14.Đêm mê hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được động vào tôi." Khánh Vân lẩm bẩm, đưa tay chặn lại khóa quần. Kim Duyên vốn muộn phiền, nhìn Khánh Vân cư nhiên chán ghét đến nổi không cho cô đụng vào thì càng khó chịu.

"..." Nhưng nghĩ thế nào thì nghĩ, khi nhìn bộ dáng chật vật như thế của Khánh Vân đang ngủ có vẻ không thoải mái, cô không đành lòng liền nhẫn nhịn tiến đến bên Khánh Vân một lần nữa. Đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Khánh Vân đặt trên khóa quần xuống.

"Đã bảo không được chạm vào tôi! Cút đi!" Khánh Vân mơ màng gắt lên, đôi tay quơ loạn hất tay Kim Duyên ra.

Kim Duyên kiên nhẫn muốn nhanh chóng giúp Khánh Vân cởi đồ, giữ lấy tay Khánh Vân, nói:

"Em đừng quậy nữa, giúp em xong tôi sẽ đi."

Kim Duyên có chút ủy khuất, nhìn bộ dạng Khánh Cân chán ghét cô như vậy thì cô quay trở lại đây có ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà đi, thì cô càng không đành lòng.

"Không cho đụng vào tôi..." Khánh Vân vẫn mê man kêu nhỏ. Kim Duyên kéo được khóa quần xuống, mở rộng mép quần, kéo xuống...

Hai người đã đi đến bước này, thấy hay không thấy còn phải nói nhiều sao, bất quá Khánh Vân cũng chẳng biết gì, cô cần chi xấu hổ.

"Cút đi! Cô điếc à!" Khánh Vân nắm chặt tay cô, chau mày giận giữ.

"Tôi không ra ngoài đó, không cho tôi chạm vào sao? Tôi liền muốn cởi đồ của e. ra đó, lột sạch em, xem em nhìn cho rõ bản thân mình là cái dạng gì. Em không cho tôi chạm vào vì muốn một mình ả đàn bà kia của em chạm vào chắc, thích ả ta cởi cho em chứ gì? Tôi mới là mẹ của con em, tôi cởi thì em làm gì tôi?!"

Kim Duyên nổi giận, gạt mạnh bàn tay đang giữ chặt tay mình, càng nghĩ càng giận, cô dùng sức lôi kéo quần của Khánh Vân đến khi trên người Khánh Vân chỉ còn lại chiếc quần lót Kim Duyên mới thấy hả giận.

Khánh Vân có phải bây giờ rất muốn có Huỳnh Thư ở bên cạnh không, nhìn xem Khánh Vân nhíu chặt mày, có vẻ chán ghét khó chịu bàn tay của cô chạm vào người thì Kim Duyên càng nóng giận. Cô leo lên giường, áp chặt ngồi trên người Khánh Vân, môi đỏ dán lên bạc môi mỏng đầy hương rượu của Khánh Vân.

"Ưm...tránh ra!" Khánh Vân uống nhiều rượu nên rất lười cử động, ngay cả mắt cũng không muốn mở ra nhưng sức lực của cô cũng không hề nhẹ, nắm áo của Kim Duyên, muốn kéo cô ra. Kim Duyên giận đến phát khóc, hai tay ôm lấy cổ Khánh Vân, lớn tiếng nói:

"Được, chán ghét ở cùng tôi như vậy thì tôi càng không muốn em tội nguyện. Em không cho tôi làm tôi liền muốn làm, cho em ăn nói thế nào với cô ta. Em trong quán bar ôm hôn cô ta thì tôi liền cùng em ở đây làm, cùng em hôn đó!!!"

Kim Duyên ôm mặt Khánh Vân, cắn mút đôi môi mỏng của Khánh Vân, không có kỹ xảo mà cạy mở hàm của Khánh Vân, đưa chiếc lưỡi đinh hương vào chọc phá, đuổi theo muốn dây dưa cùng lưỡi của Khánh Vân.

Trong hơi thở của Khánh Vân những hơi rượu thơm cũng lần lượt hòa vào hô hấp của Kim Duyên. Cô vốn khi nghĩ nhiều, lúc này tâm sinh lý của phụ nữ có thai khiến cô rất cố chấp, không chịu khuất phục trước sự chán ghét của Khánh Vân

Cô đang ghen, ghen muốn chết!

Một tay cô câu chặt bả vai Khánh Vân, một tay còn lại liền mần mò xuống dưới, đôi tay linh hoạt luồn vào quần lót của Khánh Vân.

Khánh Vân lập tức muốn đẩy cô ra, nhưng là Kim Duyên đâu có buông tha cho Khánh Vân dễ như vậy, vẫn một mực chung thủy dán vào người Khánh Vân. Bụng bầu năm tháng khiến cô hơi khó cử động nhưng cũng may thân thể Khánh Vân đang uể oải, rất dễ bị chi phối sức lực. Tuy sức lực của Khánh Vân lớn nhưng không duy trì được lâu liền rơi vào thế bị động, khó khăn ngăn cản những ngón tay mềm mại của Kim Duyên làm loạn trên người mình.

"Ưm..."

Những âm thanh ái muội vang lên trầm ấm, Kim Duyên học theo bộ dáng lúc trước Khánh Vân hôn cô liền vận dụng một lần trên người Khánh Vân. Khánh Vân căn bản sợ mình sinh ảo giác nên cự tuyệt quyết liệt nhưng dần dần hơi thở trong khoang miệng của mình ngày càng làm cô mê muội.

Mùi hương tinh tế, đôi môi ngọt ngào, Khánh Vân rất sợ bản thân mình đang nhận nhầm, nhưng tại sao cô càng lúc càng lún sâu không muốn dứt ra nữa. Kim Duyên thuận thế gặm nhấm xương qua xanh gợi cảm của Khánh Vân, thi thoảng lại cắn cắn cằm của người phía dưới vô cùng hưng phấn.

"Ưm..." Người phụ nữ ở phía trên không ngừng dụ hoặc khiến Khánh Vân ngày càng đê mê, mùi hương quen thuộc, thân thể mềm mại dán sát vài lòng ngực của cô khiến cô thật kích thích.

Bàn tay của Kim Duyên lại lần nữa luồn vào tìm kiếm ở phía dưới giữ hai chân Khánh Vân, răng nanh của cô ở trước ngực Khánh Vân khẽ miết một cái cùng lúc đó bàn tay tinh tế vân vê ở giữ chân Khánh Vân.

"Ưm...đừng quậy..." Khánh Vân dùng những tia lý trí ít ỏi còn sót lại để khống chế bản thân, không biết người ở trên người cô là ai nên cô không muốn làm loạn mà phạm sai lầm. Cô gái kia đi rồi, tâm của cô cũng chết rồi nhưng là cô vẫn không thể buông bỏ đoạn tình cảm kia được. Cho nên cô tuyệt nhiên không muốn phát sinh loại quan hệ này với người phụ nữ khác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro