9.Tàn nhẫn lẫn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Duyên từ trên người Khánh Vân dễ dàng ngửi thấy mùi nước hoa của Huỳnh Thư, cô bi phẫn, chán ghét muốn đẩy Khánh Vân ra. Trả lời:

-"Tôi xem em là cái gì à? Hừ, chính là cái dạng người có cũng được, mà không có cũng chẳng sao, không nhất thiết phải chạy đi giành giật. Rất khó coi!"

-"Chị nói lại thử xem?!"

-"Sao, còn nghe không rõ à? Tôi chính là không cần loại người như em ở bên cạnh, tôi muốn đi tìm một người đàn ông tốt để làm ba con của tôi kìa! Mời em buông tôi ra!"

Kim Duyên đẩy Khánh Vân ra, ở trên cổ áo của Khánh Vân, Kim Duyên thấy được một vết son vô cùng chói mắt. Là lúc cùng Huỳnh Thư thân mật để lại sao? Là như vậy sao?

Tại sao Khánh Vân còn ở đây giở giọng giận dữ đó, Khánh Vân có tư cách sao

-"Chị là muốn tìm tên bạn học thời đại học của chị ? "

-"Phải! Nếu không phải em mấy tháng trước em chen ngang thì có lẽ bây giờ tiểu bảo trong bụng tôi là của anh ấy mới phải!" Thật sự, mấy năm qua cô đều nhờ người bạn đại học đó đóng giả làm ba cho An Diệp lúc ở nước ngoài. Anh ta thật sự yêu cô, nhưng cô vẫn luôn khéo léo từ chối chỉ để hai người dừng lại ở mức bạn bè.

Nhưng người ngoài thì không biết, cứ ngỡ cô và người bạn đó là một đôi. Còn Khánh Vân thật sự vì câu nói này của Kim Duyên mà bộc hỏa công tâm, tay Khánh Vân bóp chặt cằm của cô khiến cô vô cùng đau đớn.

-"Ý chị là đứa bé trong bụng không nên là con của tôi?"

Kim Duyên quật cường nhìn Khánh Vân, cố nén đau đớn.

-"Em nghĩ sao?"

-"A...tôi lại nghĩ hay là ngay từ đầu nó đã là tạp chủng của cô và tên đó cũng nên?" Khánh Vân đông mắt, nhìn thẳng vào Kim Duyên lạnh lùng phun ra từng chữ, rõ ràng, rành mạch.

Tâm của Kim Duyên liền bị cứa rách, đau đớn tràn ra...Nhưng lại phi thường bình tĩnh, giấu nó ở đáy mắt. Cười chế nhạo, nói:

-"Phải!"

-"Bốp"

-"Xoảng"

-"Aaa..."

Một chuỗi âm thanh vỡ vụn theo lời nói của Kim Duyên vang lên liên tiếp. Kim Duyên sợ hãi đưa tay ôm bảo vệ bụng của mình.

Mùi máu nhàn nhạt hòa lẫn vào không trung...

Cả phòng khách đầy mảnh vỡ, bàn tay đấm mạnh lên mặt bàn thủy tinh của Khánh Vân cũng rướm máu, từng giọt nhỏ nhưng cô không thấy đau, cô chỉ cảm thấy đầu óc sấp nổ tung.

-" Nguyễn Huỳnh Kim Duyên!!!" Tay Khánh Vân giơ lên cao, Kim Duyên theo phản xạ nhắm mắt lại chờ tát tay giáng xuống, nhưng cuối cùng Khánh Vân nắm chặt vai cô như muốn bóp nát nó.

-"Kim Duyên, chị đừng chọc giận tôi! Không dễ chơi đâu!!!" Khánh Vân gầm nhẹ. Sau khi bình tĩnh, cô nói:

-"Tôi lại thấy rất dễ đó, sao nào không dám đánh tôi? Hay em định nuôi con cho người khác?" Kim Duyên buông ra những lời chua ngoa, tổn thương tự trọng của Khánh Vân.

-"Ha ha, Kim Duyên, thương nhân chúng tôi luôn đặt lợi ích của mình trên hết, chị nghĩ tôi sẽ thả chị đi dễ dàng như vậy sao? Tôi sẽ giúp các người nuôi con, sau đó tôi sẽ biến nó thành cái dạng mà tôi muốn, từ từ hành hạ các người không yên thân!" Khánh Vân lạnh lùng, nhếch môi nói.

-"Tôi sẽ không để em đạt được mục đích!" Kim Duyên khẳng định nói, cô sẽ rời khỏi chỗ này thật nhanh.

-"Vợ trước của tôi. cô muốn rời khỏi đây cũng được? Nhưng mà An Diệp..."

-"Khốn kiếp! Em muốn uy hiếp tôi?" Kim Duyên mất bình tĩnh, nhắc đến Khánh Vân cô thật sự không thể mất đi con bé, đó sinh mệnh của cô, là đứa con cô hết lòng bảo vệ, vì nó rất giống Khánh Vân, là con của Khánh Vân...

Khánh Vân nắm lấy cổ tay của Kim Duyên, gằn từng chữ:

-"Phải, là tôi uy hiếp chị. Muốn gặp lại con thì chị nên ngoan ngoãn ở lại đây, sinh ra đứa con của các người...tôi đảm bảo sẽ giúp các người nuôi nấng thật tốt, hả?" Khánh Vân đẩy Kim Duyên ra, cười khinh bỉ.

-"Không để Kim Duyên rời khỏi nhà khi không có lệnh của tôi. Nếu cô ấy dám trốn thì đưa An Diệp đi nước ngoài lập tức!"

-"Rõ!" Vệ sĩ cung kính nói.

-"Khánh Vân, em điên rồi! Em như vậy là giam lỏng tôi! Em không có quyền đó!"

-"Vậy sao? Vợ trước của tôi, chị cứ yên tâm, tôi chỉ muốn chị dưỡng thai thật tốt, muốn chăm sóc chị thật tốt. À mà người đàn ông đó của chị có năng lực như vậy, tôi sẽ giúp cậu ta chuyển công tác ra nước ngoài để phát huy. Chị yên tâm, lần trước hai người tạm biệt thì có lẽ cậu ta sẽ không có cơ hội đến làm phiền chị nữa đâu! Chị cứ yên tâm..." Khánh Vân ôm lấy Kim Duyên, rất dịu dàng nói nhưng Kim Duyên thấy nó có biết bao châm chọc cùng bất lực, Khánh Vân chính là cho cô thấy mình có thể lấy đi tự do của cô dễ dàng như thế nào.

Kim Duyên bị nữ giúp việc đưa lên lầu, cô chỉ biết căm giận cùng oán hận chứ không hề biết rằng lúc ở khách sạn, sau khi cô rời đi đã diễn ra chuyện gì.Cô không biết và cũng chẳng bao giờ biết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro