37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này được edit trong cơn bùn ngủ của tui nên là có gì sai xót nhớ nói tui nha 🤧🤧🤧
Mắt tui mở hog lên gòy nên hôm nay mn thông củm đọc mụt chap hoy nhớ💙💙

----------------------------------

- Vĩnh Thụy, anh bị nghi ngờ có dính líu tới việc cố tình tiết lộ kế hoạch sản phẩm của công ty FIRES, mong anh theo chúng tôi, cùng hợp tác điều tra.

- Haha..TỐT...BẮT ĐI...TỚI ĐÂY MÀ BẮT...

- Anh có quyền nói nếu như anh muốn nói, nhưng tất cả những gì anh nói kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ ghi chép lại làm bằng chứng trước tòa, anh có quyền mời luật sư nếu anh muốn.- Mâu Thủy nói xong còng tay Vĩnh Thụy lại, giải đi, Vĩnh Thụy lẩm bẩm, "tao nhất định sẽ thoát ra được, mày đợi đấy, Nguyễn Trần Khánh Vân".

Còn về phần Khánh Vân, sau khi dàn xếp ổn định mọi việc trong công ty, cô thở dài, vội vàng lấy áo khoác, đi tới bệnh viện.

- A...em tới rồi à, ăn gì chưa?- H'Hen Niê hỏi, Khánh Vân ngạc nhiên rồi mỉm cười nói

- Em chào cô, lâu quá ko gặp, cô Lệ Hằng ko cùng tới với cô sao ạ?

- Hihi..ko..chả lẽ đi gặp mối tình đầu lại dắt vợ theo à bé..- H'Hen Niê cười nói

- Hì..cô ko sợ em sẽ méc lại sao ạ?- Khánh Vân ngồi xuống nói

- Aizz..sợ chứ..haha..mà công ty em sao rồi?

- Dạ, tới giờ cũng ổn rồi, cô tới lâu chưa?- Khánh Vân hỏi

- Cô tới từ sáng, chắc sau lúc em rời khỏi, bác sỹ bảo Kim Duyên cũng đang dần hồi phục, em yên tâm nha.- H'Hen Niê cười nói

- Dạ..

- Khánh Vân này...- H'Hen Niê đột nhiên thấp giọng nói

- Vâng?

- Em yêu Kim Duyên nhiều lắm phải không?

- .......biết nói sao nhỉ...bây giờ chỉ cần cô ấy tỉnh lại, thì bắt em thế chỗ cũng ko sao..em lúc nào cũng có suy nghĩ như vậy cô ạ- Khánh Vân cười buồn nói, H'Hen Niê nhẹ giọng

- Em tin không?

- Dạ?

- Hihi..5 năm trước, khi cô theo đuổi Kim Duyên, cô đã nhìn thấy một việc.

- .... .... .....

- Ánh mắt Kim Duyên nhìn em, lúc nào cũng khác xa ánh mắt cô ấy nhìn người khác, cô ấy rất tin tưởng vào em, lo lắng cho em, và ánh mắt đó, là ánh mắt cô cũng muốn cô ấy nhìn cô. Rồi tới một ngày, cô nhận ra, à...phải rồi..Kim Duyên và em...rất cần nhau, lúc đó cô cũng biết, bên cạnh cô, có người cần cô và từ lúc nào, cô cũng cần người đó- H'Hen Niê nói thật chậm.

- Hì...cô đang kể chuyện tình yêu của mình sao ạ?- Khánh Vân cười nói, H'Hen Niê gật đầu rồi nói tiếp

- Hì..ừ..nên em, hãy quý trọng, những điều cô ấy hy sinh để dành cho em, cô ấy chắc hẳn cũng đang rất muốn tỉnh lại, nên mới ko từ bỏ cuộc sống này, vì vậy, em cũng phải giữ mình cho thật tốt, để chào đón sự trở lại của cô ấy, chứ đừng tự trách mình nữa- H'Hen Niê nói xong đứng lên, vỗ nhẹ vai Khánh Vân rồi ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại Khánh Vân, nước mắt cô chầm chậm chảy xuống, cô vuốt mái tóc Kim Duyên, nghẹn giọng nói

- Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua phải ko em...Vân sẽ chờ..rồi mình sẽ có một đám cưới tuyệt nhất nhé...em nhất định phải tỉnh lại nhé..Vân còn nợ em nhiều lắm mà..thiên thần của Vân.

H'Hen Niê mỉm cười nhìn Khánh Vân, cô cần ở lại chỉ để nói điều này, cô không chắc nó sẽ giúp được gì, nhưng ít nhất, cô cũng ko muốn nhìn thấy một trong hai người bỏ cuộc.

Nhà Kim Duyên

- Con chào mẹ- ông Nguyễn ngồi xuống, bà nội ko thèm để ý, tiếp tục xem tin tức.

- Con chào mẹ- ông Nguyễn chào lần hai, bà nội vẫn im lặng, bà Nguyễn thấy vậy cũng xót lòng nên nói

- Mẹ à..anh chào mẹ kìa mẹ.

- Ta biết...- Bà nội trả lời rồi tắt tivi đi, nhìn ông Nguyễn nói

- Con quỳ xuống.

- Dạ?- ông Nguyễn và bà Nguyễn nhìn nhau

- TA BẢO CON QUỲ XUỐNG.

- Ơ..vâng- ông Nguyễn quỳ xuống

- Con biết mình sai chưa?

- Vâng..- ông Nguyễn cúi đầu nói

- Ta đã từng nói với con..sống sao cho tốt..đừng nghĩ cái gì theo ý mình cũng tốt..chính vì cái tôi của con...mà mấy đứa cháu ta khổ sở như vậy..con hài lòng chưa?- bà nội tức giận nói

- Con..biết lỗi rồi, thưa mẹ.

- Nếu ta ko can thiệp thì tới khi nào con mới biết lỗi hả?...aizz..cái thằng con này...ta thật tức chết mà..lớn bằng tuổi này rồi...

- Mẹ..mẹ bình tĩnh đi ạ- bà Nguyễn hốt hoảng nói

- Con đứng lên đi..có sai phải sửa..con muốn làm sao thì làm..đừng để mỗi lần hai mẹ con ta gặp nhau lại như vậy.- Bà nội nói xong đi lên phòng, bà Nguyễn ra đỡ ông Nguyễn dậy, ông Nguyễn nhìn bà Nguyễn, hai người ko nói nhưng hiểu nhau, đúng rồi, có sai thì phải sửa, đó là cách duy nhất trong trường hợp này, nhưng liệu có kịp ko.

- Hiện tại não bộ của cô ấy vẫn ổn định, nhưng chúng tôi cũng ko biết tại sao cô ấy chưa tỉnh dậy, nhưng xin người nhà đừng lo lắng quá, rồi cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Khánh Vân và bà Nguyễn chào bác sỹ rồi đi ra, hai người nhìn nhau, bà Nguyễn mỉm cười nói

- Ko sao đâu...sẽ ổn mà, con đi làm đi.

- Vâng, con chào mẹ..- Khánh Vân buồn bã bước đi, tâm trạng bây giờ tuy có đỡ hơn mấy hôm trước, nhưng việc Kim Duyên mãi ko tỉnh dậy làm cô càng lo lắng hơn.

- KHÁNH VÂN....

Khánh Vân quay đầu lại, cô mỉm cười nói

- Hì..chào em..

- Hì..chị Kim Duyên sao rồi Vân?- Thùy Dung chạy tới hỏi

- Hì..cám ơn em, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sức khỏe thì đã ổn định hơn rồi.- Khánh Vân nói

- Ồ..vậy bây giờ Vân tới công ty à?- Thùy Dung hỏi

- Ừ..việc ở công ty còn nhiều mà, vậy chào em, Vân đi trước nhé.

- Vân này..

Khánh Vân đang tính quay đi, nhưng nghe Thùy Dung hỏi, liền quay đầu lại, ý muốn hỏi có chuyện gì, Thùy Dung nghĩ nghĩ rồi lại cười nói

- Vân đi cẩn thận nhé..hihi.

- Hì..cám ơn em- Khánh Vân nói xong quay đầu đi, Thùy Dung thở dài, lại ko nói được rồi.

Khánh Vân lái xe tới công ty, Mâu Thủy gọi nói gì đó, Khánh Vân cau mày, rồi vòng ngược đầu xe, tiến thẳng trụ sở cảnh sát, nơi Mâu Thủy đang làm việc.

- Cậu tới rồi à..

- Ừ..việc này là sao?- Khánh Vân ngồi xuống hỏi, Mâu Thủy nói

- Mình đã cố hết sức, hắn chỉ bị án treo 3 năm thôi, gia đình hắn thế lực quá mạnh, họ đồng ý bồi thường tất cả tổn thất của bên cậu..

- BỒI CÁI...*beep*.- Khánh Vân tức giận mắng, Mâu Thủy cười khổ nhìn xung quanh rồi nhìn Khánh Vân

- Cậu bình tĩnh đi, đây là trụ sở cảnh sát đó nha.

- Chắc quý tòa cũng ăn được nhiều nên mới phán tên đó như vậy phải ko?- Khánh Vân thấp giọng nói

- Ồ..cậu còn lạ gì..mình cũng ngạc nhiên mà.

- Ừ..cám ơn cậu, mà cậu gọi mình tới đây có việc gì nữa không?- Khánh Vân hỏi

- Ừ...thời gian này cậu nên cẩn thận, "chó cùng đứt giậu"- Mâu Thủy nói

- Ừ..mình hiểu rồi- Khánh Vân cau mày nói, rồi cô hấp tấp hỏi

- MÀ HẮN ĐƯỢC THẢ RA KHI NÀO?

- Tối hôm qua..- Mâu Thủy cũng chợt rùng mình, rồi nói

- Có ai ở bệnh viện với Kim Duyên ko?

- Mẹ mình...

Khánh Vân nói rồi chạy đi, Mâu Thủy hiểu ý cũng chạy theo, hai người phóng lên xe, Hoàng Yến cũng gọi tới

- Nè, bà đang ở đâu, tui đang ở bệnh viện này...

- CHẠY GẤP VÀO PHÒNG KIM DUYÊN NGAY...

- Ơ...ừ..ừ- Hoàng Yến hết hồn, ko hiểu mọi chuyện, chạy bằng thang bộ lên cho nhanh.

Khánh Vân nóng hết ruột, Mâu Thủy ráp lại súng, bỏ đạn vào, Hoàng Yến vừa chạy tới cửa phòng Kim Duyên, thấy cửa phòng mở toang, bà Nguyễn nằm ngất xỉu dưới sàn, hoảng hốt, cô nói vào điện thoại

- KIM DUYÊN BIẾN MẤT RỒI...

- CÁI GÌ????- Khánh Vân khuôn mặt lo lắng, tay cầm vô lăng đã run lên

- CẬU CHẠY XUỐNG NHÀ XE ĐI...CHÚ Ý TỚI AI BỊT MẶT- Mâu Thủy nói, Hoàng Yến nhấc bà Nguyễn lên, đặt lên giường, bấm nút gọi bác sỹ, rồi chạy nhanh xuống nhà xe, vừa đi vừa chú ý như lời Mâu Thủy, nhưng quả thật, bệnh viện quá to lớn.

KÉT...........

Khánh Vân dừng gấp, phóng xuống xe, chạy thẳng vào bệnh viện, nhìn khắp xung quanh, Mâu Thủy cũng chia ra, cùng tìm. Thùy Dung ngạc nhiên khi nhìn thấy Khánh Vân, nhưng vừa thấy bộ dạng của Khánh Vân, Thùy Dung cũng ko hỏi, mà chỉ chạy theo. Khánh Vân đã nhận được một cuộc gọi, cô bấm số, lưu lại cả đoạn hội thoại, sau đó gửi qua cho Mâu Thủy và Hoàng Yến.

BANG........

- À ha..WELCOME..KHÁNH VÂN- Vĩnh Thụy nhếch mép cười khi thấy Khánh Vân, Khánh Vân thở dốc, cô đảo mắt tìm kiếm, vừa nhận ra Kim Duyên, cũng là lúc cô thấy cô ấy nằm lơ lửng giữa không trung, mà đây lại là sân thượng của bệnh viện.

- ÔI...CHỊ KIM DUYÊN- Thùy Dung ôm ngực, thở dốc, cô hoảng sợ trước cảnh tượng trước mặt.

- Á à...BỒ NHÍ CỦA MÀY ĐẤY À..TÌNH CẢM NHỈ?- Vĩnh Thụy nhìn Thùy Dung rồi quay qua Khánh Vân nói.

- MÀY CÂM MIỆNG ĐI..THẢ KIM DUYÊN RA..- Khánh Vân liều lĩnh xông tới, Vĩnh Thụy đưa con dao ra, dí sát vào sợi dây nối Kim Duyên, cười nói

- BƯỚC TIẾP ĐI...MÀY THÍCH THÌ CỨ BƯỚC TIẾP ĐI.

Khánh Vân cắn chặt răng, dừng lại, Thùy Dung cũng nép sát vào cửa lên xuống, cô đang rất sợ hãi.

- TỐT...BÂY GIỜ..CẦM LẤY- Vĩnh Thụy nói xong, từ tay áo thảy ra một con dao mổ, vứt lại gần chỗ Khánh Vân.

Thùy Dung hoảng sợ nhìn con dao mổ sắc lẻm, Khánh Vân tay cũng đã run lên, Vĩnh Thụy cười như điên loạn rồi nói tiếp

- Trước tiên bắt đầu cuộc chơi...thì...MÀY...ĐÓNG CỬA LÊN XUỐNG VÀO CHO TAO.

Thùy Dung nhìn Khánh Vân, Khánh Vân gật đầu, sau đó, cô đóng cửa lên xuống lại.

- VẶN VÀO..VỨT CHÌA QUA ĐÂY- Vĩnh Thụy ra lệnh, Thùy Dung gần như muốn khóc, vặn lại, rút chìa, Khánh Vân nhẹ giọng

- Em đừng sợ, ném qua đây cho Vân.

Thùy Dung tay run rẩy ném qua cho Khánh Vân, Vĩnh Thụy cười nham nhở quát

- NGHE LỜI NGƯỜI YÊU NHỈ...HAHA..SỐ MÀY ĐÚNG LÀ CÓ PHƯỚC QUÁ..HAHA..NÉM CÁI CHÌA QUA ĐÂY..RỒI CẦM CON DAO LÊN.

Khánh Vân nuốt giận, nhìn Kim Duyên, cô cúi xuống cầm con dao lên, rồi ném chìa qua cho Vĩnh Thụy, Vĩnh Thụy cười nói

- Nếu lúc trước mày nghe lời tao thì đâu có sao nhỉ???...haha...để tao phổ biến luật chơi nhé..
khi tao nói những điều mày làm sai ra..thì hãy tự cắt một đường trên người mình...trò chơi kết thúc..khi mày ko nghe lời tao..hoặc..mày..ko thể tiếp tục chơi nữa..chúng ta bắt đầu nhé.

- TAO CŨNG CÓ LUẬT...

- Á...MÀY CŨNG CÓ Ý KIẾN À..ĐÁNG LẼ LÀ KO..NHƯNG ĐỐI VỚI MỘT ĐỨA SẮP CHẾT NHƯ MÀY..TAO SẼ KHOAN HỒNG TÍ XÍU VẬY..NÓI.- Vĩnh Thụy cười khẩy nói

- KHI TAO LÀM THEO Ý MÀY..MÀY CŨNG PHẢI THẢ KIM DUYÊN XUỐNG..ĐƯỢC CHỨ?

- HAHA...YÊU NHAU QUÁ CƠ..ĐƯỢC..KHI MÀY CẮT MỘT ĐƯỜNG, TAO SẼ ĐƯA CÔ ẤY VÀO TRONG...MỘT ÍT.- Vĩnh Thụy cười man rợ nói, Khánh Vân nhìn Kim Duyên, tay nắm chặt con dao mổ, nói lớn

- BẮT ĐẦU ĐI.

- Haha..thứ nhất, mày ko nên có mặt trong căn nhà của Kim Duyên, thứ con hoang...- Vĩnh Thụy nhìn Khánh Vân rồi nói

- Ồ..làm đi chứ...điều đó là điều sai mà..-Vĩnh Thụy thúc giục khi thấy Khánh Vân vẫn đứng im.

- Vân à..nguy hiểm lắm..đừng mà- Thùy Dung khóc nức nở nói, Vĩnh Thụy quát

- CÂM MIỆNG...LÀM ĐI..CON CHÓ.
Khánh Vân cắn chặt răng, đưa tay lên, rạch một đường ở tay, máu chảy ra, Thùy Dung như muốn thét lên, cô bịt miệng mình lại, Vĩnh Thụy khoái trá nói

- TAO THẤY VẬY VẪN CHƯA VUI..BÂY GIỜ TAO CHỈ Ở ĐÂU..MÀY CẮT Ở ĐÓ..OK?

- THẰNG..SÚC SINH- Khánh Vân ko nhịn được mắng một câu, Vĩnh Thụy cười to nói

- OK..KO ĐỒNG Ý THÌ..NÓI VĨNH BIỆT VỚI NÀNG ẤY ĐI NHÉ..

- TIẾP TỤC ĐI- Khánh Vân bây giờ thật sự rất muốn giết người.

- Haha..tốt..thứ hai, được ăn sung mặc sướng, thì nên biết giữ thân phận, sao lại đi yêu chị gái mình..dành giật với người khác..cắt vào chân đi- Vĩnh Thụy nháy mắt nói, Khánh Vân nghiến răng nói

- Mày là thứ biến thái ko hơn ko kém..

- Ồ..VẬY MÀY CÓ LÀM KO?- Vĩnh Thụy cứa nhẹ sợi dây, Khánh Vân cầm con dao, rạch một đường ở chân, hắn bỏ dao ra, cười nói

- ĐÓ..CỨ IM LẶNG MÀ CHẾT ĐI..TAO CŨNG ĐÂU CÓ MUỐN MỘT BÔNG HOA ĐẸP PHẢI RƠI XUỐNG CHỨ.

BANG.....BANG....BANG...

- Ái chà...đồng bọn mày tới rồi à..vậy chúng ta làm nhanh thôi..ko cần lí do nữa..bắt đầu nhé..- Vĩnh Thụy nhíu mày nói.

Thùy Dung hoảng sợ và lo lắng cực độ khi nhìn máu Khánh Vân chảy nhiều dòng xuống nền xi măng, Hoàng Yến và Mâu Thủy ra sức đập cửa, nhưng ko được, Mâu Thủy đã gọi hỗ trợ, chỉ mong rằng họ đến kịp.

- BỤNG...ĐÂM VÀO

- TAO CHƯA THẤY MÀY KÉO CÔ ẤY VÀO..LÀM ĐI ĐÃ- Khánh Vân muốn kéo dài thời gian, Vĩnh Thụy cười nói

- MÀY KO ĐƯỢC Ý KIẾN..LÀM ĐI.

- CẢNH SÁTTTTTT......- Khánh Vân chợt la lên

- HẢ??????- Vĩnh Thụy lo sợ quay đầu lại

RẦM....Á...KENG......

Khánh Vân đã nhanh chóng đánh lừa Vĩnh Thụy, khi hắn vừa quay đầu, cô xông tới, áp sát hắn vào thành ban công, làm rớt ra chiếc chìa khóa, Hoàng Yến cầm con dao múa may lung tung, Khánh Vân không ngừng né và khống chế, cô dùng chân đẩy chiếc chìa khóa về phía sau, quát to

- THÙY DUNG...EM MAU MỞ CỬA ĐI.

-..Ơ..uhm...

Thùy Dung run rẩy chạy lại, tóm được chìa khóa, chạy lại cánh cửa. Hoàng Yến đã thoát ra khỏi gọng kìm của Khánh Vân, hắn lao đến muốn cắt đứt sợi dây, Khánh Vân đưa tay ra đỡ, hắn cười đắc ý đâm tới, Khánh Vân ko còn cách nào, hứng trọn một dao, rồi hắn rút ra gọt sớt, lại đâm tiếp tới

BANG..........KENG.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro