Ngẫu nhiên gặp được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một số việc, bạn không mong chờ thì không sao, chờ mong rồi thì lại dễ thất vọng, trong lòng luôn sẽ có điểm không dễ chịu.

Lưu Diệu Văn một bên xem sách, một bên xuất thần, anh thậm chí còn có cái xúc động, muốn tìm một con gà trống về nhà. Nhưng cũng chỉ là ý tưởng ấu trĩ nhất thời, nếu anh thật sự mang một con gà về nhà, trong nhà sẽ đúng là gà bay chó sủa.

Tống Á Hiên bị làm cho cười sặc sụa, tuy rằng đã rất nỗ lực chuyên tâm vào đọc sách, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được trộm nhìn Lưu Diệu Văn, liếc mắt một cái, chính là vẫn cảm thấy rất hài hước.

Trong thời gian nghỉ giữa giờ tập đọc buổi sáng, một số học sinh không ăn sáng đã đi ăn sáng, một số học sinh thư giãn hoặc đi dạo bên ngoài.

Tống Á Hiên đang xoát đề.

Cậu không có tài năng thiên phú như Lưu Diệu Văn, chỉ có thể dựa vào bản thân không ngừng nỗ lực cố gắng.

Lưu Diệu Văn cũng đang cố gắng. Anh đang tìm kiếm kiến thức về việc nuôi gà.

"Văn ca, Tiểu Hiên, ngày mai chúng ta liên hoan nhá? Không phải mới khai giảng sao, bọn mình hẹn mấy đứa trong lớp đi quẩy đi." Trương Chân Nguyên chạy tới, dựa vào bàn của họ nằm, nồng nhiệt mời.

Lưu Diệu Văn cau mày khi nhìn bức ảnh chú gà nhỏ dễ thương trên Baidu, tắt điện thoại di động của mình.

"Có thể, anh sao cũng được."

Trương Chân Nguyên mừng rỡ, lại nhìn Tống Á Hiên đang xoát đề không nói lời nào, hắn cũng không dám quấy rầy, đợi một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Tống Á Hiên? Em đi không?"

Sau khi viết ra cẩn thận tất cả các bước giải bài toán và tính toán đáp án, Tống Á Hiên mới hài lòng đặt bút xuống, nhìn Trương Chân Nguyên, "Cái gì?"

"Ngày mai liên hoan, ăn lẩu được không? Mùa hè mà ăn lẩu với máy lạnh là số zách!"

Tống Á Hiên nghe xong, trong đầu không hình dung ra món lẩu ngon ra sao, chỉ nghĩ đi ăn lẩu ở ngoài sẽ đắt, kể cả mấy người cùng lớp AA ( chia tiền á ) với nhau thì cũng phải tốn mấy chục một người, đủ cho cậu ăn trong vài ngày.

Huống chi, cậu còn phải ngồi xe bus từ nông thôn đến một chuyến, phí xe bus mùa hè cũng không rẻ gì.

"Thôi, xin lỗi, em không tham gia đâu, mọi người cứ đi đi."

Trương Chân Nguyên suy sụp, " Nếu là ngại phiền toái, cảm thấy xa quá, anh có thể đến đón em mà!"

"Không cần đâu, em muốn ở nhà làm đề, chuẩn bị tham gia cuộc thi toán sắp tới."

Trương Chân Nguyên vừa tuyệt vọng vừa đau lòng, nhìn về phía Lưu Diệu Văn nháy mắt làm mặt quỷ, muốn Lưu Diệu Văn thuyết phục Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, liếc mắt một cái, không nói nhiều, Trương Chân Nguyên hết hy vọng.

Vào buổi trưa, Lưu Diệu Văn quên mang theo điện thoại lúc đi ăn, khi trở lại lớp học, anh thấy Tống Á Hiên đang ngồi một mình trên ghế, lấy hộp cơm cũ bằng nhôm từ trong túi vải ra.

Hộp cơm đặt ở trên bàn, cái đáy chỉ mới nhẹ nhàng chạm đến mặt bàn, cái nắp liền trực tiếp trượt xuống.

Cái nắp kia, vốn dĩ đã không đủ vững chắc, hồi trước lại còn bị Tống Dữ Đường đập bẹp, Tống Á Hiên đã sửa lại một chút, miễn cưỡng còn có thể che lại hộp cơm, nhưng chỉ có thể đậy nhẹ, cũng không thể giữ được nước canh, dễ dàng tràn ra.

Đối với hộp cơm như vậy, căn bản không có hiệu quả giữ nhiệt một chút nào.

Trường học không có nơi để học sinh hâm nóng lại đồ ăn, Lưu Diệu Văn khó có thể tưởng tượng được sao Tống Á Hiên có thể ăn những bữa cơm nguội mỗi ngày? Đợi đến khi trời lạnh thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến việc Tống Á Hiên không muốn ra ngoài ăn lẩu vào buổi sáng, Lưu Diệu Văn tự hỏi, có phải không chỉ vì lý do không muốn lãng phí thời gian?

"Phòng giáo viên hình như có lò vi sóng, cậu có muốn đi xem thử rồi hâm nóng đồ ăn không?" Lưu Diệu Văn lấy điện thoại trong bàn ra, giống như tùy ý hỏi một câu.

"Không cần, trời nóng muốn ăn đồ lạnh một chút." Tống Á Hiên một bên nói, một bên gắp khối trứng gà xào cho Lưu Diệu Văn xem, "Nhà em nuôi gà lấy trứng, vừa thơm vừa béo, quả trứng sáng nay anh thấy kia, hẳn cũng có vị ngon như này đấy."

Lưu Diệu Văn bị chọc trúng chuyện đau lòng:......

Anh không mong đợi quả trứng ngon đến mức nào, anh chỉ hy vọng rằng một bé gà nhỏ có thể chui ra từ nó ...

Thấy Tống Á Hiên không muốn nói về đồ ăn nguội, Lưu Diệu Văn không nói gì, lạnh nhạt mặt bỏ đi.

Phía sau trong phòng học, lại truyền đến tiếng Tống Á Hiên cười.

Lưu Diệu Văn:......

Trong lớp học buổi chiều, Tống Á Hiên hơi lơ mơ buồn ngủ. Không biết mấy ngày nay bị làm sao nữa. Chính là từ ngày hôm đó, cậu chỉ ở nhà Lưu Diệu Văn phóng túng một chút, ngủ nhiều hơn một chút, vậy mà mấy ngày tiếp theo, cậu luôn cảm thấy buồn ngủ dù ngủ đủ giấc.

Buổi tối lại không có mang cơm ăn, Tống Á Hiên ở trong giờ học có chút như đi vào cõi thần tiên,, suy nghĩ xem hôm nay có nên bỏ ra nhiều tiền hơn tẹo để mua một bữa ăn nghiêm túc hay không. Nếu không, vừa đói vừa buồn ngủ thế này, không biết liệu cậu có thể sống sót sau buổi tự học tối hay không nữa.

Sau khi hạ quyết tâm, sau buổi học cuối cùng vào buổi chiều, Tống Á Hiên tính đi ăn trong nhà ăn của trường, dù sao thì cũng rẻ hơn bên ngoài.

"Cậu đợi đã." Lưu Diệu Văn ngăn Tống Á Hiên lại, không có ý đứng dậy nhường đường cho cậu ra ngoài.

"Làm sao vậy?"

Tống Á Hiên rất ngạc nhiên khi thấy lái xe của Lưu gia đến, mang theo ba cái hộp cách nhiệt , đặt chúng lên bàn của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cảm ơn anh ta, đợi người lái xe rời đi, mới cùng Tống Á Hiên nói, "Hầm canh gà, ai gặp thì có phần."

Anh phát một cái hộp cách nhiệt cho Tống Á Hiên, một cái khác đưa cho Trương Chân Nguyên phía sau.

Trương Chân Nguyên đang chơi game, lúc ăn trưa, Lưu Diệu Văn đã nói với hắn, buổi tối không cần đi ăn, trong nhà đưa canh gà lại đây, cùng nhau ăn, hắn liền một bên chơi game một bên chờ.

"Oa oa oa! Thơm quá! thơm quá, là con gà mái già hôm qua sao?"

Trương Chân Nguyên một bên điên cuồng chơi trò chơi, một bên nhìn Lưu Diệu Văn giúp hắn đem hộp cách nhiệt mở ra, thèm chảy nước miếng. Văn ca đối với hắn vẫn rất tốt, tuy rằng hôm qua không chịu cho hắn con gà mái già, nhưng hôm nay vẫn có ăn!

Lưu Diệu Văn không trả lời, chỉ cúi người nói nhỏ: "Ăn xong cậu đem hộp cách nhiệt mang về, cho cậu."

Trương Chân Nguyên sửng sốt, "A? Mình cần cái này làm gì? Mình cũng chẳng mang theo cơm."

"Cho cậu mang về thì mang về đi, đừng hỏi nhiều." Lưu Diệu Văn dặn dò.

"Được được được, vậy mình không khách khí nhá, thơm quá, đầu bếp nhà cậu đúng là đỉnh!"

Tống Á Hiên quay đầu lại nhìn, sau khi Lưu Diệu Văn quay lại, anh lấy phần của mình rồi mở nó ra.

Đây là một chiếc hộp cách nhiệt rất tốt, lớp dưới cùng là canh gà, trên cùng là hai món ăn kèm , trên cùng nữa là lớp cơm. Tống Á Hiên lấy ra từng lớp riêng, đặt lên bàn. Cậu nghĩ bữa tối hôm nay thật quá hạnh phúc đi!

Cậu không thích ăn thức ăn của người khác một cách tùy tiện, nhưng nghĩ rằng con gà mái già là do nhà cậu tặng, có lẽ Lưu Diệu Văn muốn chia sẻ nó với cậu nên không từ chối.

"Trứng gà ấp không thể nở ra gà con, nên con gà mái già này liền bị giết vào buổi chiều hả anh?" Tống Á Hiên cười hỏi.

Lưu Diệu Văn: ...

Anh xác thật có ý này, nhưng anh trai chính là không chịu giết, còn oán giận anh không hiểu tâm tư bạn cùng bàn, nói cái gì mà nhóc ngồi cùng bàn đưa gà khẳng định là hy vọng anh nuôi tốt nó, không có khả năng hy vọng anh xơi luôn......

Thực hi vọng anh cả mau chóng nói chuyện yêu đương đi, chứ mạch suy nghĩ của ảnh cứ khó hiểu sao sao ấy.

Vì thế, đây là một con gà khác, nhưng Lưu Diệu Văn sẽ không nói với Tống Á Hiên.

Trong bát canh của Tống Á Hiên, có một cái đùi gà to và rất nhiều miếng thịt khác. Cậu nhìn Lưu Diệu Văn mở hộp cơm ra liếc mắt một phát, bên trong chỉ có cánh và chân gà, thậm chí còn không có miếng thịt khác nào.

"Cho em ăn chân gà được không?" Tống Á Hiên đẩy bát sang.

Lưu Diệu Văn sửng sốt, "Cậu ăn đi, tôi không thích ăn đùi gà."

Sẽ có người không thích đùi gà? Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn với ánh mắt trìu mến, tổng cộng có hai cái chân, vậy cái còn lại chắc là được đưa cho Trương Chân Nguyên phải không? Lưu Diệu Văn thực sự là một bạn học tốt bụng ghê ấy.

Đôi mắt của Tống Á Hiên nhìn khiến da đầu anh tê dại, anh thực sự thà ăn những phần cánh, chân, da gà béo ngậy hơn là nhai những miếng đùi lớn.

Ba người uống canh gà trong phòng học, trong phòng học tràn ngập mùi thơm của canh gà.

Tống Á Hiên ăn bữa này siêu no, siêu mãn nguyện, ăn sạch sẽ, không sót một hạt cơm hay một ngụm canh.

"Ừm, em đem cái hộp này rửa sạch, rồi tuần sau mang cho anh nhé?"

Lưu Diệu Văn liếc nhìn hộp cơm, "Không cần, nó chỉ dùng một lần. Đầu bếp nhà tôi không thu lại. Cậu có thể dùng nếu hữu ích, vô dụng thì vứt đi."

Tống Á Hiên: ...

Cậu không tin một cái hộp cách nhiệt tốt như vậy, còn có túi giữ ấm, nói ném liền ném.

Quay đầu nhìn Trương Chân Nguyên, liền thấy Trương Chân Nguyên đang nhét túi giữ ấm vào cặp sách. "Có bữa cơm, còn được hộp cách nhiệt, sướng phết!"

Tống Á Hiên: ...

Đây là style sống của nhà giàu?

Thật lãng phí.

"Không cần lãng phí, em mang về." Tống Á Hiên nhanh tay dọn dẹp một chút, cũng nhét vào cặp sách của mình, phảng phất sợ chậm một bước Lưu Diệu Văn liền ném đồ đi.

Lưu Diệu Văn trông đến buồn cười, trong lòng lại có chút chua xót.

"Vậy thì tôi cũng không vứt." Lưu Diệu Văn nói rồi cất hộp cơm đã ăn đi.

Tống Á Hiên liếc nhìn anh, gật gật đầu, nghĩ thầm thế hệ này còn có thể cứu được.

...

Thứ bảy, Tống Á Hiên khó được ngủ nướng một hôm, 8 giờ mới rời giường, nhưng thân thể nói cho cậu hay, vẫn chưa đủ, vẫn rất mệt.

Cậu giúp bà ngoại làm một số công việc đồng áng, buổi chiều lại tiếp tục làm đề, trước khi ăn tối, cậu đã chặt một ít củi để nấu ăn.

Tối nay ăn gì nhỉ? Tống Á Hiên vẫn chưa nghĩ ra.

Cậu nhìn đống rau trong ô rau ngoài nhà mình, nghĩ rằng chắc Lưu Diệu Văn đang ăn lẩu vào lúc này đúng không nhỉ? Sau đó, một cảm hứng lóe lên trong tâm trí cậu.

Tất cả các loại rau trong ruộng được sơ chế, rửa sạch, cho vào rổ để ráo.

Trên bếp đất ở quê, Tống Á Hiên nổi lửa, cắt hai quả cà chua cho vào nồi, từ từ xào cho đến khi gần mềm hết cà chua thì đổ nửa nồi nước vào.

Khi mở vung nồi ra, một nồi canh cà chua đã hoàn thành.

"Hiên Hiên, nấu món gì ngon thế?" Bà ngoại xong việc ngoài đồng trở về, mỉm cười nhìn sang.

Tống Á Hiên mỉm cười, "Tối nay, chúng ta ăn một món khác đi ngoại, chúng ta ăn lẩu."

Sau khi dọn hai chiếc ghế đẩu và đặt chúng bên cạnh bếp, Tống Á Hiên để xuống đáy nồi một nắm củi nhỏ để đảm bảo rằng ngọn lửa sẽ không bị dập tắt.

Bà ngoại và cháu trai ngồi quây quần bên bếp đất, Tống Á Hiên mang theo một rổ các món ăn đã chuẩn bị từ trước ra rồi từ từ đổ vào nồi.

"Đây không phải chỉ là một nồi nước hầm sao?" Bà ngoại cười vui vẻ, nhưng nghĩ cũng rất thú vị.

Tống Á Hiên cũng nghĩ vậy, không phải lẩu chỉ là một nồi hầm thôi sao? Chỉ là không cho tất cả các thứ vào cùng một lúc thôi.

Nếu cậu cũng làm như thế, cậu cũng là đang ăn lẩu, phải không?

Sau bữa ăn, Tống Á Hiên mở điện thoại lên, nhận được tin nhắn riêng từ Trương Chân Nguyên, hẹn cậu đi ăn gà cùng nhau.

Tống Á Hiên thực sự muốn tiếp tục nhặt đồ trong game, nhưng điện thoại quá cùi, lại không có nhiều lưu lượng mạng để tiêu hao nên chỉ có thể từ chối.

Nhấp vào tin tức của nhóm. Có người bên trong đã up ảnh ăn lẩu trong bữa tối. Đó là một nồi lẩu vịt quay với cà chua và bơ. Tống Á Hiên tự nghĩ, mùi vị của nồi cà chua chắc cũng giống với món cậu làm tối nay, phải không ta?

[Trương Chân Nguyên: Ài! Thật đáng tiếc! 】

[Trương Chân Nguyên: Vậy thì anh có thể hỏi em một bài toán khó được không! Hôm qua chưa kịp hiểu cô giáo dạy Toán nói cái gì mà nhiều người trong nhóm đã hoa mắt chóng mặt cmnr! Cầu đại thần chỉ điểm!】

Tống Á Hiên không từ chối, thật sự đã lâu không đăng bài phân tích đề gì, vốn dĩ chỉ nghĩ là mới bắt đầu đi học, số tiền này chỉ có thể kiếm được sau khi vượt qua kỳ thi hàng tháng.

...

Bữa tối của nhóm Trương Chân Nguyên vẫn chưa kết thúc, vốn dĩ hắn muốn hẹn Tống Á Hiên chơi game, giờ không hẹn được, Trương Chân Nguyên liền tổ chức mọi người đi KTV chơi một lát.

Lưu Diệu Văn không hát, mà ngồi trong góc, sắp xếp lịch trình cho sáng mai.

Đột nhiên, Trương Chân Nguyên người đang hát lạc điệu, dừng nhạc, "Anh em! Video hướng dẫn của Tống Á Hiên đến rồi! Tạm im lặng một tí, tớ muốn xem nó một cách thật trân trọng!"

Lưu Diệu Văn: ...

Trương Chân Nguyên ngồi xuống với Lưu Diệu Văn xem video rất nghiêm túc.

Đoạn video kéo dài hơn mười phút, Tống Á Hiên không để lộ mặt, máy quay đang hướng về bản nháp. Cậy ấy rất cẩn thận dùng cách ngắn gọn nhất để dạy mọi người, mỗi khi phân tích một bước, trong bản thảo sẽ có chỉ dẫn quy trình tương ứng, rất rõ ràng.

"Cái này đã đủ rõ ràng chưa? Cách giải quyết bài này rất cơ bản, sẽ được sử dụng trong tương lai. Anh phải chăm chỉ học nó đó! Em sẽ không giảng lại từ đầu đâu."

"Thật ngọt! Thật ngọt! Anh sẽ học được! Nhất định sẽ học được!" Trương Chân Nguyên mắt lấp lánh, nắm chặt tay, thật sự xem lại từ đầu một lần.

"Tớ cảm thấy tớ hiểu được chút chút rồi! Tớ nhất định sẽ hiểu hết khi tớ nghe lại lần nữa!" Giọng một Alpha khác vang lên.

Lưu Diệu Văn ở cạnh: ...

Liệu đây có phải là sức mạnh của tiểu O ngọt nhào nhất Thất Trung trong truyền thuyết?

Thậm chí còn có ma lực có thể truyền cảm hứng học tập cho mọi người?

Kết quả là cả KTV bằng cách nào đó đã biến thành một phòng tự học cho các học sinh học trực tuyến, thậm chí còn có hai Beta và Omega cũng tham gia thảo luận về chủ đề này.

Đọc xong lần thứ ba, Trương Chân Nguyên mới hiểu!

Hắn kích động đến hận không thể rơi lệ, vội vàng phát cho Tống Á Hiên một bao lì xì đỏ 5 đồng.

Lưu Diệu Văn thấy rõ một số người trong nhóm cũng đang phát lì xì cho Tống Á Hiên.

"Đây là cái gì?"

"Không có gì đâu, chỉ là để cảm ơn Tống Á Hiên thôi, em ấy thích mấy bao lì xì ba năm tệ này."

Lưu Diệu Văn: ...

Dường như anh đã hiểu Tống Á Hiên thân thiết với những người Alpha này hình như chỉ để kiếm tiền tiêu vặt?

Nghĩ đến hộp cơm cũ nát của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn cảm thấy mình có thể hiểu được hành vi của cậu ấy.

Sau khi gửi lì xì đỏ, Trương Chân Nguyên rất vui mừng khi thấy lì xì đỏ của mình được Tống Á Hiên bấm vào, quay đầu lại thì thấy Lưu Diệu Văn đang bất động nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện nhóm.

"Văn ca, cậu có muốn tham gia nhóm không? Mình kéo cậu vào nhóm nhá? Thỉnh thoảng trong nhóm sẽ có video giải đề của Tống Á Hiên. Tuy rằng anh là học thần, nhưng ai mà không muốn nghe giọng nói ngọt ngào Tiểu Hiên nhi đâu, đúng không?"

Trương Chân Nguyên giống như một fan não tàn điên cuồng giới thiệu idol của mình cho bằng hữu, một bên tự quyết định, một bên không đợi Lưu Diệu Văn phản ứng, đã đem Lưu Diệu Văn kéo vào trong nhóm.

Lưu Diệu Văn:......

Đều đã tiến vào, bây giờ lui thì có vẻ hơi khó xử.

Lưu Diệu Văn mở nhóm, thấy một đám Alpha trong nhóm đang điên cuồng, như bị ám ảnh bởi Tống Á Hiên mà thổi rắm cầu vồng, sắc mặt không tốt lắm.

Một nhóm nhây chó thật.

"Nhóm này chỉ có Alpha?"

Trương Chân Nguyên nhìn Beta và Omega trong KTV, rồi mới nói nhỏ với Lưu Diệu Văn.

"Đó là chắc chắn! Chu Nhất Khai chủ nhóm, đây là Nhóm Alpha Hạnh phúc. Một nhóm Alpha thích Tống Á Hiên là đủ rồi, làm sao có thể cho Beta cơ hội? Thậm chí đừng nghĩ đến Omega, nếu Tống Á Hiên làm gay OO, không cùng Alpha ở bên nhau thì lấy đâu ra mặt mũi cho Alpha nữa?! "

Lưu Diệu Văn: ...

Coi bộ cạnh tranh khốc liệt nhỉ.

Trong nhóm mọi người đều phát bao lì xì, Lưu Diệu Văn nhìn mấy cái đều là hai đồng, ba đồng, thỉnh thoảng có năm đồng, hơi keo kiệt.

Nghĩ về điều này, Lưu Diệu Văn cũng phát một bao lì xì đỏ, 100 đồng.

Bao lì xì đỏ vừa được phát đi đã bị bấm ra, Lưu Diệu Văn nhếch mép, thầm nghĩ nhóc con đáng thương hẳn là đang vui sướng lăn lộn trên giường khi nhìn thấy con số này? Thật hạnh phúc như khi nhặt được balo cấp 3 trong trò chơi ngày hôm đó.

Trong giây tiếp theo, 100 đồng đã được trả lại cho anh dưới dạng một bao lì xì đỏ độc quyền.

Lưu Diệu Văn: ...

Trương Chân Nguyên thấy vậy bật cười, "Đừng đưa cho em ấy bao lì xì lớn như vậy, Tống Á Hiên rất ghét những ai thích phô trương sự giàu có. Hơn nữa em ấy không phải người tham lam, chính là đồ ăn vặt hơi đắt tiền một chút sẽ đều không nhận."

Lưu Diệu Văn: ...

Kẻ lừa đảo, còn rất có nguyên tắc.

...

Là trường trọng điểm, Trường trung học số 7 rất eo hẹp về thời gian, các trường trung học khác nghỉ học vào các ngày thứ bảy và chủ nhật, còn Thất Trung chỉ được nghỉ một ngày.

Cậu được nghỉ cả ngày vào thứ Bảy rồi lại phải quay lại trường học vào lúc một giờ trưa Chủ nhật, để kịp đến chín giờ tối tự học.

Tống Á Hiên đi xe buýt mất hai tiếng, ăn sáng thành bữa trưa luôn, đợi xe ở trạm xe lúc 10h30 để khỏi bị trễ.

Xe buýt hôm nay chậm một cách đáng ngạc nhiên.

Tống Á Hiên lại có chút buồn ngủ, ngồi ở trên ghế của trạm xe buýt ngáp một cái, nhìn thấy đằng xa có một chiếc ô tô màu đen, cậu không có nghiên cứu nhiều về xe sang, chỉ đơn giản cảm thấy chiếc xe giống như của gia đình Lưu Diệu Văn.

Có thể do buồn ngủ nên lóa mắt đi.

Cậu ngáp một cái thật to, trong mắt đều chứa đầy nước mắt, sau khi lau đi, cậu nhìn thấy chiếc ô tô màu đen đang đậu trước mặt.

Cửa sổ được hạ xuống, bên trong thật sự là Lưu Diệu Văn đang ngồi.

Tống Á Hiên: ...

"Tại sao anh lại ở đây?"

Lưu Diệu Văn là tới làm việc, xa xa liền nhìn đến trạm xe một người đang ngồi giống như Tống Á Hiên, hơn nữa trước kia có suy đoán Tống Á Hiên ở tại cổ trấn nhỏ phụ cận, liền chạy xe chậm một chút, chú ý một chút, không nghĩ tới thật đúng là cậu ấy.

Nơi này thật sự là ở nông thôn, hoàn toàn là nông thôn, đến trấn nhỏ cũng không phải. Anh mới từ trấn trên lại đây, cách nơi này cũng phải đến 3 km.

"Tôi tới xử lí một số việc. Cậu đang đợi xe buýt đến trường à?"

Tống Á Hiên gật đầu, Lưu Diệu Văn mở cửa xe, "Đi lên đi, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau đi."

"A, em sẽ không làm chậm trễ công việc của anh chứ?"

"Không có việc gì."

Tống Á Hiên cũng không từ chối nữa, có thể ngồi nhờ xe rất tuyệt, đỡ phải đi xe buýt tiết kiệm được hẳn bốn đồng.

Lên xe, thấy Lưu đại ca không ở đó, Tống Á Hiên mới cảm thấy thả lỏng chút, hỏi: "Anh sao lại chạy xa thế này để làm việc?"

Lưu Diệu Văn nhìn tên và địa chỉ của người nào đó trên điện thoại, "Mùa hè năm ngoái tôi đã bùng nổ tin tức tố ở cổ trấn, ảnh hưởng rất nhiều người. Tôi sẽ thường xuyên đến thăm xem họ có di chứng gì không."

Anh coi đó là điều hiển nhiên, nhưng Tống Á Hiên rất xấu hổ khi nghe điều đó.

Cậu còn nhớ khi mới khai trường, khi nhắc lại chuyện này, cậu còn thầm trào phúng anh, nghĩ nhà giàu thì chỉ cần cho một ít tiền là mọi chuyện đều xong. Cậu không ngờ Lưu Diệu Văn lại nghiêm túc và có trách nhiệm như vậy, còn sẽ thỉnh thoảng đến thăm.

"À, bọn họ không có việc gì chứ?"

"Ừm, cũng may là không có chuyện gì, nếu không tôi cả đời này lương tâm khó an."

Tống Á Hiên nhớ rằng trước đây Lưu Diệu Văn đã nói rằng anh ấy sợ tin tức tố lại không ổn định, vì vậy anh ấy không thích tiếp xúc với những Omega muốn thân thiết với mình. Có vẻ như cuộc bùng nổ tin tức tố kia vẫn để lại bóng ma cho Lưu Diệu Văn.

Cậu lén xem trộm những gì Lưu Diệu Văn đang ghi trên điện thoại của mình, cậu hơi ngạc nhiên, sau đó chợt nhận ra!

Thảo nào Lưu Diệu Văn biết mình không phải là Omega! Lúc đó Alpha cùng Omega thân cận đều bị ảnh hưởng, nhà họ Lưu có ghi lại, sau này sẽ thường xuyên đến thăm, cậu không bị ảnh hưởng cũng không bị thăm hỏi, như vậy cư nhiên là Beta!

Hóa ra là thế.

Tống Á Hiên bĩu môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro