30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lỡ mà mn có bùn thì ún cô cô nớt cho đỡ bùn nha chứ tui cx hog làm j khác được hết á 😢😢🤧🤧🤧
-----------------------------

- Tại vì...Mỗi thiên thần, chỉ được có một đôi cánh mà thôi...hihi.

Câu trả lời của Khánh Vân làm trái tim Kim Duyên đập nhanh hơn, nước mắt cứ chực trào xuống nếu cô không gắng gượng, Khánh Vân cũng nghẹn giọng khi nói xong câu đó, mọi người trong bàn đều hiểu, tình cảm của cả hai, đều đã rõ ràng, nó rất đẹp, nếu như không có sự ngăn trở, Vĩnh Thụy im lặng, anh không nói gì, mỉm cười rồi uống một ngụm rượu, Thùy Dung vẫn chưa hiểu mọi chuyện, nhưng cô cảm giác, không khí trên bàn ăn, như đang hạ dần xuống.

Sau bữa ăn, Khánh Vân bị bà Nguyễn bắt buộc đưa Thùy Dung về, hơn nữa, giờ cô cũng đã ra ở riêng bên ngoài, nên không còn lí do gì ở lại, Khánh Vân tiếc nuối lén nhìn Kim Duyên, rồi nói

- Mẹ..con đưa Thùy Dung về rồi về nhà luôn, em chào hai chị nhé

- Ừ..em đi đi, nhớ cẩn thận nha- Kim Duyên trả lời, Khánh Vân mỉm cười gật đầu, sau đó cùng Thùy Dung và cả nhóm Hoàng Yến ra sân đi về. Thùy Dung thấy tâm trạng Khánh Vân, hình như không được tốt, nên cô cũng im lặng cho tới lúc chỉ còn hai người ở riêng với nhau, Thùy Dung mỉm cười nói

- Vân..có chuyện gì sao?

- À..ờ..không có gì..Vân đang suy nghĩ về công việc thôi- Khánh Vân quay qua cười trả lời

- Hì..làm gì thì làm..sức khỏe cũng rất quan trọng mà....Vân cũng chưa ăn gì cả..chỉ toàn uống rượu thôi.- Thùy Dung ngồi xích lại quan tâm nói

- Hì..tại hôm nay Vân ko muốn ăn, xin lỗi đã làm phiền em tới nhà Vân như vậy- Khánh Vân nói, Thùy Dung lắc đầu, ý nói ko sao, rồi cô bắt Khánh Vân dừng ở một công viên gần đó, hai người bước xuống, Khánh Vân nhìn toàn cảnh công viên, buổi tối, đúng là nhiều "phim" để xem quá, Thùy Dung cười tươi khi nhìn thái độ ngại ngùng của Khánh Vân, cô bắt Khánh Vân ngồi chờ ở ghế đá, còn mình thì chạy đi đâu đó, Khánh Vân đồng ý, cô im lặng ngồi nhìn xung quanh, "Vân nhớ em quá..em có người khác rồi..Vân phải làm sao đây hả thiên thần...Thùy Dung...là một cô gái tốt..nhưng liệu..Vân có mang lại hạnh phúc cho cô ấy..khi trái tim Tae..chỉ có mình em..".

- VÂN...hihi- Thùy Dung quay lại cắt đứt dòng suy nghĩ miên man trong đầu của Khánh Vân, Khánh Vân nhìn hai cái bánh bao và một chai nước trên tay Thùy Dung, cô mỉm cười nói

- Em muốn biến Vân thành giám đốc béo ú vì ăn khuya hay sao đây?

- Hì..ko có..Vân phải ăn mới có sức mai làm việc chứ- Thùy Dung nói xong, đưa bánh lên miệng, bắt đầu ăn, Khánh Vân hít một hơi sâu, rồi nở nụ cười và ăn,Thùy Dung cười thật tươi khi nhìn thấy Khánh Vân đã chịu ăn.

Chợt, điện thoại Thùy Dung reo lên, cô bắt máy nói chuyện một lúc, rồi tự nhiên quay qua nhìn Khánh Vân lo ngại, Khánh Vân hướng ánh mắt, ý hỏi chuyện gì, Thùy Dung đưa tay che loa điện thoại rồi nói nhỏ

- Mẹ em..muốn nói chuyện với Vân...

- Hì...ko sao...em đưa Vân- Khánh Vân cười nói đưa tay ra, Thùy Dung nói tiếp

- Vân ko sợ sao..?

- Hì..chuyện gì..đưa Vân đi...ko bác đợi- Khánh Vân nói xong, Thùy Dung ngại ngùng trao điện thoại cho cô, Khánh Vân bắt đầu nói

- Cháu chào bác, cháu là Khánh Vân ạ!- Khánh Vân tròn mắt khi Thùy Dung chỉnh loa ngoài, Thùy Dung nhìn lại, em muốn nghe mà, đầu dây bên kia nói lại

- Hi..chào cháu, hai đứa đi chơi vui không?

- Dạ, rất vui ạ- Khánh Vân trả lời rồi nhìn Thùy Dung, cô phì cười, khác xa dáng vẻ bác sỹ chuyên nghiệp lúc nãy, Thùy Dung thật sự đang rất lo lắng nha.

- Hì..bác muốn nói chuyện với cháu vì...bác muốn hai đứa nhanh chóng đính hôn...để tiện việc tìm hiểu nhau..còn kết hôn..sau này tùy ý hai đứa chọn ngày..cháu thấy thế nào?

-.... ..... ....dạ..- Khánh Vân thật sự không biết trả lời như thế nào, còn Thùy Dung thì đỏ rực mặt nhìn Khánh Vân, đầu dây bên kia bà Huỳnh lại nhắc khéo thêm tí nữa, Khánh Vân nhỏ giọng nói

- Dạ, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ nói chuyện này với Thùy Dung ạ.

Thùy Dung tim đập càng nhanh hơn, bà Huỳnh cũng tươi cười nói chuyện cho đến khi cúp máy. Khánh Vân lúc này cũng rất ngại với Thùy Dung, Thùy Dung hiểu chuyện liền nói

- Ko sao..ko sao đâu, em sẽ về nói lại với mẹ em sau, Vân ko cần nghĩ nhiều đâu.

- Hì..Thùy Dung này...- Khánh Vân hít một hơi thật sâu, như muốn vứt bỏ tất cả các quá khứ đi hết, tim cô đau thắt lại, cô gắng gượng nhìn Thùy Dung với ánh mắt dịu dàng nhất, nói thật chậm

-Hiện giờ thì Vân cũng chưa có tình cảm với em, nhưng...sau này..Tae mong...mình sẽ tìm hiểu nhau kĩ hơn..em nhé?

Thùy Dung hai mắt lấp lánh, ôm chầm lấy Khánh Vân, hai tay Khánh Vân đưa lên, ôm nhẹ cô vào lòng. Chiếc vòng lại một lần nữa luẩn quẩn khi người cầm nó cứ chạy trốn nhưng không phải chạy đi xa, mà là chạy vòng quanh chiếc vòng đó một lần nữa. Kim Duyên đang đứng ngắm cảnh, chợt trái tim đau rát, cô cảm nhận điều gì đó rất bất ổn, cô lúc nào cũng chỉ nghĩ về một người, để rồi hôm nay khi gặp lại, bên cạnh cô và người đó, đều đã có một người ở bên, làm cách nào để đến được với nhau một lần nữa, khi đã có người vứt bỏ nó, làm thế nào để kiếm tìm yêu thương một lần nữa, khi cả hai đã đánh mất quá nhiều yêu thương dành cho nhau và làm thế nào, để thời gian quay lại một lần nữa, khi mà... nó chỉ đi đến tương lai, một tương lai mà không ai có thể đoán trước. Cô thở dài, cầm điện thoại lên và nói

- Ba à..đến kì hạn 5 năm rồi, chúng ta cũng kết thúc trò chơi này đi ạ.

-------------------

Khánh Vân đưa Thùy Dung về, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của con gái, bà Huỳnh rất hài lòng, Khánh Vân cúi chào rồi ra về, khi chạy được một quãng ngắn, điện thoại cô rung lên, có tin nhắn, cô bật lên, nhìn dòng chữ "Vân lái xe về cẩn thận nha..Thùy Dung", Khánh Vân thở dài rồi nhắn lại "Hì..Vân biết rồi, em ngủ ngon nha", sau đó, cô tiếp tục lái xe về, sao hôm nay cô có người yêu, mà lại có cảm giác nặng nề và buồn bực như vậy, khoảng một tuần nữa là Hoàng Yến và Hoàng Yến sẽ kết hôn, chắc..Kim Duyên cũng sẽ đính hôn, cô nghe bà Nguyễn nói như vậy, còn cô và Thùy Dung, Khánh Vân nghĩ rồi chợt cười buồn, khi bạn ở bên cạnh người bạn ko yêu, nhưng cố gắng ko làm người kia buồn, thì bạn có nghĩ, người kia cũng sẽ cảm nhận được điều gì đó đúng ko?.

Còn Kim Duyên, ông Nguyễn nói gì đó với cô, cô im lặng ko nói gì, nếu hôm nay cô ko kìm nén được, chắc cô sẽ ôm ai kia thật chặt, nói rằng ai kia chỉ được là của mình, ko được ở bên người khác như vậy, nhưng..cô đã chịu bao đau thương để đi tới bước cuối cùng như lời hứa năm xưa với ba mình, còn một bước nữa, lần này, cô xin đặt yêu thương vào ai kia, cô sẽ đứng chờ, yêu thương sẽ quay về bên mình, hay sẽ bỏ qua như chưa từng có gì với nhau.

Sáng hôm sau...

Thùy Dung đến bệnh viện với một tâm trạng cực kì tốt, nhắn một tin nhắn nhỏ đến Khánh Vân, với nội dung tình cảm, với tư cách là một người yêu, thật sự rất hạnh phúc. Bệnh viện hôm nay náo loạn với tin đồn "người yêu trong mơ" của Thùy Dung làm cô càng hãnh diện. Khánh Vân nhận được tin nhắn cũng đã trả lời lại, sau đó lên đường đi làm, điện thoại lại vang lên, Khánh Vân liếc nhìn, rồi bắt máy nói

- Ba à, con nghe đây.

.. .... .....

Khánh Vân tắt máy, khóe mắt cay cay, nguyên do, trong cuộc điện thoại, ba cô đã nói rất rõ ràng, "Một tháng nữa..chị Kim Duyên..sẽ kết hôn". Cô vòng ngược tay lái, phóng xe với tốc độ rất cao, tiến thẳng tới nhà Kim Duyên, nhưng...chỉ được như vậy, cô ngước nhìn ngôi nhà, rồi cúi đầu xuống, nước mắt rơi ra, "Vân đã nói sẽ quên em..vậy mà...Vân...hức...Vân...", Khánh Vân gần như ngã quỵ xuống, hai răng cắn chặt, nếu ai thấy cảnh này, thật không ngờ, một tổng giám đốc uy quyền và lúc nào cũng cười lại có thể yếu ớt như vậy. Cô nhanh chóng quay đi vì sợ người khác thấy hành động trong vô thức của mình. Nhưng cô không biết, có một người đã chứng kiến tất cả, ông Nguyễn lặng người khi thấy Khánh Vân, người ông xem như con ruột, người khiến ông tự hào và hãnh diện trong mấy năm qua, người được coi như xứng đáng nhất để kế thừa ông, lại đau khổ như vậy, ông quay đi, thở dài, chẳng lẽ trong mấy năm qua, con bé lúc nào cũng dằn vặt và đau khổ như vậy sao.

Kim Duyên đi đến tiệm thử đồ cưới cùng Vĩnh Thụy, khuôn mặt của cô không có chút sức sống, Vĩnh Thụy nhiều lúc phát cáu, nhưng vẫn cố nhịn, rồi nói nhỏ vào tai cô

- Em đừng tưởng anh không biết gì trong 5 năm qua.

- Nếu anh đã biết, thì chúng ta còn tới đây làm gì?- Kim Duyên nói

- Anh cũng muốn cá cược..- Vĩnh Thụy mỉm cười nói

- Anh nói đi?- Kim Duyên đáp

- Nếu..ai kia..ko đủ bản lĩnh để kịp nhận ra..và ko giữ em lại...

- Thì tôi sẽ theo anh..mà ko luyến tiếc điều gì nữa- Kim Duyên cắt ngang lời, làm Vĩnh Thụy lặng im, anh gật đầu đồng ý, Kim Duyên không nói gì thêm, suy nghĩ của cô, giờ chỉ đang hướng tới một người mà thôi.

Khánh Vân tiến vào công ty, một đống công việc cần cô duyệt, đủ thứ từ A-Z, Khánh Vân cau mày, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng, ko chú ý tới thời gian, làm một mạch tới tối, khi đã thấm mệt, cô mới chợt nhớ mình quên điều gì đó, nhìn đồng hồ, đã 8h tối hơn, cô đã nói sẽ đón Thùy Dung về, giờ chỉ còn 15 phút, sau khi dặn dò thư ký riêng, cô chạy nhanh tới thang máy, nhưng khi cửa thang máy mở ra, tim cô đột nhiên đứng lặng, Kim Duyên cũng thoáng giật mình khi thấy Khánh Vân.

- Em..giờ này...mới về sao?

- À..dạ, hôm nay công việc hơi nhiều..nên..- Khánh Vân nói xong, rồi ngại ngùng bước vào trong thang máy.

- Hì..ừ...- Kim Duyên ngại ngùng đáp, tim cô cũng đang đập rất nhanh, bầu không khí rất ngượng ngùng, Khánh Vân cố làm ra vẻ tự nhiên, cô nói

- Mà chị vào công ty, có chuyện gì không?

- À..ba gọi chị đến có chút việc, giờ em về nhà luôn sao?- Kim Duyên đáp

- Hì..em có hẹn đón Thùy Dung, mà quên mất...

TING.......

Khánh Vân vừa nói xong, cánh cửa thang máy cũng bật ra, cô nói nhanh

- Chị về cẩn thận nhé, em đi trước ạ.

Nói xong, cô liền chạy đi, Kim Duyên nhìn theo bóng của cô, thấy mặn ở môi, "em biết mình có lỗi..nhưng em phải chịu đựng tới bao giờ nữa đây..".

Bệnh viện XX...

KÉT............KÉT..........

Thùy Dung giật mình nhìn chiếc xe thắng gấp trước mặt, nhưng cô lại thoáng vui khi thấy Khánh Vân bộ dạng hớt hải chạy tới, trên người vẫn còn mặc vét, Thùy Dung cười khì nhìn Khánh Vân nói

- Vân..muộn 5 phút...

- Hì...đồng hồ Vân chắc bị trễ 5 phút ý- Khánh Vân lanh miệng nói, Thùy Dung híp mắt

- Đưa em xem xem...

- NOOOOOOO.- Khánh Vân cười dấu tay ra sau, Thùy Dung cũng ko chịu thua, hai người vờn qua vờn lại một hồi, Khánh Vân cười khì khì chịu thua

- Được rồi, được rồi..Vân chịu thua..được chưa..hihi.

- Hì..thêm tội nói dối nữa..- Thùy Dung nói

- Em..sao hồi trước ko học thêm khóa luật sư nữa chứ- Khánh Vân bĩu môi nói, Thùy Dung dựa hẳn vào người Khánh Vân, nhỏ giọng nói

- Em đói...nhưng em muốn Vân nấu cho em ăn...

- Hì..Vân nói trước..Vân nấu ko được ngon đâu nhé- Khánh Vân cười rồi cùng Thùy Dung ra xe, Thùy Dung cười tươi nói

- Ko sao..em sẽ giúp...hihi.

Khánh Vân gật đầu, nhưng trong đầu cô, vẫn suy nghĩ về cuộc gặp trong thang máy khi nãy.

Khánh Vân dừng hẳn chiếc xe trước cửa nhà sau khi cả hai đã vác về cả đống đồ ăn ở siêu thị. Cả hai vui vẻ vào nhà, Thùy Dung nhìn ngôi nhà một lần nữa, cũng đã từng đến ngôi nhà này, nhưng hôm nay cô lại mang một thân phận khác, cô ước rằng, lần sau, cô sẽ đến nhưng không phải như một người khách nữa, mà là người chủ của căn nhà xinh đẹp này.

- Hì..em làm gì mua nhiều đồ ăn thế- Khánh Vân vừa hỏi vừa giúp Thùy Dung cho đồ vào tủ lạnh, Thùy Dung nhìn tủ lạnh rồi nói

- Tủ lạnh toàn thức uống có cồn thôi..ko thấy đồ ăn đâu cả...

- Hì..chịu thôi..Vân cũng phải tập uống để tiếp khách chứ- Khánh Vân nhún vai, so với 5 năm trước, từ một cô bé ko biết đến mấy thứ rượu bia là gì, cô đã phải tập uống, như một nghi thức xã giao cần thiết nhất cho công việc, nhưng rồi, nó cũng đã ngấm dần vào cuộc sống của cô, cần thiết hay không, không quan trọng, nhưng nhờ nó, ít nhất..khi buồn..cũng có một người bạn bên cạnh.

- Uhm...nhưng Vân đừng uống quá nhiều, mấy thứ này, ko tốt đâu.- Thùy Dung nói rồi đóng tủ lạnh lại, Khánh Vân nhìn rồi nói

- Em tính bỏ đói cả hai hay sao mà ko lấy gì ra nấu vậy?

- Ấy chết...em quên mất..hihi- Thùy Dung nói xong, hấp tấp mở tủ lạnh ra, cô soạn ra một ít đồ, rồi cùng Khánh Vân lại gần gian bếp, Khánh Vân bắt đầu cắt cà chua để Thùy Dung làm món sốt, trong khi Thùy Dung lại đang bận rộn với việc ướp thịt để làm món sườn. Hai người nói qua nói lại một lúc, Thùy Dung nhẹ giọng nói

- Vân...

- Ừ?- Khánh Vân trả lời

- Em..à....Vân..em...trước em...Vân đã từng quen ai chưa?

- À..ờ....-Khánh Vân dừng hẳn con dao lại, rồi nói

- Ừ..có rồi.

- Hì..vậy em ko phải tình đầu của Vân hả?...biết ngay mà?- Thùy Dung phụng phịu, giọng có chút buồn, Khánh Vân phì cười nói

- Sao em lại hỏi vậy?

- Hì...vì em muốn chúng ta ko có gì giấu nhau nữa..em cũng nói luôn...Vân chính xác là mối tình đầu của em đấy.- Thùy Dung quay lại nói

- Ồ..vậy Vân cũng có giá lắm chứ nhỉ?- Khánh Vân cũng quay lại cười trả lời, Thùy Dung im lặng một chút, rồi lại lên tiếng

- Sao?...Vân với người trước chia tay vậy?

- ... ... ...- Khánh Vân lặng người, nguyên do, cô cũng ko biết đó được coi là nguyên do hay không, khi mà cô, hoàn toàn chán ghét chuyện đó.

- Hì..thôi..Vân ko muốn nói cũng ko sao mà...em xin lỗi....

- Ko...vì..lúc đó...Vân ko thể...mang cho cô ấy..cuộc sống cô ấy cần....- Khánh Vân nghẹn giọng nói, Thùy Dung đau nhói lòng, cô cảm giác, tình yêu đó, hình như vẫn chưa biến mất, hơn nữa, càng ngày càng sâu đậm, nhưng rất nhanh, cô ko muốn nghĩ tới nữa, cô nhẹ tới ôm thật chặt sau lưng Khánh Vân.

- Em ko cần gì hết...em chỉ cần Vân thôi....

Khánh Vân sững người, nước mắt rơi lã chã, trái tim của cô, không bao giờ thay đổi, nhưng...đối với Thùy Dung , cô cảm thấy quá tội lỗi, phải làm sao đây mới tốt, khi mà hình bóng Kim Duyên cứ trong tim cô ko xóa được, còn Thùy Dung lại ở bên cô mỗi ngày, cô khóc, vì thấy mình thật ngu ngốc. Còn Thùy Dung, nhìn những giọt nước mắt rơi trên cánh tay cô, cô chỉ biết một điều, cô nhất định sẽ ở bên cạnh Khánh Vân, vì cô không muốn, thấy Khánh Vân phải khóc nữa.

Sáng hôm sau.....

Khánh Vân sau khi rời khỏi công ty, thì thấy tâm trạng có chút nặng nề, cô ko hiểu sao, bây giờ, cô ko muốn gặp Thùy Dung, 3 ngày nữa đến đám cưới Hoàng Yến, Khánh Vân liền gọi cho Ngọc Châu, ý là cùng cô đi mua quà cưới, Ngọc Châu chỉ nói một câu ngắn ngủi

- Đến nhà chị rồi tính.

Sau đó là sự im lặng tuyệt đối, Khánh Vân hít một hơi, vậy thì khỏi cần phải lựa, dẫn Hoàng My vào công ty, bảo cô ấy thích thì lựa chọn một bộ trang sức, coi như quà cưới. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn lái xe tới nhà Kim Duyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro