Khi dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có hẳn một phố ẩm thực đối diện trường cấp hai số 7, là thiên đường của học sinh Thất Trung. Vào buổi trưa và tối, cửa hàng nào cơ bản cũng chật kín học sinh, kinh doanh buôn bán phát đạt.

Trương Chân Nguyên tách ra khỏi đám đông, chạy đến hàng cơm bên cạnh với hai phần chân gà kho.

Hắn và Lưu Diệu Văn đã phân công rõ ràng, Lưu Diệu Văn ở hàng cơm bên cạnh chiếm chỗ, hắn đi cách vách xếp hàng mua chân gà.

"Cướp được! Cướp được rồi! Mỗi ngày đều nhiều người như vậy xếp hàng, mệt chết tui."

Cơm thập cẩm đã được dọn ra rồi, Trương Chân Nguyên cầm bát lên ăn vài miếng, hài lòng nói: "Thế nào, đồ ăn của trường cấp hai số 7 của chúng tôi rất ngon phải không? Quăng xa Thành Dương trung học tám con phố luôn!"

Lưu Diệu Văn nếm thử cẩn thận rồi gật đầu đồng ý, "Là cậu giới thiệu thì làm sao có thể tệ được."

Trương Chân Nguyên được khen đến lên mây, "Chứ còn gì! Cậu lại nếm thử cánh gà kho niêu của thím Khương đi, hương thơm nức mũi, vào miệng là tan."

Giọng nói vừa dứt, những người đang ăn trong cửa hàng đột nhiên trở nên kích động, tất cả đều đứng dậy đi ra ngoài, tiếng kéo ghế trên mặt đất phát ra tiếng lạch cạch, kích thích đến màng nhĩ thực không thoải mái.

"Mau đi xem một chút! Hiện trường đánh ghen trước khai giảng!"

"Ngày hôm qua ở trên diễn đàn chửi bới thật hung, hôm nay liền tìm lên đây? Thật đáng sợ a!"

Trương Chân Nguyên nghe đại khái, có dự cảm không tốt, ngăn cản một bạn học, hỏi: "Các cậu đi đâu vậy? Không ăn cơm nữa sao?"

"Còn ăn cái gì? Tống Dữ Đường đang đánh nhau với Tống Á Hiên, trên diễn đàn có phát sóng trực tiếp, các cậu nhanh lên xem hiện trường đi!"

Đồng học kia vội vàng đi xem náo nhiệt, nói xong vội đuổi theo đồng bạn cùng nhau hướng trường học chạy về.

"Mẹ nó! Tống Á Hiên bị bắt nạt!"

Trương Chân Nguyên bị chạm đến điểm yếu , vội vàng và mấy miếng cơm thập cẩm cho vào miệng, sau đó ném đũa, đứng dậy chạy đi.

Chạy được vài bước, hắn lùi lại, miệng đầy cơm, không nói nên lời ra hiệu với Lưu Diệu Văn-Mình đi xem xem, cậu ăn từ từ.

Nội dung trên diễn đàn Lưu Diệu Văn đã xem ngày hôm qua, thái độ của Lưu Diệu Văn lúc đó rất lạnh lùng, Trương Chân Nguyên nghĩ thầm Lưu Diệu Văn hẳn sẽ không thích đi xem náo nhiệt này, liền không kéo anh đi.

"Tống Dữ Đường kiếm chuyện, bởi vì Hạ Dương?" Lưu Diệu Văn hỏi, vẫn chậm rãi ăn.

Trương Chân Nguyên nỗ lực đem cơm nuốt xuống "Còn không phải, cậu ta và Tống Á Hiên không có ân oán gì khác. Người này thật sự đanh đá, Tống Á Hiên sao có thể là đối thủ của cậu ta."

"Đừng nói nữa, em phải đi mau!"

Sau khi cắn thêm được hai miếng cơm, Trương Chân Nguyên giơ chân liền chạy.

Lưu Diệu Văn cảm thấy mọi thứ không ổn lắm.

Anh nhìn phần cơm thập cẩm đang ăn dở trong bát, vừa suy nghĩ vừa dùng thìa xúc phần cơm thừa với những mảnh cơm vụn trên thành bát gom lại với nhau rồi cho vào miệng.

Nửa phần cơm thập cẩm còn lại trong bát đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi xếp gọn gàng trên bàn.

Lưu Diệu Văn đứng dậy, xách hai phần chân gà kho trên bàn rồi sải bước đi theo.

...

Tống Á Hiên không đánh nhau với Tống Dữ Đường, trên diễn đàn cứ nói quá.

Cậu vẫn không để ý đến Tống Dữ Đường cho đến khi ăn xong. Chỉ là kế hoạch như vậy quá mức lý tưởng, sự bình tĩnh cùng không dao động của cậu càng thêm chọc giận Tống Dữ Đường.

"Con mẹ nó còn ăn!"

Tống Dữ Đường lật ngược bàn học của Tống Á Hiên, tạo ra một tiếng động lớn phá vỡ sự yên tĩnh trong lớp, hộp cơm cùng với sách tiếng Anh trên bàn đều rơi xuống.

Thức ăn rơi ra khỏi hộp cơm, một nửa rơi trên mặt đất, một nửa dính vào các trang chữ của sách tiếng Anh.

Tống Á Hiên lạnh lùng nhìn một viên thịt viên hầm của bà ngoại rơi xuống, lăn ra khỏi trang sách rồi từ từ lăn ra cửa.

Thịt viên hầm do bà ngoại làm rất ngon, nhưng giờ thịt đắt quá, bà ít khi làm, thỉnh thoảng chỉ làm hai ba viên rồi luộc chung với canh rau để tạo vị đậm đà cho thịt.

Tống Á Hiên vừa rồi vẫn luôn ăn cải thìa, muốn để dành thịt viên hầm ăn sau với cơm, cậu thực sự rất trân trọng nó.

"Hạ Dương, cậu ta trút giận vì cậu nhiều như vậy, cậu không định nói sự thật sao?"

Tống Á Hiên trầm giọng hỏi, giọng điệu bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của cậu.

Vừa hỏi, cậu vừa bước ra cửa, quỳ xuống, nhặt viên thịt viên hầm lên, bỏ vào hộp cơm trống.

Nhìn thấy cậu như vậy, Tống Dữ Đường nhịn không được nhíu mi, khí thế tựa hồ đều tiêu đi rất nhiều, sắc mặt thực mất tự nhiên:"Mày đừng có uy hiếp cậu ấy trước mặt tao! Dương Dương, cậu đừng sợ!"

"Mẹ nó! Tống Dữ Đường cậu thật quá đáng!" Trương Chân Nguyên chạy tới, nhìn đống hỗn độn kia, tức giận nói.

Lưu Diệu Văn đi phía sau, vừa bước vào đã thấy Tống Á Hiên đáng thương ngồi xổm xuống đất nhặt đồ ăn rồi bỏ lại vào hộp cơm, khiến người ta khó mà liên tưởng cậu với kẻ mưu mô, xảo quyệt trước đây.

"Cút đi, chuyện riêng tư giữa Omega, Alpha mấy người đừng quan tâm!" Tống Dữ Đường chỉ vào Trương Chân Nguyên mắng.

Sau khi dọn đồ ăn, Tống Á Hiên đứng dậy liền thấy Lưu Diệu Văn, trong lòng nháy mắt ổn, đây chính là một nhân chứng rất quan trọng đó nha.

Quay đầu lại, nhìn bên ngoài cửa sổ càng ngày càng đông người xem, ngay cả cửa sau lẫn cửa trước đều chen rất nhiều người, Tống Á Hiên có như không nhếch miệng một chút.

Rất nhiều người, càng tốt.

Đem Trương Chân Nguyên đang chắn cậu phía sau bước lên, Tống Á Hiên bưng hộp cơm, tới gần Hạ Dương.

"Tôi không biết có phải lúc sáng tôi đã không giải thích rõ ràng hay không. Cậu muốn tôi giải thích lại trước mặt nhiều người như vậy sao?"

Hạ Dương nhìn bàn tay dính đầy cơm thừa canh cặn của Tống Á Hiên, ở phía sau Tống Dữ Đường né tránh.

"Cậu...... Cậu không có giải thích, chỉ kéo tôi lại nói toàn thứ không cần thiết, uy hiếp tôi không được làm phiền cậu..."

Thứ không cần thiết ???

Nghe đến đây, Tống Á Hiên liền hiểu ra một chút.

Cậu tự nhận là đã giúp Hạ Dương, nhưng cậu chung quy chỉ nghe được Hạ Dương cùng La Lập Hào ở trong WC nói chuyện kia, Hạ Dương lại đem cậu thành tình địch, đem việc kia ra hãm hại cậu ta, trực tiếp trả đũa, phòng ngừa về sau việc kia bị tiết lộ ra ngoài?

"Hạ Dương, tôi phải nhắc nhở cậu, văn phòng buổi sáng kỳ thật không chỉ có hai chúng ta, Lưu Diệu Văn cũng ở đấy, anh ấy có thể làm chứng."

Hạ Dương sửng sốt, liếc nhìn Lưu Diệu Văn phía sau Tống Á Hiên.

"Các cậu cùng cắm sừng Hạo ca, hắn tự nhiên sẽ giúp cậu."

Lưu Diệu Văn: ...

Bị hắt nước bẩn đến chưa kịp đề phòng.

Anh cũng không ngờ rằng buổi sáng Hạ Dương cảm ơn Tống Á Hiên ở văn phòng, quay đầu lại, lại lật mặt nhanh như thế.

"Có trách nhiệm với lời nói của mình một chút, cậu có muốn tôi tìm luật sư không?" Lưu Diệu Văn hỏi.

Hạ Dương không nói, thu mình ở phía sau Tống Dữ Đường.

Tống Dữ Đường che chở hắn, "Các ngươi không cần khinh người quá đáng."

Tống Á Hiên không nghĩ tới chính mình cứu người, lại cứu phải cái đồ vong ân bội nghĩa, cho cậu ta cơ hội cho mấy lần, nếu Hạ Dương còn không biết quý trọng, cũng đừng trách cậu không lưu tình.

"Vậy tôi sẽ giải thích lại trước mặt mọi người, Hạ Dương, nghe cho kỹ."

"Vào trước kỳ nghỉ hè, cậu cùng La Lập Hào ở trong WC làm "chuyện mờ ám", La Lập Hào muốn hoàn toàn đánh dấu cậu, lừa gạt cậu uống thuốc rối loạn, cậu đáp ứng rồi. Tôi sợ cậu mắc mưu, cố ý gọi điện thoại đem La Lập Hào hẹn đi ra ngoài, không nghĩ tới bị cậu hiểu lầm thành tiểu tam. Toàn bộ sự tình chính là như vậy."

Sau khi Tống Á Hiên nói xong, cả lớp náo động hẳn lên.

"Không!" Hạ Dương đột nhiên lớn tiếng phản bác lại, "Cậu...... Cậu không thể vì muốn phủ nhận câu dẫn Hào ca, liền chụp cho tôi cái mũ này, này thật quá đáng......"

Hạ Dương nói xong, nhỏ giọng khóc lên, phảng phất như bị nỗi oan thấu tận trời xanh.

Thấy vậy, mọi người có mặt lại bắt đầu dao động, nghi ngờ Tống Á Hiên đang nói dối.

"Tống Á Hiên! Mày biết lời nói dối này của mày, đối với một Omega mà nói là tổn thương to lớn đến thế nào không?" Tống Dữ Đường lạnh giọng chất vấn, xông lên muốn đánh Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn nhíu mày, tiến lên duỗi tay chặn đứng nắm đấm của Tống Dữ Đường.

"Cậu ấy không nói dối."

Tống Á Hiên không ngờ Lưu Diệu Văn lại lao ra, cậu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lưu Diệu Văn đứng trước mặt, ánh mắt chợt lóe lên.

"Đương nhiên là tôi không nói dối." Tống Á Hiên đặt hộp cơm xuống, dùng tay sạch sẽ đi tới cặp sách rồi lấy điện thoại di động ra, "Tôi sợ sau này La Lập Hào sẽ gây rắc rối với tôi, việc ở nhà vệ sinh ngày hôm đó đã ghi âm lại. "

"Hạ Dương, cậu có muốn tôi cho mọi người xem không?"

Nghe thấy đoạn ghi âm, Hạ Dương sững người, hai mắt mở to sợ hãi.

"Cậu nói bậy!"

"Có phải tôi nói bậy hay không nghe xong là biết. Nhưng dù sao chuyện riêng tư này cùng cậu có liên quan. Tôi cần sự đồng ý của cậu. Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ phát đoạn ghi âm ngay lập tức."

Như Tống Á Hiên đã nói, cậu đã mở tệp ghi âm, đưa nó cho Hạ Dương xem.

Hạ Dương hoàn toàn không ngờ có đoạn ghi âm, mất cảnh giác, không chuẩn bị kỹ càng, không dám đánh cược, cả người đều hoảng hốt.

[ đúng là có tật giật mình haha:)) ]

Khi những người xem trong lớp thấy cậu ta sợ hãi, đều thở dài cho rằng cậu ta chột dạ.

Tống Dữ Đường cũng ngẩn ra, kéo Hạ Dương, nhỏ giọng hỏi: "Dương Dương? Sao lại thế này? Cậu thật sự cùng La Lập Hào làm? Cậu nghe hắn nói liền muốn uống thuốc rối loạn kia? Cậu biết đó là thuốc gì sao? Cậu có phải hay không điên rồi?!"

"Không, không!" Hạ Dương hoảng sợ, nắm lấy cánh tay của Tống Dữ Đường, giải thích, "Hạo ca không có ý đó! Anh ấy không có lừa tớ!

Tống Dữ Đường:? ? ?

"Tớ hỏi có phải hắn cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì không! Đến nước này rồi cậu còn che chở tên tra A cặn bã đó? Cậu còn có não không vậy?"

Vốn dĩ sự tình còn có điểm đáng ngờ, Hạ Dương lại một mực bảo vệ La Lập Hào như vậy, ngược lại chứng thực lời Tống Á Hiên nói chính là thật sự, trong phòng học tức khắc trở nên ồn ào.

"Thì ra trà xanh thật ra chính là Hạ Dương!"

"Hạ Dương, cậu vu oan cho Tống Á Hiên nhiều như vậy, có phải hay không vì ghen ghét La Lập Hào thích hắn? Có đầu óc hay không thế?"

"Tống Á Hiên thật thảm! Hảo tâm cứu bạch nhãn lang!"

( "Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. )

Tống Dữ Đường nghe những lời nói ồn ào xung quanh, cảm thấy chính mình mới là tên đại ngốc trong chuyện này, không còn chút mặt mũi nào, xoay người liền đi.

"Từ từ đã."

Tống Á Hiên gọi cậu ta lại.

Tống Dữ Đường xoay người, hận sắt không thành thép mà nhìn Hạ Dương, lại nhíu mày liếc Tống Á Hiên , nổi giận đùng đùng nói: "Thực xin lỗi! Là tôi không làm rõ ràng, tôi xin lỗi!"

( Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.)

Tống Á Hiên liếc cậu ta một cái, cúi người, nhặt quyển sách tiếng Anh bị dính thức ăn trên mặt đất, đưa cho Tống Dữ Đường.

"Đem sách của cậu đổi cho tôi."

Tống Dữ Đường: ...

Xin lỗi phải có bộ dáng của xin lỗi, phải có hành động thực tế.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Tống Dữ Đường tức giận đến ngực phập phồng, hung tợn mà túm lấy sách tiếng Anh, tức muốn hộc máu mà chạy đi.

Hạ Dương không có ai bảo vệ, thập phần lúng túng, sắc mặt tái nhợt cũng chạy theo ra ngoài.

Tống Á Hiên nhìn cậu ta chạy ra ngoài, không nói tiếng nào, cầm khăn ướt mà Trương Chân Nguyên đưa cho, xoa xoa tay, đặt điện thoại lên bàn của Lưu Diệu Văn, rồi cùng Trương Chân Nguyên dựng lại bàn học bị lật.

Điện thoại di động của cậu vừa rồi vẫn là giao diện của tập tin ghi âm, Lưu Diệu Văn thản nhiên liếc nhìn rồi mỉm cười.

Đối với tập tin ghi âm, thanh tiến trình trên đó chỉ hiển thị 2 giây, hoàn toàn không thể là ghi âm trong nhà vệ sinh, Hạ Dương quá hoảng sợ mà không để ý.

Một trò hề kết thúc, đội ngũ ăn dưa cũng tản đi.

Tống Á Hiên ngồi lại chỗ của mình, cầm hộp cơm lên, dùng tay không cầm thịt viên hầm bên trong lên, nhìn chằm chằm vào nó, trong mắt trắng đen không rõ.

Lưu Diệu Văn nhìn theo, liền nhớ lại những gì vừa nhìn thấy khi bước vào lớp vừa rồi. Tống Á Hiên ngồi xổm dưới đất nhặt đồ ăn, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

"Bẩn rồi, đừng ăn."

Vừa nói anh vừa mang món chân gà kho đưa qua.

Tống Á Hiên vừa thấy, hơi hơi nhướng mày.

Cậu không từ chối, nhận lấy, gương mặt tươi cười.

"Cảm ơn nhé, tặng anh một nụ cười đáng yêu nhất của em nè."

[ xỉu ^.^ ]

Lưu Diệu Văn: ...

Nụ cười của Tống Á Hiên luôn rạng rỡ và chói lóa, giống như Trương Chân Nguyên đã nói, vừa ngọt vừa yêu.

Thật không giống như một người mới vừa chịu qua ủy khuất.

Nhìn thấy Tống Á Hiên cầm lấy chân gà, ngón tay tinh tế cầm chân gà gặm gặm, Lưu Diệu Văn nhịn không được hỏi: "Căn bản không có ghi âm phải không?"

Tống Á Hiên cong môi không phủ nhận.

Lưu Diệu Văn cười khẽ một tiếng, đánh giá cậu, "Kế này thường dùng? Giống như vụ tin tức tố của tôi?"

"Đoán xem?" Tống Á Hiên cười hỏi lại.

Lưu Diệu Văn không nói, anh không đoán, cũng không đánh cuộc.

...

Chạng vạng, thời gian ăn cơm chiều, các bạn học đều đi ăn cơm, Tống Á Hiên không có cơm ăn.

Cậu trước nay chỉ mang một bữa cơm, lừa bà ngoại cơm chiều ở trường học có nhà ăn, không cần tiền.

Thỉnh thoảng, nếu kiếm được ít tiền trong nhóm phân tích đề, cậu cũng sẽ mua một ít bữa tối rẻ tiền để ăn, nhưng hôm nay cậu không mua.

Hạ Dương hôm nay gây ra trò hề kia, Tống Dữ Đường tức giận không thèm ăn cơm cùng cậu ta nữa, chính mình còn thành trò cười trong trường học, không dám đi ra ngoài ăn cơm một mình, vẫn luôn ngồi trong phòng học.

"Hạ Dương."

Trong phòng học trống trải, đột nhiên có người gọi hắn.

Hạ Dương sững người một lúc, quay đầu lại, liền thấy Tống Á Hiên không biết đã vào phòng học của bọn họ từ lúc nào.

Tống Á Hiên bưng hộp cơm đi đến chỗ ngồi trước Hạ Dương, ngay trước mặt cậu ta cầm thịt viên hầm lên.

"Thật là trùng hợp, cậu cũng không có đi ăn."

Hạ Dương nhìn tươi cười trên mặt cậu, cảm thấy thập phần hoảng sợ..

Cậu trước kia chỉ cảm thấy Tống Á Hiên cười đến thực yêu dị, có thể hấp dẫn rất nhiều Alpha, làm cậu hâm mộ ghen ghét, chưa từng cảm thấy nụ cười của cậu ta lại kinh khủng như lúc này.

"Cậu ... cậu muốn làm gì?"

Tống Á Hiên mỉm cười, đem thịt viên hầm đưa tới bên miệng cậu ta, "Tôi cảm thấy không thể lãng phí, cậu ăn đi?"

[ đúng thế đúng thế !!!! ]

Hạ Dương: ...

"Cậu đang nói cái gì vậy? Cái này không phải đã rơi xuống đất rồi sao?"

"Không phải bởi vì cậu, nó như thế nào có thể rơi xuống đất? Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ."

Tống Á Hiên lại đưa thịt viên hầm về phía trước, "Cậu tự mình ăn, hay là tôi đút cho cậu ăn?"

"Cậu bị điên à?!"

Hạ Dương sợ chết khiếp, đứng dậy định chạy, Tống Á Hiên túm lấy cậu ta, nhét thịt viên vào miệng Hạ Dương, không nói hai lời.

"Nhớ kỹ, về sau không cần lãng phí thiện tâm của người khác. Cậu có thể nói cho mọi người là tôi khi dễ cậu, nhưng cậu nghĩ xem, sẽ còn có người tin cậu sao?"

[ zừa lòng tui lém ^^ ]

Tống Á Hiên mắt lạnh nhìn Hạ Dương mở miệng cắn thịt viên, sợ tới mức mặt đầy nước mắt, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Cậu đối với Omega có ý muốn bảo hộ đặc biệt.

Nhưng tuyệt đối không phải đối với loại bạch nhãn lang Omega tự nguyện bị tra Alpha tẩy não như này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro