35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩnh Thụy mặt đỏ gay tức giận trước những câu chửi của "những kẻ bất khan", tính từ trên xuống, lần lượt là Hoàng Yến chửi sau đó là Hoàng My, Mâu Thủy, Hương Ly và Tường Linh cùng nhau chửi.

- Haizz...dạo này..cũng có nhiều người thích ăn theo cái ngu dốt của người khác nhỉ, sung sướng không thích, lại lăng lê ăn vạ nhà người ta, có đáng mặt ko?- Vĩnh Thụy khích bác, Khánh Vân cười nói

- Ít nhất..cũng hơn..thứ đi la liếm những cái không dành cho mình.

- MÀY...NÓI GÌ HẢ???- Vĩnh Thụy xông tới nắm cổ áo Khánh Vân, Khánh Vân cũng điên lên, hất tay hắn ra, chỉnh lại cổ áo, rồi nói

- TAO NÓI..MÀY...KO BẰNG..MỘT CON...

- DOG- Hoàng Yến nhấn mạnh, rồi cười khì nói

- Mấy bạn có thấy con chó đằng kia dễ thương không?- Mọi người nhịn cười

Khánh Vân nhếch mép khiêu khích

- Tao không nói nhaaa.

Vĩnh Thụy điên tiết, xong cũng cảm thấy nhiều người, hắn nhịn lại rồi nói

- Haha...tao cũng không đôi co với mày làm gì..vì..tao..sắp cưới vợ..

- ... ..... ....

- Mày có muốn biết đó là ai không?

-..... ...... ....

- Haha..khi cô ấy nằm trong vòng tay tao, khi cô ấy thuộc về tao rồi, lúc đó, tao sẽ nói cho mày biết nhá.

BỐP..................

- Tao cũng không ngờ người từng là giáo viên như mày lại có những lời như vậy đó..nên tao đánh..cho mày tỉnh- Khánh Vân đấm thẳng một cái vào bụng Vĩnh Thụy, hắn rên rỉ, rồi quát to

- MÀY CHẾT VỚI TAO..

- À..tao nói với mày chưa nhỉ?...cô ấy...ĐÃ.THUỘC.VỀ.TAO.RỒI- Khánh Vân nhấn mạnh từng chữ, Vĩnh Thụy không còn kiềm chế nổi nữa, 5 năm qua, cả cầm tay hắn còn chưa được, huống chi là..., vậy mà bây giờ, miếng ăn trước miệng còn nghe câu này, hắn nổi giận quát

- BỌN BÂY..XÔNG VÔ..ĐỨA NÀO GIẾT ĐƯỢC NÓ..TAO THƯỞNG.

Mâu Thủy ngay lập tức rút điện thoại ra bấm số, rồi xông vào hỗ trợ, trước cổng nhà Kim Duyên loạn tới mức đánh thức cả cô dậy, cô nháo nhào nhìn ra cửa sổ, Kim Duyên lo lắng tới mức, tìm đại một cái gì đó sắt nhẻm, đập cửa rầm rầm, hai vệ sỹ nhìn nhau, tưởng cô chỉ như mọi lần, rồi Kim Duyên quát to

- NẾU BA KHÔNG THẢ CON RA..CON SẼ TỰ SÁT....

-------------------

Bên ngoài, tình hình đang rất hỗn loạn, gì chứ nếu đánh đấm, thì không nhịn được, Khánh Vân ko chú ý nhiều tới mấy nhân vật phụ, vì đám Hoàng Yến đã lo hết, cô chỉ đánh người cần đánh, Vĩnh Thụy cũng đáp trả quyết liệt, hai bên đánh như chưa bao giờ được đánh. Hoàng Yến cũng không ngờ Khánh Vân lại mạnh dữ vậy, nãy giờ đã bị đánh trúng đau rát hết người, mà Khánh Vân thì chưa có dấu hiệu đuối sức. Lúc này, Vĩnh Thụy đột nhiên la to lên

- KIM DUYÊN....

Khánh Vân theo quán tính quay đầu nhìn, liền bị một đạp ngã lăn quay, Hoàng Yến móc đâu ra con dao nhỏ, hướng tới Khánh Vân, hai mắt đắc ý, Hoàng Yến nhìn thấy, quát to

- VÂN.....DAO KÌA...........

Khánh Vân vừa kịp định thần, là lúc Vĩnh Thụy cũng đâm tới, cô lăn qua một bên, nhưng tay vẫn bị rách một ít, con dao khá sắc, Vĩnh Thụy tiếp tục lao tới, lúc này Khánh Vân chỉ biết tránh, Mâu Thủy vừa thấy hắn rút vũ khí, muốn ra tiếp trợ, nhưng đồng bọn của hắn cũng rút côn sắt ra, cả bọn Hoàng Yến thấy tình hình không ổn, tất cả đều hết sức lo lắng.

Bên trong, hai tên vệ sỹ vừa nghe Kim Duyên nói vậy, liền mở cửa gấp, Kim Duyên phóng ra, tay vẫn cầm một miếng thủy tinh sắt nhọn, hai người không biết phải làm sao, lúc này, bà Nguyễn chạy lên, hai mắt bà hốt hoảng

- KIM DUYÊN..con bình tĩnh lại..con ơi.

- Mẹ cho con ra ngoài kia đi mẹ..hic...- Kim Duyên mắt ướt đẫm, giọng đứt quãng nói

- Được..được mà con...con bỏ xuống đi nha...- bà Nguyễn nhìn miếng thủy tinh trên tay Kim Duyên mà phát hoảng.

- CON MUỐN ĐI RA NGAY BÂY GIỜ- Kim Duyên như mất hết bình tĩnh, lúc này ông Nguyễn cũng đi ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, ông lo lắng nói

- Con làm gì vậy hả Kim Duyên?

- Con yêu..Khánh Vân..hic...ba à..hic...

- CON..BỎ XUỐNG NGAY CHO BA

- CON KHÔNG BỎ...

- NGƯỜI ĐÂU....BẮT CON BÉ LẠI

-MẤY NGƯỜI BƯỚC TỚI BƯỚC NỮA..TÔI SẼ...- Kim Duyên vừa nói vừa dí sát mảnh thủy tinh vào cổ, trên cổ cô đã rách một ít, bà Nguyễn hoảng sợ cực độ

- Con đi đi..mẹ đi với con..ÔNG CÒN MUỐN GÌ NỮA HẢ?..ĐỂ CON NÓ ĐI..CON TÔI..TRỜI ƠI.

Ông Nguyễn cũng hoảng sợ và hoang mang, cuối cùng đành để Kim Duyên ra ngoài.

Bên ngoài, đám Khánh Vân đã bị dần cho tơi tả, trên người đầy vết bầm tím, bọn Hoàng Yến cũng không hơn không kém, còn Khánh Vân sau khi bị hội đồng thì đang bị Vĩnh Thụy đánh tới tấp, vừa đánh hắn vừa chửi

- NẾU MÀY CHẾT ĐI...THÌ CÓ PHẢI TỐT KHÔNG..KHÔNG PHẢI TAO ÁC..MÀ NẾU MÀY KHÔNG XUẤT HIỆN..À MÀ KHÔNG...MÀY YÊN PHẬN..THÌ TAO CÒN COI MÀY NHƯ EM...

- ĐỒ KHỐN NẠN- Khánh Vân cơ bản là người ko dễ bị khuất phục

- HAHA..GIỜ MÀY CÒN GÌ HẢ?..CÔNG TY..TAO GIỮ..NGƯỜI MÀY YÊU..TAO SẮP CƯỚI ..CÒN BẠN MÀY..NHÌN ĐI- Vĩnh Thụy vừa nói vừa kéo đầu Khánh Vân lên, cho cô nhìn thấy bạn của mình, Khánh Vân hai mắt sắc lạnh, máu trên đầu cũng đã chảy ra, nói

- Thứ như mày..thì không bao giờ hiểu được..tình yêu và tình bạn đâu..thằng chó.

BỐP...BỐP...

- Đến lúc này mày còn ngoan cố nhỉ?- Vĩnh Thụy đã tát cho Khánh Vân hai cái, Khánh Vân cười nhạt nói

- Hôm nay mày làm với tao và bạn tao như thế nào..thì sau này..tao sẽ trả lại mày gấp ngàn lần như vậy..

- Á..À..còn hù dọa tao cơ đấy..vậy nếu mày..chết đi bây giờ..thì ai sẽ trả lại cho tao nhỉ??- Vĩnh Thụy vừa nói vừa đưa dao lên, bọn Hoàng Yến như đứng hình, Khánh Vân cười nói

- Tao chết..ko có gì hết..nhưng chết dưới tay một tên như mày..thì không đáng...

BỐP.....

Khánh Vân lăn qua một bên sau khi đá mạnh và Vĩnh Thụy một cái, để giữ khoảng cách an toàn, Vĩnh Thụy càng điên tiết, hắn cầm dao xông tới, Khánh Vân ngồi im, chuẩn bị né, thì một bóng người xuất hiện, Khánh Vân gần như chết lặng khi nhận ra đó là Kim Duyên, và cô đã lãnh trọn nhát dao đó, Vĩnh Thụy cũng há hốc mồm, tay buông ra, nụ cười trên môi chợt tắt ngúm, Khánh Vân gào lên

- KIM DUYÊN ....

- Vân ko sao chứ?- Kim Duyên quay lại nhìn Taeyeon, nở nụ cười, cả bọn Hoàng Yến cũng chết lặng, Hoàng Yến quát lớn

- GỌI XE CỨU THƯƠNG..NHANH LÊNNNNNNNNNNN

Mâu Thủy bấm số gọi gấp, hai mắt cũng hoảng loạn theo

Khánh Vân cảm thấy như mình không còn biết gì, theo quán tính đỡ Kim Duyên vào lòng, hai mắt vô thần nhìn Kim Duyên. Kim Duyên mỉm cười đưa tay đầy máu sờ lên mặt Khánh Vân rồi nói

- Không sao là tốt rồi.

- Chị ơi...- Ngọc Châu đã rớt nước mắt
Khánh Vân khuôn mặt thống khổ, miệng lắp bắp

- Ko..em ko..sao..mà..đúng không..cố chịu một tí...xe cấp cứu..sẽ đến ngay mà..

- Ngốc...-Kim Duyên vừa thở vừa nói, hai mắt cô từ từ khép lại

- EM ĐỪNG NHẮM MẮT LẠI..KIM DUYÊN..KIM DUYÊN À..NHÌN VÂN ĐI...NHÌN VÂN ĐI MÀ....- Khánh Vân gào lên, hai tay nắm chặt bàn tay đầy máu của Kim Duyên, bà Nguyễn và ông Nguyễn cũng thẫn thờ nhìn cảnh vật trước mặt, định mệnh..sẽ tàn khốc như vậy sao.

-----------------

Hiện giờ, Khánh Vân đang thẫn thờ ngồi trước phòng cấp cứu, Kim Duyên đã ở trong đó, hai tiếng rồi.

- Xin lỗi, cô theo chúng tôi đi băng bó được không ạ?- Một y tá nhìn Khánh Vân nói, cả bọn Hoàng Yến cũng đã được xử lý vết thương, nhìn Khánh Vân nói

- Bà đi đi..tụi tui ở đây canh cho...ko sao đâu mà.

Khánh Vân vẫn lặng im, máu đã khô, nhưng mà..hai mắt cô cứ nhìn bàn tay của mình, trên tay cô là máu, máu của Kim Duyên, cô..thật sự..rất đau đớn. "Kim Duyên à..em làm ơn..làm ơn..hãy tỉnh lại...Vân xin em....".

CẠCH....

- BÁC SỸ...KIM DUYÊN SAO RỒI...BÁC SỸ..

Khánh Vân đứng nhanh lên, chạy lại vị bác sỹ hỏi, ông bác sỹ nói

- Cô là người nhà bệnh nhân sao?..tình trạng đang rất bi quan..nạn nhân sức khỏe yếu..vết thương lại sâu..nên khi tiến hành phẫu thuật..đã xảy ra tình trạng xuất huyết nội..chúng tôi đang cố gắng..mong mọi người bình tĩnh.

- ÔNG PHẢI CỨU CÔ ẤY..NHẤT ĐỊNH PHẢI CỨU CÔ ẤY...TÔI XIN ÔNG..

- Khánh Vân bình tĩnh lại đi- Ngọc Châu ôm Khánh Vân lại khi cô gần như mất hết bình tĩnh

- Xin cô bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.- Vị bác sỹ nói xong liền đi vào, lúc này Thùy Dung đột nhiên xuất hiện, quên cả niềm đắng cay và đau khổ của mình khi cô nhìn thấy bộ dạng của Khánh Vân.

- Vân...em nghe chuyện rồi...Vân đi băng bó vết thương trước đi đã.

- THÙY DUNV...EM VÀO TRONG ĐÓ ĐƯỢC MÀ PHẢI KHÔNG...EM GIÚP VÂN VỚI..

Thùy Dung cười khổ, đến tình trạng này mà chỉ còn nghĩ cho người đó sao, cô cười buồn nói

- Xin lỗi, em làm ở khoa khác, em xin lỗi, không giúp gì được.

Khánh Vân bần thần, cô ngồi phịch xuống đất, đã hơn 2 tiếng rồi, cô thật sự ko đủ kiên nhẫn nữa. Ông bà Nguyễn sau khi làm thủ tục cũng chạy vào, bà Nguyễn ôm Khánh Vân vào lòng

- Ko sao đâu con..con đi băng bó vết thương đi..nha.

- Nếu con nghe lời ta, thì đâu có gì xảy ra..- ông Nguyễn cũng ngồi xuống nói, Khánh Vân lúc này đã nhịn không được nữa, đứng dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô đứng trước mặt ông Nguyễn nói

- NẾU KIM DUYÊN CÓ CHUYỆN GÌ..CON NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG THA THỨ..DÙ NGƯỜI ĐÓ CÓ LÀ BA CỦA CÔ ẤY ĐI CHĂNG NỮA.

Ông Nguyễn hoảng hồn nhìn Khánh Vân trước mặt, cô ấy không gọi ông là ba nữa, mà chỉ gọi ông là ba của Kim Duyên, chứng tỏ cô đã không coi ông là ba nữa, bà Nguyễn lặng người, bọn Hoàng Yến cũng ko thể nói gì hơn, lúc này ông Nguyễn mới nói

- BA...

- CON...ĐÃ TỪNG NÓI..SẼ BẢO VỆ TẤT CẢ MỌI THỨ THUỘC VỀ CÔ ẤY..CON CŨNG ĐÃ TỪNG XIN BA..CHO CON MỘT CƠ HỘI..GIỜ CON XIN RÚT LẠI TẤT CẢ..VÌ CON..SẼ KO NHẬN CƠ HỘI TỪ BA NỮA.

BỐP.........

- CON ĐỪNG QUÁ QUẮT NHƯ VẬY- Ông Nguyễn tát vào mặt Khánh Vân, Khánh Vân rớt nước mắt nói

- Vậy ba có từng nghĩ...cho cô ấy..chỉ một lần ko...vì con không phải con của ba..con biết..mình ko có quyền làm gì..nhưng cô ấy...là con của ba mà ba.

- CON IM ĐI- ông Nguyễn nói xong thì bỏ đi, Khánh Vân đi lại cửa phòng cấp cứu, gục đầu vào cửa, "xin em..đừng bỏ Vân mà đi nữa..Vân xin em...".

------------------

4 tiếng sau.......

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch..giờ chỉ còn vấn đề thời gian nữa thôi...người nhà đừng lo lắng quá- Bác sỹ nói xong, bà Nguyễn thầm cảm ơn trời, bọn Hoàng Yến cũng đã thở phào nhẹ nhõm, Khánh Vân trên khuôn mặt đã có thể bớt âm trầm hơn, cô vẫn chưa thể thả lỏng nếu Kim Duyên chưa tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Kim Duyên được đẩy ra, Khánh Vân đau xót lòng, mặc kệ mọi người đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng, cô theo sát Kim Duyên vào phòng hồi sức. Thùy Dung cũng đẩy một xe thuốc đi vào, bắt đầu băng bó cho Khánh Vân, Khánh Vân ngồi im lặng nhìn Kim Duyên, mặc kệ Thùy Dung có làm gì với mình, bà Hwang nhận được cuộc gọi, cũng đi đâu đó mất, bọn Hoàng Yến thì thay nhau về nhà nghỉ. Thùy Dung buồn bã nói

- Vân về nghỉ ngơi đi..

-... ..... ....

- Vân nghe em nói không?

- ...... ..... ....

- Vân đừng như vậy nữa...chị ấy sẽ tỉnh lại mà..

-..... ...ừ...cô ấy sẽ tỉnh lại..cô ấy phải tỉnh lại..vì Vân..rất cần cô ấy..

-Em..thực sự rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh này...

- ... ..... ...

- Chuyện hôm đám cưới...

- Vân xin lỗi.....

- Em..đã ước..người đó là em..- Thùy Dung cười buồn nói, rồi đóng hộp thuốc lại, Khánh Vân nói

- Cám ơn em...

- Vân cũng nên chấn chỉnh lại đi..mẹ em..ko bỏ qua chuyện đó đâu..giờ em có việc rồi..em sẽ quay lại sau...

-...ừ.. cám ơn em- Khánh Vân vẫn ko rời mắt khỏi Kim Duyên, Thùy Dung nói xong, ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại, dựa vào cửa phòng, bất chợt cô nghĩ, nếu nhận được tình yêu của ai kia thì cho dù có nằm trên giường bệnh kia, mình vẫn chấp nhận.

----------------

Đã một ngày một đêm, Kim Duyên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, Khánh Vân vẫn luôn túc trực, Ngọc Châu đã phải mang đến cho cô các vật dụng cần thiết, cũng như quần áo, công việc của công ty riêng cũng dồn lại, thật sự, cô không còn thiết tha gì đến những việc này nữa. Đám Hoàng Yến cũng thay nhau đưa đồ ăn vào cho cô, Tường Linh cũng ko ở lại được lâu, đành tạm biệt để tiếp tục việc học.

- Khánh Vân này...- Ngọc Châu gọi nhỏ

- Dạ..- Khánh Vân trả lời

- Em..về công ty đi..

- Dạ?

- Vĩnh Thụy bị bắt vì tội đả thương người khác rồi, nhưng gia đình hắn đã lo liệu, nói em ra tay trước, hắn chỉ phòng vệ, nhưng chuyện này Mâu Thủy cũng giải quyết rồi, nên em mới có thể ngồi đây..công ty hiện đang rất rối loạn, cổ phần ba chưa chuyển cho hắn, em vẫn có quyền mà.

- Dạ...em nghe nói hắn đã thu mua cổ phần phải ko chị?

- Ừ..hắn nắm cũng khá nhiều rồi..hình như...- Ngọc Châu ngập ngừng

- Chị cứ nói đi ạ..- Khánh Vân hỏi

- Bà Huỳnh, mẹ Thùy Dung, cũng tham gia vào việc mua cổ phần.

- Các cổ đông cũng chịu bán ạ?

- Ừ..giá rất cao..em có cách nào ko?

- Hiện em chỉ giữ 20% cổ phần, ba giữ 25%, còn lại chia đều cho các cổ đông khác, hồi trước tính theo thứ hạng, em xếp thứ 2, còn bây giờ..nếu cứ thu mua như vậy, bên họ sẽ có 55%, thứ hạng trong công ty sẽ được sắp xếp lại.

- Ừ..chị cũng giữ 5%.- Ngọc Châu nói....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro