Dỗ dành anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sự dây dưa của Từ Trạch cùng mẹ hắn đều bị Tống Á Hiên ngăn cản nhưng vẫn làm Lưu Diệu Văn thấy không quá thoải mái.

Anh không thể không thừa nhận môn đăng hộ đối là quan niệm của đại bộ phận nhiều người, cũng là trải nghiệm của vô số người, anh có chút lo sợ Tống Á Hiên nghe nhiều những lời này, trong lòng cũng sẽ có điều cố kỵ, sẽ làm tổn thương tình cảm của hai người.

Sau tất cả, kinh nghiệm của Tống Dĩnh chính là một bài học xương máu cho họ.

Lưu Diệu Văn cảm thấy gia đình mình tuyệt đối không giống Triệu gia, anh nóng lòng muốn cho Tống Á Hiên một chút đảm bảo để Tống Á Hiên có thể yên tâm cùng anh ở bên nhau.

Trong vài ngày qua, Lưu Diệu Văn bởi vì chuyện này mà lo âu không ít, tình yêu đối với Tống Á Hiên so với dĩ vãng lại trở nên ngày càng lớn hơn. Anh thậm chí còn cảm thấy tin tức tố của mình gần đây không được ổn định, có một loại hận không thể đem Tống Á Hiên hung hăng xoa xoa ôm ôm vào trong lòng ngực hoàn toàn đánh dấu, cùng xúc động muốn chiếm hữu.

Tất nhiên, điều này là không nên, anh vẫn phải khắc chế.

Tống Á Hiên cũng cảm thấy gần đây Lưu Diệu Văn thực sự rất dính người, dính người đến nỗi làm cậu yêu thích đến không nỡ buông tay. Trong lớp cũng nhất quyết phải nắm tay cậu, khiến cậu vừa sợ giáo viên phát hiện, vừa thầm ngọt ngào.

Nhưng mà, ngọt ngào thì ngọt ngào, sắp đến kỳ thi tháng nên cậu vẫn phải gấp rút ôn tập, cứ mãi như thế này thì không thể được, yêu đương thật sự làm người ta muốn ngừng mà không được, còn rất dễ bị phân tâm.

Tối hôm đó, khi Lưu Diệu Văn trở về nhà, anh nghe thấy anh cả của mình đang nói chuyện điện thoại với bố mẹ, nói đến chuyện của Lăng Di.

Lưu Diệu Văn đứng ở một bên, cũng ngo ngoe rục rịch muốn cùng cha mẹ nhắc đến Tống Á Hiên. Nhưng mà, Lưu Hoàng Minh vừa nói đến Lăng Di liền rất chi là kích động, ngày thường rõ ràng nói cũng không nhiều lắm, cùng cha mẹ gọi điện thoại cũng chỉ là ít ỏi vài ba câu liền cúp máy, lần này nói chuyện phiếm lại kéo đến nửa giờ, lời trong lời ngoài đều là Lăng Di, cưỡng chế cho cha mẹ ăn cẩu lương.

Lưu Diệu Văn lo lắng, nháy mắt điên cuồng với anh cả mình.

Lưu Hoàng Minh liếc nhìn anh, mãi mới nhận ra, nói: "À đúng rồi, Tiểu Văn cũng có người trong lòng, ba mẹ nếu Tết tây trở về, liền cùng nhau gặp mặt đi."

Đầu bên kia không biết nói cái gì, không thêm nổi hai câu Lưu Hoàng Minh liền cúp điện thoại.

Lưu Diệu Văn:......

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà ảnh thao thao bất tuyệt về vợ ảnh hơn nửa giờ, mà đến Omega nhỏ của anh thì được đúng có một câu?

"Ba mẹ đang xếp hàng tại điểm du lịch, đến lượt rồi nên cúp máy." Lưu Hoàng Minh nhìn ra em trai có vẻ khá bất bình liền giải thích.

Lưu Diệu Văn:......

"Tết tây ba mẹ sẽ về?"

"Đúng vậy, đến lúc đó anh mang theo Lăng Di, em mang theo Tiểu Hiên, chúng ta người một nhà chỉnh chỉnh tề tề ăn một bữa cơm."

Còn hơn nửa tháng nữa mới đến ngày Tết, Lưu Diệu Văn thở phào nhẹ nhõm gật đầu. Gặp nhau thì tốt, gặp bố mẹ rồi thì Tống Á Hiên sẽ không cần lại băn khoăn người khác nói môn đăng hộ đối cái gì, ba mẹ khẳng định sẽ thích em ấy.

Trở lại phòng, Lưu Diệu Văn gửi một tin nhắn cho Tống Á Hiên, đề cập đến cuộc gặp gỡ với cha mẹ anh vào ngày đầu năm mới, nhưng Tống Á Hiên ở đầu dây bên kia mãi vẫn không trả lời.

Vào lúc này, Tống Á Hiên còn đang điên cuồng xoát đề trong phòng khách ký túc xá.

Ban ngày yêu đương quá ngọt ngào, chỉ có mỗi ôm ấp hôn hôn một cái mà đã mất rất nhiều thời gian, lúc khác đầu óc cậu cũng toàn là Lưu Diệu Văn, hiện tại thừa dịp đêm khuya thanh vắng, nắm chặt thời cơ đi xoát đề, nhanh chóng bổ túc thêm kiến thức.

Sau khi hoàn thành bài tập hơn nửa tiếng, Tống Á Hiên trở về ký túc xá tắm rửa, khi nằm trên giường, theo thường lệ muốn cùng Lưu Diệu Văn nói một câu ngủ ngon, lúc này mới thấy được tin nhắn Lưu Diệu Văn phát tới, sửng sốt một chút.

Gặp mặt ba mẹ ...

Tống Á Hiên đang nằm, trong lòng bỗng nhiên bang bang nhảy dựng lên, người còn chưa có thấy, nhưng chỉ mới nghe Lưu Diệu Văn nói như vậy cậu đã mạc danh khẩn trương hẳn lên.

Sau khi nghe Lưu Diệu Văn kể về cha mẹ của mình, cùng với gia giáo của Lưu Hoàng Minh và Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên tin rằng cha mẹ Lưu hẳn phải là những người lớn tuổi dễ ở chung. Cậu cũng tin rằng mối quan hệ giữa cậu và Lưu Diệu Văn sẽ không bị ảnh hưởng bởi quan niệm môn đăng hộ đối.

Nhưng dù vậy, Tống Á Hiên vẫn cảm thấy hơi bối rối khi đi gặp trưởng bối trên danh nghĩa là đối tượng yêu đương, hơn nữa vẫn còn là học sinh, Tống Á Hiên vẫn như cũ cảm thấy có chút hoảng, hơi sợ, sợ... hơi quá sớm, cũng sợ chính mình không đủ ưu tú.

Nhưng Tống Á Hiên không muốn rút lui, Lưu Diệu Văn muốn đưa cậu về gặp bố mẹ anh. Có thể thấy được anh rất nghiêm túc, có thể thấy được anh đối với tương lai bọn họ là có kế hoạch, cậu trừ bỏ khẩn trương, trong lòng rốt cuộc cũng chỉ còn lại vui sướng ngọt ngào, không muốn bỏ lỡ.

Loay hoay một hồi, Tống Á Hiên trả lời: [À, vẫn còn sớm, sau kỳ kiểm tra hàng tháng hãy nói được không? 】

Tống Á Hiên bây giờ tràn đầy suy nghĩ về việc gặp bố mẹ của Lưu Diệu Văn, kết quả kỳ thi hàng tháng lần này của cậu nhất định phải thật tốt! Nếu kỳ thi hàng tháng còn không tốt, thì cậu có thể lấy cái tự tin gì đi gặp bố mẹ người ta chứ?

Là một học sinh, điểm số là sự tự tin duy nhất của cậu.

Lưu Diệu Văn vẫn luôn chờ đợi,, anh biết rằng Tống Á Hiên không bật Internet mọi lúc, nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ nói lời chúc ngủ ngon với anh trước khi đi ngủ, nhất định sẽ nhìn thấy tin nhắn.

Cõi lòng anh tràn đầy chờ mong mà chờ mà đợi, chờ tới được câu trả lời này, trong lòng mạc danh lộp bộp một chút, cảm giác như Tống Á Hiên không phải đặc biệt vui vẻ.

Có phải hay không tiến triển quá nhanh? Quá sớm để gặp phụ huynh? Gây áp lực cho Tống Á Hiên?

Lưu Diệu Văn không muốn tạo áp lực cho cậu, trả lời【 Được, không cần nóng nảy, đừng lo lắng, vạn sự đã có anh. 】

Tống Á Hiên: 【Không lo lắng, hì hì, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon. 】

Lưu Diệu Văn đáp ngủ ngon, nhưng lại chậm chạp không thể ngủ, trong đầu đều là lỡ Tống Á Hiên không muốn gặp cha mẹ mình thì phải làm sao bây giờ? Hoặc là nếu Tống Á Hiên bằng lòng gặp, đến lúc đó có thể hay không làm Tống Á Hiên cảm thấy có áp lực, anh nên làm thế nào để hóa giải vấn đề này.

Anh có phải đã quá sốt ruột rồi hay không?

Lo sợ Tống Á Hiên sẽ bị áp lực, Lưu Diệu Văn đã vội vàng đến trường từ sáng sớm, muốn nói chuyện trực tiếp với Tống Á Hiên về những suy nghĩ của anh, dỗ dành, đừng làm cậu ấy cảm thấy khó chịu. Nếu cảm thấy còn quá sớm để gặp cha mẹ, anh có thể đợi thêm chút nữa.

Tuy nhiên, khi anh đến lớp học, thứ đang chờ anh là một mẩu giấy ghi chú, và Tống Á Hiên, người đã ngồi ở cửa sau lớp từ sớm rồi...

[Vài ngày nữa là đến kỳ thi tháng, chúng ta phải gấp rút ôn tập, hai ngày này em sẽ đi bế quan, chúng ta cùng nhau cố lên nha! 】

Lưu Diệu Văn:.....

Một tờ ghi chú nhỏ giống như đã từng quen biết, một hình ảnh giống như đã vô cùng quen thuộc ...

Mỗi lần Tống Á Hiên đi bế quan, giống như đều không phải chuyện gì tốt.

Lần trước cậu vì muốn giấu chuyện Triệu Côn Luân với anh. Lần trước nữa là cậu cảm thấy bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của anh ...

Lần này lại là lí do gì?

Hay là do tối hôm qua đề cập đến việc gặp ba mẹ quá nhanh, quá đường đột?

Đại não của Lưu Diệu Văn quay cuồng, anh thở dài, bước ra cửa sau, chỉ thấy Tống Á Hiên đã ở đó nhỏ giọng đọc bài, thập phần nghiêm túc.

"Sao vậy? Sao lại ngồi ở chỗ này? Có phải chuyện tối hôm qua anh nói khiến em bị áp lực không?"

Tống Á Hiên ôm sách, chớp chớp mắt.

Thực sự là có áp lực, cậu muốn thể hiện kết quả tốt nhất của mình để gặp bố mẹ của Lưu Diệu Văn, nhưng cậu không thể thừa nhận áp lực này trước mặt Lưu Diệu Văn, miễn cho Lưu Diệu Văn lại lo lắng cho cậu.

"Ửm...... Không có nha, em chính là chỉ muốn ôn tập thi tháng thôi."

Lưu Diệu Văn không quá tin, "Ngồi cùng anh thì bị ảnh hưởng à?"

Tống Á Hiên:......

Nói thế nào đây, hai người dính nị ở bên nhau hoài, quả thực sẽ bị ảnh hưởng một chút, cậu sẽ nhịn không được muốn cùng Lưu Diệu Văn ôm ôm một cái, rồi hôn hôn, dắt dắt tay nhau. Nhưng cậu vẫn không thể thừa nhận điều đó với Lưu Diệu Văn, nếu không Lưu Diệu Văn vì không muốn ảnh hưởng đến cậu lại không muốn thân mật với cậu nữa thì phải làm sao?

"Không có không có, em thật sự chỉ là muốn chuẩn bị cho kỳ thi tháng thôi, anh đừng suy nghĩ vớ vẩn."

Lưu Diệu Văn đứng ở một bên, trầm mặc.

Ít nhiều gì cũng có lý do tại mình, nhưng Tống Á Hiên không muốn nói cũng đành chịu, cuối cùng vẫn gật đầu quay về chỗ ngồi.

Còn ba ngày nữa mới đến thi tháng, hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, vậy mà lại một ở cửa trước một ở cửa sau, giống như quan hệ khách qua đường cách nhau mấy thành. Đều không quá thích ứng, trong lòng có chút chênh lệch.

Tống Á Hiên nỗ lực khắc phục cái chênh lệch này, ba ngày điên cuồng đọc sách xoát đề, ban ngày căn bản không có thời gian tưởng đông tưởng tây, chỉ có thời điểm tiết tự học buổi tối kết thúc, Lưu Diệu Văn đưa cậu về ký túc xá, mới có thể nói mấy câu.

Trước đây, khi Tống Á Hiên ở ký túc xá, lúc Lưu Diệu Văn đưa cậu đến trước cửa, còn sẽ ôm ấp hôn hít thân mật thật lâu, ai cũng đều luyến tiếc tách ra. Hiện tại, Tống Á Hiên còn muốn đến phòng khách tiếp tục học tập, luôn sẽ tìm vài lý do nói mấy câu liền đem Lưu Diệu Văn đuổi đi.

Cứ như vậy vài ngày,Lưu Diệu Văn có chút nghẹn, rất không cao hứng.

Trong khi anh một bên lo lắng không biết Tống Á Hiên có phải bài xích việc gặp bố mẹ mình hay không, một bên lại lo lắng có phải hay không Thụy thẩm gì đó lại cùng Tống Á Hiên nói cái gì.

Nhưng không muốn chậm trễ kỳ thi hàng tháng, Lưu Diệu Văn đành cố gắng chịu đựng.

Cho đến khi kết thúc kỳ thi, Lưu Diệu Văn nộp bài thi trước rồi rời khỏi phòng thi của mình, sau đó đi tới cửa phòng thi của Tống Á Hiên chờ cậu. Lúc Tống Á Hiên vừa ra tới, anh liền hung hăng mà lôi Tống Á Hiên đi, kéo đến một góc sân thể dục.

"Thi tháng đã xong rồi, hiện tại có thể nói cho anh biết tại sao em lại lạnh nhạt với anh trong hai ngày nay không?"

Đem Tống Á Hiên áp lên thân cây, Lưu Diệu Văn trầm mặt hỏi.

Tống Á Hiên hậu tri hậu giác ngốc một chút, "Em...... Lạnh nhạt anh?"

Lưu Diệu Văn:......

"Em không có? Ban ngày không cùng anh nói chuyện còn chưa tính, buổi tối đưa em trở về lại chỉ hận không thể nhanh chóng đuổi anh đi. Nếu em đối với anh có gì bất mãn có thể nói thẳng."

"Em...... Em chỗ nào dám bất mãn chứ......"

Bộ dáng Lưu Diệu Văn mặt mũi đen sì, làm Tống Á Hiên trong lòng luống cuống một chút, nghĩ lại, nhỏ giọng nói: "Em không phải nói...... do kỳ thi tháng rồi sao......"

"Thật sự chỉ vì kỳ thi tháng? Đến mức lười quan tâm đến anh?"

Tống Á Hiên bĩu môi, giống như hai ngày này xác thật trầm mê học tập không thể tự kềm chế, sốt ruột cho kỳ thi đến nỗi đối với Lưu Diệu Văn có chút lãnh đạm, nhìn Lưu Diệu Văn còn tức giận không nhỏ thế này nè.

Đối với Lưu Diệu Văn ngọt ngào cười cười, Tống Á Hiên chủ động bổ nhào vào trong lồng ngực Lưu Diệu Văn, đầu ở bên cổ anh cọ cọ, làm nũng.

"Ai da ai da, đừng nóng giận mà, em thật sự chỉ là gấp rút cho kỳ thi tháng thôi, em thật sự rất lo lắng ... Không phải anh nói muốn đưa em đi gặp phụ huynh sao, em sợ thành tích không đủ ưu tú ... "

Người trong lòng ngực làm nũng đến muốn mạng người, Lưu Diệu Văn ôm lấy đầu cậu, sắc mặt đen thui lập tức có chút không tự chủ được, nghe xong lời của Tống Á Hiên, cơn tức giận của anh cũng đã biến mất hơn phân nửa, ngược lại có chút đau lòng.

"Em đã rất ưu tú rồi, không cần tranh đua như vậy."

"Hừm, trong khoảng thời gian này trầm mê yêu đương quá, em sợ cái ghế đệ nhất có nguy hiểm, lại muốn cho ba mẹ anh thấy thành tích tốt nhất của em, vì thế chỉ có thể nước đến chân mới nhảy mà cố gắng thôi."

"Tống Á Hiên."

Lưu Diệu Văn bỗng nhiên kêu cậu một tiếng, Tống Á Hiên ngốc một chút, đã bị Lưu Diệu Văn đẩy ra khỏi lồng ngực.

Lưu Diệu Văn cau mày nhìn cậu chằm chằm, "Sau này nếu có chuyện gì, em có thể trực tiếp nói với anh, chúng ta cùng nhau giải quyết. Nếu em cảm thấy do anh ảnh hưởng đến em, chúng ta về sau nghiêm túc đi học, không làm việc riêng, tan học chúng ta cùng nhau xoát đề, đó cũng là những khoảnh khắc của tình yêu. "

"Ừa, vậy anh đừng khó chịu nữa nhé~ em không có cảm thấy anh ảnh hưởng em, là do chính em khống chế không được lúc nào cũng muốn cùng anh ngọt ngọt ngào ngào í."

Tống Á Hiên nói xong, lại nhào vào lồng ngực Lưu Diệu Văn , cọ tới cọ lui.

Lưu Diệu Văn sắp bị cậu cọ đến không biết giận là gì, nhưng trong lòng vẫn còn chút ấm ức dặn dò nói: "Anh chỉ tức giận vì em luôn cố kìm chế khi có chuyện. Không nói với anh, cảm giác đó rất khó chịu." "

"Haizzz, còn không phải là em sợ anh biết, vì không muốn ảnh hưởng em, về sau sẽ không muốn cùng em ngọt ngọt ngào ngào nữa à."

Lưu Diệu Văn tức giận cười, "Em đánh giá cao khả năng tự chủ của anh quá rồi."

Tống Á Hiên cười khúc khích, ở trong lòng ngực anh cọ tới cọ lui vẫn không đủ, đứng dậy nhảy dựng lên, tay chân cùng sử dụng, ôm lấy cổ Lưu Diệu Văn, hai chân vòng lấy eo Lưu Diệu Văn, đem toàn bộ thân thể đu trên người anh.

"Ai da không cần tức giận nữa mà, anh nói một lần là em nghe rồi, về sau em sẽ không như vậy nữa, được không? Tiểu Alpha anh thật là, còn muốn Omega nhỏ dỗ dành anh thế nào nữa?"

Lưu Diệu Văn ôm lấy cậu, nghe những lời dỗ dành ngọt ngào của cậu, xác thật không còn tức giận nổi, giả vờ bất mãn mà vỗ nhẹ cậu một chút.

"Biết sai liền sửa, cố mà làm anh tha thứ cho em."

Tống Á Hiên sờ sờ đầu anh, "Ngoan ngoan, về sau nếu anh có bất mãn cũng phải kịp thời nói với em nha, cơ mà nghĩ lại có mỗi mình em sai hả?"

"Là anh là anh, anh cũng có sai." Lưu Diệu Văn phụ họa.

Tống Á Hiên gật gật đầu, "Đúng không, anh biết sai thì tốt rồi."

Vừa nói, cậu vừa cắn vào tuyến thể của Lưu Diệu Văn, nghiến răng, một bộ cắn cho hả giận.

Lưu Diệu Văn: ...

"Em ... đây là thái độ dỗ dành sao? Rốt cuộc là ai sai trước hả?"

"Em em em, là em không tốt, anh không cần tức giận nha, tiểu ngọt O gặm gặm cho anh nè ~"

Nói xong, lại một ngụm gặm vào tuyến thể của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn: ...

Anh xem như là đã nhìn ra, nhóc lừa đảo này ngoài miệng thì dỗ dành anh, kỳ thật trong lòng thì không phục chút nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro