Chương 2: Xuống núi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khi ấy trời đất vẫn còn phân rõ ranh giới ma tộc, con người, thần tiên sống một vùng trời riêng biệt. Ma tộc bị kìm hãm ở dưới lòng đất, nơi có núi lửa trải dài, âm khí bao trùm quanh năm, sát khí toả ra nồng đậm bởi máu thịt của hàng nghìn hàng vạn sinh linh. Các vị thần cai quản việc sinh tử trong thiên hạ, là thiên mệnh của trời, cai quản mọi sự trong tam giới, sống trên mười chín tầng mây. Nhưng ma và tiên vốn dĩ không thể nào sống chung một cõi, trải qua hàng vạn năm đánh nhau không ngừng, hàng nghìn sinh mạng phải phân ly.  Trận chiến cuối cùng trên núi Xích Lặc, Quảng Hàn thiên tôn, con trai trưởng của thiên đế, cùng hơn trăm chúng tiên nguyện hi sinh thần hồn của mình để phong ấn Ma vương Tiêu Dạ đời đời kiếp kiếp bị nhốt  trong ngọn núi lửa ở giữa ranh giới nhân và ma, bị đày đoạ dưới ngọn lửa Hoả Diệm không bao giờ tắt. Con người dưới sự bảo hộ của các vị thần mà đời đời ấm no, hạnh phúc, an nhiên hưởng lạc. Ngọn núi lửa phong ấn Ma vương Tiêu Dạ hàng nghìn năm sau đã biến thành dáng vẻ núi Hoa Nghi. Ta nghe nói trên đó có rất nhiều yêu ma quỷ quái hoành hành. Còn vị Ma vương Tiêu Dạ ấy chắc có lẽ đã sớm khô héo giữa ngọn lửa Hoả Diệm không bao giờ tắt. Câu chuyện đến đây là hết, ai có tiền tặng tiền, ai có vật tặng vật, cảm tạ quý vị đại nhân đã ủng hộ câu chuyện của ta."

Liên Thành đứng nghe câu chuyện mà không ngừng cảm thán, vỗ tay, ánh mắt tràn đầy vẻ thích thú. Ngoài ân nhân ra thì đây là lần đầu tiên nàng được nghe kể chuyện như vậy, rất thú vị.

Trở lại hai ngày trước, sau khi khóc lóc trên chùa Hoa Nghi một ngày, nàng không biết ân nhân còn sống hay đã mất, nên dựa theo phong tục của loài người mà lập cho ân nhân một bia mộ nhỏ, cùng rất nhiều hoa quả. Sau đó, nàng quyết định chu du nhân gian một lần, để có thể nhìn ngắm thế giới. Trước đây, nàng chỉ có thể được nghe qua câu chuyện của ân nhân, giờ đây mới thấy nhân gian thật nhiều màu sắc.

Nàng đang ở thôn trang nhỏ gần chân núi Hoa Nghi, tình cờ gặp náo nhiệt, thấy mọi người tụ tập đông đúc nghe kể chuyện, nàng cũng không kìm lòng được mà đứng xem.

"Tỷ tỷ xinh đẹp này, tỷ có muốn tặng gì không?"
Một cậu nhóc khoảng 7-8 tuổi, trên tay cầm một cái bát lớn, đưa ra trước mặt nàng, ánh mắt thập phần mong chờ.

Liên Thành ngây ngốc, lắc lắc đầu. Trầm ngâm một lúc, nàng lấy từ trong tay áo đưa cho cậu bé một đoá hoa sen màu trắng ngát.

Câu bé vội thay đổi sắc mặt, quay người đi sang khách bên cạnh, trong miệng vừa thì thầm: "Thì ra là ăn xin."

Nàng khó hiểu, ăn xin là gì, bộ con người không phải đều thích hoa sao. Không phải mỗi lần ân nhân thấy ta đều rất vui vẻ sao. Trong tâm trí nàng hàng vạn câu hỏi không ngừng hiện lên.

Thật sự bộ dạng hiện tại của nàng không khác ăn xin là bao, đầu tóc rối bời còn có vài cái lá héo trên tóc, khuôn mặt lấm lem bùn đất, hai chân tay đều bẩn, bộ quần áo rách nát, còn có mùi của bùn bất. Những người xung quanh nàng đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ, hận không thể đánh cho nàng một trận, bất quá cũng là chỗ đông người, không thể tuỳ tiện khi dễ người khác, bất nhất có quan phủ nhìn thấy lại bắt chịu trách nhiệm với một tên ăn xin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro