Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi đang diễn ra xung quanh mình, đặc biệt là những chuyện về Lưu Diệu Văn - người mà cậu đem lòng yêu thương sâu đậm.

Cậu có thể cảm nhận ra ánh mắt của anh không chỉ dành cho mình cậu, cậu cũng nhận ra tình cảm của anh không còn đặt riêng lên cậu như trước nữa. Cậu bắt đầu nhận ra những điều đó kể từ khi Lưu Diệu Văn không thường xuyên về nhà, khi về cũng không còn nói cười vui vẻ mà chỉ là bộ dạng thờ ơ và mệt mỏi.

Rồi cậu đã theo dõi anh, Tống Á Hiên biết rằng bản thân mình như thế thật là xấu xa và ích kỉ, Lưu Diệu Văn cũng không thích việc bị một ai theo dõi nhưng con tim của cậu cứ thôi thúc cậu phải tìm hiểu nguyên nhân khiến anh trở nên lạnh nhạt như thế. Mặc dù cậu đã biết rõ tất cả nguyên nhân rồi. Những lần anh đi tắm để điện thoại trên giường, cậu không cố ý nhưng những dòng tin nhắn yêu thương từ một người mà cậu không biết vô tình lại được gửi đến khi cậu đang ở đó, rồi đến một ngày cậu phát hiện ra trong điện thoại anh tràn ngập hình ảnh của một người khác mà không phải cậu và rồi anh đã đặt mật khẩu cho điện thoại của mình. Tất nhiên cậu biết hành động đó có ý nghĩa gì, anh có điều che giấu cậu - việc mà trước đây chưa từng xảy ra, anh đã không còn yêu thương riêng cậu như lúc đầu.

Người mà anh lén lút qua lại là một người con trai rất đẹp, cậu ấy còn đẹp hơn cả cậu, từ cậu ấy tỏa ra vẻ chu đáo và ân cần, cậu ấy làm cùng công ty với anh - hẳn là một người con trai rất tài giỏi. 

Sau cơn sốc lúc đầu Tống Á Hiên cũng dần để bản thân bình tĩnh hơn, cậu nhận ra bản thân mình so với người con trai đó thật kém cỏi, cậu đẹp nhưng người ấy còn đẹp hơn cậu, cậu hiền lành nhưng người ấy lại ân cần tỉ mỉ hơn cả cậu, cậu giỏi giang được như người ấy, cậu cũng không thể làm một người hợp ý với anh trong công việc cũng như sở thích. Thì ra cậu hoàn toàn không xứng với một người tài giỏi như anh, vậy cớ gì cậu phải ép anh ràng buộc cuộc đời với cậu? Có phải chăng anh cảm thấy thương hại một cậu con trai mồ côi nghèo khổ như cậu? Hay anh ngại nói ra lời chia tay với cậu? Vậy thì cậu phải tự mình rời xa anh thôi...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Có gọi là kỉ niệm được không anh

Khi duyên nợ chôn sâu miền ký ức

Vết thương hở em nhói đau lồng ngực

Nay gió về em lại nhói từng cơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro