Làm nũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên say đến mơ mơ hồ hồ, bước đi còn không yên, một hai phải đi ngoằn ngoèo zích zắc, Lưu Diệu Văn nhìn không nổi, sau khi xuống xe trực tiếp cõng cậu lên lưng.

Nhóc lừa đảo trên lưng một chút cũng không nặng, ghé vào trên người anh, xương sườn thậm chí còn có chút cộm người, quá gầy. Lưu Diệu Văn đau lòng, lại rất tò mò, với cái thân thể nhỏ bé này, làm sao cậu có thể mạnh mẽ mà ra tay tàn nhẫn như vậy?

Thời điểm cậu đánh La Lập Hào cùng Tề Hàng, sức lực kia, không chắc sẽ bại bởi Alpha.

"Phù phù phù ~" Tống Á Hiên sau khi được cõng lên, vẫn không yên phận, lắc lư hai chân, cái đầu chốc thì tựa bên vai trái Lưu Diệu Văn, chốc lại đổi sang vai phải Lưu Diệu Văn, ở bên tai anh phư phư phư mà thổi khí, còn phát ra âm thanh.

Lưu Diệu Văn:......

Trọng lượng không nặng nhưng rất có khí thế lăn lộn, đu đưa trên lưng anh mấy lần thiếu chút nữa giữ không xong.

Thấy Lưu Diệu Văn không để ý mình, Tống Á Hiên rất là không cam lòng, lại vòng đến bên kia, hướng lỗ tai anh thổi khí: "Phù phù phù ~ hì hì hì ~"

Lưu Diệu Văn:......

Bên sườn mặt đều là hương rượu ngọt thanh, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng nhíu mày, nghĩ thầm một viên chocolate nhân rượu cũng không đến mức qua lâu như vậy mà vẫn còn mùi nồng vậy, khẳng định là Tống Á Hiên say đến hồ đồ, tin tức tố cũng có chút tràn ra rồi.

Phía sau là anh trai mang tin tức tố cực kỳ độc đoán, Lưu Diệu Văn có chút lo lắng, không thể để Omega nhỏ và anh cả ở chung một phòng. Đương nhiên, anh cũng có chút chiếm hữu, ngay cả khi đó là anh ruột của mình, anh cũng không muốn để anh ấy biết được mùi vị của Tống Á Hiên.

"Đại ca, bọn em lên trước đây." Lưu Diệu Văn chào hỏi, cõng Tống Á Hiên chính là một bước chạy như điên, nhanh chóng chạy lên cầu thang.

Lưu Hoàng Minh thực sự đã ngửi thấy mùi rượu ngọt ngào từ cơ thể của Tống Á Hiên vào lúc này, anh nhìn em trai của mình lo lắng như vậy, khuôn mặt lạnh lùng thoáng hiện tia vui mừng.

Em trai thật đúng là may mắn, gặp được một tiểu Omega xứng đôi như vậy, tin tức tố của hai đứa hợp lại chẳng phải chính là chocolate nhân rượu sao?

Thảo nào hôm qua em trai còn cố ý đi mua một hộp chocolate nhân rượu, quả thật khiến anh đây phải hâm mộ không thôi.

Lưu Hoàng Minh nhìn trên lầu, lầm bầm lầu bầu cổ vũ em trai mình: "Cố lên!"

Lưu Diệu Văn đem Tống Á Hiên đưa đến phòng, trực tiếp đem cậu đặt xuống giường, cởi giày cho cậu, hy vọng cậu có thể ngoan ngoãn nằm nghỉ, đừng lăn lộn.

Kết quả, Tống Á Hiên vừa nằm lên giường, liền nhìn lên trần nhà hắc hắc hắc ngây ngô cười, sau đó ở trên giường lăn qua lăn lại, cũng không biết vì cái gì, nhìn qua vui vẻ đến không dừng được.

Lưu Diệu Văn trông đến buồn cười, thay cậu đem một góc chăn kéo lên, che hết người, "Được rồi, nghỉ ngơi đi, bữa ăn khuya làm xong rồi anh mang lên cho em."

"Bữa khuya? Ăn gì cơ?" Tống Á Hiên đôi mắt ngơ ngơ, bắt đầu thèm ăn.

Lưu Diệu Văn ngồi xổm xuống, chống khuỷu tay lên mép giường, chống cằm nhìn Tống Á Hiên, cười hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Mạnh Phiên say rượu không để ý chuyện này chuyện kia như thường lệ, có vẻ rộng rãi tùy tiện hơn rất nhiều, Lưu Diệu Văn muốn từ trong miệng cậu biết được đồ mà cậu yêu thích, về sau có cơ hội ở nơi này, liền có thể ấn theo sở thích đó làm cho cậu ăn, tốt nhất là có thể nuôi cậu nhiều thịt hơn chút.

"A? Em cũng có thể chọn ăn cái gì sao?"

Lưu Diệu Văn nghe vậy, nghĩ thầm Tống Á Hiên khả năng ăn cái gì cũng chỉ vì lấp đầy cái bụng, trước nay cơ bản đều không thể ăn theo ý mình thích? Anh có chút đau lòng, duỗi tay muốn sờ sờ đầu Tống Á Hiên.

Ngay lúc bàn tay sắp rơi xuống đầu, Tống Á Hiên đột nhiên ôm một bên chăn bông, ục ục lăn một cái, liền lăn đến bên kia giường, tự quấn mình thành một cái chả giò chiên.

"Ăn chả giò chiên~"

Tống Á Hiên thò đầu ra khỏi chăn nói với Lưu Diệu Văn, mới phát hiện chính mình cách Lưu Diệu Văn xa thế, liền vội vàng ục ục lăn lại đây, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại hết sức vui mừng.

"Mình là một ngụm rượu nhỏ, mình hiện tại là một viên chocolate nhân rượu ~"Tống Á Hiên cố gắng đưa tay ra vỗ nhẹ vào chăn bông, ý bảo chăn này chính là chocolate.

Lưu Diệu Văn: ...

Phải làm sao đây, logic không thể giải thích nổi, nhưng lại cực kỳ dễ thương và đáng yêu này, cứ chọc cho người ta khó nhịn.

Lưu Diệu Văn nhịn không được mà tưởng tượng chính mình là cái chăn bông kia bao lấy Tống Á Hiên, vậy mới càng giống chocolate nhân rượu.

Nghĩ đến cách Tống Á Hiên nép mình trên giường, cùng với sự ảnh hưởng mơ hồ của tin tức tố của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn cảm thấy mình không thể bình tĩnh lại được, mỗi tế bào máu trong cơ thể đều bị kích thích.

Không thể ở lại được nữa.

"Được rồi, ăn chả giò chiên." Lưu Diệu Văn vỗ vỗ "cái chả giò nhỏ" này rồi nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi tới cửa, đóng cửa lại, Lưu Diệu Văn dựa lưng vào tường, hít thở sâu vài cái rồi mới từ từ ổn định lại.

Nhóm Alpha Thất Trung nhìn được đều chỉ là Tống Á Hiên giả vờ ngọt ngào, mà anh, hôm nay là chân chân thật thật thấy được Tống Á Hiên vô ý thức, tự nhiên đáng yêu ngọt ngào biết chừng nào, thật tốt.

Lưu Diệu Văn đang có tâm trạng tốt, thậm chí còn có chút tự hào, đi xuống phòng bếp dặn dò một tiếng đêm nay ăn khuya phải có chả giò chiên, mới về phòng của mình tắm rửa một cái.

Tắm rửa xong ra tới, vừa vặn kịp lúc bữa khuya nóng hầm hập vừa ra lò, Lưu Diệu Văn bưng bữa ăn khuya, gõ gõ cửa phòng Tống Á Hiên, tay chân nhẹ nhàng đi vào, sợ Tống Á Hiên lăn lộn lâu mệt nên ngủ rồi.

Tuy nhiên, khi vừa bước vào, anh đã nghe thấy Tống Á Hiên không biết đang nói chuyện với ai, vừa ngọt ngào lại vừa vụng về khiến anh phát cáu.

Đặt bữa tối trên bàn trà nhỏ bên ngoài, Lưu Diệu Văn nhìn vào bên trong liền thấy Tống Á Hiên đang nằm trên giường, quay video bằng điện thoại di động của cậu!

"Câu hỏi này kỳ thực không khó, mấy anh thật đúng là ngốc! Lấy giấy bút ra, theo chân Tiểu ngọt O, bắt đầu lên lớp ~"

Tống Á Hiên trong tay căn bản không có giấy bút, cậu ghé trên giường, mở ra chính là camera trước, hoàn hoàn đem bộ dáng chính mình say rượu ngây ngốc ghi hết lại.

Lưu Diệu Văn vừa nhìn thấy thì trong lòng có chút lộp bộp, cũng may là lúc này anh tới đây, nếu đến chậm một bước, Tống Á Hiên thật sự chuyển đoạn video này vào nhóm, đám Alpha kia chắc chắn sẽ phát điên lên?

Anh cũng sẽ phát điên.

Bước tới giật điện thoại trên tay Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn dỗ dành: "Không ngủ thì dậy ăn chả giò chiên này, ăn xong thì ngủ tiếp."

Nghe đến món chả giò chiên, Tống Á Hiên liền ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi giường, ngồi ở phòng khách nhỏ bên ngoài thưởng thức bữa khuya.

Cậu gắp một cái chả giò vừa định ăn, lại ngốc một chút, khó hiểu mà nhìn Lưu Diệu Văn "Đoạn video của em đâu rồi?"

Lưu Diệu Văn: ...

Đều say đến hồ đồ như vậy mà chuyện này vẫn không quên được à.

"Đã đăng video rồi, mau ăn rồi đi ngủ đi." Lưu Diệu Văn lại nói dối không cần nháp, dỗ dành nhóc nói dối nhỏ đang say.

Tống Á Hiên cố gắng hết sức nhớ lại, đúng vậy, cậu vừa rồi đã ghi lại rồi, hẳn là đã đăng lên, gật gật đầu, yên tâm mà ăn bữa khuya.

Bữa ăn khuya đêm nay, Lưu Diệu Văn không có chia làm hai phần, mà cùng nhau bưng tới, đi theo Tống Á Hiên cùng nhau ăn, chủ yếu là muốn canh chừng cậu, miễn cho cậu lại làm ra cái hành động say rượu kỳ kỳ quái quái gì.

Sau khi ăn xong bữa khuya, Lưu Diệu Văn mang tới cho cậu một cái khăn nóng, để cậu lau mặt lau tay, rồi mới dỗ cậu ngủ.

Video cũng đã được đăng, bữa khuya cũng đã ăn xong. Bước tiếp theo chính là ngủ, nạp năng lượng và học tập chăm chỉ cho ngày mai. Tống Á Hiên tuy say rượu nhưng cũng đã sắp sẵn một kế hoạch rõ ràng trong đầu hết cả rồi, dù sao thì việc học không bao giờ có thể chậm trễ được.

Nằm trên giường, đem chính mình bọc gói kỹ lưỡng, Tống Á Hiên đối Lưu Diệu Văn ngọt ngào cười, "Ngủ ngon, Makka Pakka."

Lưu Diệu Văn:......

Vâng, người này có say mà vẫn còn nhớ tới một đám Alpha trong nhóm đang còn ngao ngao đợi video của cậu, thế mà người ăn bữa khuya cùng cậu tối nay lại chẳng nhận ra.

Lưu Diệu Văn trong miệng có chút chua, nhưng cùng một nhóc ma men Omega so đo thì có tác dụng gì đâu?

"Ngủ ngon, Iggle Piggle." Lưu Diệu Văn phối hợp nói.

Tống Á Hiên vừa lòng, rốt cuộc không lăn lộn, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

( Không nói ra thì không thấy quen, nói ra rồi quen hết hồn :v Makka Pakka và Iggle Piggle đều là nhân vật hoạt hình hư cấu trong series TV show " Garden babies" của Anh. Mỗi tập người dẫn truyện đều sẽ chúc ngủ ngon các nhân vật trong vở kịch. Bài hát "Macabaka" được ra đời và trở thành BGM nổi tiếng trên Douyin.)

Lưu Diệu Văn nhìn cậu lúc này một bộ ngoan ngoãn, ánh mắt đều ôn nhu, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Anh cũng đoạt đi luôn cái di động của Tống Á Hiên, sợ Tống Á Hiên lại nghĩ tới cái gì, cầm di động ở trong nhóm làm bậy, trêu chọc đám Alpha kia không kiềm chế được.

Trở về phòng, Lưu Diệu Văn ngồi xuống bàn, lấy giấy bút ra.

Tống Á Hiên say đến hồ đồ đều nhớ rõ phải phát video giải đề vào nhóm, có thể thấy được cậu đối với lời hứa với người khác đều thực coi trọng, Trương Chân Nguyên khẳng định cũng đã sớm nói với mọi người đêm nay Mạnh Phiên sẽ phát video, chắc chắn sẽ có một bộ phận lớn người vẫn luôn chờ đợi.

Nếu ngày mai, Tống Á Hiên tỉnh dậy, phát hiện chính mình không có phát video, làm mọi người phải chờ lâu như vậy, trong lòng nhất định sẽ băn khoăn.

Nếu ở trong xe đã đáp ứng giúp cậu quay video rồi, thì Lưu Diệu Văn tự nhiên nói được sẽ làm được.

Hôm nay tiết tự học buổi tối chưa kết thúc đã vội vàng mang Tống Á Hiên trở về, cũng chẳng kịp thu thập sách gì về, Lưu Diệu Văn liền cố ý lên mạng tìm kiếm lại bài toán kia một lần, ở trên nháp rõ ràng rành mạch viết ra cách giải, lại theo ý nghĩ của mình viết ra vài cách khác nữa.

Anh thường làm những câu hỏi rất nhanh nên quen với việc bỏ qua các bước, nhưng hôm nay, để mọi người hiểu rõ, anh liền viết ra từng bước một cách nghiêm túc cẩn thận, sợ bỏ sót một bước liền không rõ ràng.

Dù sao cũng là thay chân Tống Á Hiên giảng đề, không thể không cố gắng giảng giải cho đám Alpha trong nhóm được có phải không?

Sau nửa tiếng, Lưu Diệu Văn cũng đã quay xong một đoạn video dài 15 phút, lời giải thích rất chi tiết, hài lòng gửi cho cả nhóm.

Anh dùng điện thoại di động của mình để gửi nó, không muốn chạm vào điện thoại di động của Tống Á Hiên một cách bừa bãi.

Mở đầu video, Lưu Diệu Văn cũng giải thích: "Hôm nay Tống Á Hiên không thoải mái, đã ngủ quên mất rồi. Để tôi giảng cho mấy cậu câu này. Nếu ai không hiểu gì, có thể hỏi, tôi sẽ trả lời ... ".

Kết quả là đoạn video đá chìm đáy biển, qua 20 phút, vẫn không có ai để ý tới anh.

Lưu Diệu Văn: ...

Anh không biết, nhóm Alpha trong này vẫn luôn thủ thế chờ đợi, chờ Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O phát video, chỉ nghĩ nghe được thanh âm ngọt ngào của tiểu ngọt O, đêm nay liền có thể ngủ một giấc mỹ mãn rồi, cho nên trong nháy mắt xuất hiện video, mọi người đều theo bản năng tìm chỗ thanh vắng hợp phong thủy để nghe, không có chú ý đây không phải của Tống Á Hiên.

Cho đến khi họ nghe thấy giọng nói của Lưu Diệu Văn, khuôn mặt của nhóm Alpha đanh lại.

Không ai bày tỏ sự không hài lòng trong nhóm, nhưng họ ngay lập tức kéo một nhóm nhỏ ra ngoài.

【 Đậu đậu đậu! Vì cái gì lại là Lưu Diệu Văn! Đã xảy ra chuyện gì?! Kêu Tống Á Hiên đã ngủ rồi là có ý gì?! 】

[Ai muốn nghe mãnh A giải đề chứ! Chính hắn lập một nhóm Omega rồi tự mình gửi đi! Tôi chỉ muốn Tiểu ngọt O thôi! 】

[Tôi nhất ban nè mấy ông ơi, giờ tự học Tống Á Hiên không thoải mái là thật nhé. Nghe nói là ăn chocolate nhân rượu nên say, Lưu Diệu Văn đưa ẻm về nhà......】

[Ăn chocolate nhân rượu nên say? Này là cái tuyệt thế tiểu khả ái gì! Lưu Diệu Văn đừng xen vào mà! Tôi muốn tiểu ngọt O say rượu giảng đề cơ! 】

【 Trương Chân Nguyên đâu?! Trương ca! Mau đi hỏi một chút Lưu Diệu Văn tình huống như thế nào đi! Tống Á Hiên thật sự ở nhà hắn à?! Về sau Tống Á Hiên còn giảng đề không? Sẽ không phải đều là Lưu Diệu Văn nói chứ! 】

Trương Chân Nguyên cũng ngẩn ra, trực tiếp đánh cho Lưu Diệu Văn một cú điện thoại, Lưu Diệu Văn vừa nghe liền biết, này cũng không phải là Trương Chân Nguyên muốn hỏi, đám Alpha kia rõ ràng có thấy video.

Vì thế, Lưu Diệu Văn ứng phó với Trương Chân Nguyên vài câu, liền vào trong nhóm nói:

【 Là tôi giảng giải không rõ ràng? Hay là các cậu căn bản không muốn nghe đề đi? Ngày thường khen Tống Á Hiên giảng hay, đều là lừa cậu ấy phải không? Chỉ là muốn nghe cậu ấy nói chuyện? 】

[Chậc chậc, Tống Á Hiên ngày mai nhìn thấy nhất định đối với các cậu rất thất vọng, các cậu căn bản không yêu học tập. 】

Một nhóm nhỏ khác, đám Alpha đều điên lên rồi.

【 Lưu Diệu Văn thật thâm hiểm! Chúng ta đương nhiên là muốn nghe thanh âm tiểu ngọt O rồi! Nhưng hắn nói như vậy, có phải Tống Á Hiên thật sự sẽ đối với chúng ta thất vọng lắm không! 】

【 Tuy rằng không muốn, nhưng tao vừa nghe xong Lưu Diệu Văn giảng bài kia rồi, hắn nói khá tốt đấy. 】

[Mày cong rồi à? ! Tiểu ngọt O giảng mới là chân ái zai ơi! 】

[Được rồi, được rồi, chúng ta thích học, điểm này nhất định phải show cho tiểu ngọt O xem, ngày mai em ấy có thể sẽ nhìn đến! 】

Trong tích tắc, một cơn mưa lì xì đỏ rơi xuống trong nhóm phân tích đề.

【 Văn ca giảng hay quá! Em đã ngộ được rồi! 】

[Xin lỗi, xin lỗi, chúng em chỉ là xem đến quá mê mẩn, xem đi xem lại vài lần mới dứt ra được! 】

[Tôi yêu học tập! Đại mãnh A giảng tôi cũng thích! 】

【 a ha ha ha ha tôi học xong rồi, hôm nay lại là một ngày tiến bộ! 】

Lưu Diệu Văn liếc nhìn rồi cố gắng bấm vào mấy bao lì xì đỏ, nhưng không thể mở được.

Tất cả đều là lì xì độc quyền chỉ dành cho Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn: ...

Quả nhiên, miệng lưỡi Alpha, gạt người gạt quỷ.

Lưu Diệu Văn: [Thật không? Vậy về sau tôi sẽ giảng hết nhé? 】

[Không...]

[Cầu ngài...]

[Trả lại tiểu ngọt O ...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro