CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||7h sáng tại phòng bệnh của Tống Á Hiên||

_Ánh nắng dịu nhẹ của một buổi sáng những ngày cuối đông hắt lên vào căn phòng nhỏ qua khung cửa số. Tấm rèm trắng cứ thế theo gió bay phập phồng. Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi và để lại trên các con đường những tàn dư của trận mưa tuyết đêm qua. Lưu Diệu Văn đứng dậy đóng cứa số rồi kéo tấm rèm lại chỉ để hở một ít cho làm ánh sáng cho căn phòng. Anh đã ở đây suốt một đêm để chăm sóc cho Tống Á Hiên. Khoảng 5h sáng nay cậu đã được chuyển qua phòng bệnh thường.Cậu nằm trên chiếc giường trắng với một bộ đồ màu hồng nhạt, từng giọt nước truyền dịch vẫn đang chảy chầm chậm. Lưu Diệu Văn nhìn không rời mắt khỏi khuôn mặt ấy, hôm nãy đã dần hồng hào trở lại môi cũng đỏ dần không còn tái nhợt như đêm qua nữa. Nay là sáng thứ hai nhưng anh đã xin nghỉ để ở lại đây chăm sóc Á Hiên. Ba mẹ cậu đã ở đây đến 6h và rồi ra về vì có một cuộc họp dự án quan trọng nên đã nhờ anh ở lại. Mặc dù nếu không nhờ thì Lưu Diệu Văn vẫn sẽ ở lại cho bằng được. Hiện tại bây giờ công việc của anh chỉ cần ngồi đợi cho đến khi Á Hiên tỉnh lại.

||CẠCH||

"Bác sĩ"

"Tôi đến khám lại cho bệnh nhân một lượt nếu không có vấn đề gì thì chiều nay có thể xuất viện''

''Cảm ơn bác sĩ''

_Bác sĩ với chiếc áo blouse trắng đến nhìn chiếc máy đo nhịp tim và huyết áp rồi ghi chép một cái gì đó vào quyển sổ bệnh án. Xong xuôi thì tiến đến cái chai chứa dịch truyền tiêm một ít thuốc vào rồi quay ra nói với Lưu Diệu Văn:

''Tình trạng rất tốt. Chiều nay có thể xuất viện. Tôi đã tiêm thêm một ít thuốc tăng đề kháng vào chai truyền người nhà có thể yên tâm rồi.''

''Có thể cho hỏi bao lâu nữa thì anh ấy tỉnh lại không?''

''Cái này thì tôi cũng không chắc chắn. Nhưng trong sáng nay sẽ tỉnh thôi"

"Bác sĩ vất vả rồi"

"Cậu cũng vậy đã ngồi cả đêm rồi"

_Nói lời chào rồi vị bác sĩ đi ra ngoài. Lưu Diệu Văn lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Á Hiên vuốt mái tóc rối bời của cậu đặt lên đó một nụ hôn.

"Á Hiên anh mau mau tỉnh lại nha. Nếu anh mà còn không chịu dậy là em không chơi với anh nữa đâu''

_Như thể Tống Á Hiên đã nghe thấy điều gì đó mà ngón tay trỏ của cậu khẽ động đậy. Lưu Diệu Văn thấy thế đứng bật dậy định chạy đi tìm bác sĩ thì một giọng nói vang lên:

''Văn..."

''Á Hiên anh tỉnh rồi sao? Có đau ở đâu nữa không? Có mệt không? Anh ở đây em phải đi gọi bác sĩ.''

''Không cần. Anh không sao đâu. Chẳng phải vẫn nói chuyện với em được đây sao?''

''Có thật không? Em rất lo cho anh''

''Thật. Không đau cũng không mệt nữa.''

''Tốt rồi. Bác sĩ nói chiều nay anh có thể xuất viện''

''Anh muốn về nhà lắm rồi. Ở đây toàn mùi thuốc sát trùng''

''Chịu khó chút đi chiều đưa anh về ngay''

_Đúng lúc đó Đinh Trình Hâm mở cửa bước vào trong tay còn cầm một giỏ hoa quả. Trình Hâm vẫy tay chào hai người:

''Hey, Á Hiên em tỉnh rồi sao? Anh mang cho em ít hoa quả này.''

''Cảm ơn anh''-Á Hiên nhìn thấy Đinh Trình Hâm thì hai tay đan vào nhau mắt nhìn ra cửa sổ.

_Đinh Trình Hâm mở giỏ hoa quả lấy ra một quả táo rồi vừa gọt vừa nói:

"Hôm qua nghe Gia Kỳ nói là em nhập viện nên sáng nay sau tiết học anh chạy qua đây liền. Tiện đi qua một cửa hàng hoa quả mua mấy thứ này. Gia Kỳ đã đến thăm em chưa?''

''....''

''Chưa đến? Anh ấy tối qua khóc khá nhiều vì đã không nhanh đi tìm em mà lại đến chỗ anh. Anh xin lỗi em bị vậy cũng tại anh nếu anh không hẹn Gia Kỳ qua chơi thì đã...?''

''Không trách anh.''-Á Hiên vẫn mắt nhìn chằm chằm vào những cành khô của cây phong ngoài kia. Tuyết phủ trắng các cành cây.

''Em không trách anh vẫn thấy có lỗi. Hay là khi nào em khỏe lại anh mời em đi ăn nha rồi đưa em đi chơi nữa được không?''

''Không cần đâu ạ. Em hiện tại không muốn đi đâu cả''

''...''

_Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người mà không nói câu nào. Anh để ý thấy sắc mặt của Á Hiên kém đi sau khi Đinh Trình Hâm đến. Cụ thể là nãy giờ cậu chỉ nhìn ra cửa sổ hai tay cứ báu chặt vào nhau. Anh ném một ánh mắt sắc lạnh về phía Đinh Trình Hâm nhưng tiếc là lúc này Đinh Trình Hâm đang chăm chú gọt hoa quả cho Á Hiên. Chợt có tiếng điện thoại vang lên-là điện thoại của cô giáo chủ nhiệm gọi cho anh. Lưu Diệu Văn nhìn Á Hiên một lượt nữa rồi đi ra ngoài để nghe điện thoại. Lúc này trong phòng chỉ còn lại cậu và Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm đưa đĩa hoa quả đã gọt sẵn cho Á Hiên rồi bắt đầu suy nghĩ xem có nên hỏi cho rõ chuyện hôm qua hay không..

''Á Hiên...Anh có chuyện muốn hỏi em?''

''Anh nói đi''

''Gia Kỳ có kể lại những phản ứng kì lạ của em khi thấy anh nhắn tin đến. Chuyện anh và Gia Kỳ đến với nhau chắc em cũng đã đoán được rồi đúng không? Vậy những phản ứng đó không phải do em sốc vì chuyện của hai bọn anh.''

''....''

''Em không nói gì vậy anh cho là đúng rồi. Đêm qua anh đã nghĩ đến một hướng khác. Em có phải nhìn thấy tên Wechat của anh mới như vậy không?''

_Nghe Đinh Trình Hâm nói đến đây đồng tử của Á Hiên dãn ra, hai bàn tay nắm chặt vào nhau hơn. Cậu không nghĩ đến rằng Đinh Trình Hâm lại nghi ngờ nhanh như vậy. Nếu bây giờ cậu nói ra tất cả thì mọi chuyện sẽ chuyển biến rất xấu. Cậu quay lại nhìn Đinh Trình Hâm một lúc rồi lại quay lại với chiếc cửa số. Cậu vẫn quyết định im lặng.

''Anh có một người bạn quen qua mạng được hơn năm rồi. Cậu ấy tính tình rất tốt...giống như em vậy. Anh không tiếp xúc với em lâu nhưng qua một số lần anh thấy em rất giống cậu ấy... Tối hôm em nhập viện cũng trùng với hôm cậu ấy chặn anh. Anh cũng không biết tại sao chỉ biết lúc đó cậu ấy lạnh nhạt hẳn đi...và hỏi tên anh... Cậu ấy chặn anh vì cái tên?''

''Anh kể những chuyện này cho em làm gì?''

''Anh muốn hỏi...''

''Á Hiên anh có thể xuất viện ngay bây giờ.''-Đúng lúc đó Lưu Diệu Văn bước vào sau khi nghe cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại chỉ kéo dài vài phút nhưng sau đó anh đã chạy đến gặp bác sĩ đã khám cho Á Hiên hỏi có thể xuất viện ngay được không vì ban nãy Á Hiên có nói là không thích mùi thuốc khử trùng.

"Thật sao? Tốt quá rồi''-Cậu nghe thấy hai từ xuất viện mắt lại sáng lên.

"Ừm. Anh ngồi đó lúc nữa đi sẽ có bác sĩ đến rút chai dịch truyền em đi làm thủ tục xuất viện. Đinh học trưởng chắc cũng nên về trường rồi nhỉ? Nghe nói hôm nay khối 12 có sự kiện gì đó?''

''À cũng không có gì quan trọng đâu. Cảm ơn em đã nhắc bây giờ anh đi ngay. Em ở lại nha Hiên Hiên anh sẽ đến thăm em sau. Nhớ giữ sức khỏe đặc nha. Bye Diệu Văn''

''Anh về cẩn thận''

_Đinh Trình Hâm ra đến cửa còn quay lại vẫy tay một cái rồi mới ra về. Vừa đi vừa suy nghĩ về chuyện ban nãy tiếc thật vậy mà lại để bỏ lỡ cơ hội làm mọi chuyện rõ ràng hơn. Nhưng Đinh Trình Hâm cũng nhờ vào những phản ứng của Á Hiên chắc chắn phần nào về suy nghĩ của mình. Rất có thể Tống Á Hiên chính là cá nhỏ-người bạn qua mạng của Đinh Trình Hâm...

_Tống Á Hiên trong khi Đinh Trình Hâm rời đi thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Ban nãy nếu không phải Lưu Diệu Văn vào kịp lúc thì có lẽ Đinh Trình Hâm đã tra hỏi cậu đến khi nào biết đáp án mới thôi mất. Cậu phải nghĩ cách che đậy việc này lại thôi không thể để Trình Hâm biết cậu là cá nhỏ được. Cậu vớ lấy cái điện thoại bỏ chặn Đinh Trình Hâm rồi đang suy nghĩ xem có nên nhắn một tin không thì Lưu Diệu Văn lại quay lại rồi. Cậu đành dẹp việc này sang một bên vậy.

''Chúng ta có thể về được rồi. Ban nãy Đinh Trình Hâm hỏi gì anh vậy? Làm khó anh sao mà trông anh lo lắng quá vậy?''

''Không có đâu. Đinh ca chỉ hỏi han một chút thôi. Em đừng hỏi anh nữa đi mau đỡ anh đi về. Anh không muốn ở đây thêm phút giây nào nữa''

''Ha..ha..ha đây đây anh cần gì xù lông lên vậy?''

''Ai xù lông? Nói nữa anh dỗi cho xem''

''Rồi rồi không trêu anh nữa. Em đã gọi cho bác Tống lấy xe cho chúng ta ở dưới sảnh rồi. Đi thôi''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro