu. Phó Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, hỏi:


"Phương pháp của kim thần hôm qua có thể dùng để phân biệt tiếng chuông được không? Giống như nghe một loại tiếng chuông, rồi hỏi kim


thần có phải là âm thanh này không."


Tô Tiểu Bối cười. "Phó đại hiệp thật là người thông minh, nói một hiểu


mười, biết vận dụng kiến thức, cách đó thực sự có thể dùng. Có điều khi


dùng cần phải chuyên tâm, tập trung tinh thần mới được."


Phó Ngôn gật đầu, tối qua khi chơi đùa, mọi người đều đã thử, cũng có


tình trạng có lúc không linh, có lúc chiếc kim mãi không động đậy, sau đó


Tô Tiểu Bối dạy họ cách tập trung tinh thần mới có hiệu quả. Phó Ngôn ở


bên cạnh nhìn rất lâu, đương nhiên cũng hiểu rõ. Nghe thấy Tô Tiểu Bối


nói vậy, Phó Ngôn nói: "Đa tạ cô nương, ta sẽ nói một tiếng với Phương


thúc, thương lượng một chút xem sau khi ra khỏi trận pháp có thể thử dùng


biện pháp này không."


Tô Tiểu Bối đáp lời, chúc bọn họ thuận lợi. Phó Ngôn trở nên vui vẻ hơn,


lần nữa cảm tạ Tô Tiểu Bối rồi rời đi. Tô Tiểu Bối nhìn hắn đi về phía


Phương Bình, nhỏ giọng nói gì đó với ông ta, Phương Bình lắng nghe,


nhìn Tô Tiểu Bối một cái, sau đó nghiêm túc suy ngẫm, gật đầu, sắc mặt


hai người đều có vẻ nhẹ nhõm hơn. Phương Bình từ xa chắp tay thi lễ với


Tô Tiểu Bối, sau đó cùng Phó Ngôn rời đi, hình như đi đến một đầu khác


tiếp tục nói chuyện.


Nhiễm Phi Trạch quay đầu lại hỏi Tô Tiểu Bối, Phó Ngôn có chuyện gì,


Tô Tiểu Bối liền nói ra sự tình. Nhiễm Phi Trạch nói Phó Ngôn này xem ra


không phải là dạng kích động không có đầu óc như trong tưởng tượng của


chàng, mà còn rất sáng suốt.


Tô Tiểu Bối liếc nhìn chàng. "Hắn sáng suốt như vậy, trái lại làm hỏng


chuyện của ta rồi."


"Sao vậy?"


"Ta đã để Phương đại hiệp phát giác ký ức của ông ta có vấn đề, nếu ông


ta không giải quyết được, có lẽ sẽ muốn đến tìm ta nhờ giúp đỡ. Cách làm


này của Phó đại hiệp lại là muốn dẫn ông ta quay về chuyện đã nghe thấy


tiếng chuông kia. Đến giờ bọn họ chắc sẽ một lòng suy ngẫm xem sau khi


ra khỏi trận pháp làm thế nào để chứng minh tiếng chuông một lần nữa,


mà không hoài nghi việc Phương đại hiệp căn bản không nghe thấy âm


thanh đó. Nhưng cũng chẳng trách hắn được, hắn chỉ nói Phương đại hiệp không phân biệt được ra là tiếng chuông nào, từ góc độ này mà nghĩ thì


cũng đúng, nếu như khi đó không bị ta thôi miên thì ông ta cũng sẽ không


có nghi ngờ này."


Nhiễm Phi Trạch nhíu mày. "Vậy há chẳng phải sau khi ra khỏi trận pháp


lại bắt ta làm ra một trận tiếng chuông để ông ta phân biệt sao?"


"Rất phiền phức phải không?"


"Vậy còn phải xem là ai. Người đáng ghét như bọn họ thì làm gì cũng đều


phiền phức." Nhiễm Phi Trạch bực bội nói.


Tô Tiểu Bối nghiêng đầu, nhăn mặt với chàng, biểu cảm đồng tình.


"Khụ khụ, nếu như là chuyện của cô nương thì không phiền phức."


Tô Tiểu Bối cười ha ha, học theo khí phách hào hùng của các hán tử chắp


tay. "Đa tạ tráng sĩ trượng nghĩa tương trợ."


Mặt Nhiễm Phi Trạch cứng đờ, chàng nói không đủ rõ ràng sao? Cô nương


nàng có bản lĩnh vững vàng hơn nữ thì cũng đừng có vô tâm vô tư như thế


được không? Rõ ràng chàng đã biểu đạt tình ý rồi mà, chẳng lẽ chưa đủ rõ


ràng sao?


Tô Tiểu Bối thu tay lại, chống xuống hộp đựng đao xê dịch vị trí một chút,


cứ ngồi bất động thế này rất khó chịu. Chỉ một động tác chống tay, bất


giác cũng khiến đường cong trước ngực nhô lên, y phục mỏng manh


không thể che đi được hình khối căng đầy kia. Từ góc độ của Nhiễm Phi


Trạch nhìn qua, đúng vào chỗ đường cong vun cao đó. Chàng bỗng cảm


thấy máu dồn lên mặt, muốn quay mặt đi nhưng mắt lại không nỡ rời,


không kìm nén được muốn nhìn thêm lâu hơn. Rõ ràng nàng vẫn mặc thế


mấy hôm nay, trước khi phát hiện ra thì chàng luôn không hề để ý, nhưng


sau khi phát hiện ra rồi thì lúc nào cũng có thể thấy rõ, chuyện này là sao


vậy?


Tô Tiểu Bối điều chỉnh tư thế xong, lại ngồi ôm gối. Cô vẫn đang nghĩ đến


chuyện của Phương Bình. "Bọn họ dùng cách đó để phân biệt tiếng


chuông chắc chắn sẽ không thuận lợi, vốn không nghe thấy thì làm sao có


thể chỉ ra được là tiếng chuông nào chứ, trừ phi là ông ta làm giả. Đến khi


đó ta lại nghĩ cách tham gia vào mà không khiến bọn họ cảm thấy ta đang cố ý là được."


Cô nói xong, đợt một lát, phát hiện Nhiễm Phi Trạch không đáp lời, liền


ngẩng đầu định hỏi chàng, lại thấy chàng quay người, vội vã rời đi. "Nhớ


ra còn rất nhiều việc phải làm, bận quá, ta đi trước đây.ˮ


Tô Tiểu Bối nhướng mày, bận cái gì chứ? Bận như vậy mà trước đó còn


cứ đóng cọc trước mặt cô làm giả sơn làm gì. Cô buồn chán nhìn đông ngó


tây, lát sau Nhiễm Phi Trạch bỗng quay về, nghiêm túc nói: "Cô nương,


nàng từng nói với bọn họ rằng nàng làm sư gia trong thành Ninh An sao?"


Tô Tiểu Bối ngẫm nghĩ. "Không hề." Cô chỉ nói ở thành Ninh An cô có


giúp đỡ Tần Bổ đầu làm án, không hề nhắc đến chuyện là sư gia, vì như


vậy không được khiêm tốn cho lắm, mà với tình hình trước mắt, nói đến


việc đó cũng không thích hợp.


"Ta cũng không nhớ là cô nương có từng nhắc đến chuyện này." Nhiễm


Phi Trạch nói. "Nhưng trước đó, Phó Ngôn lại từng nói với cô nương một


câu không hổ danh là một nữ sư gia."


Tô Tiểu Bối "á" một tiếng, kinh ngạc trợn tròn mắt.


Nhiễm Phi Trạch hơi nheo mắt. "Hắn làm sao biết được?"


Tô Tiểu Bối rất kinh ngạc. Cô khắc chế không để lộ ra biểu cảm quá rõ


ràng, cũng không nhìn sang hướng bọn Phó Ngôn.


Nhiễm Phi Trạch quay lưng lại hướng đó, chỉ hạ thấp giọng nói với Tô


Tiểu Bối: "Vừa rồi ta ngẫm lại, đích thị là không có bất cứ người nào từng


nhắc đến chuyện này, thành Ninh An bên kia cũng chẳng có liên quan gì


với bên này, hơn nữa nha môn cũng rất hiếm cho các cô nương nhận chức,


huống hồ là sai sự giống như chức sư gia này."


Tô Tiểu Bối không nói gì, chuyện này tuy kỳ lạ nhưng cô hoàn toàn không


liên quan tới Thất Sát trang gì đó, người cô quen biết và người liên quan


trong các vụ án cô từng làm, cũng không ai có mắc mớ gì với võ lâm và


Thất Sát trang. Cô hoàn toàn không nghĩ ra trong chuyện này có vấn đề gì.


"Có lẽ hắn chỉ tiện miệng nói thôi, đoán bừa thành trúng?"
"Tóm lại vẫn phải lưu tâm nhiều. Lúc này tuy không nghĩ ra được có quan


hệ gì, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn." Nhiễm Phi Trạch không thể nào


quên được vết máu loang khắp căn phòng đó.


Tô Tiểu Bối không hiểu sao cũng bất giác nhớ tới lần mình tự nhiên bị giết


chết phải quay về kia, cô chớp mắt, gật đầu với Nhiễm Phi Trạch.


Sau đó không xảy ra chuyện gì đặc biệt nữa, Nhiễm Phi Trạch luôn ở bên


cạnh Tô Tiểu Bối không rời, Tô Tiểu Bối vẫn tiếp tục đờ đẫn. Phó Ngôn


và Phương Bình rời đi rất xa, thỉnh thoảng lại nói gì đó, có vẻ như tinh


thần của Phương Bình đã tốt hơn. Sau khi trời tối không bao lâu, bọn Trần


Hiếu Sơn, Tiêu Kỳ đón được nhóm của Liễu Nhan Hương cùng quay về,


cuối cùng mọi người đã tập hợp đầy đủ.


Lúc này ở nơi dừng chân rất náo nhiệt, hai người đệ tử của Thất Sát trang


vừa nhìn thấy Phương Bình và Phó Ngôn thì đều rất kích động, hoá ra trận


pháp Thiên Ti Ngân Nhận liên quan đến tất cả các đại trận, một đầu bị


huỷ, những trận pháp khác cũng thay đổi trận hình, bọn họ vượt qua đại


trận suýt chút nữa cả nhóm đã gặp nạn, từ trong nguy hiểm vạn phần thoát


ra được, người nào cũng thương tích đầy mình, may là không quá nặng.


Ở trên đường, Tiêu Kỳ đã kể qua một lượt về chuyện trận pháp Thiên Ti


Ngân Nhận, kết quả khi mọi người tụ tập, lại thao thao bất tuyệt thảo luận


thêm lần nữa, sau đó bàn rất nhiều về kế hoạch ngày hôm sau rời khỏi núi


Linh Lung. Tô Tiểu Bối không xen vào đề tài này, có nghe cũng không


hiểu, cả buổi tối chỉ cuộn lại phía sau Nhiễm Phi Trạch. Liễu Nhan Hương


cảm thấy rất kinh ngạc vì bọn họ có thể tìm được một sơn động ẩn mình an


toàn thế này.


Mọi người đều nói đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh thần, để


ngày mai nhanh chóng rời đi. Chỉ có Tô Tiểu Bối thấy hơi lo lắng, nghe có


vẻ tình hình bên ngoài khá nghiêm trọng, với khả năng đi bộ của cô, ngày


mai làm thế nào theo kịp được bọn họ dây? Hơn nữa cô không có giày, tuy


Nhiễm Phi Trạch lại giúp cô bện một đôi giày đế cỏ nhưng đi đường núi


vẫn rất miễn cưỡng.


Tô Tiểu Bối đang âm thầm thở dài, bỗng nghe thấy Tào Hạ Đông nói:


"Ngày mai Tô cô nương làm thế nào?"


Tô Tiểu Bối nghe nói đến mình, vỗi ngẩng đầu lên, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn sang cô. Nhiễm Phi Trạch tiếp lời rất nhanh: "Nàng ấy


đương nhiên là do ta phụ trách."


Những người khác nghe thấy vậy đều không nói gì, Tào Hạ Động lại nói


một câu: "Vậy thì được."


Tiêu Kỳ chuyển cho Nhiễm Phi Trạch một ánh mắt lo lắng, vừa rồi mọi


người đã nói nhiều như vậy, bên ngoài đường đi nguy hiểm, chứ không


phải đường núi bình thường, y vừa đi một chuyến về cũng đã biết rõ.


Nhiễm Phi Trạch còn phải đeo hộp đao lớn và hành lý, còn muốn đưa theo


cô nương, chẳng biết sẽ phải đi thế nào đây. Tào Hạ Động nói như vậy rõ


ràng là không muốn nhận phiền phức, giũ sạch quan hệ trước.


Tiêu Kỳ khẽ ho, nói: "Tô cô nương không biết võ công, đi đường thực


không dễ dàng, chúng ta nhiều người, quan tâm lẫn nhau là được."


Không ai muốn là người xấu nên đều phụ hoạ cùng Tiêu Kỳ, nói rằng ngày


mai sẽ tuỳ tình hình hành sự, mọi người cùng quan tâm giúp đỡ nhau. Tào


Hạ Đông thấy nói vậy như thế chứng tỏ ông ta quá lạnh lùng, vô tình, sắc


mặt lập tức trở nên khó coi. "Ta cũng không bảo người xung quanh không


cần lo cho Tô cô nương, nếu có khó khăn gì, mọi người đều sẽ giúp một


tay."


Tô Tiểu Bối biết mình là gánh nặng của mọi người, nên cả đêm ngủ chập


chờn không yên. Sau đó, cô cảm thấy chỉ vừa mới chợp mắt đã bị Nhiễm


Phi Trạch lay tỉnh, mở mắt ra nhìn, trời vừa tờ mờ sáng.


Đầu nặng trịch, chân bải hoải, Tô Tiểu Bối ngồi dậy, thấy mọi người đã


bắt đầu bận rộn thu dọn chuẩn bị hành lý, làm bữa sáng. Cô đến bên suối


rửa mặt, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, hạ quyết tâm phải gắng sức tự


lực. Nhưng hạ quyết tâm thì dễ, đến khi quay lại nhìn thấy tay nải to đùng


của mọi người, lại cảm thấy chân mềm nhũn, cô vẫn chưa quên trải


nghiệm thống khổ khi cùng Nhiễm Phi Trạch và Đường Liên xuống núi


trong lần đầu tiên xuyên không đến đây. Mà bây giờ nơi này còn nguy


hiểm, khó đi hơn cả núi Thiên Liên kia, còn phải chơi trò vượt qua các cửa ải nữa.


Tô Tiểu Bối hít một hơi thật sâu, tự an ủi bản thân.


Ăn sáng xong, mặt trời vừa mới mọc. Ai nấy tự kiểm tra hành trang, chuẩn bị nước uống, kiểm tra lại vũ khí tuỳ thân, đợi xuất phát. Tô Tiểu Bối đứng


bên cạnh, lúng túng chẳng biết làm gì. Cô chẳng có hành lý gì phải kiểm


tra cả. Vừa nghĩ thế đã thấy một chiếc tay nải siêu lớn được nhét vào lòng


cô, Nhiễm Phi Trạch nói: "Cái này cho nàng đeo."


Không phải chứ?


Tô Tiểu Bối xị mặt ra, vị tráng sĩ này chê cô khinh công quá tốt, thể lực


quá tuyệt phải không?


"Nàng đeo nó, ta cõng nàng."


Ý? Tô Tiểu Bối kinh ngạc ngẩng lên nhìn chàng, sau đó lại cúi xuống nhìn


hộp đao chàng đặt dưới đất, đao đã được thu về, chiếc hộp cũng được lau


sạch sẽ. "Vậy cái này làm thế nào?"


Nhiễm Phi Trạch đang cầm số dây thừng được phân cho mình, nghe thấy


thế, nhún vai với cô. "Chẳng có cách nào, chuyến đi này, chỉ có thể cõng


một."


Tô Tiểu Bối bỗng cảm thấy trái tim ấm áp, chàng thật tốt quá.


Nhưng ngẩng đầu lên lại phát hiện sắc mặt kinh ngạc của mọi người, Tiêu


Kỳ còn lớn tiếng nói: "Huynh không cần đao của mình nữa sao?" Như thể


việc Nhiễm Phi Trạch muốn làm là chuyện đại gian đại ác tổn hại trời đất,


sánh ngang với việc ruồng rẫy thê tử gì đó vậy.


"Người quan trọng hơn đao." Nhiễm Phi Trạch nhẹ nhàng bình thản đáp,


nhưng Tô Tiểu Bối đã nhìn ra được từ ánh mắt của mọi người, kẻ sống


trong giang hồ vô cùng coi trọng binh khí. Trên phim chẳng phải có câu


người còn đao còn gì đó sao. Biết được điều này, Tô Tiểu Bối càng thấy áy


náy. "Xin lỗi, là ta làm liên luỵ huynh rồi."


Xung quanh không ai nói gì, đại đa số mọi người đều bị thương, đường đi


hung hiểm, lại cõng thêm một người thì thực sự là vô cùng vất vả và nguy


hiểm. Người không bị thương, người võ nghệ tốt thì hoặc là bản thân có


binh khí nặng mang theo, hoặc phải gánh trách nhiệm hô vệ cho đội ngũ,


dẫn đường thăm dò đường, nên cũng không tiện giúp đỡ. Hơn nữa, ở đây


phần lớn là hán tử, nam nữ thụ thụ bất thân, có lòng giúp đỡ thì cũng


chẳng có ai muốn cõng một cô nương, huống hồ cô nương này còn rất gần gũi với Nhiễm Phi Trạch, những hán tử khác càng không muốn mạo hiểm.


Tiêu Kỳ không muốn cô nương, hơn nữa Huyền kiếm của y cũng vừa nặng


vừa to, không đeo nổi thêm hộp đại đao đó của Nhiễm Phi Trạch, tình


huống này cũng không tiện sai khiến người khác.


Mọi người đối mặt nhìn nhau, Nhiễm Phi Trạch lên tiếng hô mọi người lên


đường: "Nếu để lỡ thời gian thì trước khi trời tối sẽ không đến được nơi


dừng chân an toàn, mọi người muốn cùng nhau đợi chết hay là như thế


nào?"


"Thực sự không cần đao nữa à?" La Hoa không dám tim là Nhiễm Phi


Trạch sẽ làm thế.


Lúc này Quý Gia Văn đứng ra, hơi ngượng ngùng, nhỏ tiếng nói: "Tiền


bối, hay là để ta cõng cô nương đi." Cậu ta ít tuổi, cũng không có đồ đạc gì


trên người, không phải gánh trọng trách, nói trắng ra là, để chân chạy vặt


như cậu ta cõng thêm hành lý cũng được.


Muốn cõng cô nương của chàng ư? Nhiễm Phi Trạch lừ mắt nhìn qua, rất


không vui. Cô nương nhà chàng y phục mỏng manh, làm sao có thể bừa


bãi cho người khác cõng.


Quý Gia Văn bị lườm thì không nói gì nữa. Cậu ta thực sự rất muốn giúp


đỡ, một thứ binh khí được gọi là nghìn vàng khó cầu, hộp đao và thanh


đao đó của Nhiễm Phi Trạch và nhìn đã biết là đồ tốt, chắc chắn phải phí


hết tâm lực mới đúc ra được, hơn nữa nó còn có cơ quan tinh diệu biến hoá


trùng trùng, nếu đổi lại là cậu ta, nhất định sẽ không nỡ vứt bỏ. Nếu có thể


có được một bảo vật như thế, cả cuộc đời thực sự là sống không uổng phí.


Bây giờ vì tình thế bức bách, Nhiễm Phi Trạch phải vứt thanh đao đi, sau


này cũng chưa chắc có thể quay lại đây để lấy nó ra, Quý Gia Văn thấy


buồn thay cho Nhiễm Phi Trạch.


"Nếu như cậu có sức lực thì đeo đao của ta đi."


"Hả?" Quý Gia Văn kinh ngạc trợn tròn mắt, đại hiệp lại nguyện ý cho cậu


đeo đao ư?


"Được chứ?" Nhiễm Phi Trạch khách khí hỏi.


"Được ạ, được ạ, đương nhiên là được." Quý Gia Văn vui mừng ra mặt, cậu ta thấy thanh đao đó rất uy phong, thực sự muốn chạm thử một chút,


nhưng cảm thấy như thế quá thất lễ, vậy mà đến giờ cậu ta lại có thể đeo


nó. Quý Gia Văn rất vui mừng, vội vàng đi đến dựng hộp đựng đao lên, sờ


mấy cái rồi hớn hở đeo lên. Nặng thế này, đúng là thanh đao tốt mà.


Nhiễm Phi Trạch chọc vào người Tô Tiểu Bối để nhắc nhở, ý bảo nàng


đừng có nhìn Quý Gia Văn nữa. "Được rồi, vấn đề đã được giải quyết,


đừng mặt mày sầu khổ nữa. Đeo tay nải lên đi, chúng ta lên đường."


Mọi người ai vào vị trí của người nấy, xuất phát theo trận hình đã sắp xếp


từ trước. Tô Tiểu Bối cũng vội đeo tay nải lên, động tác này lại khiến lớp


áo trước ngực căng lên, Nhiễm Phi Trạch lén liếc qua, vội vàng quay đầu


đi, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Tô Tiểu Bối khom người, dựa vào, ôm


lấy cổ chàng. Nhiễm Phi Trạch bỗng thấy sau lưng có hai luồng mềm mại


ép tới, cảm giác máu nóng dồn hết lên mặt, chàng hắng giọng, mượn việc


nói chuyện để phân tán sự chú ý. "Giữ vững chưa?"


"Ừm." Tô Tiểu Bối gật đầu, đáp. Nhiễm Phi Trạch vòng tay ra sau, nắm


lấy hai khuỷu chân cô, đứng lên, thuận thế khẽ xốc để cho cô dựa vững


vào người mình. Nhưng cái xốc này lại làm cho ngực cô chà qua lưng


chàng lần nữa, cảm giác tiếp xúc đó thật mất hồn, bỗng chốc chàng cảm


thấy chỗ lưng tiếp xúc với nơi đó hơi buồn buồn.


Nhiễm Phi Trạch cứng người, Tô Tiểu Bối cảm nhận được, liên hỏi: "Làm


sao vậy?"


Làm sao vậy? Chàng biết trả lời thế nào đây, nói rằng bây giờ mình thấy


hơi thẹn thùng, hơi đắc ý, vui vẻ và không muốn đi chút nào ư? Nhìn Quý


Gia Văn đang rất vui vẻ đeo hộp đại đao đi ở trước mặt, chàng tiện thể


lườm thêm mấy cái, vừa rồi tên tiểu tử đó còn muốn cõng cô nương của


chàng.


"Tráng sĩ?"


"Ừm, không sao, chỉ là sau lưng thấy hơi ngứa?"


"Vậy ta giúp huynh gãi nhé." Tô Tiểu Bối rất trượng nghĩa dùng tay gãi


nhẹ lên lưng chàng. "Là chỗ này phải không? Ngứa chỗ nào?"


"Ừm." Lực tay của cô thực sự rất nhẹ, chàng gần như chẳng cảm thấy gì, nhưng cảm giác tiếp xúc mềm mại đó tại sao lại rõ ràng như vậy nhỉ?


"Được rồi, không sao, chúng ta đi." Khẽ xốc cô lên chút nữa, chàng bám


theo đoàn người.


Bởi vì Nhiễm Phi Trạch đưa theo người không biết võ công nên vị trí của


bọn họ luôn ở phía sau đội ngũ. Quý Gia Văn đeo thanh đao của Nhiễm


Phi Trạch, cũng đi cùng với chàng. Cả đoạn đường cậu ta không giấu nổi


vẻ hưng phấn, hỏi Nhiễm Phi Trạch rất nhiều vấn đề liên quan đến đúc


đao, Tô Tiểu Bối không hiểu gì nhưng vẫn có thể nghe ra Quý Gia Văn rất


có hứng thú và yêu thích những điều này.


Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nói với Quý Gia Văn: "Nếu như thanh đao này


bình an ra khỏi núi, ta có thể tặng nó cho cậu."


Quý Gia Văn đột nhiên dừng chân, kinh ngạc há hốc miệng.


Nhiễm Phi Trạch cười: "Chưởng lực và thân hình của cậu vốn thích hợp


dùng đao, bản thân cậu chắc cũng biết."


Quý Gia Văn gật đầu, cậu ta biết, cậu ta dùng đao thích hợp hơn dùng


kiếm. Nhưng sư môn của cậu ta là kiếm phái, hơn nữa quan trọng nhất là


thanh đao tốt thế này làm sao có thể tặng người khác được, tiền bối Nhiễm


đại hiệp chắc chắn đang trêu chọc cậu ta rồi.


"Thật đó, dù sao ta cũng không mang nó ra ngoài được, nếu cậu không


đeo, thanh đao này sẽ bị vứt bỏ ở nơi đây, không được người nào dùng


nữa. Cậu đã tình nguyện chịu vất vả mang nó theo thì chính là có duyên,


tặng cho cậu."


Quý Gia Văn há hốc miệng, chữ "tạ" nhảy ra được một nửa, đột nhiên


quay đầu, chạy về phía trước. "Ta, ta đi hỏi đại sư huynh đã. Đại sư huynh,


đại sư huynh..."


Tô Tiểu Bối bị cậu ta làm cho phì cười, hỏi Nhiễm Phi Trạch: "Thực hào


phóng, huynh thực sự tặng đao cho cậu ấy à?"


"Thực sự. Ta chẳng có tiền tài để cảm tạ, việc lấy thân báo đáp ta phải giữ


lại dành cho người khác rồi, thôi cứ tặng đao cho cậu ta đi."
Lấy thân báo đáp? Tô Tiểu Bối cười sảng khoái, tưởng tượng ra biểu cảm


của Quý Gia Văn khi Nhiễm Phi Trạch nói với cậu ta là chàng muốn lấy


thân báo đáp, ha ha, buồn cười quá. Mặt Nhiễm Phi Trạch thì sắp đen sì cả


lại, buồn cười chỗ nào chứ? Rõ ràng là chàng đang nhắc nhở cô, người ta


cõng đao thì được tặng đao, chàng cõng người thì sao? Người đó!!!


Lẽ nào nàng không định biểu thị một chút thành ý cảm tạ nào sao? Nàng


không tiền không đao, đương nhiên chính là phải... khụ khụ, lấy thân báo


đáp.


Đang đắn đo xem nên làm thế nào để nói lại với nàng một lần nữa, đột


nhiên thấy trước mắt hoa lên, bóng người phía trước ẩn chìm trong màn


sương. Một loạt tiếng vút vút ở phía sau chàng truyền đến, sau lưng chàng


là Tô Tiểu Bối, trong chớp mắt chàng xoay người định tránh đi.


"Cẩn thận." Chàng nghe thấy có người gọi nhưng không nhìn rõ.


Trái tim Tô Tiểu Bối như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không biết


chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy thân thể Nhiễm Phi Trạch đột nhiên


căng cứng, sau đó giống như chuyển xoay mấy vòng, cô còn chưa định


thần lại được, ngẩng đầu lên đã phát hiện chẳng nhìn thấy gì nữa.


Phía trước là một dải sương mù.


Tô Tiểu Bối hơi sợ hãi, cô nghe thấy Nhiễm Phi Trạch quát một tiếng:


"Ôm chặt." Cô vô thức vòng tay quắp chân, bám thật chặt lên người


Nhiễm Phi Trạch. Cùng lúc đó, cảm thấy bàn tay của Nhiễm Phi Trạch


đang giữ cô thả ra, sau đó vang lên mấy tiếng "phập, bụp", Nhiễm Phi


Trạch đang hành động, dường như đánh trúng thứ gì đó.


Tô Tiểu Bối cắn chặt răng, tay chân dùng lực bám chắc để mình không bị


văng ra. Chẳng mấy chốc, cô bỗng cảm thấy Nhiễm Phi Trạch nhảy lên


không trung, cô suýt thì hét lên thành tiếng, bèn vội vàng bặm môi kìm lại,


thân hình của chàng đột nhiên dừng lại, cô giật mình, lực đạo quá mạnh


khiến cô cắn rách cả môi mình. Cơn đau này giúp cô tỉnh táo, trấn tĩnh


hơn. Lúc này Nhiễm Phi Trạch đã dừng lại, Tô Tiểu Bối phát hiện bọn họ


đang đứng trên một thân cây cao, xung quanh là sương mù dày đặc, không


nhìn xa được, phạm vi quan sát rất nhỏ.


"Nàng không sao chứ?" Nhiễm Phi Trạch hỏi.
"Ta không sao." Tô Tiểu Bối vội vàng đáp. Cô thấy trên tay Nhiễm Phi


Trạch cầm sợi dây thừng chuẩn bị từ trước, lúc xuất phát, thấy chàng cuốn


cái này lên cánh tay và bắp chân, hoá ra là để dùng vào lúc này.


Nhiễm Phi Trạch đã lập tức rút sợi dây thừng ra đánh bay ám khí, đồng


thời cũng vung sợi dây thừng ra để thăm dò xung quanh, đu người lên cây,


nhưng dù sao sợi thừng cũng không rắn chắc, sắc nhọn, không thể làm vũ


khí được, một loạt động tác vừa rồi đã làm sợi thừng bị chém đứt thành


mấy đoạn.


Lúc này xung quanh hết sức yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ âm thanh


nào. Nhiễm Phi Trạch nói: "Trận hình thay đổi rồi."


Tô Tiểu Bối muốn hỏi: "Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Nhưng vừa nghĩ


đến biết được làm thế nào thì Nhiễm Phi Trạch sẽ tự làm, cô không dám


lên tiếng làm phiền nữa.


Nhiễm Phi Trạch nghe ngóng, lại quan sát một lượt xung quanh, sau đó


dùng dây thừng buộc Tô Tiểu Bối lên người mình. "Ta leo lên phía trên,


nàng ôm chặt, đừng để bị ngã." Tô Tiểu Bối vội vàng vâng lời. Nhiễm Phi


Trạch đu người leo lên trên được một đoạn, sương mù dày đặc vẫn còn, lại


leo lên tiếp, leo thẳng đến ngọn cây, mới thấy sương mù mỏng hơn một


chút. Nhiễm Phi Trạch nhìn quanh, huýt một tiếng sáo dài, đợi một lúc vẫn


không nghe thấy có người hồi đáp.


"Có lẽ bọn họ không nghe thấy."


"Ừm." Nhiễm Phi Trạch xốc cô lên. "Chớ hoảng, chắc chắn ta sẽ thoát ra


ngoài."


"Ừm, ta không hoảng." Có điều tay và chân cô đã bám chặt lấy chàng một


lúc lâu nên mỏi nhừ. May là lúc này chàng vẫn đỡ lấy người cô. Tô Tiểu


Bối cảm thấy mình thật vô dụng.


"Chúng ta đợi ở đây một lúc trước, nếu như..." Nhiễm Phi Trạch còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy một tiếng nổ vang, cái cây bên dưới lắc lư, đổ


sang một bên. Nhiễm Phi Trạch giật mình, điểm mũi chân, thuận theo


phương hướng thân cây đổ xuống cõng Tô Tiểu Bối nhảy sang một ngọn


cây khác. Xuyên qua màn sương dày đặc, mắt thấy chỉ còn cách cái cây đã nhắm đến một đoạn ngắn, đang định nhảy sang đó thì giữa không trung lại


có một đoản tiễn vun vút phóng ra. Nhiễm Phi Trạch không thể tránh được


hết, chỉ đành đánh một chưởng này thay đổi phương hướng, vặn người


tránh được những ám khí kia.


Nhưng đoản tiễn tấn công đến lại càng nhiều hơn.


"Ôm chặt." Chàng hét lớn, một tay kéo sợi dây thừng trên eo của Tô Tiểu


Bối ra, vung dây cuốn lên một cành cây, mượn lực đu thoát ra, nhảy lên


trên một cành cây lớn chắc chắn khác.


Chàng vừa mới đứng vững, chợt cảm thấy Tô Tiểu Bối như không ôm nổi


nữa, trượt rơi xuống, vội vàng duỗi tay ra kéo cô lại.


"Không còn sức nữa à?"


"Không sao." Tuy cô nói như vậy nhưng chàng vẫn nghe ra sự khác


thường, quan sát xung quanh, xác định tạm thời không có nguy hiểm nữa,


liền đặt Tô Tiểu Bối xuống.


Vừa rồi Nhiễm Phi Trạch dùng lực rút sợi thừng bên kia ra, Tô Tiểu Bối


cảm thấy phần eo bị chà xát đến đau rát, sau đó có đoản tiễn sượt qua cánh


tay cô, đau tới mức suýt chút nữa cô đã thét ra tiếng, nhưng vì sợ làm


phiền Nhiễm Phi Trạch, nên vội cắn răng không dám lên tiếng, Nhiễm Phi


Trạch thả cô xuống, quay đầu lại nhìn, liền thấy tay áo của cô đã bị chà


rách. Chàng nhíu mày, cẩn thận kéo tay áo của cô ra, nhìn thấy chỉ ra vết


trầy xước da, hơi rỉ máu, lúc này mới yên tâm.


"Vết thương nhỏ mà thôi, không sao cả." Chàng vỗ vỗ đầu cô.


"Ừm." Tô Tiểu Bối thầm nghĩ tráng sĩ tiên sinh thật là biết an ủi nười


khác, nhưng mà chàng không quá kinh ngạc khiến cô cảm thấy thật tốt,


nếu như chàng lảm nhảm dài dòng thì sẽ rất phiền phức.


Nhưng Nhiễm Phi Trạch miệng thì nói không sao, xong sắc mặt vẫn rất


khó coi. "Còn bị thương chỗ nào nữa không?"


Tô Tiểu Bối lắc đầu, bỏ qua chỗ đau ở eo. Nhiễm Phi Trạch đánh giá cô từ


trên xuống dưới một lượt mới chịu thôi. Chàng lại huýt sáo lần nữa, đáng tiếc đợi rất lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng hồi đáp.
"Không phải trong tay nải có đạn tín hiệu sao?"


Chàng lắc đầu. "Trận pháp có sương, sợ là bọn họ không nhìn thấy được.


Hơn nữa đạn khói chỉ có thể thể chỉ thị phương hướng rộng, chúng ta và


bọn họ cách nhau không xa, đạn khói cũng vô dụng."


"Ờ." Tô Tiểu Bối đứng dựa vào Nhiễm Phi Trạch, không nói gì nữa.


Lúc này, Nhiễm Phi Trạch cũng không dám manh động, không có binh


khí, còn đưa theo Tô Tiểu Bối, để nàng bị thương đã là sơ suất rồi, chàng


thực sự không dám mạo hiểm xông bừa.


Hai người ở trên cây một lúc, không thấy có động tĩnh gì, sương vẫn chưa


tản đi, tiếng ám khí phóng ra cũng không nghe thấy nữa. Nhiễm Phi Trạch


ngẫm nghĩ, đưa Tô Tiểu Bối leo lên trên, tìm chỗ cành lá rậm rạp, sắp xếp


để nàng ngồi nghỉ. "Đợi một chút sương sẽ tản đi thôi, đến khi đó chúng ta


đi tiếp."


"Được." Tô Tiểu Bối gật đầu, còn rất lạc quan. "Có lẽ bọn họ cũng đang


tìm chúng ta, đợt chút là sẽ tìm được."


"Ừm." Nhiễm Phi Trạch cũng ngồi xuống, dựa vào bên cạnh nàng. "Ta sẽ


không bỏ nàng lại."


Tô Tiểu Bối rất cảm động, cười cười với chàng. Nhất thời không nói gì,


hai người ngồi đợi rất lâu, vẫn chẳng thấy tiến triển, sương mù không tản


đi, cũng không nghe thấy có người gọi bọn họ, không có bất cứ âm thanh


nào hết.


Tô Tiểu Bối bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đầu gật xuống liên tục, thấy vậy


Nhiễm Phi Trạch chau mày, dứt khoát duỗi tay ra đỡ lấy cằm của cô, còn


cô cứ thế tỳ vào bàn tay chàng ngủ một hồi lâu, sau đó đột nhiên giật mình


tỉnh dậy, nhận ra nơi mình đang ở, bèn cười gượng vẻ nhận lỗi với chàng,


cố gắng xốc lại tinh thần.


"Đợi lâu quá rồi, tráng sĩ có cần phải đi thăm dò đường không?"


"Không đi, ngộ nhỡ không tìm lại được cái cây này nữa thì sẽ lạc mất


nàng."
"Tráng sĩ có thể đưa ta cùng đi."


"Không đi, ngỗ nhỡ lại gặp ám khĩ thì sẽ mất nàng."


"Ờ. Nói ra cũng đúng." Cô quả nhiên là phiền phức. "Xin lỗi nhé!"


"Nên nói là xin thứ lỗi."


"Xin thứ lỗi."


"Vết thương có đau không?"


Cô lắc đầu, lại hỏi: "Vậy vây giờ chúng ta làm thế nào?"


"Đợi thêm chút nữa."


"Đợi đến khi nào?"


"Đợi nàng tỉnh ngủ rồi chắc sẽ tốt thôi."


Thật sao? Tô Tiểu Bối không phân biệt nổi chàng đang nói đùa hay nói


thật, nhưng mí mắt của cô đúng là không chống lên nổi, tối qua thực sự


ngủ không ngon, lúc trước thì quá căng thẳng, bây giờ mới thả lỏng liền


cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, đầu còn đau nữa, không phải cô không


căng thẳng, mà là ngoại trừ ngồi đờ đẫn ở đây thì chẳng còn việc gì làm,


thế là cô nhắm mắt lại ngủ một giấc. "Vậy lát nữa có tình hình gì thì tráng


sĩ gọi ta nhé, ta chợp mắt một chút đây."


Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ say. Nhiễm Phi Trạch kinh ngạc, vừa bực


vừa buồn cười, cô nương đừng có lòng dạ rộng rãi quá thế có được không?


Nhớ lại lúc đầu khi mới quen biết, tinh thần cắn răng nhẫn nại leo núi,


vượt dốc không sợ gãy chân, không thèm ngáp ngủ khi đó của nàng không


biết chạy đâu mất rồi? Tại sao bây giờ lại trở nên mỏng manh, yếu ớt thế?


Chàng thờ dài, ngồi đến bên cạnh cô, đưa tay ra kéo cô dựa vào người


mình. Thôi kệ vậy, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng chẳng đi đâu được,


đành chờ ở đây, cứ để cô ngủ một lát.


Xung quanh không có động tĩnh gì, sương dày chưa tan, Nhiễm Phi Trạch


ngẫm nghĩ, kéo cánh tay của Tô Tiểu Bối lại kiểm tra chỗ bị thương, chỉ là vết thương nhẹ, máu đã đông. Chàng nhíu mày, thầm nghĩ cứ đợi thế này


không phải là cách hay, nhưng bỏ nàng lại và đưa nàng theo thăm dò


đường kiểu gì cũng có nguy hiểm, huống hồ trận pháp này khá kỳ lạ. Đang


đắn đo xem nên làm thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi thấp thoáng:


"Tiền bối... tiền bối..."


Nhiễm Phi Trạch lập tức ngồi thẳng người dậy, kéo Tô Tiểu Bối theo. Tô


Tiểu Bối giật mình tỉnh giấc, nghe thấy Nhiễm Phi Trạch lại huýt sáo hai


tiếng, sau đóc hét: "Quý huynh đệ."


Nhất thời không có hồi âm, Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, lại gọi một tiếng


nữa, lúc này thì nghe thấy tiếng Quý Gia Văn gọi: "Tiền bối, tôi nghe thấy


rồi... ai da, cẩn thận."


Cùng với tiếng "cẩn thận" đó, mấy chục đoản tiễn lại bắn đến. Nhiễm Phi


Trạch thấy bực mình với những thứ đồ chơi này, vung chưởng đánh dạt


chúng sang một bên. Lúc này giọng nói của Quý Gia Văn đã gần hơn:


"Tiền bối, xin thứ lỗi, là ta không cẩn thận đã chạm phải cơ quan, ta đến


rồi đây."


Tô Tiểu Bối đứng không vững lắm, cả người mềm nhũn dựa vào sau lưng


Nhiễm Phi Trạch, chàng khẽ vỗ vào má nàng: "Đừng ngủ gật nữa, xốc lại


tinh thần nào, bọn họ tìm được chúng ta rồi."


"Ừm." Tô Tiểu Bối đáp một tiếng, lắc đầu nhưng vẫn cảm thấy đầu nặng


trịch.


Lúc này, Nhiễm Phi Trạch nghe thấy tiếng người chuyển động, từ chỗ Quý


Gia Văn nói chuyện, thẳng một mạch đến phía sau nơi bọn họ đứng.


Nhiễm Phi Trạch quay người nhìn, Quý Gia Văn chống người lên thân cây


phía sau bọn họ, vẫy tay với chàng. "Tiền bối, ta đến rồi, cuối cùng ta cũng


tìm được hai người rồi."


"Bọn họ đâu?" Lời của Quý Gia Văn khiến Nhiễm Phi Trạch có dự cảm


chẳng lành.


"Không biết, ta chạy vào trong trận, liền không thấy bọn họ đâu nữa." Quý


Gia Văn nhìn ngó xung quanh, không dám chạy loạn, chỉ đứng trên cái cây


đó nói chuyện. "Ta vừa muốn tìm đại sư huynh thì nhìn thấy sương dày


nổi lên, trước đó ta cùng bọn Tào Chưởng môn đã thăm dò qua trận pháp này, ước đoán biết được sự lợi hại của nó, thế là nhanh chóng quay người


trở lại, nhưng đã không nhìn thấy hai người đâu nữa. Sương quá nhiều,


trận pháp này còn ngăn âm, cự ly hơi xa sẽ không nghe thấy được âm


thanh nữa, ta tìm kiếm khá lâu, nhìn thấy có cây gãy đổ, ta nghĩ có lẽ là


tiền bối để lại ký hiệu, liền thuận theo hướng cây đổ mà đi vào."


Nhiễm Phi Trạch nhíu chặt mày. "Cái cây đó là do có người đánh gãy?"


Quý Gia Văn nghe thấy vậy, bỗng trở nên căng thẳng. "Không phải tiền


bối đánh đổ sao?"


Nhiễm Phi Trạch đỡ Tô Tiểu Bối dậy, nếu như cái cây đó là bị người ta


đánh gãy, phương hướng lại chỉ vào bên trong trận, vậy là có người cố ý


muốn để bọn họ bị mắc kẹt trong trận pháp.


"Trận pháp này kích hoạt thế nào? Chẳng phải đã thăm dò rồi sao? Tại sao


còn đi nhầm?"


"Không hề đi nhầm mà, các trận điểm đều đã làm ký hiệu, thuận theo đó


mà đi chắc chắn có thể bình an ra khỏi rừng cây này, cũng chẳng biết là


chuyện gì xảy ra nữa." Quý Gia Văn thở dốc, tiếp tục nhìn xung quanh.


Nhiễm Phi Trạch hỏi cậu ta: "Cậu chắc chắn cái cây đó bị người ta đánh


gãy chứ?"


"Đúng." Quý Gia Văn rất chắc chắn. "Ta không nhìn nhầm đâu, trên thân


cây có dấu vết của chưởng ấn, vết gãy cũng cho thấy là bị đánh gãy. Cây


trong rừng này không giống với cây trong trận pháp Thiên Ti Ngân Nhận,


không tự chuyển động được." Quý Gia Văn nói đến đây, đột nhiên im bặt,


cậu ta hiểu ra rồi, cái cây đó không phải là Nhiễm Phi Trạch để lại ký hiệu,


mà bọn họ tránh ở trên cây, có người đánh gãy thân cây, ép bọn họ phải


vào trung tâm của sương trận. Nếu như vậy, có nghĩa là trong đội ngũ của


bọn họ có người muốn dồn Nhiễm Phi Trạch vào chỗ chết. Cho nên trận


pháp này đột nhiên nổi nên chắc chắn là do có người động tay chân.


"Vì sao cậu quay lại? Rời khỏi bọn họ rồi, cậu một mình bị lạc trong trận


pháp này thì phải làm thế nào?"


Quý Gia Văn gãi đầu. "Nhưng ta đang đeo binh khí của tiền bối, tiền bối


đưa theo Tô cô nương, trong tay không có binh khí, điều nay làm sao mà


được? Ta nghĩ thế nào vẫn thấy nên mang binh khí đến cho tiền bối thì hơn. Trận pháp và cơ quan, ta cũng biết qua một chút, không thể nào cứ


thế bỏ mặc tiền bối không quản."


Nhiễm Phi Trạch thở dài, tiểu tử ngốc này, cậu ta lẽ ra phải đưa mọi người


cùng đến chứ, một mình vội vàng lo lắng chạy vào trong, không cẩn thận


còn để bản thân bị liên luỵ. Quý Gia Văn dường như cũng hiểu ra được


mình hơi ngốc nghếch nên gãi đầu, biện giải: "Khi đó thực sự là hơi nôn


nóng, mọi người đều chẳng nhìn thấy nhau, lại có ám khí tấn công, tiền bối


vào trận pháp rồi, nếu như đuổi theo muộn, sợ là dấu vết sẽ khó tìm, hơn


thế nữa, tiền bối không có binh khí bên người, ta muốn mau chóng mang


đến cho tiền bối."


"Được rồi, được rồi." Nhiễm Phi Trạch xua tay. "Cậu đuổi được đến đây,


có phải là đã đánh dấu đường ra rồi không?"


"Có, có, ta đã làm ký hiệu rồi, tuy trận pháp này thỉnh thoảng thay đổi,


nhưng ta đã tìm được đường rồi."


"Vậy thì tốt, chúng ta cùng nhau ra ngoài."


Quý Gia Văn nhìn hộp đao đang đeo trên cánh tay mình, lại nhìn Nhiễm


Phi Trạch. Nhiễm Phi Trạch xua tay. "Ta cõng cô nương, cậu đeo hộp đao,


đao thì đưa cho tay."


"Dạ." Quý Gia Văn đáp lới, cẩn thận nhìn địa thế, nhảy lên cành cây gần


Nhiễm Phi Trạch, mở hộp đao, lấy đao ra. Nhiễm Phi Trạch lay gọi Tô


Tiểu Bối: "Vẫn chưa tỉnh sao? Chúng ta phải đi rồi. Lên nào, ta lại cõng


nàng."


Tô Tiểu Bối chớp chớp mặt, vẫn hơi mơ màng, đáp một tiếng. Nhiễm Phi


Trạch quay người, khom eo thấp xuống. Tô Tiểu Bối muốn cúi xuống


nhưng lại cảm thấy không thể đứng vững, đầu nghiêng đi, hướng ra sau


ngã khỏi cành cây. Nhiễm Phi Trạch kinh hãi thất sắc, quay người vươn


tay ra bắt lấy cổ tay cô, dùng lực kéo cô lên.


Nhưng động tác ngã của Tô Tiểu Bối đã khởi động trận thế, nhiều mũi


đoản tiễn từ thân cây phía trước vun vút bắn ra hướng về phía Tô Tiểu Bối


bên này. Nhiễm Phi Trạch đang kéo Tô Tiểu Bối lên, không cách nào né


tránh, Quý Gia Văn thấy vậy bèn mở hộp đao ra, nhảy đến phía trước dùng


hộp giáp che chắn cho cả ba người. "Phập, phập" mấy tiếng vang lên, đoản tiễn bị chặn lại toàn bộ.


Nhiễm Phi Trạch và Quý Gia Văn đều kinh hãi toát mồ hôi, Nhiễm Phi


Trạch càng lo lắng hơn khi thấy Tô Tiểu Bối không mở nổi mắt, thân thể


mềm nhũn giống như chẳng còn chút sức lực. Chàng ôm cô vào lòng, sờ


thử lên trán, trán cô nóng hổi. Vén áo bên cánh tay bị thương của cô lên


xem, chỗ vết thương do đoản tiễn sượt qua đó đã chuyển sang màu đen xì.


Trên tiễn có độc.


Mặt Nhiễm Phi Trạch biến sắc, bắt mạch cho Tô Tiểu Bối. sau đó nhanh


chóng móc ra một viên đan giải độc từ trong tay nải, bóp vụn hoà vào


nước rồi cho Tô Tiểu Bối uống.


Quý Gia Văn thò đầu đến nhìn. "Không sao, không sao, chỉ là sắc mặt hơi


doạ người một chút, độc tính không mạnh." Cậu ra rút hai mũi đoản tiễn


ra. "Ta kiểm tra rồi, chỉ là độc thông thường. Còn không giống với độc


Phương đại hiệp trúng, những trận pháp này lúc thì có độc, lúc thì không


có độc, nhưng độc đều không lợi hại lắm, chắc là không sao đâu."


Mặt Nhiễm Phi Trạch đen sì. "Nàng ấy không biết võ công, không có nội


lực."


Quý Gia Văn liền ngậm miệng, cậu ta hiểu rõ điều này có nghĩa là loại độc


đối với bọn họ không có gì nguy hiểm, nhưng đối với Tô Tiểu Bối lại có


khả năng đoạt tính mạng. "Vậy, trong tay nải của đại sư huynh có thánh


dược giải động của Huyền Thanh phái bọn ta."


"Quý huynh đệ."


"Tiền bối có thể gọi ta Thập Bát". Quý Gia Văn xếp hàng thứ mười tám


trong Huyền Thanh phái, cho nên sư huynh đệ đồng môn và người thân


cận đều gọi cậu ta là Thập Bát.


"Ta có thể nhờ cậu một chuyện không." Thấy dáng vẻ Nhiễm Phi Trạch


nghiêm túc, chân thành, Quý Gia Văn vội vàng đáp: "Tiền bối mời nói,


nhất định ta sẽ dốc toàn lực để làm."


"Tô cô nương như thế này, ta không có cách nào bảo đảm để nàng ấy


không bị thương và cùng cậu thăm dò đường ra ngoài."
Quý Gia Văn gật đầu, cậu ta biết rõ. Thăm dò đường ra ngoài nguy hiểm


vô cùng.


"Cậu có thể tự mình tìm đường ra, rồi đưa bọn Tiêu Kỳ và thuốc giải vào


đây không. Tình hình trước mắt, cậu đưa bọn họ vào đây sẽ dễ thành công


hơn là ta và Tô cô nương ra ngoài. Nhiều người tương trợ, ta mới có thể


đưa Tô cô nương ra ngoài được."


Quý Gia Văn cắn răng, nhìn Tô Tiểu Bối đang hôn mê sâu, biết bản thân


mình gánh vác trọng trách lớn, kiên định gật đầu. "Ta nhất định sẽ cố gắng


đi nhanh hết sức có thể." Cậu ta nhìn thanh đao trên tay. "Ta để đao lại cho


tiền bối."


Nhiễm Phi Trạch nhìn, sờ cán đao, lại lắc đầu. "Thôi, cậu mang theo đi.


Nếu như nàng ấy mất đi tri giác, ta không thể mạo hiểm cõng nàng ấy di


chuyển vì nàng ấy có thể ngã xuống. Ôm nàng ấy, cũng không còn tay nào


cầm đao nữa, cậu mang theo đi."


"Tiền bối."


"Cậu có đao sắc trong tay, xông ra ngoài trận pháp được sớm chút thì càng


tốt, rồi đưa tiếp viện đến đây."


Nhiễm Phi Trạch nói lời này bình thản, Quý Gia Văn lại cảm thấy mỗi chữ


đều nặng tựa nghìn cân đè lên trái tim cậu ta, cậu ta cảm thấy máu như sôi


lên, có chút kích động. Cậu ta lớn như vậy rồi mà cuộc đời này chưa từng


có người nào gửi gắm trọng trách cho cậu, ngoại trừ gật đầu tỏ ý hứa hẹn


ra, cậu ta không biết làm thế nào để biểu lộ quyết tâm của mình.


"Mau đi." Nhiễm Phi Trạch cũng không để ý đến tâm trạng của Quý Gia


Văn, cất tiếng đuổi cậu ta.


Quý Gia Văn nhanh chóng thu đại đao vào hộp, lúc sắp đi không kìm được


hỏi: "Đúng rồi, tiền bối, thanh đao của huynh tên là gì?"


"Đao tốt."


Quý Gia Văn suýt chút nữa ngã từ trên cây xuống. Đao tốt, đây là tên kiểu


gì vậy? Chẳng uy phong, chẳng có chiều sâu, cũng chẳng phong nhã chút nào.


"Cậu có đi không? Không đi thì đưa đao đây cho ta, ta chém cậu."


Quý Gia Văn cuống quýt chạy biến đi như một làn khói.


Tô Tiểu Bối không chút sức lực, thân thể giống như có lửa thiêu, nhưng cô


vẫn không nhịn được mà bật cười.


"Có thể nghe thấy? Còn có thể cười?" Nhiễm Phi Trạch ngồi xuống, kéo


cô ôm vào trong lòng. "Vậy thì nàng nhớ phải cầm cự lâu một chút, đợi


bọn họ đến cứu."


"Nếu như tráng sĩ nóng ruột, nên tự mình ra ngoài đưa cứu binh đến, như


vậy chắc là sẽ nhanh hơn cậu ấy."


"Ta sẽ không bỏ nàng lại."


"Chẳng phải đã cho ta uống thuốc rồi sao? Lẽ nào là thuốc giả?"


Nhiễm Phi Trạch nghẹn họng, cái kẻ vô dụng này còn dám chê thuốc.


"Bán thuốc giả là quá thất đức, sau này tráng sĩ tìm bọn họ tính sổ đi."


"Ta tự chế đó."


"Ồ, vậy tráng sĩ phải nhớ rõ, đừng chế thêm nữa, hại người hại mình."


"Ừm, tinh thần của nàng vẫn rất tốt đấy." Chỉ là sắc mặt quá khó coi,


giọng nói quá yếu ớt, cơ thể nóng đến mức khiến người ta đau lòng. "Có


tinh thần thế này thì mau ngủ thêm một chút đi, tỉnh ngủ là sẽ tốt thôi."


"Ta xem trong phim võ hiệp, đều thấy có chuyện vận công ép độc, đập vào


sau lưng chỗ vị trí của tim, sau đó đỉnh đầu hai người chúng ta bốc khói,


độc sẽ được giải ra."


"Ta đập vào vị trí đó thì nàng chết chắc. Nàng còn không mau ngủ đi."


"Đừng có đập để làm chết người, đập thế nào để ép chất độc ra ý."
"Không có biện pháp này, nàng đừng nói linh tinh nữa. Ngoan ngoãn ngủ


đi, độc này chẳng có gì ghê gớm cả, người bình thường đều có thể chịu


được, nàng còn có thể yếu đến mức nào chứ?"


Vậy sao chàng lại căng thẳng như thế? Đợi một chút, chàng đang chế nhạo


cô yếu ớt ư? Thật chẳng biết quan tâm, an ủi người ta gì cả.


"Tráng sĩ, ta có một chuyện muốn nói với huynh."


"Tỉnh ngủ rồi nói."


"Thực ra thì, ta thực sự là yêu quái."


"..."


"Cho nên nếu như ta chết rồi, huynh cứ để ta lại đây, cứ đi đi. Sau này ta


sẽ lại tìm được huynh thôi."


"..."


Trái tim Tô Tiểu Bối đập dữ dội, tại sao chàng không nói gì, cô chẳng còn


sức lực nữa rồi, không mở mắt ra nổi, chỉ có thể đợi phản ứng của chàng.


Kết quả đợt một hồi lâu mới nghe thấy chàng nói: "Cô nương, đang giữa


ban ngày ban mặt, ta cũng không sợ quỷ. Điều này chẳng đáng sợ chút


nào."


Không đáng sợ sao? Cô sợ mà. Cô thực sự sợ chết ở đây, chết trước mặt


chàng, sau đó lại mất tích... Đợi một chút, nếu như cô trúng độc mà chết,


vậy có coi như vỏ bọc vẫn hoàn hảo không, sau đó khi xuyên không quay


trở lại sẽ đúng vào thời gian này, địa điểm này? Hay là lại mất tích và phải


làm một vỏ bọc mới? Đáng chết, cái lập trình dở hơi này rốt cuộc là do ai


nghĩ ra vậy? Kỹ sư lập trình thiết kế của bọn họ rốt cuộc có trình độ không


hả?


"Vậy, nếu như huynh không sợ thì đừng vứt ta lại. Nhưng mà lời xấu ta


vẫn phải nói trước, nếu như huynh nhìn thấy sự việc siêu nhiên kỳ quái, thì


phải chuẩn bị tâm lý, không thể trách ta. Cũng đừng sợ ta, đừng buồn bã,


nhất quyết đừng buồn, ta không muốn huynh buồn đâu..." Cô cứ nói mãi


nói mãi, đến lúc thực sự không nói nổi nữa, đầu rất đau, cơ thể rất khó


chịu, cô bắt đầu cảm thấy khó thở.
Tráng sĩ à, huynh đã mang thuốc đi, vì sao không mang thuốc tốt một chút.


Tô Tiểu Bối cảm thấy mình đã chìm vào giấc ngủ say, mơ rất nhiều nhưng


dường như không phải là mơ.


Anh đang đứng đó, cười rạng rỡ nhìn cô, cô tức giận, lao qua đó đẩy anh


một cái. "Này, anh trốn đi đâu vậy?" Trình Giang Dực mặt mày ngơ ngác.


"Tôi đâu có trốn, tôi vẫn luôn ở đây mà."


"Ở đây cái quỷ ý, tôi không nhìn thấy."


Anh rất kinh ngạc. "Mắt của cô hỏng rồi sao? Mắt không tốt khiến đầu óc


cũng không tốt theo à? Haizz, lần sau chớ như vậy nữa nhé."


Đầu Tô Tiểu Bối đau đến mức chẳng thể kiên nhẫn nổi nữa. Gương mặt


của Trình Giang Dực như chập chờn, nhạt nhòa trước mắt cô, rồi hình như


biến thành Nhiễm Phi Trạch, cô càng tức giận. "Này, anh đừng có học


cách nói của tráng sĩ, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu."


"Không khách khí thì cô làm gì được nào?" Trình Giang Dực tiếp tục cười,


nhưng cô không nhìn rõ mặt anh nữa. "Chút bản lĩnh đó của cô, he he."


He he? Còn dám cười cô. Tô Tiểu Bối nhìn anh chằm chằm, cố gắng muốn


nhìn rõ dáng vẻ của anh, nhưng lại chẳng thấy rõ, cô thực sự sốt ruột, quờ


tay ra muốn tóm lấy anh, nhưng không tóm được.


"Cô nương, cô nương." Có người gọi cô, nghe giống giọng Nhiễm Phi


Trạch.


"Đã nói anh không được học kiểu nói chuyện của tráng sĩ mà, nếu không


tôi sẽ đấm anh, nhất định tôi sẽ làm thế đấy."


Cô thật muốn đánh người, nhưng nắm đấm của cô vô lực, cố gắng khua


khoắng thì lại bị người ta nắm lấy, cô cảm thấy mình lắc lư đung đưa,


giống như lúc thì đang ở trên giường, lúc thì ở trong lòng Nhiễm Phi


Trạch.


"Tô Tiểu Bối, cô muốn quay lại thì quay lại, không muốn quay lại thì cứ ở


đó, cô bay qua bay lại thế này, hệ thống của chúng tôi phải chịu áp lực rất lớn."


Hệ thống, hệ thống gì?


"À, đúng rồi, hệ thống dây tơ hồng. Số 2238, anh nói thử xem, hệ thống dở


hơi gì đó của các anh, sao mà dễ dàng bị quá tải thế, vậy thì nên đổi máy


chủ đi, lập trình viên có đáng tin cậy không? Có cần giới thiệu kỹ thuật


viên cho các anh không. Anh quá không đáng tin, đến hệ thống của các


anh cũng không đáng tin. Tôi nhất định sẽ khiếu nại các anh, nhất định


phải khiếu nại."


"Rốt cuộc thì cô có muốn quay lại không?" Biểu cảm của số 2238 rất vô


tội, nhưng ý tứ trong lời này lại là "rốt cuộc cô có muốn chết không". Tô


Tiểu Bối rất tức giận.


"Tôi sẽ không chết, dù có phải chết cũng không thể chết. Bảo Trình Giang


Dực kia đi chết đi, tại sao anh ta không chết chứ? Tại sao anh không thúc


giục anh ta, rốt cuộc anh ta có muốn quay lại hay không đây? Tôi mới là


người vô tội nhất đấy."


"Cô nương, cô nương, Tiểu Bối, Tiểu Bối."


Tô Tiểu Bối mở mắt, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nhiễm Phi Trạch.


"Tráng sĩ, không phải ta đang nói huynh đâu, ta đang mắng người khác,


đợi ta mắng xong đã rồi hãy nói."


"Khó chịu lắm phải không?" Trong mắt chàng hiện lên vẻ đau lòng.


"Không khó chịu, mà rất tức giận." Cô nói.


"Bộ dạng ngốc ngếch."


Tô Tiểu Bối cố gắng mở mắt ra, nhưng thực sự không mở nổi, thế là lại


nhắm vào. "Tôi đâu có ngốc, thành tích của tôi vẫn luôn rất tốt."


Cô tưởng rằng mình đang nói chuyện nhưng kỳ thực không phải thế. Cô


chỉ mở mắt ra rồi lại nhắm mắt vào, chứ chẳng nói được câu nào. Sau đó,


cô cảm thấy có người khẽ vỗ vào mặt mình, nhưng không thể xác định


được lúc này đang ở đâu. Là ở trên giường trong nhà mình hay là ở trên


cây với Nhiễm Phi Trạch? Cô lại cảm thấy có người chạm ngón tay lên môi cô, à, đúng rồi, cô đã cắn môi mình bị thương đến bật máu, rất đau.


Qua một lúc, lại có cảm giác tiếp xúc còn mềm mại hơn cả ngón tay kia,


cô không rõ ràng lắm, cảm thấy mình bị kéo vào hắc ám.


Nhiễm Phi Trạch lén lút, khẽ hôn lên má cô, mặt của cô rất nóng, khiến


người ta đau lòng. Nhìn thấy vết thương trên bờ môi cô, chàng không kìm


được cúi đầu, nói: "Chẳng phải nàng nói nàng là yêu quái sao? Vậy thì


mau hiện thần lực đi, mau chóng tỉnh dậy doạ dẫm ta đi."


Tô Tiểu Bối không trả lời, thậm chí hơi thở cũng nhẹ đến mức gần như


không cảm nhận được. Lần mở mắt vừa rồi lẽ nào là hồi quang phản


chiếu(1)?


(1) Hiện tượng hồi quang phản chiếu hay còn gọi là hiện tượng bừng tỉnh


trước khi chết. Những người bệnh nặng lâu ngày, cơ thể suy yếu đột nhiên


tỉnh táo, khoẻ mạnh trong một thời gian ngắn, đó chính là dấu hiệu của


hiện tượng này.


Nhiễm Phi Trạch buồn bã khổ sở, trời đã tối mà Quý Gia Văn vẫn chưa


dẫn những người khác quay lại. Nhiễm Phi Trạch nghĩ không thể trì hoãn


được nữa, Tô Tiểu Bối trúng độc rất nghiêm trọng, lúc đầu còn có thể nói


mê sảng, khua khoắng tay chân, bây giờ thì chỉ nằm im bất động, chàng


buộc phải đưa nàng xông ra ngoài thôi. Nhưng giờ sắc trời đã tối đen, đêm


nay lại không có ánh trăng, trái tim Nhiễm Phi Trạch cũng giống như sắc


đêm này, u ám, lạnh lẽo.


Ngước mắt nhìn xung quanh, không có phương hướng, địa hình ban ngày


quan sát được cũng chỉ giới hạn trong tầm mắt chàng, xa hơn chút nữa thì


phải làm thế nào? Làm thế nào để không khởi động cơ quan ám tiễn.


Đột nhiên, chàng nghe thấy tiếng chuông thấp thoáng, từng hồi từng hồi,


lúc gần lúc xa.


Cửu Linh Trảm.


Nhiễm Phi Trạch ngồi thẳng dậy, Cửu Linh Trảm ở đây, chứng tỏ Cửu


Linh Đạo chưởng cũng ở đấy. Nhưng tại sao ông ta lại đến Linh Lung trận


này?


Qua một lúc, tiếng chuông lại vang lên. Nhiễm Phi Trạch phát ra một tiếng huýt sáo dài, sau đó tiếng chuông trở nên gấp gáp, giống như đang chạy về


phía bên này, đồng thời Nhiễm Phi Trạch cũng nghe thấy tiếng hét gọi của


Quý Gia Văn: "Tiền bối, tiền bối." Nhiễm Phi Trạch vận khí lực huýt một


tiếng sáo nữa, qua một lúc lâu sau, cuối cùng đã nhìn thấy Cửu Linh Đạo


chưởng và Quý Gia Văn. Có thể nhìn thấy bọn họ, là bởi vì bọn họ đốt


đuốc.


Hai người nhanh chóng chạy đến chỗ Nhiễm Phi Trạch, Cửu Linh Đạo


chưởng ở trên đường chắc đã nghe Quý Gia Văn kể qua sự tình, lúc này


chẳng nói chẳng rằng, liền duỗi tay bắt mạch cho Tô Tiểu Bối trước, sau


đó móc ra một bình thuốc, Nhiễm Phi Trạch cướp lấy thuốc nhìn kĩ, lại


ngửi mùi.


"Là bách thảo hoàn." Cửu Linh Đạo chưởng nói.


Bách thảo hoàn là thánh dược giải độc, Nhiễm Phi Trạch biết, xác định


thuốc không sao, chàng nhanh chóng cho Tô Tiểu Bối ăn. Tô Tiểu Bối


thuận lợi nuốt xuống, mọi người lúc này mới thở phào một hơi.


"Đợi trời sáng, chúng ta sẽ nhanh chóng ra khỏi trận. Tuy đã uống thuốc


giải độc, nhưng e là vẫn cần để đại phu thăm bệnh cho cô nương ấy."


Nhiễm Phi Trạch sờ trán Tô Tiểu Bối, lại thăm dò mạch tượng ở cổ nàng,


dường như không còn đập dữ dội như trước nữa. Lúc này mọi người mới


bắt đầu nói về những việc đã trải qua.


Hoá ra Quý Gia Văn tuy đã làm ký hiệu trên cả quãng đường, nhưng dù


sao kinh nghiệm còn quá ít, trận pháp hễ di chuyển là cậu ta liền chẳng


biết làm thế nào, hơn nữa càng đi ra ngoài dường như ký hiệu càng loạn,


có vẻ không giống như cậu ta đánh dấu, cậu ta càng lúc càng hồ đồ, lại đi


vòng sâu hơn sang một hướng khác và bị mắc kẹt lại ở đó. Còn Cửu Linh


Đạo chưởng thì từ sau khi nhóm người bọn họ vào trận pháp liền ngày


ngày mở quẻ, hai ngày trước trên quẻ tượng bốc được nói sẽ có phiền phức


lớn, thế là Cửu Linh Đạo chưởng liền đi tìm Giang Vĩ Anh Chưởng môn


Huyền Thanh phái.


Trong chuyện này, thân phận của Cửu Linh Đạo chưởng tuy nhạy cảm,


nhưng quẻ tượng của ông ta lại cực kỳ chuẩn, điều này mọi người đều biết,


huống hồ vào trong trận pháp đều có người của các môn phái, ai cũng hết


sức quan tâm đến sự an nguy của đồng môn mình. Giang Vĩ Anh khẩn cấp tập hợp mấy người đi vào Linh Lung trận thăm dò, Cửu Linh Đạo chưởng


kiên trì muốn đi, Giang Vĩ Anh đồng ý, nhưng để tránh có chuyện không


hay xảy ra, những người khác của Thần Toán môn không được vào cũng.


Vào Linh Lung trận rồi, thấy trận pháp đã đại loạn, mọi người đều rất đỗi


kinh ngạc, bọn họ nhanh chóng tìm kiếm nhóm người Tiêu Kỳ, Tào Hạ


Đông, may mắn khi đi về phía sương trận, thấy tín hiệu đạn khói của


Giang Vĩ Anh, hai nhóm đã thuận lợi tập hợp. Có điều không thấy Nhiễm


Phi Trạch, Tô Tiểu Bối và Quý Gia Văn đâu. Cửu Linh Đạo chưởng nói


quẻ tượng đại hung, muốn vào sương trận tìm người, nhưng vì trời đã tối,


đêm nay lại không có trăng, mọi người đều nói nên chờ ban ngày hãy hành


động, buổi tối quá nguy hiểm. Có người hoài nghi động cơ của Cửu Linh


Đạo chưởng, cảm thấy ông ta muốn mượn sương trận này để giết người


diệt khẩu, tạo sự cố nhằm thoát tội.


Cửu Linh Đạo chưởng đương nhiên rất tức giận, liền châm đuốc tự mình


vào trận pháp tìm người. Tìm kiếm rất lâu, cuối cùng gặp được Quý Gia


Văn đang bị mắc kẹt đi lòng vòng trong trận pháp, lại nghe thấy Quý Gia


Văn nói về chuyện của Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bối, thế là hai người


vội vàng đến đây.


Nhiễm Phi Trạch nghe bọn họ nói xong, cũng nói với Cửu Linh Đạo


chưởng manh mối vụ án kia. "Tô cô nương tra ra được khi xảy ra vụ án,


Phương Bình không hề nghe thấy tiếng chuông."


Cửu Linh Đạo chưởng chấn động. "Thật sao? Cô nương ấy làm thế nào tra


được?"


"Nàng ấy tự có biện pháp của mình. Chúng ta bình thưởng chỉ nghiên cứu


sự việc, còn nàng ấy giỏi về phân biệt người."


"Cô nương ấy có thể chứng minh không? Chứng minh Phương Bình căn


bản không hề nghe thấy, nhìn thấy gì, chứng minh sự trong sạch của ta."


Nhiễm Phi Trạch hơi xê dịch để Tô Tiểu Bối có thể nằm thoải mái hơn, lại


kiểm tra mạch trên cổ nàng, dường như tình hình đã tốt hơn một chút, lúc


này mới nói: "Nếu Đạo chưởng thực sự trong sạch, đương nhiên là có biện


pháp chứng mình."


Cửu Linh Đạo chưởng nhìn Nhiễm Phi Trạch, đột nhiên bật cười. "Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy. Chẳng trách quẻ đó nói bắt buộc phải là cậu,


hoá ra là như vậy."


Nhiễm Phi Trạch đợi ông ta cười xong, lại nói: "Có ta cũng vô dụng, duy


chỉ có Tô cô nương mới có thể giải được oan khuất của Đạo chưởng."


Cửu Linh Đạo chưởng trợn mắt lên. "Tiểu tử, lão phu đã mạo hiểm vào


cứu hai người, đương nhiên là sẽ gắng hết toàn lực. Cậu không cần lo lắng


việc ta sẽ chê cô nương phiền phức mà không cứu giúp." Lời sau đó ông ta


lại tự nói tự nghe: "Phương Bình à Phương Bình, ta với ông không thù


không oán, vì sao ông phải làm như vậy?"


Sau nửa đêm, Tô Tiểu Bối khá lên một chút, hô hấp ổn định hơn nhiều,


người cũng không còn nóng như trước nữa. Thỉnh thoảng nàng hé mắt ra,


biết nói khát, Nhiễm Phi Trạch cho nàng uống nước, nàng lại mơ màng


ngủ tiếp. Cửu Linh Đạo chưởng nhìn nàng, thấy khó tin việc tẩy sạch oan


khuất lại phải dựa vào một nữ tử cổ quái thế này. Trên đời này, e là không


còn tìm được người nào nhếch nhác hơn nàng ta nữa. Nhìn mái tóc ngắn


kia, y phục trên người kia, đôi tất vải bẩn thỉu rõ ràng là mới được khâu ra.


Nhiễm Phi Trạch không vui lắm trước ánh nhìn của ông ta, cô nương nhà


chàng y phục không chỉnh tề, nhìn kỹ như vậy làm gì chứ. Chàng điều


chỉnh lại tư thế của Tô Tiểu Bối, chỉ để lộ ra một ít lưng và vai.


Cửu Linh Đạo chưởng như thể phát hiện ra sự cẩn thận của Nhiễm Phi


Trạch, khẽ ho một tiếng, quay mặt đi, nhưng lại nhìn thấy Quý Gia Văn


đang ôm chiếc hộp đại đao kia ngủ gật. Cửu Linh Đạo chưởng bị bộ dạng


ngốc nghếch của thiếu niên này chọc cho buồn cười, khoé miệng khẽ cong


lên, ông ta yên tĩnh được một lúc, bỗng nói với Nhiễm Phi Trạch: "Đợi ra


khỏi trận pháp rồi, ta sẽ bốc cho cô nương một quẻ."


Cửu Linh Đạo chưởng được gọi là Thần Quái, có được quẻ bốc của ông ta,


người người trong giang hồ cầu mà chẳng được. Nhưng Nhiễm Phi Trạch


đột nhiên thấy hơi chột dạ, nhớ đến lời Tô Tiểu Bối nói đùa với chàng rằng


là nàng là yêu quái. Chàng không tin nàng là yêu, nhưng Cửu Linh Đạo


chưởng từng nói lúc ông ta bốc quẻ cho Tô Tiểu Bối, quái bàng đã nứt.


Ừm, dân gian truyền kỳ, trong câu chuyện người ta kể, có nói đạo chưởng


gì đó trừ yêu diệt tà...


Nhiễm Phi Trạch hơi bất an, đạo nhân này chủ động muốn bốc quẻ như vậy là đang có tính toán gì? "Cũng không biết nàng có đồng ý không, hảo


ý của Đạo chưởng, ta thay nàng cảm tạ trước."


Cửu Linh Đạo chưởng hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.


Sau đó không ai nói gì nữa, mọi người tự nhắm mắt dưỡng thần. Đến khi


trời vừa sáng, ánh nắng xuyên qua tầng sương mù chiếu xuống, Nhiễm Phi


Trạch mới phát hiện sương đã nhạt đi. Tô Tiểu Bối tuy vẫn yếu ớt nhưng


đã tốt hơn ngày hôm qua, mắt cũng có thể mở được ra, còn nói với chàng


là cảm thấy lạnh nữa.


Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cánh tay của cô, an ủi rằng lát nữa mặt trời lên


cao sẽ ấm áp hơn. Quý Gia Văn lấy chiếc áo mặc ngoài từ trong tay nải


của cậu ta ra, nói là đồ sạch sẽ, đưa cho Tô Tiểu Bối dùng. Trong tình


huống đặc biệt này, Nhiễm Phi Trạch cũng không bận tâm chê bai đây là


áo của nam tử khác, vội cầm lấy nó khoác lên người Tô Tiểu Bối. Nhưng


Tô Tiểu Bối vẫn cảm thấy lạnh.


"Chúng ta mau chóng ra ngoài thôi, rời khỏi núi Linh Lung còn cần phải


mất cả một ngày trời, tình trạng của cô nương phải đi khám đại phu càng


sớm càng tốt."


Nhiễm Phi Trạch đương nhiên biết rõ, chàng ôm Tô Tiểu Bối lên, thương


lượng với Cửu Linh Đạo chưởng và Quý Gia Văn về tuyến đường và cách


đi rồi lập tức xuất phát.


Sương đã mỏng hơn ngày hôm qua, thêm vào đó Quý Gia Văn đã đi qua đi


lại nơi này ba lần, Cửu Linh Đạo chưởng lại là lão giang hồ, nên Nhiễm


Phi Trạch lần này có người bảo vệ ở hai bên, thế là ba người thuận lợi đi


được một đoạn đường dài. Thỉnh thoảng có ám tiễn bắn ra, Quý Gia Văn


lại giơ hộp khiên của Nhiễm Phi Trạch, còn Cửu Linh đạo chưởng khua


Cửu Linh trảm, đều che chắn bảo vệ cho Tô Tiểu Bối.


Cứ như thế, tuy có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, cuối cùng họ cũng


qua được trận pháp, thấp thoáng nghe thấy có tiếng gọi của người khác ở


phía xa. Quý Gia Văn hét lên hai tiếng về hướng đó, nhưng không có ai


đáp lời. Cửu Linh Đạo chưởng rung Cửu Linh Trảm, tiếng chuông xuyên


thấu sương mê, báo hiệu cho những người khác biết. Nhiễm Phi Trạch lưu


tâm để ý xung quanh, bỗng nói: "Cẩn thận, sương dường như trở nên dày


hơn rồi."
Cửu Linh Đạo chưởng nhíu mày: "Lẽ nào có người lại khởi động trận


pháp?"


"Hả?" Quý Gia Văn thấy hơi căng thẳng. Hôm qua, Nhiễm Phi Trạch cũng


nói cái cây đó là do người khác cố ý đánh gãy, lẽ nào thực sự có ác nhân


ẩn nấp mai phục ở xung quanh?


"Đích thị có người ngầm giở trò quỷ." Nhiễm Phi Trạch vô cùng tức giận,


nếu như là trước đây, chỉ để gây rối chơi đùa thì chàng cũng nguyện ý chơi


cùng, rồi chỉnh đốn đối phương một trận, nhưng hiện giờ liên luỵ đến


chuyện phải đưa Tô Tiểu Bối vượt qua nguy hiểm, nên chàng vô cùng tức


giận. Chỉnh đốn đối phương cũng không trút được hết cơn giận. "Đừng có


để cho ta biết được là kẻ nào giở trò bẩn thỉu này."


"Chúng ta còn cách đường rời khỏi trận pháp rất gần, chớ hoảng, chớ


gấp." Quý Gia Văn bị hai vị tiền bối đồng thời quét mắt nhìn qua, lúc này


mới phát giác ra mình vừa căng thẳng quá mà nói ra lời lẽ giống như khẩu


khí dỗ dành trẻ con.


Cửu Linh Đạo chưởng thu Cửu Linh Trảm lại, ông ta bất động, Cửu Linh


Trảm liền trở về trạng thái yên tĩnh. "Cậu thấy thế nào?" Ông ta hỏi Nhiễm


Phi Trạch.


"Mục tiêu của hắn là ta và Tô cô nương."


"Nhóm người của Giang Chưởng môn đều đã đến, chỉ cần có thể tụ hội, kẻ


đó khó mà giở trò quỷ nữa."


Nhiễm Phi Trạch mím môi nghiêm nghị, trong lòng chàng đã có đối tượng


hoài nghi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra vì sao kẻ đó muốn làm thế này. Cửu


Linh Đại chưởng nhìn quanh, đoạn đường này là chỗ then chốt để vượt


qua sương trận, hễ có sương dày thì hung hiểm sẽ tăng thêm mấy phần.


"Như thế này đi, ta đi trước dò đường, tiếng của Cửu Linh Trảm rất dễ


nhận ra, mọi người nghe thấy tiếng chuông bình thường thì là vô sự, nếu


như tiếng chuông vang gấp, tức là ta đang khua Cửu Linh Trảm để công


kích ám khí, như thế, mọi người sẽ có thể biết được phía trước có nguy


hiểm. Quý tiểu ca trên tay có khiên có đao, có thể hộ vệ cho hai người. Chỉ


một đoạn đường, chắc hẳn có thể xông ra ngoài được."
Quý Gia Văn và Nhiễm Phi Trạch đều gật đầu đồng ý, thế là Cửu Linh


Đạo chưởng một mình mở đường, Quý Gia Văn mở hộp khiên ra hộ về ở


phía sau, Nhiễm Phi Trạch nghe âm thanh phân biệt tình thế, dẫn bọn họ


rời đi.


Cửu Linh Đạo chưởng không cẩn thận chạm phải hai chỗ có cạm bẫy, may


mắn đề chuyển nguy thành an, cuối cùng đã gặp được nhóm người đến tìm


kiếm bọn họ. Mọi người gặp nhau, rốt cuộc đã yên tâm hơn, khi trao đổi


tình hình mới biết mấy người bị thương đều đã được bố trí ở ngoài trận,


bọn Giang Vĩ Anh, Tiêu Kỳ dẫn theo mấy người công phu tốt vào trận


pháp tìm người. Bọn họ không nhiều lời, nhanh chóng tổ chức đội hình


xông ra khỏi trận pháp.


Sương mù càng lúc càng nhạt, cuối cùng tầm nhìn trước mặt đã rõ ràng


hơn, Nhiễm Phi Trạch thở phào một hơi, cúi đầu nhìn Tô Tiểu Bối. Cô


được bọc trong chiếc áo khoác, trông càng nhỏ bé hơn, sắc mặt trắng bệch,


suy nhược.


"Còn lạnh không?"


Tô Tiểu Bối khẽ gật đầu. Nhiễm Phi Trạch đau lòng ôm cô thật chặt. Dưới


ánh mặt trời rực rỡ, mấy người bọn họ, ai cũng mồ hôi nhễ nhại, còn nàng


mặc ba lớp áo mà vẫn thấy lạnh.


"Cố chịu đừng thêm chút nữa, ta đi tìm thuốc."


Tô Tiểu Bối gật đầu. Cô không chịu đựng thì còn có thể thế nào? Đã bệnh


thì phải chịu thôi, có điều cô rất không phục. Tại sao cô lại xui xẻo như thế


này chứ?


Nhiễm Phi Trạch cùng mọi người đến nơi dừng chân bên ngoài trận pháp,


từ xa đã trông thấy rất nhiều người đang ngồi nghỉ ngơi. Tiêu Kỳ chỉ hai


bên, dặn dò: "Chớ có lại gần, chỉ đoạn giữa này mới an toàn thôi." Nhiễm


Phi Trạch nghe theo, ánh mắt tìm kiếm Phương Bình và Phó Ngôn đầu


tiên. Hai người này đều có mặt, trên người cũng có vài vết thương nhẹ.


Chàng chỉ quét mắt nhìn bọn họ một cái, rồi đi tìm Giang Vĩ Anh xin


thuôc. Giang Vĩ Anh kiểm tra qua tình hình của Tô Tiểu Bối, cũng nói độc


không nguy hiểm đến tính mạng, có điều trước khi trúng đọc thể chất cô đã yếu, ở trong núi qua đêm bị nhiễm lạnh, muốn giải độc căn vẫn phải đi


tìm đại phu mới được.


Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nói chàng cũng biết vậy, nhưng trước mắt muốn


cầu thuốc giải trị hết độc trước. Giang Vĩ Anh đưa thuốc cho chàng,


Nhiễm Phi Trạch nhìn rồi ngửi một hồi, mới cho Tô Tiểu Bối uống.


Tô Tiểu Bối gắng gượng hỏi: "Mới chỉ trong một đêm, huynh đã cho ta


uống ba lần thuốc, liệu có đáng tin không?" Nói thế nhưng cô vẫn ngoan


ngoãn nuốt thuốc xuống.


"Cái gì?" Nhiễm Phi Trạch thấy cô uống hết thuốc rồi mới yên tâm. "Ý


nàng muốn nói là ổn thoả sao?"


Tô Tiểu Bối chẳng còn sức lực. "Đầu óc ta không vận hành được, đừng có


sửa lời ta nữa."


"Rất là ổn thoả. Nàng xem nàng vẫn còn tinh thần để đấu khẩu kia mà."


Thật muốn lườm chàng một cái, Tô Tiểu Bối nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.


Nhiễm Phi Trạch lại kiểm tra mạch tượng ở cổ cô, cảm thấy tình trạng của


cô thực sự đã ổn định, lúc này mới rảnh để suy ngẫm tình hình trước mắt.


Vừa nghĩ đến đó thì phát hiện không thấy Cửu Linh Đạo chưởng đâu. Cẩn


thận lắng nghe, thấy tiếng chuông Cửu Linh Trảm của ông ta thấp thoáng


ở rất xa.


Nhiễm Phi Trạch hỏi Giang Vĩ Anh: "Cửu Linh Đạo chưởng đâu rồi?"


Giang Vĩ Anh cũng nhìn xung quanh, lúc này mọi người đang tập hợp, tụ


lại thành một nhóm nói chuyện nghỉ ngơi, nhưng không thấy Cửu Linh


Đạo chưởng đâu. "Vừa rồi ta còn thấy ông ta ở đây mà."


Nhiễm Phi Trạch tiếp tục lắng nghe, nhưng không thấy tiếng chuông Cửu


Linh Trảm đâu nữa, điều này chứng tỏ Cửu Linh Đạo chưởng đã dừng lại,


không di chuyển nữa. Giang Vĩ Anh gọi những người khác cùng đi tìm,


không muốn lại có người bị lạc. Chẳng mấy chốc có người ở chỗ đường


rừng gọi lớn: "Người đâu mau đến đây, tìm được rồi."


Nhiễm Phi Trạch nhận ra đó là giọng nói của La Hoa của Nhật Nguyệt sơn


trang. Mọi người nghe vậy, vội vàng chạy về phía đó, bỗng nhìn thấy một bóng dáng mặc đạo bào đổ gục xuống đất.


Đó là Cửu Linh Đạo chưởng.


Mọi người rất đỗi kinh ngạc. Tiêu Kỳ chạy qua đó, đỡ Cửu Linh Đạo


chưởng dậy, phát hiện sau lưng ông ta cắm bốn mũi đoản tiễn, hẳn là bị ám


khí bắn trúng, vì có một mũi cắm trúng vào sau tim, người đã tắt thở.


Xảy ra chuyện bất ngờ này, mọi người đều bàng hoàng ngơ ngẩn. Rõ ràng


vừa rồi vẫn còn êm đẹp, lẽ nào ông ta muốn đi tìm đường trước, vô ý chạm


phải cơ quan nên gặp nạn?


Nhiễm Phi Trạch đang ôm Tô Tiểu Bối, nhìn di thể của Cửu Linh Đạo


chưởng, tâm trạng bất giác nặng nề. Vừa mới đây, ông ta đã cứu bọn họ ra,


còn nói đợi ra khỏi trận pháp rồi, sẽ bốc một quẻ cho Tô Tiểu Bối. Lời còn


bên tai, kết quả lại thế này.


Nhiễm Phi Trạch ôm Tô Tiểu Bối chạy đến, để cô ngồi ở một bên, còn


mình cẩn thận lật xem thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng. Bọn họ vừa mới


từ trong trận pháp đi ra, Cửu Linh Đạo chưởng lại cẩn thận kỹ càng, hiểu


rõ trận pháp lợi hại, làm sao có thể chạm phải cơ quan mà mất mạng được?


Nhiễm Phi Trạch nhìn mũi tiễn bắn trúng Cửu Linh Đạo chưởng, khoé


miệng mím chặt. Những người khác cũng đến xem, rồi đều cất tiếng thở


dài. Giang Vĩ Anh nhận thấy vẻ mặt khác thường của Nhiễm Phi Trạch, lại


kiểm tra một lần nữa, sau khi xem xong thì không nói một lời.


Sau đó Giang Vĩ Anh dặn dò phải đưa di thể của Cửu Linh Đạo chưởng ra


ngoài an toàn, mọi người xúm vào, dùng cành cây và dây thừng buộc lại


thành giá khiêng, đặt thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng lên trên. Sau đó


mọi người hò nhau đỡ người bị thương, đeo hành lý lên đường, may mắn


đến cuối ngày không gặp phải sóng gió gì lớn nữa, thuận lợi quay lại chiếc


cầu là cửa vào của Linh Lung trận.


Đầu bên kia cầu có một toán người đang đứng đợi, trong số đó có rất nhiều


người của Thần Toán môn, do Chưởng môn Cố Khang dẫn đầu đứng đợi.


Nhìn thấy mọi người đã ra ngoài, vẻ mặt ông ta đầu tiên lộ ra nét vui


mừng, nhưng cẩn thận nhìn kỹ trong đám người không thấy bóng dáng của


Cửu Linh Đạo chưởng, lại nhiều thêm một chiếc cáng, sắc mặt của nhóm


người Thần Toán Môn lập tức thay đổi.
Đợi mọi người qua cầu rồi, đến phía trước, bọn người Cố Khang liền nhào


đến chỗ chiếc cáng, nhìn thấy đó đích thực là Cửu Linh Đạo chưởng, nét


mặt bỗng chốc lộ vẻ bi thương, ai oán khóc gào một trận.


Nhiễm Phi Trạch nhíu mày nhìn, Tô Tiểu Bối cố gắng xốc lại tinh thần,


cũng muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng toàn thận khó chịu không còn sức, mí


mắt cũng không mở ra nổi.


Cố Khang khắc chế cảm xúc, lật xem thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng,


nhìn thấy là bị trúng ám tiễn của cơ quan, liền nhắm mắt lại, hỏi: "Xảy ra


chuyện gì vậy?" Nên trách cứ, nên truy cứu ai đây?


Tào Hạ Đông thuật lại tình hình khi đó, vừa mới ra khỏi trận pháp, chẳng


ai ngờ được rằng sẽ lại chạm phải cơ quan ám khí, sự việc ngoài ý muốn


này thực khiến người ta đau lòng.


Cố Khang nghiến răng, không kìm được vẫn muốn trách cứ một chút:


"Nếu không phải là những danh môn đại phái các người tự xưng công


bằng công đạo, ngăn cản đệ tử của Thần Toán môn ta không được cùng


vào trận với sư thúc tổ, sư thúc tổ của ta không được quan tâm, mới xảy ra


thảm kịch này."


"Không thể nói thế được." Tào Hạ Đông không cam tâm chịu bị chụp cho


cái mũ như vậy, phản bác: "Tình hình khi đó đích thực là ngoài ý muốn,


Cửu Linh Đạo chưởng võ nghệ cao cường, ai mà ngờ được sẽ xảy ra


chuyện này? Ngài nói thử xem, có người nào không nói thế không?"


"Có ta."


Trong đám người bỗng có người ứng lời, Tào Hạ Đông sa sầm nét mặt, tỏ


vẻ không vui.


Nhiễm Phi Trạch.


Con người này cứ thích đối đàu với người khác hay sao? Tào Hạ Đông


quay lại, lạnh giọng nói: "Vậy Nhiễm đại hiệp thử nói xem, khi đó tình


hình thế nào?" Ông ta không tin, nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy, chàng


còn có thể làm loạn thế nào.
Nhiễm Phi Trạch rất bình tĩnh. "Tình hình thì đúng như những gì Tào


Chưởng môn nói, nhìn thì có vẻ như là ngoài ý muốn. Nhưng vết thương


của Cửu Linh Đạo chưởng lại nói cho ta biết, cái chết của ngài ấy không


phải là ngoài ý muốn."


Lời này vừa nói ra, người bên phía Thần Toán môn bỗng chốc trở nên


cảnh giác, căng thẳng: "Lời này là có ý gì?"


Nhiễm Phi Trạch nhìn Giang Vĩ Anh, nói tiếp: "Vết thương chí mạng của


Đạo chưởng là một mũi tiễn cắm vào phần tim ở sau lưng, chỗ đó cách


sương trận hơi xa, lực bắn của cơ quan ám khí không quá mạnh, Đạo


chưởng tuy trúng tiễn nhưng không hề chí mạng, chỉ có mũi tiễn trúng tim


lại được đâm vào vừa chuẩn vừa sâu."


Bọn người Cố Khang vội lật thi thể lại xem, lúc này mới chú ý đến, độ sâu


của mũi tiễn ở chỗ tim đích thị là khác với ba mũi còn lại.


Nhiễm Phi Trạch lại nhìn Giang Vĩ Anh, thấy ông ta lặng lẽ gật đầu, chàng


nói tiếp: "Giang Chưởng môn cũng đã nhìn ra điều khác lạ, cho nên khi đó


không biểu lộ gì, chỉ dặn dò khiêng thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng ra


ngoài an toàn, để tránh kẻ có mưu đồ xấu kia có thể thừa cơ lợi dụng, phá


hoại chứng cứ. Đến giờ đã thoát ra khỏi Linh Lung trận, các vị tiền bối


giang hồ các môn phái đều ở đây, lời này đã có thể nói rõ ràng rồi."


Cố Khang nghe thấy vậy liền trợn mắt nhìn sang phía đám người vừa ra


khỏi trận pháp. "Như vậy, hung thủ chính là một trong số các vị?"


Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai lộ ra vẻ khả nghi. Cố Khang nhìn


chằm chằm một lượt nhóm người này, cũng không thấy được điều gì,


muốn nói là nhất định Thất Sát trang đã nhân cơ hội hạ độc thủ, nhưng


không có chứng cứ, lại không dám vọng ngôn. Hơn nữa, Linh Lung trận


có phải là chỉ có những người này, hay còn có kẻ khác lén lút vào trận hại


người, điều này cũng không thể loại trừ. Cố Khang giận dữ, nhưng không


nói được lời nào.


"Đạo chưởng vì cứu ta mà dấn thân vào nguy hiểm, đến giờ gặp phải kiếp


nạn này, Nhiễm Phi Trạch ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ thực sự, để an ủi


linh hồn Đạo chưởng ở trên trời."


"Nhiễm Phi Trạch." Một đệ tử của Thần Toán môn hét lên, mọi người cùng nhìn qua, đó là môn đồ theo hầu Cửu Linh Đạo chưởng, tên La Kỳ.


"Đạo chưởng bốc quẻ, tính ra mình nhập trận ắt có đại kiếp, nhưng ngài


nói cả đời này quang minh lỗi lạc, tuy kẻ thù không ít, người căm ghét


ngài không thiếu, nhưng ngài đường đường chính chính, không giết hại


Phương Trang chủ của Thất Sát trang, ngài bị oan. Đạo chưởng tin tưởng


huynh nhất định có thể rửa oan cho ngài, cho nên bất luận thế nào cũng


muốn thuyết phục những người khác cùng nhập trận tìm mọi người. Đến


giờ ngài gặp nạn, cũng coi như vì huynh. Huynh nhất định phải nói được


làm được, không những phải tìm ra hung thủ sát hại Đạo chưởng, mà còn


phải bắt được hung thủ thực sự giết Phương Trang chủ, trả lại sự trong


sạch cho Đạo chưởng. Những điều Đạo chưởng muốn chỉ có như vậy


thôi."


Những lời này khiến cho mọi người không khỏi xúc động.


Điều mong muốn chỉ có như vậy, đáng tiếc người đã bỏ mạng nơi hoàng


tuyền.


"Nhiễm Phi Trạch ta, nói được là làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro