Khắc chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phóng thích tin tức tố cưỡng bách Omega vị thành niên là một trọng tội, — học sinh lớp 1 đánh đám người Võ Uy một lúc, liền đem bọn chúng đến chỗ Lăng Di. Lăng Di biết chuyện, quyết đoán báo luôn cảnh sát, trực tiếp đem đám người này vào nhà giam.

Trong văn phòng của Lăng Di, Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn ngồi quanh bàn, Lăng Di hôm nay mới mua cái bánh kem nhỏ, liền cho hai đứa ăn để trấn an.

Anh nhìn Tống Á Hiên ăn uống vui vẻ không có bóng ma tâm lý, trong lòng an tâm, nhưng vẫn cảm thấy vấn đề này không phải là nhỏ.

"Năm người đồng thời hướng em phóng thích tin tức tố, em — không có chút cảm giác nào sao?"

Sự tình liên quan đến bí mật về tin tức tố, Lăng Di không để đám bạn học nhất ban cùng nhau ở lại nghe. Trước kia khi Tống Á Hiên phân hoá, cũng là Lưu Diệu Văn bồi tại bên người, sau lại còn đưa đi bệnh viện kiểm tra, anh đã lường trước được Lưu Diệu Văn cũng biết chút gì đó, liền để em ấy cùng ở lại.

Lưu Diệu Văn thong thả ung dung mà ăn bánh kem, nghe vậy, động tác chợt dừng lại.

Vừa rồi đột nhiên xảy ra chuyện, anh chỉ quan tâm đến an nguy của Tống Á Hiên, đầu óc chỉ toàn giọng nói của Tống Á Hiên, những chuyện ngoài miệng, anh cũng không thèm để ý. Bây giờ Lăng Di nhắc đến chuyện đó, anh mới lờ mờ nhớ ra quả thật có mùi lạ ở đầu cầu thang, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh, anh nghĩ đó là mùi của thùng rác ở đầu cầu thang, vì vậy đã không nghiêm túc để ý.

Tống Á Hiên cũng không để ý lắm, liếm kem bơ dính trên khóe miệng, thờ ơ lắc đầu, "Không, hồi nhỏ em bị thương ở tuyến thể. Bác sĩ cũng nói khả năng tuyến thể đã bị tổn thương, hẳn chính là đối với tin tức tố không thể tiếp thu như bình thường."

Lăng Di liếc nhìn sau gáy Tống Á Hiên, tuyến thể này quả thực nhô ra hơn so với người thường một chút, lớp biểu bì trông không được mềm mại và mịn màng, rõ ràng là một vết sẹo cũ.

Cao nhị vừa mới khai giảng, anh cũng mới tiếp quản lớp này, đối với rất nhiều học sinh trong lớp còn chưa đặc biệt hiểu biết. Tống Á Hiên say rượu lần đó, anh đã cảm thấy kỳ quái, đứa nhỏ say liền trở về không được, trong nhà không ai chiếu cố, nghe nói ở còn đặc biệt xa, hiện tại lại nói tuyến thể khi còn nhỏ bị thương. Vết thương này còn khiến tin tức tố đều không thể tiếp thu được, có thể thấy được là thương tổn sâu sắc.

Lăng Di có chút đau lòng, nghĩ có lẽ nên tìm thời gian đến thăm hỏi gia đình một chút, nhìn xem đứa nhỏ này trong nhà rốt cuộc là tình huống như thế nào, có thể giúp thì anh thân là chủ nhiệm lớp khẳng định phải giúp một tay.

"Bác sĩ không nói phương pháp điều trị khả thi nào sao?" Lăng Di nhìn Tống Á Hiên, lại nhìn Lưu Diệu Văn, lần trước là hai đứa cùng đi.

Lưu Diệu văn hãy còn tiếp tục nhìn vào tuyến thể của Tống Á Hiên, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Lăng Di.

Anh cho rằng lần trước bác sĩ nói tuyến thể bị tổn thương nhưng Tống Á Hiên không bị tổn thương quá mức, ít nhất có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của anh. Bây giờ có vẻ như Tống Á Hiên thích ngửi tin tức tố của anh vì cậu ấy thực sự thích mùi sô cô la, không có bất kỳ yếu tố sinh lý nào ...

Một kết luận như vậy khiến Lưu Diệu Văn cảm thấy hơi thất vọng.

Tống Á Hiên buổi sáng quấn lấy bộ đồng phục học sinh của mình hít hà, cái cách mà cậu ấy thích thật ra chẳng liên quan gì đến anh, hại anh tự mình đa tình thật lâu.

"Hửm, không cần chữa trị!" Tống Á Hiên xua tay liên tục, "Em rất hài lòng khi không nhận được tin tức tố của Alpha, sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền phức không cần thiết, rất tốt mà."

Lưu Diệu Văn: ...

Tuy có lý nhưng trong lòng anh lại có chút khó chịu.

Lăng Di cũng có chút bất lực, mặc dù theo lý luận là như thế nhưng thân là Omega mà không thể tiếp thu tin tức tố của Alpha, đối với việc về sau tìm bạn lữ của em ấy xác thật cũng có chút ảnh hưởng, thời kỳ động dục cũng chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế, chính mình chịu đựng mà thôi.

Có lẽ đứa trẻ vẫn còn nhỏ, không suy xét đến điều đó, Lăng Di tạm thời không lắm miệng, lúc nào thăm hỏi gia đình rồi nói sau.

Thấy Tống Á Hiên không sợ hãi, Lăng Di trấn an cậu vài câu, rồi cho bọn họ về đại hội thể thao chơi.

Tống Á Hiên ăn đến no, tâm tình rất tốt, ra khỏi văn phòng, lại thấy sắc mặt Lưu Diệu Văn lạnh nhạt, nhìn qua một bộ dáng rất có tâm sự, nhất thời trong lòng liền lộp bộp — lo lắng.

Vấn đề răng miệng còn chưa được giải quyết đâu.

"Trời đẹp thật ha, nên về xoát đề thôi!" Tống Á Hiên hắc hắc cười gượng hai tiếng, quay đầu liền tính chạy.

Lưu Diệu Văn xác thật đang xuất thần, nghe vậy còn theo bản năng quay đầu đi nhìn mắt sắc trời, sau mới lập tức phản ứng lại, đã thấy Tống Á Hiên giơ chân chạy mất rồi, nhất thời buồn cười, đuổi theo đến xách cổ áo đồng phục của cậu lại.

"Cậu chạy cái gì? Không cho tôi mài răng?"Lưu Diệu Văn bắt lấy cậu, cười hỏi.

Tống Á Hiên: ...

Một hai phải đề... một hai phải đề cập đến chuyện này à!

Lưu Diệu Văn không phải rất tinh tế, rất ấm áp, rất tốt bụng luôn cho người ta bậc thang để đi xuống sao? Như thế nào lần này bắt được lại nhất quyết không thả thế?

Tống Á Hiên quay đầu lại liếc anh một cái có chút bất mãn, âm dương quái khí hừ hừ: "Răng của anh thật sự kém như vậy à? Có phải hay không bởi vì anh là vịchocolate, liền đem hàm răng của chính mình ngọt đến hỏng rồi?"

Lưu Diệu Văn:......

Trong khi anh còn đang đứng hình, Tống Á Hiên đã khúc khích cười, xoay người, vòng qua tay Lưu Diệu Văn, giật cổ áo của mình lại rồi chạy thật nhanh.

Lưu Diệu Văn cứ nhìn cậu chạy như vậy, nhìn cậu rẽ vào WC nam ở lầu 1, nhoẻn môi cười, sao lại tự đem đường lui của chính mình cắt đứt thế.

Chết tiệt, nhóc lừa đảo kỳ quái này.

Lưu Diệu Văn cũng không thật sự muốn mài răng, chỉ là chuyện đã đến nước này, anh vẫn là muốn hảo hảo hỏi Tống Á Hiên có phải có khó khăn gì không, cũng muốn cùng cậu phổ cập một chút kiến thức khoa học về ý nghĩa của việc đánh dấu tạm thời.

Huống chi cậu ta còn cứ kỳ kỳ quái quái mà khiêu khích mình như vậy, Lưu Diệu Văn hừ một tiếng, cũng nên cho nhóc con lừa đảo này một bài học.

Không chần chừ, anh lập tức giơ chân đuổi theo.

Tống Á Hiên vào WC, liền phát hiện không ổn, quá dễ dàng bị tóm, quay đầu liền lập tức chạy ra cửa WC nam, cùng Lưu Diệu Văn đang chạy vào đâm sầm vào nhau.

Không có ai trong nhà vệ sinh, đứng ở cửa có phần dễ thấy, Lưu Diệu Văn nhếch mép cười xấu xa, đẩy Tống Á Hiên vào nhà vệ sinh một cách chậm rãi.

"Răng của tôi không hư, cậu thử thì chẳng phải sẽ biết sao?"

Tống Á Hiên:......

"Em không thử."

Lưu Diệu Văn nhướng mày, "Cậu không phải rất có năng lực sao? Lên diễn đàn nặc danh tuyển Alpha răng tốt cắn cậu? Có biết cái này đại biểu cho điều gì không? Đánh dấu tạm thời cậu một chút cũng không để trong lòng à."

"Aaa! Đừng nói nữa!" Tống Á Hiên tròng mắt chuyển qua chuyển lại, hai tay vỗ vỗ Lưu Diệu Văn, "Hiện tại hết thảy đều không thành lập, em căn bản tiếp thu không được tin tức tố của Alpha, cắn cũng vô dụng, chúng ta coi như chuyện này chưa từng phát sinh nhá!"

Lưu Diệu Văn:......

Còn nói đến là có lý.

Anh vốn còn muốn cho Tống Á Hiên biết tầm quan trọng của việc đánh dấu tạm thời, kết quả là Tống Á Hiên tạm thời đánh dấu căn bản không được, đối với tin tức tố của Alpha không hề phản ứng, tiêm vào cũng căn bản vô dụng.

Nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang cau mày suy nghĩ, Tống Á Hiên nhanh chóng đảo tay choàng vai anh: " Chúng ta cùng không nói chuyện này cho Lưu đại ca biết nha! Chính anh không phải cũng trộm đi đăng ký cái loại bài viết này đấy à? Gia cảnh tốt như anh, loại Omega nào mà không kết hôn được? Anh làm sao có thể sa đọa cắn bừa như vậy? Còn là một đứa Omega da dày không biết mặt mũi ra sao nữa chứ? Điều này đối với bạn đời tương lai của anh rất chi là vô trách nhiệm luôn! Hoàn toàn không nên! "

Lưu Diệu Văn: ...

"Hả?" Lưu Diệu Văn đen mặt, nhìn chằm chằm Tống Á Hiên, không thể tin được đòn phản công của cậu.

Tống Á Hiên không cho anh cơ hội phản bác, "Không thể nào? Anh sẽ không phải đã sớm biết rằng đó là em nên mới nhận lời mời chứ? Í ~ thế thì có chút biến thái nha? Không thể nào, không thể nào?"

Lưu Diệu Văn:......

Anh đột nhiên không muốn thừa nhận.

Anh hoàn toàn bị giọng điệu của cậu làm cho choáng váng.

Chiếm được thế thượng phong, thấy Lưu Diệu Văn nói không nên lời, Tống Á Hiên vui vẻ, đắc ý, hì hì cười ngọt ngào.

Ỷ vào chính mình căn bản sẽ không chịu ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha, cũng biết Lưu Diệu Văn không phải là người xấu, Tống Á Hiên cố ý duỗi dài cổ, chỉ chỉ sau gáy chính mình.

"Răng không tốt? Vậy cho anh thử chút nè? Thừa dịp em tiếp thu không được tin tức tố, miễn phí cho anh mài răng cắn thử nhá. Rồi ngài xem, ngài có vừa lòng người bạn cùng bàn này không? Có thì xí xóa vụ em mặc đồng phục của ngài nha?"

Lưu Diệu Văn:......

Nhìn chằm chằm vào tuyến thể hơi đỏ kia, hầu kết của Lưu Diệu Văn cuộn lên lăn xuống, đối với nhóc lừa đảo đáng giận này tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Đừng chọc tức tôi." Đôi mắt Lưu Diệu Văn tối sầm, đưa tay đẩy Tống Á Hiên lên cửa toilet.

Tống Á Hiên: ...

"À à, da của em cắn không tốt, răng của anh cũng không tốt, chúng ta thôi thì bỏ đi nhé, đi... ừm chúng ta đi xoát đề được không?"

Lưu Diệu Văn:......

Trả lời bằng nụ cười nguy hiểm xấu xa, Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đổi tới đổi lui của nhóc nói dối nhỏ, cố ý muốn trị cậu, cố ý vòng tay qua eo cậu, đột nhiên cúi đầu, giả vờ cắn tuyến thể của cậu.

Giữa tia lửa và ánh lửa, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, Tống Á Hiên cảm thấy toàn thân đột nhiên nóng lên, hai chân mềm nhũn, khẽ ngâm nga trong cổ họng, cậu ngã vào trong vòng tay của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cũng kinh ngạc, cơ hồ nghe được Tống Á Hiên rầm rì, trong nháy mắt, tin tức tố của anh liền bắt đầu dị động, ẩn ẩn phát tán ra ngoài.

"Thu thu thu...... Thu lại đi!"

Chân của Tống Á Hiên mềm nhũn, run run đưa tay lay Lưu Diệu Văn.

Thẳng đến giờ khắc này, cậu mới biết được, tuyến thể này của cậu là chọn người để hoạt động cơ đấy, tin tức tố của Lưu Diệu Văn vừa ra tới, cậu liền cả người nóng lên, chân cẳng bủn rủn, tuyến thể cũng nóng lên, ẩn ẩn đau đớn.

Ngay sau đó, tin tức tố của cậu cũng không chịu khống chế mà theo tin tức tố của Lưu Diệu Văn bắt đầu phát tán ra xung quanh, khó có thể khống chế.

Lưu Diệu Văn ôm lấy Tống Á Hiên đứng sững ở đó, mắt anh đỏ hoe.

Anh chỉ muốn dọa cho tên nhóc nói dối này sợ, miễn cho lần sau đối với Alpha khác cậu cũng như vậy, cứ không biết nguy hiểm mà chọc vào, không ngờ lại xảy ra tai nạn như này.

Sau khi cố gắng tỉnh táo một lúc, Lưu Diệu Văn vội vàng lấy thuốc ức chế độc quyền từ trong túi quần ra tự tiêm cho mình, lợi dụng lúc tin tức tố chưa tiêu tan hết, kịp thời áp chế nó.

Kìm nén tin tức tố của chính mình, đôi mắt của Lưu Diệu Văn liền nhịn không được nhìn chằm chằm vào tuyến thể của Tống Á Hiên, hầu kết vài lần lăn lên lăn xuống.

"Hiện tại, cậu có muốn thử răng không?" Lưu Diệu Văn trầm giọng hỏi.

Tống Á Hiên: ...

"Không ... răng của anh đặc biệt tốt, em biết, ô.... Vừa trắng vừa đều lại khỏe ... xin giới thiệu nhãn hiệu kem đánh răng anh xài ..."

(????)

Lưu Diệu Văn cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, cúi đầu xem Tống Á Hiên đang ủy khuất hức hức xin tha, phì cười.

Trong nhà vệ sinh, không minh bạch, anh tự nhiên cũng sẽ không giậu đổ bìm leo.

Tin tức tố bị triệt tiêu nhanh chóng, với hệ thống thông gió trong nhà vệ sinh, mùi sô cô la của anh đã yếu đi rất nhiều, thay vào đó là mùi rượu vang ngọt ngào nồng nàn.

Lưu Diệu Văn sợ có người xông vào bất cứ lúc nào, không dám chậm trễ, nhớ ra mình đang mặc đồng phục học sinh của Tống Á Hiên, vội vàng lục tìm trong túi, phát hiện trong túi vẫn còn thuốc ức chế của cậu.

Anh lấy thuốc ức chế ra, nhẹ nhàng cắm vào gáy Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn choàng tay qua người cậu, để cậu gối đầu lên vai anh, một tay tiêm một tay vỗ lưng an ủi cậu.

Thuốc ức chế tác động trực tiếp vào tuyến thể có tác dụng nhanh nhất, nhưng rất nhiều người sợ hãi làm như vậy, đều là đâm vào cánh tay. Anh sợ Tống Á Hiên sợ hãi, mới dỗ dành vỗ vỗ.

Nhưng Tống Á Hiên, không có bất kỳ phản ứng nào cả.

Tiêm xong thuốc ức chế, Lưu Diệu Văn xoa xoa cái ót của cậu, "Ngoan, chờ — một lát liền tốt thôi."

Tống Á Hiên vẫn không có phản ứng gì.

Chỉ là cái đầu tựa vào vai Lưu Diệu Văn, đột nhiên bắt đầu nhẹ nhàng vui vẻ lắc lư.

Lưu Diệu Văn: ...

"Tống Á Hiên?" Phí Chuẩn gọi nhẹ.

Tống Á Hiên không để ý tới, ở trên vai Lưu Diệu Văn lắc lư trái phải rồi bất chợt ngẩng đầu, hát: "Vui vẻ — bé ếch xanh, lý lý lý lý lý lý lý lý ~"

Lưu Diệu Văn:......

Thôi xong.

Mùi thơm của rượu nhỏ hoàn toàn che đi vị sô cô la, quá nồng, Tống Á Hiên lại say.

May mắn là tất cả mọi người đều ở trên sân thể thao trong suốt đại hội, nhà vệ sinh về cơ bản nằm ở phía bên kia của sân, sẽ không ai tiến vào.

Chờ đến không sai biệt lắm, Lưu Diệu Văn thở dài một tiếng, cõng Tống Á Hiên ra khỏi WC..

Ngay khi họ bước ra, Trương Chân Nguyên, Chu Nhất Khai và những người khác đã đến trước mặt.

"Văn ca, đến lúc thi đẩy tạ rồi, vậy mà tìm mãi không thấy anh!"

"A? Tiểu Hiên nhi bị làm sao vậy? Bị ngã trong nhà vệ sinh? Chân bị thương?"

Tống Á Hiên nguyên bản vẫn đang ngoan ngoãn nằm trên lưng Lưu Diệu Văn, nghe vậy, bỗng nhiên nâng đầu lên: "Vui vẻ — bé ếch xanh, lý lý lý lý lý lý lý lý ~"

Trương Chân Nguyên và những người khác:? ? ?

Mặt hồng hồng, ánh mắt mê man, có chút đáng yêu, phải làm sao bây giờ?

Lưu Diệu Văn không nói nên lời, vừa đi vừa quay lưng nói: "Cậu ấy say rồi."

Trương Chân Nguyên và những người khác:? ? ?

Vài Alpha mắt to mắt nhỏ, hồi lâu mới nói nhỏ với nhau: "Say rồi?"

"Trong toilet ... uống cái gì mà say?"

"Đm! Cút! Cậu muốn làm cái gì đấy!"

"Tớ muốn ngửi thử! Đậu, có mùi rượu bên trong!"

"Tớ biết rồi! Lưu Diệu Văn là vị rượu mạnh! Khó trách hun đến Tống Á Hiên say, chính là say tin tức tố của hắn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro