16.Quan hệ rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Vân mở mắt, đồng tử hơi mơ hồ. Mi dài chớp một cái.

"Khánh Vân..."

Nghe người bên cạnh gọi mình, Khánh Vân quay sang. Huỳnh Thư thân trên được bọc bằng lớp chăn, dịu dàng ôm cô.

"Tại sao lại là cô?!"

"Khánh Vân, chị nói gì vậy? Tại sao không phải là em, em là vị hôn thê của chị mà. Tối qua chính chị ôm chặt lấy em, sau đó..." Nói đến đây, mặt cô ta cũng đỏ cả lên, không cần nói cũng biết sao đó có chuyện gì.

"Cô ấy đâu, người tối qua là cô ấy, cô ấy đâu?!" Khánh Vân mất bình tĩnh, bước xuống giường, vơ vội quần áo mặc vào. Huỳnh Thư cũng vội chạy theo, ôm lấy Khánh Vân, khóc.

"Khánh Vân, cô ta đi rồi, không về với chị nữa đâu!"

"Không về nữa...không về nữa rồi...Cô ấy đi thật rồi..." Khánh Vân tự lẩm bẩm, lập lại lời Huỳnh Thư.

"Không! Cô nói dối.. Huỳnh Thư, cô nói dối!Huỳnh Thư..."

"Soạt"

Khánh Vân bừng dậy, ngồi thẳng trên giường, thất thần nhìn về phía trước.

Hóa ra là nằm mơ, trên trán của cô cũng lắm tắm mồ hôi. Một lúc Khánh Vân mới phát hiện trạng thái của bản thân không mặc quần áo, trái tim của cô khẽ run.

Một căn phòng hỗn độn, trên giường đầy vết tính hoan ái. Khánh Vân liếc nhìn người nằm bên cạnh, vì lúc nãy cô bật dậy mà chăn cũng bị xốc qua một bên, hai đùi trắng nõn của cô gái lộ ra nhưng mà đầy những vết hôn xanh tím, càng lên trên càng dầy đặc.

Khánh Vân biết đó là do bản thân để lại, nhưng mà người này...

Nghĩ tới giấc mơ lúc nảy Khánh Vân thoáng run rẩy, bàn tay chậm chạp đưa tay vén chăn che mất khuôn mặt của người kia.

Đập vào mắt cô là...

"Em có biết, trên giường của mình, người nằm bên cạnh mới tỉnh giấc đã gọi tên một người phụ nữ khác thì có bao nhiêu châm chọc không?"Kim Duyên ai oán nhìn Khánh Vân, lòng đầy tức giận, ngồi dậy đi vào toilet.

"..." Khánh Vân ngồi trên giường, nhìn bóng dáng của Kim Duyên biến mất. Không biết tâm tình hiện giờ của bản thân là gì, tay cô đặt lên ngực trái, mắt hơi nhắm lại, răng cắn chặt, cúi đầu thở dốc ra. Môi hơi run rẩy, mấp máy gì đó...

Một lúc sau, Khánh Vân mới thở hắc ra, nhưng khi nhìn xuống bỗng grap trãi giường bỗng dưng đứng phắt dậy, mặt tái mét nhanh chóng mặc quần áo, sau đó vội lao vào toilet.

"Á...em làm gì vậy...mau buông tôi ra!"

------------

"Nguyễn tổng đừng lo lắng, chỉ là xuất huyết nhẹ, tịnh dưỡng thì sẽ không sao. Thai nhi vẫn rất khỏe mạnh, chỉ cần trong lúc sinh hoạt vợ chồng tiết chế lại một chút là được." Nữ bác sĩ nhìn bệnh án bảo.

Lúc này Khánh Vân mới thở phào nhẹ nhõm, Kim Duyên nằm trên giường đỏ mặt không dám nhìn mấy nữ y tá xung quanh. Đây chẳng phải là cô túng dục quá độ mà xuất huyết sao? Cô cũng đâu phải loại phụ nữ đói khát như thế đâu chứ.

"Cảm ơn." Khánh Vân nhàn nhạt nói, sau đó tiến lại ôm lấy Kim Duyên, hiên ngang rời khỏi trước sự ngưỡng mộ cùng ghen tỵ của các nữ y tá.

"Ôi trời, nếu được một người đẹp như vậy thì dù có làm tới chết tôi cũng cam tâm tình nguyện." Một nữ y tá không chịu được kêu lên.

"Nhưng cô gái kia không phải là vợ trước của Nguyễn tổng sao? Bọn họ đã ly hôn lâu rồi, hơn nữa Nguyễn tổng còn có vị hôn thê nữa là Huỳnh Thư, sao lại cùng vợ trước ra vào khoa sản tự nhiên đến vậy? " Một nữ y tác khác lại nói.

"Đúng à, Huỳnh Thư kia chẳng phải vừa là người mẫu nổi tiếng, vừa có gia thế hiển hách so ra vô cùng xứng đôi với Nguyễn tổng. Lại nghe nói trước kia bọn họ đã từng yêu đương, sau đó Nguyễn tổng bỗng dưng lại cưới Kim tiểu thư tập đoàn Kim thị. Cô ấy liền mất tích đến khi hai người kia ly hôn thì lại quay trở về."

"Có người còn nói là vì Huỳnh Thư nên Nguyễn tổng mới ly hôn với vợ mình. Không ngờ năm năm sau, vào ngày lễ đính hôn của họ thì Nguyễn tổng lại không xuất hiện." Một cô y tá khác chen vào.

"Nhà họ Trần và họ Kim bảo là sự cố, Nguyễn tổng hôm đó bị thương, lễ đính hôn sẽ dời lại mà."

"Ai da, tin tức bị phong tỏa rất kín nhưng mà biết đâu là vợ trước của Nguyễn tổng giở trò, đã ba tháng rồi mà bị thương đâu thì không thấy, chứ ôm vợ trước đến khám thai lại sờ sờ ra kia."

"Ý cô là vợ trước trở thành hồ ly tinh lộng hành." Nữ y tá che miệng thốt lên kinh ngạc.
Nữ y tá còn lại nhún nhún vai, trong lòng tự biết mọi chuyện là thế nào.

Nguyễn gia.

Trong phòng khách, Khánh Vân ngồi đối diện Kim Duyên không nói gì. Ánh mắt có chút phức tạp nhìn cô.
Kim Duyên thấy Khánh Vân không nói gì hơi chột dạ, có phải Khánh Vân biết tối qua cô định rời đi hay không?

Chắc là không đâu, với tính cách của Khánh Vân xác thực bây giờ cô đừng mong yên thân ngồi đây.

"Chị lâu rồi chưa gặp An Diệp..."

"À, cái đó không cần đâu, con bé ổn là được." Kim Duyên vội từ chối, nhưng mà thấy bản thân như vậy có chút không ổn, hơi đáng nghi, cứ như là gặp con bé rồi vậy.

"Sao chị biết An Diệp vẫn ổn?" Khánh Vân nhàn nhạt hỏi, không nhìn ra ý tứ của Khánh Vân

"Ý..ý của tôi là, em là mami của nó nên chắc hẳn sẽ đối xử tốt với nó, cho nên...cho nên..."

"Ừ." Khánh Vân không để Kim Duyên khó xử, gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Kim Duyên thở phào nhẹ nhõm, sao hôm nay Khánh Vân dễ nói chuyện thế? Hay là cảm thấy tội lỗi vì tối qua ở quán bar tìm phụ nữ khác nên chột dạ?

Kim Duyêb suy nghĩ thực phong phú, lại nghĩ đến sáng nay lúc nằm mơ Khánh Vân gọi tên Huỳnh Thư liên tục làm cô thực khó chịu. Nhưng mà suy nghĩ lại nhìn bộ dạng Khánh Vân gấp gáp lo lắng cho đứa bé trong bụng của cô thì không tệ đi.

Cô từng nói đứa bé không phải con Khánh Vân nhưng mà Khánh Vân cư nhiên lại quan tâm một cách chân thực như vậy làm cô thật cảm động.

Cô không tin vì muốn giữ đứa bé lại để trả thù nên Khánh Vân mới làm như vậy. Bởi vì cô nhận ra trong mắt Khánh Vân có sự sợ hãi khi thấy cô bị xuất huyết, lúc khám thai Khánh Vân khẩn trương đến nổi tóm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Tối qua...cái kia..."

"Sáng giờ chưa ăn gì, đi ăn sáng thôi." Khánh Vân cắt ngang lời của cô, đứng dậy.

Kim Duyên tròn mắt nhìn Khánh Vân rời đi, cô còn chưa nói hết mà.

Đáng lẽ thấy Khánh Vân sáng nay quan tâm cô như vậy, cô định sẽ không chất vấn về chuyện Huỳnh Thư. Nhưng mà phụ nữ có thai lại thích suy nghĩ rồi so đo, thế nên vẫn muốn hỏi Khánh Vân, ai biết được người kia lại ngó lơ.

Kim Duyên cho rằng Khánh Vân chột dạ vì chuyện xấu mà mình làm nên càng uất ức, chạy theo vào phòng ăn.

Kim Duyên khuấy khuấy cháo, nhìn Khánh Vân thản nhiên ăn, có chút bực dọc.

Bị cô bắt lúc ở cùng Huỳnh Thư hai lần rồi mà ngay cả giải thích Khánh Vân cũng không nói là sao, xem cô là không khí à?

À mà quên, cô có là gì của Khánh Vân đâu. Câu này chính cô cũng từng nói qua rồi. Nhưng Kim Duyên lại không nhịn được tức giận.

"Này, đêm qua ở quán bar em có biết..."

"Ăn sáng." Khánh Vân nhàn nhạt nói, nhưng hàm chứa sự ra lệnh.

"Huỳnh Thư cô ta..."

"Trật tự, ăn sáng!" Khánh Vân vẫn ra lệnh.

"Em không cho tôi nói là thế nào? Em nghĩ mình vào quán bar..."

"Tôi lập lại lần nữa, im lặng, ăn sáng." Khánh Vân lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Kim Duyên, ánh mắt có chút cảnh cáo.

Kim Duyên thật sự giận rồi, nhìn thái độ của hắn càng thêm tức giận. Khánh Vân đây là ra lệnh cho cô không được nhắc đến chuyện chị cùng vị hôn của mình dây dưa à. Nhắc nhở rằng cô là vợ trước không có tư cách xen vào à?

"Tôi không ăn! Tôi không ăn!"

"Bốp bốp"

"Loảng xoảng"

Hơn phân nữa thức ăn trên bàn đều bị Kim Duyên đẩy xuống.

Người hầu bên cạnh sợ đến xanh mặt, thậm chí chén canh Khánh Vân đang dùng cũng bị Kim Duyên làm đổ, một số nước canh bắn lên ống quần của Khánh Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro