Nhược điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên có ngoại hình xinh đẹp, ngoan ngoãn, đôi mắt đào hoa ướt đẫm lại tràn đầy vẻ ngây thơ, ai nhìn vào đôi mắt này cũng sẽ không nghĩ rằng người trước mặt có ý nghĩ xấu xa nào.

Cậu không cao, chỉ hơn 1m75, khung xương nhỏ, trông gầy hơn Beta bình thường rất nhiều, khi đi vào đám đông, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra "Omega" nhỏ xinh này.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má, tích một tiếng rơi trên mu bàn tay trắng nõn mảnh khảnh.

Bàn tay đó, một nửa giấu trong cổ tay áo đồng phục, chỉ lộ ra vài ngón tay yếu ớt, run rẩy nhéo một góc ống tay áo Lưu Diệu Văn, như thể cầu che chở.

Trông cực kỳ đáng thương tội nghiệp luôn í.

Lưu Diệu Văn hơi cau mày nhìn giọt nước mắt lăn trên mu bàn tay rồi từ đầu ngón tay cậu trượt xuống.

Nếu không biết rằng người này là một Beta giả dạng Omega, anh thiếu chút nữa liền mắc mưu.

Vẻ mặt của Lưu Diệu Văn trở nên lạnh lùng hơn, cổ tay áo hơi hơi run lên.

Bàn tay chỉ đang siết chặt góc áo bỗng nhiên bị hất ra, Tống Á Hiên cả người đều ngốc một lúc, sững sờ ngồi ở đó —— cậu có phải hay không bị lộ tẩy? Bị Lưu Diệu Văn nhìn thấu?

"Đm, đây là làm sao vậy, sao lại thế này?"

Trương Chân Nguyên xách cặp sách, thấy cửa lớp 1 tụ tập đầy người xa lạ, hấp tấp mà vọt tiến vào.

Vừa bước vào lớp, hắn đã cảm thấy có một lực lượng vô hình đang trấn áp bản thân, nhưng nó không đặc biệt mạnh, còn đang từ từ tiêu tán.

Nhìn thấy những người trong lớp người ngồi xổm người khóc, Trương Chân Nguyên cẩn thận hít một hơi, sau đó kinh hãi nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn.

"Con mẹ nó! Hương vị này không phải là an ..." tin tức tố của anh trai anh?

Lưu Diệu Văn kịp thời liếc mắt nhìn hắn, Trương Chân Nguyên liền nuốt xuống phần sau của câu nói.

Nhìn thấy cái chai thủy tinh vỡ trên mặt đất, Trương Chân Nguyên đã bổ não 101 tình tiết.

Chẳng lẽ bởi vì Lưu Diệu Văn không muốn bị người khác biết hương vị tin tức tố của hắn, nên Lưu Hoàng Minh cố ý góp nhặt một lọ tin tức tố của chính mình, muốn Lưu Diệu Văn mang theo để phòng ngừa bất trắc, giả trang làm Beta?

Chính là tin tức tố của Lưu Hoàng Minh trừ bỏ dọa người, cũng không thể giả làm B nổi, nhiều ít Omega từng vui vui vẻ vẻ đến Lưu gia muốn làm thân, cuối cùng bị tin tức tố Lưu Hoàng Minh dọa đứng không được đành khiêng ra ngoài mà?

Cứ nhìn những Omega đang khóc trong phòng xem, là biết tin tức tố này khủng khiếp như thế nào. Chút xíu trong cái lọ kia mới chỉ là chút da lông thôi đó.

"Ôi trời! Tống Á Hiên em cũng bị dọa sợ rồi sao?"

Trương Chân Nguyên lúc này mới chú ý tới tiểu đáng thương vô cùng đứng cạnh mình chính là Tống Á Hiên, mặt mày khó chịu đến nhíu lại, tức khắc đau lòng tay che ngực thò lại gần cậu.

"Đừng khóc, khi em khóc, trái tim anh sẽ tan nát, giống như những mảnh thủy tinh tan vỡ trên mặt đất này vậy!"
                 [ Xàm quá nek  kk]
Lưu Diệu Văn: ...

"Đem cửa sổ phòng học đều mở hết đi."

Lưu Diệu Văn không nhìn Tống Á Hiên nữa, quay người mở cửa sổ.

Tống Á Hiên lau nước mắt, cười với Trương Chân Nguyên, "Không sao, anh giúp ảnh mở cửa sổ đi, thông gió chút liền ổn thôi."

Nhìn kìa, Tiểu O ngọt ngào còn có thể nở một nụ cười chết người ngay cả trong khốn cảnh! Trương Chân Nguyên tâm thần nhộn nhạo, không ngừng chạy tới chạy lui giúp mở cửa sổ cho thông gió.

Tống Á Hiên mỉm cười, quay người đi vào phòng chứa đồ, lấy một cái chổi và một cái hót rác.

Nếu như cậu nghe không lầm, theo như lời của Trương Chân Nguyên, mùi vị tin tức tố này không phải từ Lưu Diệu Văn, vậy hẳn là bị rò rỉ từ chai thủy tinh vỡ kia, mà Lưu Diệu Văn hiển nhiên không định làm sáng tỏ điều này, hắn tính lừa dối mọi người vì cái gì.

Cậu lấy chổi quét những mảnh vỡ thủy tinh vào thùng rác, trở lại phòng chứa đồ, Tống Á Hiên không vội vàng vứt những mảnh vỡ vào thùng rác lớn, mà cẩn thận nhặt bông hoa nhung nhỏ từ những mảnh vỡ lên. Đưa tới mũi của mình ngửi ngửi.

Hiện tại hương vị đã phai nhạt rất nhiều, là cảm giác của băng tuyết, khả năng nếu từ trên người chính chủ lộ ra, sẽ càng nồng đậm hơn rất nhiều, cùng bão tuyết Bắc cực giống nhau đều rất đáng sợ.

"Omega tốt nhất không nên ngửi gần tin tức tố của Alpha."

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên phía sau, Tống Á Hiên giật mình quay đầu lại, thấy Lưu Diệu Văn không biết đã đi vào từ lúc nào, anh ta đứng ở cửa kho, dựa vào tường, biểu tình lạnh lùng nhìn cậu.

Lưu Diệu Văn rất cao, căn cứ vào kinh nghiệm tiếp xúc của Tống Á Hiên với nhiều Alpha mà phán đoán, nhìn ra hắn ít nhất cũng phải 1m88 đấy.

Anh có bờ vai rộng, đôi chân dài, dáng đứng cao thẳng và khí chất bất phàm. Ngay cả bộ đồng phục học sinh cũng được anh ấy mặc quy quy củ củ, so với La Lập Hào phú nhị đại đứng đầu Thất trung mà nói, xác thật bỏ xa bọn họ không biết mấy con phố.

Nếu không phải vì vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, Tống Á Hiên gần như cho rằng Alpha này thực sự đang ân cần nhắc nhở mình.

Tống Á Hiên tự cho là mình rất nhạy cảm, cậu nghe thấy ý mỉa mai từ những lời này, càng thêm cảm thấy Lưu Diệu Văn hẳn là đã nhìn ra cậu không phải Omega.

Chỉ vì vừa rồi cậu phản ứng chậm hơn một bước thôi đó hả?

Không thể nào?

Cậu nhớ khi mới bước vào lớp, ánh mắt của Lưu Diệu Văn đã không mấy thân thiện khi nhìn thấy cậu, nếu đây là lần đầu tiên họ gặp nhau thì đâu thể như thế được?

"Chúng ta đã gặp qua."

Tống Á Hiên vân vê hoa nhung nhỏ trong tay, nghiêng đầu cười nhìn anh, câu nói khẳng định, giọng nói ngọt ngào, không có một chút ý không vui nào.

Lưu Diệu Văn không đáp lại, cứ như vậy nhìn Tống Á Hiên, không biết lời cậu ta có ý gì, cũng không tự chủ được mà nhớ tới bộ dáng năm trước của cậu khi tin tức tố của hắn bạo phát.

Khi đó, Tống Á Hiên đang ở rất gần anh, người gần anh nhất trong bán kính 20 mét. Nếu vị tin tức tố của anh đủ rõ ràng vào thời điểm đó, thì trước khi tin tức tố bị rò rỉ với nồng độ lớn và hỗn loạn, Tống Á Hiên là người có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của anh rõ nhất.

Khuôn mặt của Lưu Diệu Văn trầm xuống.

Tống Á Hiên không quên ánh mắt này trong ký ức của mình, nụ cười trên khuôn mặt cậu càng lớn hơn.

Chà, nhược điểm, ai mà không có đâu?

Mặc dù cậu không nhớ mình đã nhìn thấy Lưu Diệu Văn khi nào, nhưng liên hệ với những phát sinh vừa rồi, cùng lời Trương Chân Nguyên nuốt lại một nửa, Tống Á Hiên đã đoán được hơn phân nửa.

Lưu Diệu Văn không muốn người khác biết mùi tin tức tố của mình, mà cậu trước kia vào lúc nào đó có cùng Lưu Diệu Văn gặp qua, còn có khả năng đã ngửi qua mùi tin tức tố của hắn?

Tống Á Hiên vui mừng, nhướng mày, lắc lắc bông hoa nhung nhỏ trong tay trước mặt Lưu Diệu Văn, thò lại gần nhỏ giọng nói: "Mùi này không thơm bằng của anh."

Hơi thở của Lưu Diệu Văn ngưng trệ, anh nhìn chằm chằm Tống Á Hiên một lúc lâu, rồi lạnh lùng nói: "Tốt hơn cậu không nên nói ra."

Tống Á Hiên cười, ném bông hoa nhung vào thùng rác, "Đương nhiên sẽ không nói cho ai biết, ai mà không có vài bí mật nhỏ, đúng không?"

Đối với Lưu Diệu Văn ngọt ngào cười, Tống Á Hiên vòng qua hắn, rời khỏi phòng chứa đồ.

Lưu Diệu Văn đứng ở tại chỗ, lúc lâu sau mới phản ứng lại, kẻ lừa đảo này lại muốn lừa anh, mục đích là vì muốn anh giữ bí mật cậu là Beta.

Về việc Tống Á Hiên có biết mùi vị tin tức tố của mình hay không, Lưu Diệu Văn không biết, cũng không muốn dùng nó như một trò cá cược.

Mùi tin tức tố trong lớp học đã biến mất, học sinh đã trở lại bình thường.

Buổi sáng tự học ngày đầu tiên đi học, không có nhiệm vụ gì, chỗ ngồi cũng chưa sắp xếp, đều là tùy ý ngồi, chính là cơ hội tốt nhất để nói chuyện phiếm.

Lúc này, những tiếng xì xào trong lớp đang bàn tán về hương vị tin tức tố của Lưu Diệu Văn và mối quan hệ giữa Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên.

"Nói cho cậu biết, cậu đến chậm rồi! Vừa rồi Lưu Diệu Văn tức giận đã làm rò rỉ tin tức tố của ảnh. Nó có mùi giống như một trận bão tuyết á. Siêu đáng sợ. Dọa tớ sợ đến phát khóc cơ!"

"Trời ạ! Quả nhiên là gien của Lưu  gia, quá mạnh! Này phải là kiểu Omega nào mới dám tiến vào cổng Lưu gia đây!"

"Tớ hiện tại có chút tin tưởng lời La Lập Hào rồi đấy, Lưu Diệu Văn thật sự đã ép khô rất nhiều Omega. Chúng ta vẫn là xa xa thưởng thức thôi, không cần thiêu thân lao đầu vào lửa!"

Lúc này Tống Á Hiên chọn một vị trí cách xa cả La Lập Hào và Lưu Diệu Văn, cậu hơi sửng sốt khi nghe những lời bàn tán của đám bạn học, cái gì mà Lưu Diệu Văn đã ép khô rất nhiều Omega?

Cậu trộm quay đầu, xa xa nhìn về phía đệ nhất mặt liệt Lưu Diệu Văn đang dựa cửa sổ, thấy anh đang cầm di động, mặt vô biểu tình không biết đang xem cái gì.

Anh ta không thể nghe thấy cuộc thảo luận trong lớp học, quả nhiên, Lưu Diệu Văn căn bản sẽ không đi giải thích cái tin tức tố kia không phải trên người anh.

Tống Á Hiên có chút đắc ý, nắm được cái nhược điểm này, vậy là có thể yên ổn sống, không quấy rầy lẫn nhau, chăm chỉ học tập.

"...... Lưu Diệu Văn là vì Tống Á Hiên! La Lập Hào sáng sớm lại đây quấy rầy Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn rất tức giận, trực tiếp phóng tin tức tố áp chế La Lập Hào!"

"Đựu, chẳng lẽ Lưu Diệu Văn là vì Tống Á Hiên mới chuyển tới Thất Trung?"

"Còn chẳng phải thế! Diễn đàn đều nổ tung rồi!"

"Vừa rồi bọn họ còn thấy cô A quả O hai người ở phòng chứa đồ rất lâu, không biết đang làm gì đâu! Ai da, mối tình đơn phương thầm thương trộm nhớ của tớ chưa kịp bắt đầu đã kết thúc mất rồi!"

Tống Á Hiên: ...

Cái hiểu lầm này có chút sâu đấy mấy đồng chí ơi.

Tống Á Hiên đang lật giở cuốn sổ cũng không nhịn được, hiếm khi lén lấy ra chiếc điện thoại di động hàng hiệu đã qua sử dụng, bật Internet, lên diễn đàn học sinh Hoa thị.

Ngay khi Internet được mở ra, QQ đã rung chuyển dữ dội, nhóm phân tích đề khó duy nhất, vô số người tag cậu, cầu một cái chân tướng.

Tống Á Hiên phớt lờ nó, lên diễn đàn trước.

【Sốc! Việc chuyển trường của Lưu Diệu Văn thực chất là vì Tiểu ngọt O đệ nhất Thất Trung! Ghen tuông che mù mắt mà để lộ tin tức tố lãnh như bão tuyết! 】

...

Lầu 112: Thật đó! Thật đó! Bọn họ cô A quả O đi phòng chứa đồ ở rất lâu!

Lầu 113: Tôi đại biểu nữ sinh muội muội cùng Omega đệ đệ không đồng ý!

Lầu 114: Tôi thay mặt Alpha không đồng ý!

Lầu 115: Để tôi nói, mấy cô thích Lưu Diệu Văn vẫn nên dừng lại đi, gien của anh ta là thứ mà mấy cô có thể hold được à? Năm trước nghỉ hè về quê chơi, bên đường bạo phát tin tức tố, rất nhiều AO chưa kịp phân hóa buộc phải phân hóa ngay tại chỗ! Xương nhỏ của mấy bạn còn không đủ để người ta gặm đâu!

Lầu 116: Vậy những người thích Tống Á Hiên cũng nghỉ đi, lí do giống như trên, do gien nhà họ Lưu quá mạnh, mấy cậu không thể so sánh như thế được.

Tống Á Hiên: ...


Không còn ai thích nữa, sẽ chẳng còn ai vào xem video phân tích giải toán của cậu nữa phải không? Rồi sẽ chẳng có ai lì xì vài đồng cho cậu nữa hả?

Lưu Diệu Văn thực sự là một tên sao chổi.


Tống Á Hiên cau mày nhìn lầu 115 lần nữa, mơ hồ nhớ ra điều gì đó.

Mùa hè năm ngoái là mùa hè cậu tốt nghiệp trung học cơ sở.

Hồi cấp 2, cậu học ở một trường cấp 2 nông thôn, đều là hàng xóm láng giềng, biết cội nguồn, một phần lớn vẫn chưa đến giai đoạn phân hóa, mọi người hòa thuận bình thường. Tống Á Hiên cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, cũng hiếm khi gặp nhiều người thuộc các giới tính khác, đối với sinh lý AOB vẫn luôn không rõ ràng lắm.

Ngày đó, hình như là cậu giúp bà ngoại đem dưa hấu trong nhà đến vỉa hè trấn trên bán, đại loại là tầm giữa trưa, có một soái ca đội mũ lưỡi trai lại đây chọn dưa hấu.

Dưa hấu còn chưa kịp chọn, cũng không biết làm sao, cả người bỗng nhiên trở nên cuồng bạo, hai mắt đỏ đậm, như muốn lập tức đại khai sát giới.

Tống Á Hiên lúc đó thực sự rất hoảng sợ, ai còn dám bán dưa hấu cho anh ta, nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên xe đẩy chuẩn bị chạy trốn.

Ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, nhiều người xung quanh đột nhiên trở nên kỳ lạ, có người cáu kỉnh, có người khóc, người thở hổn hển, không biết có chuyện gì xảy ra ...

Lúc đó Tống Á Hiên không biết nhiều về thời kỳ phân hóa ABO, thêm vào đó, sự phân hóa cùng bạo phát đó quá mức cường thế, điều này hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Tống Á Hiên.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là do gien của nhà họ Lưu quá mạnh, tin tức tố chạy loạn ảnh hưởng đến người qua đường?

Thì ra người đội mũ lưỡi trai muốn đại khai sát giới chính là Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên hậu tri hậu giác nhớ lại, cái TV màu nhỏ ở nhà chỉ có vài kênh, lúc đó cậu cũng đang phải chuyên tâm chuẩn bị nội dung cấp 3. Không có thời gian rảnh để phân tâm, cũng không để ý nhiều đến sự việc xảy ra trong thị trấn. Nên không biết sau đó đã giải quyết như thế nào.

Nghĩ đến có tiền là có thể sai quỷ xử ma, phú quý nhân gia có bao giờ làm sai chuyện gì?

Tống Á Hiên nhếch nhẹ khóe miệng, cười lạnh một tiếng.

Tuy nhiên, lúc đó cậu rất hoảng loạn, thực sự không chú ý tin tức tố của Lưu Diệu Văn có mùi gì luôn.

"Được rồi, các bạn học, yên lặng. Sau khi ăn sáng vào chúng ta sẽ có một bài kiểm tra. Bây giờ chúng ta chỉnh lại chỗ ngồi trước."

Một thanh niên đeo kính gọng vàng bước vào, cầm phấn vẽ vài khung lên bảng đen, nhanh chóng điền số, vừa điền vừa cao giọng chỉ đạo.

"Theo số lượng học sinh, lớp ta có 42 học sinh. Số 1 và số 42 ở cùng một bàn, số 2 và số 41, số 3 và số 40, v.v. Nhanh chóng chuyển chỗ ngồi nào. "

Nam nhân như sấm rền gió cuốn, hành động hung hãn như hổ dữ, khiến một đám học sinh nhất ban còn đang nhiều chuyện ngây ngốc tại chỗ.

"Đậu! Đậu ! Không ai nói với tớ rằng giáo viên lớp chúng ta là Lăng Di! Cuộc sống của tớ kết thúc rồi!"

"Mía, sao lại là tên Alpha biến thái này, tớ vừa kích động vừa sợ chết mất!"

"Thật đẹp trai! Tại sao các cậu lại nói như vậy chứ?"

" Ổng siêu nghiêm khắc siêu đáng sợ! Đừng để vẻ bề ngoài của ổng mê hoặc!"

Các bạn học một bên nhỏ giọng thảo luận, một bên cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng nhìn cách sắp xếp trên bảng đen rồi đi tìm chỗ ngồi của mình.

Số học sinh hiện tại được sắp xếp theo đề thi cuối năm đầu vào cấp 3. Vì là lớp 1 nên Tống Á Hiên nghiễm nhiên đứng số 1 trong lớp.

Cậu xách cặp đi đến bàn đầu tiên của dãy đầu tiên cạnh cửa trước lớp học, lối vào đã bị chặn bởi Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn đang ngồi ở hàng đầu tiên cạnh hành lang, ngước nhìn Tống Á Hiên, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

"Anh là số 42?"

Tống Á Hiên hỏi, trong lòng còn mừng thầm, hóa ra đây nhất lớp đếm ngược từ dưới lên. Là một người bạn cùng lớp, cậu liền miễn cưỡng giúp đỡ bạn cùng lớp học tập thôi, cậu nghĩ Lưu Diệu Văn nhất định sẽ nhớ về lòng tốt của cậu mà giữ bí mật kia cho cậu.

Lưu Diệu Văn đứng dậy để cho cậu vào trong, không đáp lại, chỉ quay đầu liếc nhìn Lăng Di trên bục giảng, sau đó nhìn Tống Á Hiên đang ngoan ngoãn ngồi dựa vào tường.

"Đền cho tôi chai thủy tinh."

Tống Á Hiên sửng sốt, mới nhớ tới là chính mình đụng phải Lưu Diệu Văn nên mới làm chai thủy tinh bị vỡ.

Dù nghèo nhưng cậu nhất định sẽ bồi thường nếu làm hỏng đồ của người khác.

Cậu nhìn Lưu Diệu Văn, nhớ tới mọi người đều nói Lưu  gia là nhà giàu số một Hoa thị, kia một cái bình thủy tinh thì có thể bao nhiêu tiền?

Tống Á Hiên lặng lẽ đưa tay vào túi quần lấy ra một tờ mười đồng mà bà ngoại nhét cho cậu, đắc ý cùng kiêu ngạo vừa nãy với Lưu Diệu Văn hoàn toàn biến mất.

"Ừm ... mười đồng có đủ không?"^^

Tống Á Hiên nhìn lên Lưu Diệu Văn đang đứng, có chút ngượng ngùng mà đem mười đồng đưa qua, trong mắt tràn đầy cẩn thận dò hỏi, nhìn qua đặc biệt vô tội, đặc biệt đáng thương.

Lưu Diệu Văn quan sát một lúc, trong nhất thời không thể phân rõ kẻ lừa đảo này có phải lại đang gạt người hay không, nhưng trông vẫn là thật sự đáng thương.

Một lúc lâu sau, Lưu Diệu Văn mới cầm lấy mười đồng nói: "Đủ rồi."

Vậy là xong đó hả ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro