Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên ngủ thiếp đến khi mặt trời đã lên cao. Lúc mở mắt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào vừa vặn dừng trên mặt cậu.

Tống Á Hiên liếc nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, thế mà đã hơn mười một giờ. Hôm qua khi cậu đến đây là vào buổi tối, không ngờ bản thân vừa thiếp đi lại lâu đến như vậy.

"Hệ thống, căn phòng này thuộc về tôi phải không?" Tống Á Hiên đưa tay cầm lấy khung ảnh đặt trên bàn, trên ảnh chụp một người, là cậu.

"Báo cáo ký chủ, đã sửa xong thân phận."

Hệ thống vừa dứt lời, một lượng lớn thông tin tràn ngập trong đầu Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên, mười chín tuổi, Omega.

Cha mẹ mất, trên chi phiếu để lại một di sản khổng lồ, không rõ họ hàng, có một ngôi nhà.

Trở về lúc mười chín tuổi Tống Á Hiên có chút không biết phải làm sao, kiếp trước của cậu đã gần ba mươi rồi, thật sự trẻ hơn rất nhiều...

"Một ngôi nhà? Đây có phải là nhà của tôi không?" Tống Á Hiên không có nhu cầu cao về chất lượng cuộc sống. Cậu biết hệ thống đã rất cẩn thận sắp xếp thân phận cho cậu.

"Không phải, đây là thuê."

Tống Á Hiên:...

Tống Á Hiên thở dài, "Vì sao tôi có nhà mà còn phải thuê phòng?"

"Kiểm tra ngôi nhà đứng tên cậu là ở vùng ngoại thành, vì để thuận tiện đến trường nên cậu phải thuê phòng ở đây."

Tống Á Hiên gật đầu: "Hóa ra vậy."

"Chờ tôi rửa mặt xong, cậu đem nội dung câu chuyện đã sửa nói cho tôi biết."

"Vâng, ký chủ."

Tống Á Hiên đứng dậy, cậu mở tủ quần áo ra nhìn hai lần. Cậu ngạc nhiên khi thấy quần áo bên trong so với quần áo lúc trước của cậu giống y như nhau.

"Tất cả thông tin của ký chủ đã được bổ sung. Để cậu có thể thuận tiện hơn, tôi trực tiếp đọc tài liệu về cậu trước khi chết."

"Cảm ơn." Sau khi nghe hệ thống nói xong, Tống Á Hiên mới phát hiện bài trí của căn phòng này rất giống với phòng của cậu, có điều nhỏ hơn một chút.

Sau khi rửa mặt, Tống Á Hiên mở tủ lạnh ra nhìn, cầm ra một gói bánh sủi cảo đông lạnh đem đi nấu. Chờ bánh sủi cảo nấu xong, Á Hiên tìm được di động. Cũng may thế giới này so với thế giới của cậu ngoại trừ phân loại giới tính, những cái khác đều giống. Hệ thống nhập dữ liệu vào trong di động. Á Hiên vừa ăn bánh sủi cảo vừa tỉ mỉ xem thân phận của mình.

"Hôm nay là ngày 10." Tống Á Hiên nhìn thấy thời gian khai giảng đại học là ngày 15 tháng 9.

Thân phận của Tống Á Hiên là sinh viên năm hai, hơn nữa còn gia nhập hội sinh viên. Cũng may trước kia Tống Á Hiên rất tích cực tham gia hoạt động, cũng quen thuộc với các hoạt động này.

Đợi đến khi cậu đọc xong tất cả dữ liệu, buông di động xuống, nghiêm túc hỏi han: "Hệ thống, cậu có thể giải quyết chuyện 'kỳ phát tình' giúp tôi được không?"

Đối với thế giới ABO, Tống Á Hiên cũng không kháng cự, nguyên nhân là vì cậu cũng đã cong như nhang muỗi. Ở kiếp trước, xã hội không chấp nhận đồng tính, Tống Á Hiên cũng không có cơ hội yêu đương, nhưng ở thế giới nhiệm vụ này ngược lại cho cậu một cơ hội.

Chỉ là lúc đọc hết nguyên tác, biết rằng Omega có một thiết lập khác thường là kỳ phát tình, cậu vẫn có chút lo lắng về thân phận của mình lúc này. Cậu không thể tưởng tượng được dáng vẻ của mình sẽ như thế nào khi bị tính dục kiểm soát nhào lên người Alpha. Da mặt của cậu mỏng, nghĩ đến loại tình huống này liền cảm thấy thẹn.

Hệ thống trả lời: "Ký chủ có thể chuẩn bị thuốc ức chế."

Tống Á Hiên cắn môi dưới, thoáng yên lặng nói: "Tôi sợ tiêm, tiêm rất đau."

Cậu đọc được trong sách nói rằng thuốc ức chế sẽ tự mình tiêm vào. Ngay đến việc tiêm cậu còn sợ, huống hồ còn muốn mình tự dùng kim đâm mình, việc này ai mà chịu được?

"Thật ra cũng có thể dùng đường miệng." Hệ thống đáp.

Tống Á Hiên sửng sốt một chút, "Điều này trong sách không có nói."

"Có thể uống, Lưu Lật đó luôn tự mình uống hai liều."

Hệ thống: "Việc này tôi cũng không chắc."

"Không cần phải tiêm là được rồi." Tống Á Hiên nhẹ nhàng thở ra.

Nhắc tới Lưu Lật, Tống Á Hiên đột nhiên giật mình nghĩ đến chuyện ngày hôm qua đã làm.

Cậu nói tên của nhân vật chính cho một đứa nhỏ, chắc là... không có vấn đề gì chứ?
Trong lòng Tống Á Hiên có chút do dự nghĩ.

Cách ngày đi học còn năm ngày, Tống Á Hiên dự định đi dạo một vòng trong thành phố. Xem ra thành phố này rất sầm uất, trung tâm thành phố người người tấp nập, phố đi bộ ở thành phố S kiếp trước của cậu không thể so được.

Tống Á Hiên bước vào cửa hàng kẹo đầu tiên. Cậu thích đồ ngọt, kẹo trong túi đã cho đứa nhỏ kia rồi, trong nhà cũng không có kẹo, nên cậu phải mua hai hộp kẹo mang theo. Nhãn hiệu nhìn qua cũng rất mắc, Tống Á Hiên nhìn giá tiền, tiện tay cầm hai hộp kẹo hoa quả. Cậu vừa muốn xoay người đi xem nhãn hiệu khác, cơ thể thoáng đụng vào một người, trán đập lên cằm của người nọ.

"Ui..." Một tay Tống Á Hiên ôm lấy hộp kẹo, tay kia thì sờ sờ trán. Cú va đập này làm cậu cảm thấy có chút đau.

Cậu xoa xoa nơi bị đụng, ngẩng đầu giải thích: "Thật xin lỗi, tôi không nghĩ phía sau có người."

Người thanh niên lùi về sau hai bước, nhìn cậu một cái, sau đó nhìn quanh trên kệ, cuối cùng hắn cầm một hộp kẹo rời đi. Tống Á Hiên chăm chú nhìn hộp kẹo trên tay hắn, là vị vải, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thoạt nhìn là một người lạnh như băng, hóa ra lại thích ăn ngọt giống mình." Cậu sờ sờ đầu, buông tay xuống lại thầm nói: "Cằm của cậu ta làm bằng sắt sao? Đụng đến choáng váng cả đầu."

Ném người thanh niên ra khỏi đầu, Tống Á Hiên lại tiện tay cầm vài hộp kẹo.

Tính tiền xong, Tống Á Hiên mang theo một túi kẹo chầm chậm đi trên đường. Cậu bóc một viên kẹo bạc hà trong hộp ra ăn, trong miệng tràn đầy mùi vị mát lạnh. Mặc dù hương vị bạc hà không ngọt như các hương vị khác, nhưng Tống Á Hiên thích nhất là loại này.

Đợi đến khi quen thuộc với môi trường xung quanh, cũng đến ngày Tống Á Hiên phải đến trường.

Bởi vì là trưởng ban của một ban trong hội sinh viên, lúc Tống Á Hiên đến trường đã bị vài người chặn lại, kéo đến văn phòng khoa. Tống Á Hiên là một Omega, nhưng không phải là một Omega bị chiều hư, ở trong khoa rất được chào đón.

Khi cùng những người khác nói chuyện với nhau, Tống Á Hiên nghĩ đến dáng vẻ của mình khi còn học đại học. Rất nhanh cậu đã từ trong cuộc trò chuyện biết được vài thông tin cơ bản của những người khác. Tống Á Hiên vẫn chưa quen với trường học, vì vậy việc đón tân sinh viên chỉ để cho người cấp dưới đi làm.

"Trác Thạc, cậu cùng với Tiểu Lỗi phụ trách Beta và Omega của tòa 14. Mộc Nhị, cậu với tôi, còn có Lâm Phỉ phụ trách nhóm Alpha tòa 15 và 16."

"Vẫn là trưởng ban hiểu chúng tôi." Trác Thạc nghe được sự sắp xếp ánh mắt liền sáng lên, hắn rất cao to, khoanh tay nói: "Đây là lúc để tôi thể hiện cơ thể khỏe mạnh này."
Tống Á Hiên nở nụ cười.

Mộc Nhị nói: "Cậu độc thân cũng lâu lắm rồi đấy."

Trác Thạc cười hắc hắc: "Không biết trong tân sinh viên có Omega đáng yêu nào hay không đây."

Lý Lỗi không thích nói chuyện, nhưng khi nghe bọn họ nói chuyện với nhau, trên mặt nhìn rất dịu dàng.

Lâm Phỉ bĩu môi, "Tôi không đáng yêu hả? Trưởng ban cũng không đáng yêu hả?"
Trác Thạc ho khan hai tiếng, "Tôi đâu dám."

Bốn người đó chính là phó trưởng ban, Trác Thạc là Alpha, Lý Lỗi và Mộc Nhị là Beta, Lâm Phỉ là Omega. Số lượng Omega ở trường cũng không nhiều, ban Tống Á Hiên chỉ có hai người. Sau khi Tống Á Hiên phân công xong nhiệm vụ, bọn họ tán gẫu thêm vài câu rồi nhanh chóng rời đi để dẫn người.

Tống Á Hiên tụt lại phía sau vài bước, đi theo Mộc Nhị và Lâm Phỉ để làm quen con đường đến ký túc xá. Ánh nắng tháng chín có chút rám người, nhìn thấy hai cô bé cầm ô, Tống Á Hiên hơi hối hận khi không mang theo mũ ra ngoài.

"Chủ tịch, đến đây nhanh nào." Lâm Phỉ vẫy tay với cậu.

Tống Á Hiên thoáng bị nghẹn, ho khan hai tiếng, cậu khoát tay nói: "Không cần, không cần."

Lâm Phỉ giữ chặt tay cậu, kéo cậu đến dưới ô, "Chúng ta đều là Omega có làn da mềm mại, cậu với tôi còn khách sáo làm gì nữa?"

Tống Á Hiên bị bắt làm "chị em gái".

Thời gian một ngày đón người mới đến thật sự rất bận, Tống Á Hiên đã làm thủ tục không ở lại trường, lúc này chầm chậm đi đến cổng. Cậu cúi đầu nhìn thời gian trên di động, vừa muốn theo chỗ rẽ đi ra ngoài, chợt nghe thấy âm thanh nói chuyện. Á Hiên cũng không để ý, cất điện thoại di động rồi bước ra ngoài. Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy cậu, âm thanh cũng biến mất.

Người ở trạm xe không nhiều lắm, mấy ngày nay Tống Á Hiên đã kiểm tra rất rõ các tuyến đường đi lại của xe buýt, rất nhanh đã có xe chạy đến đây. Tống Á Hiên lên xe, trong xe rất ít người, cậu tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Gió đêm mát thổi đến, tâm tình cậu cũng rất tốt. Đột nhiên chiếc xe buýt phanh lại, Tống Á Hiên ngồi không vững, đầu bỗng chốc đụng vào ghế ngồi phía trước.

Tống Á Hiên: ...

Cái đầu định mệnh của cậu.

Tống Á Hiên cúi xuống xoa đầu, ánh mắt bị một vật gì đó quen thuộc bên chân hấp dẫn, tay theo bản năng mà nhặt. Nhưng không đợi cậu nhặt được, đã có một bàn tay khác nhanh chóng nhặt nó lên.

Tống Á Hiên quay đầu lại, mở miệng nói, "Cảm ơn đã giúp tôi nhặt nó."

Ngồi phía sau cậu là một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng, Tống Á Hiên cảm thấy hắn có chút quen mắt. Thấy người này cầm nó mà không trả, Tống Á Hiên lại mở miệng nói: "Chào cậu, thứ cậu nhặt được là của tôi."

Người thanh niên nâng mắt nhìn cậu, đôi mắt của hắn rất đen, ánh mắt nhìn qua vô cùng sâu thẳm.

"Cái này là của cậu?" Người thanh niên mở miệng nói.

Tống Á Hiên thấy hắn không tin, trả lời: "Trên mặt huy hiệu nhỏ này có một trái vải, mặt trái thì khắc một chữ S."

"Nếu cậu không tin có thể nhìn thử."

Tống Á Hiên quay người lại, đối mặt với ánh mắt hắn, lại mở miệng nói: "Đã lâu rồi tôi không tìm được nó, không nghĩ hôm nay lại rơi ra."

Quả thật Tống Á Hiên đã tìm cái huy hiệu nhỏ này vài ngày, đây là món quà mà một trong những học sinh của cậu đã tặng vào ngày Nhà giáo. Huy hiệu rất mới, Tống Á Hiên sợ nó rớt, thế là liền khắc họ của mình lên mặt trái, là một chỗ rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.

Tống Á Hiên rất thích món quà này, ngày đó vừa đúng lúc cậu đem huy hiệu này bỏ vào trong túi. Kết quả hai ngày xuyên qua thế giới nhiệm vụ này cậu mới nhớ đến nó mà đi tìm, lại không tìm thấy. Tống Á Hiên vừa nhìn thấy chiếc huy hiệu rớt trên mặt đất, chỉ nghĩ mình đã bỏ vào trong túi xách hoặc là để quên trong túi quần, lúc nãy vì xe buýt phanh lại mà rơi ra.

Lưu Diệu Văn đối với thứ trong tay rất quen thuộc, hơn nữa một năm được sống lại này, hắn luôn xem huy hiệu đã mang theo bên người suốt ba mươi năm như báu vật. Chữ ở mặt sau hắn cũng biết, nhưng vẫn không hiểu rõ là chỉ cái gì, chỉ có thể nhớ kỹ đặc điểm này và giữ gìn cẩn thận. Lúc này huy hiệu nhặt đã có chút mờ đi, hoa văn trên huy hiệu gần như không còn rõ ràng như lúc ở kiếp trước.

Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm Omega mềm yếu trước mặt, trong lòng hắn có một suy đoán không thể tin được.

"Cậu..." Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Omega, hắn giơ huy hiệu trong tay đưa nó đến trước mặt Tống Á Hiên.

"Trả lại cho cậu."

Tống Á Hiên nhận lấy huy hiệu, trên mặt còn lưu lại hơi ấm trên tay của người đó.

"Cảm ơn cậu." Mắt Tống Á Hiên cong lên, cậu đem huy hiệu cất giữ, cười với người thanh niên đó.

Yết hầu Lưu Diệu Văn lăn lăn, giọng hắn khàn khàn, "Có thể cho tôi biết...tên cậu được không?"

Tống Á Hiên nhìn thấy hắn không giống như người xấu, tự giới thiệu mình, "Tôi tên Tống Á Hiên, Á Hiên chính là 'khí chất hiên ngang'."*

"Tống Á Hiên."

Giọng Lưu Diệu Văn rất trầm, đột nhiên nghe được tên mình khiến trong lòng Tống Á Hiên hơi động.

"Tôi tên Lưu Diệu Văn." Hắn nhìn vào mắt Tống Á Hiên nhẹ giọng nói.

Tôi tìm được cậu rồi, rốt cuộc cũng tìm được cậu, "Lưu Lệ".

---
*Á Hiên /Yà Xuān/: Khí chất hiên ngang. Thể hiện những điều sáng lạng, vươn cao, vươn xa hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro