Vạn Kiếp Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Vạn kiếp yêu

Author: Aki ( Me….and me….!!!)

Rating: T

Pairings: YunJae main.

Category: sad…..sad…….and sad. Very Sad BUT MAY BE HE :D

Status: Complete

Length: Short fic.

Summary:

Dù là kiếp này…

Hay kiếp sau…..kiếp sau nữa……dù có vạn kiếp trôi đi…..

Ta mãi mãi yêu ngươi…YunHo!

……………………………

Part 1_ Uyên Ương tương khắc.

Dưới tán anh đào cổ thụ, hai dáng người đang vui đùa cùng nhau. Họ vui vẻ cười nói, xung quanh vầng hào khí phi thường tỏa sáng. Những vầng hào quang xen lẫn những vầng hắc quang mờ ảo.

-Yunho! Người nói xem, năm tới cây hoa này còn có thể nở không?

Thiếu niên nhỏ hơn nằm trên đùi nam tử còn lại vui vẻ hỏi.

-Chắc chắn sẽ nở!

Nam tử tên Yunho đó yêu chiều vuốt nhẹ những sợi tóc mềm mại của người kia đang lả lướt trên người mình

-Nhưng nó đã đến cực hạn rồi! Nở lần hoa này sẽ là lần cuối._ Thiếu niên nhỏm dậy, khuôn mặt lộ vẻ buồn chán.

-Jae Joong!

Yunho mỉm cười, nhẹ nhàng kéo thân ảnh mềm mại của thiếu niên kia vào lòng. Cưng chiều ôm ấp.

-Nhất định ta sẽ làm cho nó nở! Vì ngươi ta cái gì cũng nhất định làm.

-Thật không?

Jae Joong thích thú câu lấy cổ Yunho, khuôn mặt diễm kiều đưa lại thật gần. Đôi huyết phượng yêu thương ngắm nhìn.

-Thật! Vì ngươi….ta cái gì cũng sẽ làm!

Yunho càng siết chặt vòng eo nhỏ, ân cần cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng.

-Vậy hứa với ta một chuyện!

Jae Joong dựa người vào khuôn ngực rộng lớn của Yunho , nhẹ nhàng nói.

-Chuyện gì?

-Hãy hứa với ta…._Đôi huyết phượng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn phía trên, hai cánh hoa anh đào mềm mại khẽ tiếp tục cất lời. –Cả đời này đừng bao giờ chia ly! Có được không?

-Ta hứa với ngươi! Cả đời này mãi không chia lìa!

Yunho mỉm cười nói, bàn tay khẽ chạm nhẹ lên làn môi xinh đẹp và thật nhẹ nhàng chiếm giữ lấy. Dù là một lời hứa hay vạn lời hứa thì hắn cũng sẽ hứa, vì người hắn sẽ không bao giờ từ chối bất kì điều gì.

Tất cả đều là vì Người!

Jae Joong!

……

-Ta phải về rồi!

Jae Joong buồn chán ôm cứng lấy cổ Yunho, không muốn rời xa.

-Vậy mau đi đi!

Hắn cưng chiều , ôn nhu yêu thương bảo bối trong vòng tay. Tuy nói vậy nhưng cũng không hề có ý muốn thả lỏng vòng tay.

-Ta muốn chúng ta được ở bên nhau! Lúc nào cũng bên nhau!

Jae Joong bi thương thốt lên. Ánh mắt tràn đầy buồn khổ.

-Nhưng…..tiên và ma không thể như vậy! Ngươi biết mà!

Yunho lòng nặng trĩu, hắn tất nhiên muốn được như lời của Jae Joong. Nhưng hai người họ_Một cặp uyên ương Tương khắc!

-Ta nhất định sẽ tìm cách để chúng ta có thể hoàn toàn bên nhau! Nhất định như vậy!

Jae Joong rướn người, hôn nhẹ lên đuôi mắt của Yunho. Ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm.

-Được! Giờ ngươi mau trở về đi, đừng để Tiểu Long phải đi tìm.

Hắn mỉm cười, xoa nhẹ đầu tiểu bảo bối. Lòng buồn bực không muốn rời xa.

-Vậy ta trở về!

Jae Joong chậm rãi đứng dậy, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ thân ảnh mềm mại, khuôn mặt diễm lệ càng thập phần khiến lòng người xao động. Ánh mắt xinh đẹp tràn đầy lưu luyến , dường như không hề muốn rời đi, nhưng lại không thể không đi.

-Mau ngoan ngoãn trở về đi!

Yunho phì cười, dáng vẻ yếu đuối này thực sự không thể phù hợp với một Thượng Đẳng Chân Tiên của thiên giới.

-Hứ!

Khó chịu vì khuôn mặt nham nhở của kẻ kia, Jae Joong ngoảnh đi, bước xa hắn một chút. Khẽ phất tay một cái, một luồng hào quang đỏ bao bọc lấy thân ảnh của cậu .Rồi từ trong vầng hào quang đó những tiếng gầm mạnh mẽ vang lên thật phi thường uy mãnh.

GRÀO!!!!!!!

Từ trong vầng hào quang đỏ, một con hỏa long uốn lượn và bay lên. Toàn thân hỏa long tỏa sáng rực rỡ một màu đỏ, chỉ có phần bờm là một dải dài mượt mà màu đen giống như mái tóc huyền tơ mềm mượt ban nãy.

“Người thật sự rất đẹp!

Dù là hình dạng con người hay khi trong lốt thiên long…..người vẫn luôn rất đẹp.”

Yunho ngây người ngắm nhìn sinh vật kiều mị trước mắt, dù không lạ gì với hình dạng này của Jae Joong nhưng lần nào hắn cũng không thể rời mắt dù chỉ 1 giây.

Grừ! Grừ!!!!!

Hỏa long lượn vài vòng xung quanh hắn như thể chào tạm biệt rồi mới lưu luyến bay vút lên trời biến mất trong cõi thiên không rộng lớn.

Hắn mỉm cười nhìn vầng hào quang đỏ đó biến mất. Chợt ánh mắt bị bao phủ một màn u tối, sầu thương. Vì sao ư? Vì hắn biết vầng hào quang rực rỡ đó….hắn mãi mãi không thể chạm tới.

Hắn là ai?

Một Cuồng Ma của Âm giới u tối!

Cậu là ai?

Một Thượng Đẳng Chân Tiên_Thiên Hỏa Long của thượng giới tối cao!

Ma và Tiên vốn dĩ không thể dung hợp, huồng chi còn nói tới thứ xa xỉ là Tình yêu. Hắn chỉ là một Cuồng Ma thấp kém, còn Jae Joong là một thượng tiên tối cao của Thiên giới. Hai người họ lại càng không thể có cơ hội ở bên nhau.

Nhưng…..

Hắn yêu Người!

Thật sự yêu Người!

Nếu bảo hắn rời xa Jae Joong, có lẽ điều đó đồng nghĩa với cái chết!

Hắn và Người!

Một đôi uyên ương….xung khắc!

……………

Hỏa Long Thiên Điện:

-Khụ!Khụ!

-Jae Joong! Đệ làm sao vậy?

Yoochun từ từ tiến tới, lo lắng xem xét tiểu đệ của mình.

-Đệ không sao, ca đừng lo!

Jae Joong mỉm cười đáp.

-Không sao? Đệ lại vừa từ chỗ tên ma vật kia trở về đúng không?

Yoochun tức giận thốt lên.

-Ca ca! Đừng gọi Yunho như vậy!

Jae Joong khó chịu ngoảnh mặt đi.

-Đệ là ngu ngốc thực sự hay đang cố tình không hiểu, ở bên cạnh hắn người thiệt thòi sẽ là đệ, tại sao vẫn chưa chịu tỉnh ngộ?

Yoochun đứng trước mặt Jae Joong, khuôn mặt lộ vẻ tức giận bất bình.

-Không! Đệ không hề chịu thiệt thòi gì cả!

-Không ư? Vậy dạo gần đây, tiên khí của đệ vì sao giảm đi? Vì sao không thể tu luyện chân khí thượng thừa?

-Là đệ không khỏe, có chút khó khăn trong việc tu luyện. Ca đừng suy nghĩ linh tinh.

Jae Joong quay đi, che giấu ánh mắt bối rối.

-Đệ nghĩ ta là trẻ con lên ba dễ lừa gạt sao? Ma và Tiên tại sao không thể dung hòa? Đệ chắc chắn biết rõ. Tiên khi ở bên cạnh Ma chân nguyên lập tức suy giảm , càng bên cạnh nhau lâu, Ma vật kia sẽ hút hết tiên khí của đệ , đệ không biết sao?

Yoochun cực độ phẫn nộ, hai bàn tay siết chặt , ánh mắt hằn lên những tia đáng sợ.

-Nhưng…ta….

-Ma và Tiên không thể bên nhau, đệ và kẻ kia….một trong hai phải từ bỏ!

Yoochun nghiêm giọng nói, chất giọng chất chứa sự cảnh cáo đầy nguy hiểm.

-Một trong hai phải từ bỏ ư?

Jae Joong mỉm cười nhìn ca ca của mình. Những điều ca ca nói không phải cậu không biết mà đã biết ngay từ khi gặp hắn.Cậu vốn hiểu rõ hậu quả của việc này nhưng đã không thể dứt bỏ, không thể quay lại nữa rồi. Trái tim vốn đâu còn là của mình cậu.

Từ bỏ ư?

Vốn dĩ là không thể!

-Một trong hai người phải buông tay!

-Điều đó….là không thể!

-JAE JOONG!!!!

-Ca Ca! Ta và hắn cả đời này không thể chia lìa!

Cậu nhẹ nhàng đáp và dợm bước rời khỏi đại sảnh. Mặc kệ vị ca ca đang tức giận của mình mà không nói thêm lời nào.

-Đệ thật ngốc!

Yoochun siết chặt bàn tay, ánh mắt tràn đầy quỷ dị.

-Yoochun!

Chợt một giọng nói thanh khiết vang lên sau lưng y. Chậm rãi quay lại, y mỉm cười khi nhìn thấy tiểu bảo bảo của mình.

-Junsu! Không phải đang ngủ sao?

Y ôn nhu kéo tiểu bảo bảo vào trong lòng mà âu yếm.

-Chun! Chuyện vừa rồi?

Junsu ngước đôi mắt to tròn , ươn ướt nhìn y. Khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng.

-Jae Joong vốn dĩ muốn phủ nhận hậu quả của việc này. Nếu tiếp tục qua lại với ma vật kia, nhất định chân nguyên sẽ ngày càng tiêu giảm, hậu quả khôn lường còn có thể vong mạng.

-Nhưng Hỏa Thiên Long yêu người đó, đối với ngài đó dường như là một mối tình khắc cốt ghi tâm.

Junsu dựa vào người Yoochun, chất giọng chất đầy âu lo.

-Là một Thượng Tiên Jae Joong không thể có cảm tình với một ma vật. Huống hồ đó chỉ là một Cuồng Ma, hắn và Jae Joong nhất định không thể cùng nhau.

Y khó chịu nói, định kiến với ma vật kia vốn không thể lay chuyển.

-Vậy ngài định làm gì?

Junsu ngước nhìn y chờ đợi.

-Nếu Jae Joong không chịu từ bỏ thì kẻ kia phải buông tay._Y không ngần ngại mà thốt lên.

-Nghĩa là….

-Một Cuồng ma mà có ý định chạm tới Thượng Tiên tối cao của Tứ Thiên Vương sao? Ngông cuồng!

Ánh mắt xanh băng lãnh của y lộ vẻ tàn ác, khóe môi cũng nhếch lên thể hiện sự khinh thường và tàn nhẫn.

Junsu ngồi trong lòng y mà cũng không khỏi rùng mình. Cậu biết ý định của y, cũng biết y vì Hỏa Thiên Long_Tiểu đệ đệ của mình. Nhưng lần này liệu y có đúng không? Nếu như đây là một sai lầm…

Hậu quả sẽ rất bi thương, thống khổ!

…….

End part 1

Part 2_ Đôi lứa chia cắt

Thượng Thiên Điện:

-Tứ thiên Vương, hôm nay gọi các ngươi tới là có chuyện cần bàn bạc. _Người vừa cất giọng là Thiên Thánh_Chủ nhân thượng giới.

Dáng vẻ hôm nay của ngài có vẻ lo âu, chất chứa tâm sự.

-Thiên Thánh! Có gì thỉnh ngài cứ sai khiến. Chúng thần nhất định dốc sức hoàn thành.

Tứ thiên Vương đồng loạt nói.

-Các ngươi biết Địa Mặc chứ?

Tứ thiên Vương nhìn nhau, nơi đó không phải đã trở thành vùng đất chết từ hàng nghìn năm nay sao? Không lẽ Thiên Thánh muốn….

-Ta muốn khôi phục lại Địa Mặc! Muốn mang sức sống tới nơi đó , trong các ngươi ai có thể có khả năng giúp ta?

Thiên Thánh chân tình nhìn Tứ Thiên Vương.

Các Vương nhìn nhau suy nghĩ, chợt Hỏa Thiên Long_Thủ Lĩnh Tứ Vương đứng dậy, tiến tới trước mặt Thiên Thánh cúi đầu thi lễ.

-Jae Joong! Làm vậy là ý gì?

Thiên Thánh nhíu mày khó hiểu.

-Hạ thần có chuyện muốn thỉnh cầu._Jae Joong mỉm cười đáp.

-Mau nói!

-Thiên Thánh thực sự muốn khôi phục Địa Mặc? Chuyện này đối với người có cấp thiết quan trọng?

-Tất nhiên vô cùng quan trọng!

Thiên Thánh vẫn không hiểu ý định của Hỏa Thiên Long.

-Vậy nếu thần có thể khôi phục Địa Mặc trong vòng một tháng, ngài có hay không thể thực hiện một nguyện vọng?

Jae Joong đã lập tức bày tỏ ý nguyện.

-Một tháng? Jae Joong chuyện này sao có thể?

Thiên Thánh và mọi người lập tức xao động trước lời nói đó.Mang tới sức sống cho một vùng đất chết đã là một việc khó có thể, vậy mà còn nói làm trong vòng một tháng.Chuyện này thật không thể tin.

-Thần nói có thể! Ngài cứ tin tưởng Hỏa Long, có điều ngài có hay không thể cho thần một nguyện vọng?

Khuôn mặt kiều mị toát lên vẻ quyết tâm và nghiêm túc thực sự. Đây thực sự không phải lời nói đùa.

Suy nghĩ một hồi, Thiên Thánh khẽ mỉm cười, trìu mến ngắm nhìn Jae Joong_Thiên Vương ngài ưu ái nhất.

-Được! Ta chấp thuận, nếu ngươi có thể mang tới sức sống cho Địa Mặc trong vòng một tháng, ta sẽ chấp nhận một nguyện vọng của ngươi.

-Dù là bất kì điều gì?

-Phải! Bất kì điều gì.

-Đa tạ Thiên Thánh!

Jae Joong không giấu nổi vẻ vui mừng, ánh mắt huyết sắc ánh lên niềm hạnh phúc ngập tràn.

Vậy là cơ hội được ở bên Yunho….đã nằm trong tầm tay.

 Yunho!

Ta nhất định vì ngươi mà không bỏ qua cơ hội này.

………..

-Jae Joong! Như vậy là không được.

Yoochun tiến tới nắm lấy tay Jae Joong giữ lại, nhất quyết muốn làm rõ mọi chuyện.

-Cái gì không được?

Jae Joong nhíu mày nhìn ca ca.

-Chuyện đó…..đệ vì tên ma vật kia đúng không?

Giọng nói của y tràn đầy sự tức giận.

-Ca ca, đừng như vậy. Ý đệ đã quyết, ca đừng nói thêm gì cả.

Lạnh lùng rút tay ra, cậu bình thản đáp.

-Đệ vì cớ gì phải vì hắn mà chịu nhiều thiệt thòi như vậy?

Ánh mắt của y đã lộ sự phẫn nộ.

-Đệ nhắc lại! Đệ không hề chịu bất kì thiệt thòi nào, chỉ cần bên hắn đệ cam tâm làm mọi thứ.

Jae Joong nghiêm túc nhìn y, giọng nói thực sự chân thành.

-Dù có chết cũng cam tâm sao?

Y nhếch miệng cười, sự thật này cậu nhất định không thể chối bỏ. Bên cạnh ma vật lâu dài, Tiên nhân nhất định vì tiêu tán chân nguyên mà vong mạng.Chính vì vậy mới nói, Tiên Ma không bao giò có thể chung một chốn.

Jae Joong im lặng, ánh mắt chùng xuống, hoàn toàn bị bao phủ một màu u tối. Cậu biết sự thật này vốn dĩ sẽ có ngày phải thừa nhận, nhưng chỉ cần được bên hắn. Thời gian sống có thể ngắn ngủi nhưng tràn ngập hạnh phúc thì cũng thật xứng đáng.

-Đệ biết! Nhưng được ở cùng với hắn thì đệ chấp nhận mọi thứ.

Mỉm cười hạnh phúc nhìn Yoochun. Cậu là người hiểu rõ, giữa hắn và cậu chỉ có một kẻ có thể tồn tại.Nhưng mặc kệ tất cả, chỉ cần được bên cạnh hắn, cậu chấp nhận trả cái giá đắt nhất.

-Đệ thật ngu ngốc!

Y nghiến răng, uất giận siết chặt hai tay. Vì cớ gì mà một Thượng tiên tối cao lại phải vì một Cuồng Ma mà hi sinh? Vì sao Thượng giới lại chịu mất đi một Thượng thần tài năng chỉ vì một ma vật? Và vì sao y phải mất đi đệ đệ yêu thương duy nhất vì một Ma thú hèn kém?

Không!

Y không cam tâm!

Y tuyệt đối không bao giờ chấp nhận!

-Nếu đệ không từ bỏ…..thì hắn sẽ phải từ bỏ!

Khẽ lẩm bẩm một mình, ánh mắt y ánh lên sự quỷ dị khi nhìn theo hình dáng Hỏa Long đang dần mất hút phía thiên không.

……….

U Minh Cốc:

-Yunho! Ngươi ở đâu?

Đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, Jae Joong lập tức trở thành hình dạng con người và cất tiếng gọi kẻ kia.

-Yunho? Ngươi ở đâu, Yunho?

Vừa gọi vừa đảo mắt nhìn khắp vùng U Minh âm u , cậu có chút lo lắng khi không thấy hắn. Lúc nào cũng vậy, bên cạnh hắn, cậu hạnh phúc nhưng luôn lo sợ.

-Yun…..Aaa!!!

Cậu giật mình khi bị một vòng tay to lớn bế xốc lên , nhưng ngay lập tức đôi huyết phượng hạnh phúc , trìu mến nhìn kẻ hỗn đản kia.

-Lại chạy tới đây, ngươi nhớ ta tới vậy sao?

Yunho yêu thương ôm lấy Jae Joong, khẽ cạ nhẹ mặt vào mái tóc tơ mềm mại của cậu.

-Vậy ngươi không nhớ ta sao?

Jae Joong vờ chu môi, tỏ vẻ hờn dỗi. Nhưng điệu bộ này chỉ làm cho cậu thêm thập phần đáng yêu mà thôi.

-Nhớ chứ! Ta nhớ ngươi tới phát điên rồi!

Hắn siết chặt con người trong vòng tay mình , mạnh bạo chiếm lấy hai cánh hoa anh đào mềm mại câu dẫn kia. Một khắc không được nhìn thấy người, không được chạm vào người đối với hắn dường như dài cả nghìn năm.

-Um….Yun…um…um…!!

Jae Joong cũng nhẹ nhàng đáp trả hắn, hai cánh tay thanh mảnh luồn qua mái tóc xám của hắn, câu lấy vòng cổ rắn chắc. Cậu nhớ hắn nhiều lắm, chỉ mong có thể mãi mãi được nằm trong vòng tay ấm áp này cả đời thôi.

-Aaaa…..Yun à!

Bỗng cảm thấy nhột nhạt khi có một bàn tay ma mãnh luồn vào áo mình, Jae Joong hơi rùng mình nhưng cũng sát lại kẻ kia, yêu thương ôm ấp.

-Ta yêu ngươi!Jae Joong!!!

Hắn luyến tiếc rời khỏi hai cánh hoa anh đào mềm mại mà tiến tới vành tai nhạy cảm của cậu. Nhẹ nhàng cắn mút làm cho phần da mỏng manh ửng đỏ thật quyến rũ.

-Khoan…Aaa!!

Khuôn mặt Jae Joong đỏ ửng xấu hổ khi vạt áo bên trái bị kẻ hỗn đản kia không thương tiếc mà giật mạnh xuống. Làn da trắng mỏng ,mịn màng lại luôn phảng phất một mùi thơm dịu nhẹ khiến ai nhìn thấy cũng chỉ muốn lập tức chiếm giữ đã hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt của kẻ kia.

-Ngươi không phải muốn…ngay tại đây chứ?

Cậu bối rối nhìn hắn.

-Nơi này chỉ có ta và ngươi, còn ngại gì chứ?

Hắn nham nhở cười, bàn tay tiếp tục vuốt ve làn da mịn màng.

-Không được…..Aaaa!!! Sẽ bị….nhìn thấy đó!

Cậu khó khăn đẩy đầu hắn lên, nói trong hơi thở dốc khi hai nhũ hoa liên tục bị trêu đùa , chà sát.

-Ngươi thật rắc rối!

Cắn nhẹ lên chiếc cằm nhỏ của cậu, hắn thích thú bế Jae Joong trên tay trở vào trong phòng ngủ riêng tư. Tiểu Hỏa Long này thật hay xấu hổ a.

….

Bạch Hổ Thánh Điện:

-Yoochun! Ngài định làm gì?

Junsu lo lắng nhìn y.

-Ta có việc cần gặp Ma Thánh!

Y nhếch miệng cười, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

-Ngài muốn hại kẻ kia sao?

-Ma vật kia chắc chắn sẽ không vì một lời nói của ta mà từ bỏ Jae Joong. Ta đương nhiên phải có cách khác bắt hắn phải buông tay.

-Ngài làm như vậy, Hỏa Long sẽ rất buồn!

Junsu nhẹ giọng khuyên can y. Cậu biết nếu chia cắt Hỏa Long và kẻ kia, nhất định sẽ gây nên một cỗ thống khổ đau đớn.

-Jae Joong tuy là một Thượng Đẳng Chân Tiên tài năng bậc nhất của thượng giới, nhưng chuyện tình cảm thì đệ ấy vốn dĩ không thông hiểu tường tận. Đó có lẽ chỉ là thứ tình cảm nhất thời thích thú, sẽ mau chóng quên thôi.

Y bình thản thưởng trà , không suy nghĩ nhiều mà nói.

“ Nhất thời thích thú ư?

Liệu có thật sự như vậy?

Ta chỉ lo sợ, Hỏa Long sẽ vì kẻ kia mà bất chấp mọi thứ!”

Junsu mím môi suy nghĩ, trong lòng dậy lên những đợt sóng lo lắng không yên.

-Junsu! Lại đây!

Vẫy nhẹ cánh tay gọi cậu lại. Y yêu thương ôm Junsu trong vòng tay. Nhẹ nhàng an ủi tiểu bảo bối.

-Jae Joong có lẽ sẽ tức giận, nhưng tuyệt đối không thể vì ma vật hèn kém kia mà đối ta không chút tình nghĩa. Ta là ca ca ruột duy nhất của đệ ấy, chắc chắc đệ ấy sẽ không thể thương tổn ta.

-Ngài nhất định phải chia cắt hai người họ sao?

Junsu ngước đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn Yoochun như thể muốn cầu xin ,van nài.

-Ta bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Thực sự từ khi qua lại với ma vật kia, đệ ấy đã vui vẻ hồn nhiên hơn trước bội phần.Nhưng là ca ca ta không thể để đệ mình bị thương tổn , thiệt thòi.

-Yoochun…..!

-Hai người bọn họ không thể ở bên nhau, càng bên cạnh ma vật kia lâu, Jae Joong sẽ tiêu tán hết thảy chân nguyên mà dẫn tới hậu quả khôn lường. Ta tuyệt đối không để nó xảy ra.

-Nhất định phải bắt tên ma vật kia phải buông tay!

…….

U Minh Cốc:

Tại phòng ngủ của chủ nhân nơi đây, nhưng tiếng rên rỉ mị hoặc cứ liên tục phát ra, khiến gia nhân trong cốc xấu hổ đỏ mặt lui hết đi nơi khác, không dám quấy quả chủ nhân.

-Aaaa….ưrrgggg…đừng…!

Jae Joong nằm ngửa trên giường , khó khăn thở dốc, toàn thân trần trụi không che đậy. Khuôn mặt của cậu đỏ ửng, đôi mắt khép hờ lim dim như thể kẻ say tửu lạc lối.

-Ta yêu ngươi!

Hắn mỉm cười gian trả, không ngừng chọc ghẹo thân dưới của cậu. Khẽ siết nhẹ tạo vật đáng yêu của cậu trong bàn tay, hắn rướn người lên trên, mạnh bạo chiếm giữ đôi môi xinh đẹp đang không ngừng rên rỉ kia.

-Ta…um…yêu…um…ngươi….!!

Giữa nụ hôn mãnh liệt, hắn không ngừng nhắc đi nhắc lại điều đó. Hắn muốn cậu ghi nhớ trong tâm can, rằng hắn yêu câu nhiều như thế nào.

-Yun….khó chịu….aaaa!!!!

Toàn thân cậu mềm nhũn khi cảm giác vật nhỏ của mình bị vòm miệng của hắn bao phủ. Khoái cảm bị hắn kích thích khiến cậu càng ngày càng không thể kiểm soát bản thân. Đầu óc trống rỗng , chỉ có thể mặc kệ hắn trêu đùa với thân thể của mình.

Hắn vùi giữa hai chân cậu, ra sức yêu thương vật nhỏ đáng yêu. Hai bàn tay thì không ngừng vuốt ve làn da nhạy cảm ở hai bên đùi. Càng ra sức âu yếm, tiếng rên rỉ cầu hoan của cậu càng lớn, càng kích thích hắn không thể dừng lại.

-Yun….arggg……dừng….dừng lại đi…..ư~~~~

Cảm giác khoái cảm đã không thể kiềm giữ được nữa, cậu cố gắng ngồi dậy đẩy đầu hắn lên. Muốn hắn dừng lại ngay lập tức, nếu không….nếu không… -Aaaaaaaa!!!!!

-Jae Joong!

Hắn thích thú liếm đi dòng bạch dịch còn vương nơi khóe miệng, rướn người lên bao phủ lấy thân thể tuyệt mỹ bên dưới.

-Đã nói với ngươi….đừng làm như vậy nữa mà!

Jae Joong xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt nhìn hắn như trách cứ. Thứ đó thực không ngon lành gì, sao lần nào cũng nhất định muốn hưởng thụ cơ chứ.

-Ta thích nó! Ta thấy nó rất ngọt ngào, bất cứ thứ gì thuộc về ngươi , ta đều trân trọng muốn chiếm lấy._Hắn ôn nhu vuốt ve thân người mềm mại, khuôn mặt không ngừng cọ nhẹ vào mái tóc tơ thơm tho.

-Yun…..ngươi….._Cảm giác có vật lạ len giữa hai đùi , cậu biết hắn cũng không thể khống chế được nữa rồi.

-Đêm nay ở lại đây nhé!

Hắn phả những hơi nóng vào vành tai nhỏ, bàn tay ma mãnh đã nhanh chóng xâm chiếm cúc huyệt thầm kín.

…….

Thượng Cổ Ma Vực:

-Không biết ngọn gió nào đã đưa Bạch Hổ Chân Tiên tới đây?

Ma thánh từ trên tháp cao đã vội vàng bước xuống nghênh đón Yoochun.

-Hôm nay ta tới đây là có chuyện muốn nhờ ngươi.

Y không dài dòng lập tức đưa ra ý kiến.

-Cứ ngồi xuống rồi hãy nói!

Ma thánh sai người hầu bày biện trà nước thượng hạng nghênh đãi y. Việc một Thượng tiên tơi nơi u ám quỷ dị này thực sự có chút bất thường. Dù có lý do gì nhưng cũng thực lo lắng.

-Chỗ ngươi có một Cuồng Ma tên Jung Yunho đúng không?

Y nghiêm túc nói.

-Yunho? Oh! Hắn là một Cuồng Ma có năng lực, tại hạ đang có ý định đưa hắn lên hàng Ma Tôn.

Ma Thánh mỉm cười đáp.

-Ta hôm nay tới đây chính là vì kẻ đó!

-Ý ngài là?

Ma Thánh có chút lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt nguy hiểm của Yoochun.

-Ta muốn ngươi lập tức phế bỏ hắn!

Y lạnh lùng nói, ánh mắt đanh sắc tàn nhẫn.

-Nhưng….lý do là gì?

Ma Thánh có chút hoảng, lo lắng hỏi lại.

-Một Cuồng ma mà dám chạm tới Thượng Tiên, ngươi nghĩ hắn đáng tội gì?

Y nhếch mép cười , thanh âm không nặng không nhẹ nhưng đầy đáng sợ.

-Việc này…..có thể cho hắn một cơ hội?

Ma Thanh cúi đầu nói. Trong lòng thực sự cảm thấy khó chịu và đau đớn. Hắn không phải đã nhắc nhở tiểu tử ngu ngốc kia hàng ngàn lần rồi sao, Ma và Tiên tuyệt đối không thể có cảm tình. Vậy mà sao lại để chuyện tới cơ sự này?

-Không! Ta muốn ngươi lập tức phế bỏ hắn, khiến hắn biến mất trên cõi đời này.

Y nghiêm giọng cảnh cáo.

-Như vậy có quá nặng nề?

Ma Thánh thống khổ kêu lên.

-Ngươi nên suy nghĩ kĩ. Một là làm theo ý ta, hai là đứng nhìn Ma giới này bị hủy hoại. Ta tuyệt đối chưa bao giờ nói đùa.

-Tại hạ……đã rõ!

Biết rằng không thể cầu xin y, Ma Thánh ngậm ngùi gật đầu.

-Ta đợi tin tốt từ ngươi!

Nói rồi y đứng dậy, phất tay một cái hóa thành Bạch Hổ uy mãnh. Gầm gừ chấn động toàn Ma Vực như thể cảnh cáo việc làm trái lời y hậu quả sẽ rất khôn lường.

Ma Thánh buồn bã ngồi nhìn chén rượu trong tay. Hắn không thể vì bảo vệ tiểu tử kia mà hi sinh Ma giới, nhưng nếu phải xuống tay với tiểu tử yêu thương đó….quả thực không nỡ.

-Yunho à! Yunho! Ta không phải đã luôn cảnh cáo tuyệt đối không được có cảm tình với Tiên Nhân sao? Dù là bất cứ chuyện gì kẻ lãnh chịu hậu quả luôn là ma vật chúng ta, tại sao ngươi lại không chịu nghe lời.

Khẽ thở dài, Ma Thánh buồn bã đứng dậy lui vào trong. Ma và Tiên chỉ một trong hai có thể tồn tại và lúc nào kẻ phải chết luôn là nhưng Ma vật. Vì sao ư? Vì Ma nhân đâu thể chống lại những Chân Tiên tối cao nơi thượng giới uy mãnh đó.

…..

End part 2

Part 3_ Chờ ta! Nhất định phải chờ ta!

-Yunho!

Jae Joong nũng nịu ngồi trong lòng hắn, bàn tay nhỏ không ngừng nghịch ngợm lọn tóc dài màu xám của hắn.

-Có chuyện gì?

Hắn nhẹ nhàng hỏi, bàn tay ôn nhu vuốt ve thắt lưng của cậu.

-Sắp tới ta có chuyện phải đi Địa Mặc!

Jae Joong dựa hẳn vào người hắn, giọng nói có chút đau lòng.

-Bao lâu sẽ về?

Hắn mỉm cười nhưng khuôn mặt đã hiện vẻ không vui.

-Khoảng một tháng!

-Lâu vậy sao?

Hắn ngỡ ngàng, lập tức nâng cằm người kia lên đối diện mình.Chứng thực đây không phải lời nói dối.

-Uhm! Đừng buồn, ta sẽ trở về mà. Lần này trở về sẽ không bao giờ rời xa ngươi.

Cậu ôm siết lấy cổ hắn, nũng nịu dụi mái tóc mềm mại vào ngực.

-Không bao giờ rời xa?

Hắn có chút khó hiểu, liền nâng mặt cậu lên nhìn.

-Ta sẽ xin Thiên Thánh cho ta và ngươi được ở bên nhau.

Jae Joong mỉm cười hạnh phúc trả lời.

-Có thể như vậy sao?

-Nhất định có thể!

Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt quyết tâm. Những lời Kim Jae Joong này đã hứa nhất định sẽ thực hiện được.

-Vậy ta sẽ chờ ngươi!

Hắn ôn nhu ôm cậu trong tay, âu yếm hôn lên vầng trán thanh tú.

-Ngươi nhớ đấy! Phải nhất định chờ ta!

-Nhất định!

Ta sẽ chờ ngươi……

………nhưng là ở kiếp sau!

Jae Joong!

……….

-Tiểu Long!

Jae Joong dường như có tâm sự, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn. Cậu khẽ gọi Tiểu Long bên cạnh mình.

-Chủ nhân! Người có tâm sự sao?

Tiểu long ân cần hỏi.

-Ta cảm thấy có chút không yên!

Cậu khẽ thở dài, nỗi lo lắng vô hình trong lòng tại sao lại cứ dâng lên? Tại sao lại cảm thấy có chuyện thật gì đó thật ray rứt.

-Người đang lo cho Yunho công tử sao?_Tiểu Long dường như rất thấu hiểu chủ nhân mình.

Ta có cảm giác lần này đi sẽ có chuyện xảy ra.

-Người đừng suy nghĩ quá nhiều! Người chỉ cần làm xong chuyện này, mong ước lớn nhất cuộc đời sẽ có thể thực hiện được.

-Ngươi nói đúng! Chỉ cần cứu vớt Địa Mặc, ta nhất định sẽ được ở bên Yunho một cách đường hoàng.

Cậu khẽ mỉm cười, hạnh phúc khi nghĩ đến kẻ kia.

-Chúng ta lên đường thôi, chủ nhân!

-Được! Đi thôi!

Jae Joong đứng dậy, bước ra trước cửa Thiên Điện. Ánh mắt xa xăm hướng tới Ma giới u tôi , nơi đang có kẻ chờ đợi cậu.

“Ta sẽ trở về!

Ngươi nhất định phải chờ ta!”

……….

Nửa tháng sau:

U Minh Cốc:

-Ma Thánh! Người hôm nay tới đây phải chăng có chuyện gì chỉ bảo?

Yunho mỉm cười mời Ma Thánh vào Đại Sảnh.

-Yunho! Ta hôm nay…._Ma Thánh ngập ngừng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa điện.

Theo hướng mắt Ma Thánh, hắn nhìn ra cửa điện thì thấy có khoảng mười Ma Tôn đang đứng đó. Dường như có chuyện gì đó bất thường.

-Ma Thánh có chuyện gì?

Hắn vẫn bình tĩnh hỏi lại. Khuôn mặt không hề tỏ vẻ e ngại hay sợ hãi.

-Chuyện này…..ta thực sự không muốn ….nhưng….

-Xin người cứ nói!

-Yunho! Ta phải phế bỏ ngươi!

Ma Thánh đau đớn nhìn hắn. Điều này thực sự quá nghiệt ngã, nhưng đã là yêu cầu của Thượng Tiên, sao có thể từ chối.

-Tại sao….tại sao lại như vậy?

Hắn im lặng một hồi, rồi mới cất tiếng hỏi.

-Yunho! Ta đã cảnh báo con rất nhiều lần, tại sao vẫn cứ bất chấp qua lại với Tiên Nhân?

-Vì chuyện đó ư?_Mỉm cười chua xót, hắn ngước nhìn những Ma Tôn bên ngoài.Ngày này….hắn biết rồi sẽ tới. Có điều nó tới quá sớm, sao không cho hắn thêm chút thời gian. Hắn còn muốn đợi người trở về.

-Ta rất tiếc, Yunho!

Ma Thánh buồn bã nói, mất đi một Cuồng Ma đầy tài năng thực sự là một vết thương lớn cho Ma Giới. Nhưng nhất định không thể giữ hắn lại.

-Con hiểu! Con không trách người! Nhưng có thể cho con thêm chút thời gian không? Con muốn đợi….

-KHÔNG ĐƯỢC!!!!

Từ bên ngoài điện chợt có tiếng quát lớn của ai đó. Toàn bộ những ma nhân vội vàng quỳ rạp xuống, nghênh tiếp kẻ mới tới.

-Bạch hổ Thượng Tiên?

Ma Thánh có chút bối rối khi nhìn thấy Yoochun. Chẳng nhẽ mọi chuyện thật sự nghiêm trọng vậy sao?

-Ta muốn ngươi phế bỏ hắn ngay bây giờ!

Y nhìn Ma Thánh , ánh mắt sắc lạnh không hề có chút nhân tâm.

-Nhưng….

-Không thể cho tôi thêm chút thời gian sao?

Hắn bình thản đối diện vị thượng tiên uy mãnh. Khuôn mặt anh tuấn của hắn không hề lộ chút gì sợ hãi hay yếu đuối.Nó vẫn vậy, vẫn mạnh mẽ, vẫn tràn đầy dũng mãnh, vẫn là vẻ mặt mà người yêu thích.

-Thời gian ư? Ngươi đã có quá nhiều thời gian rồi. Một ma vật hèn kém mà có thể chạm vào Thượng tiên, ngươi nên biết hậu quả của ngày hôm nay tất yếu sẽ xảy ra.

Y lạnh lùng và khinh thường nhìn hắn.

-Phải! Ta đương nhiên biết sẽ có hậu quả ngày hôm nay. Nhưng ta bất chấp! Chỉ cần được ở bên cạnh Người, ta chấp nhận mọi cái giá.

Hắn không ngần ngại đáp lại. Ánh mắt không hề có chút nao núng.

-Giỏi cho tên ma vật nhà ngươi! Ma Thánh, ngươi còn ở đó làm gì? Đừng để ta phải nhúng tay vào!_Y quắc mắt nhìn Ma thánh, tàn nhẫn ra lệnh.

-Ta….tuân lệnh!

Nhưng vệt sáng đỏ từ các Ma Tôn dần dần tiến sát lại hắn. Ngày hôm nay, nhất định phải vượt qua cửa ải này mới có thể gặp được người, hắn tuyệt đối sẽ không thua.

“Ta sẽ chờ Người!

Jae Joong!”

“Hôm nay mi nhất định phải chết! Ngày mai Jae Joong sẽ trở về, ta tuyệt đối không để mi gặp nó.”

Y nhếch miệng cười, bàn tay khẽ siết chặt lại.

“Chờ ta! Nhất định phải chờ ta!”

……

Thượng giới:

-Thiên Thánh! Ta đã trở về!

Jae Joong vui vẻ tiến tới thi lễ trước Thiên Thánh tối cao. Xung quanh các Thiên Vương cũng vui vẻ chức mừng cậu.

-Jae Joong! Lần này ngươi đã lập được công lớn, chỉ trong vòng nửa tháng đã có thể hồi phục Địa Mặc, thật sự không còn gì để nói._Thiên Thánh hài lòng nói.

-Jae Joong! Lần này đệ đã lập được công lớn, nhưng tại sao thời gian từ một tháng lại rút xuống còn nửa tháng vậy?

Yoochun hỏi Jae Joong. Nét mặt có chút khác thường.

-Không có gì! Chỉ là có một thứ khiến ta nóng lòng muốn trở về ngay thôi!_Jae Joong hạnh phúc mỉm cười.

-Vậy sao? Vậy có thể nói cho ta biết đó là thứ gì được không?_Thiên Thánh tò mò hỏi.

-Thiên Thánh! Người sẽ sớm biết thôi, hôm nay có thể cho phép thần trở về sớm được không?

Jae Joong ái ngại nói.

-Hahahaha!!! Tiểu tử ngốc đã biết đỏ mặt rồi kìa. Được, trở về đi, ta cũng không gây khó dễ ngươi nữa!

Thiên thánh gật đầu đồng ý.

-Vậy giờ thần xin cáo từ! À, nhưng ngày mai thần sẽ tới lấy phần thưởng của mình, ngài không được quên đâu đấy.

Cậu vui vẻ nói, ánh mắt dường như không còn dấu được niềm hạnh phúc dâng tràn.

-Hahahahaha!!!! Được, được! Nhất định không quên!

-Thần cáo từ!

Nói dứt lời, cậu bước nhanh ra cửa điện và hóa thành Hỏa Long uy mãnh dời đi.

Bên trong điện, y hướng ánh mắt theo cậu, một nụ cười nhếch mép chợt xuất hiện. Lần này thì dù không muốn cậu cũng sẽ phải từ bỏ.

“Jae Joong! Món quà này đệ tuyệt không thể xin Thiên Thánh được nữa rồi!”

………….

U Minh Cốc:

-YUNHO!!!! TA TRỞ VỀ RỒI!!!!

Jae Joong mừng rỡ chạy thật nhanh tới U Minh Điện.Trên môi không ngừng nở một nụ cười hạnh phúc.

-Yunho! Ngươi ở đâu?

Nhưng nụ cười trên môi chợt lụi dần khi bên trong U Minh Điện không có một bóng người .Không gian u ám quỷ dị, dường như đã xảy ra chuyện gì đó ở nơi đây.

-Yunho! Ngươi mau ra đây cho ta!_Bất giác một nỗi lo sợ chợt dấy lên trong tim Jae Joong, cơ thể không tự chủ cảm giác như đang run rẩy.

“Ngươi ….rút cục là đang ở đâu?”

Cậu chạy khắp mọi ngõ ngách của U Minh Cốc để tìm hắn, cơ thể gần như muốn lả đi vì kiệt sức. Jae Joong đã dồn toàn bộ chân khí của mình để có thể hồi phục Địa Mặc một cách nhanh nhất, thậm chí còn không có thời gian tĩnh dưỡng phục hồi.Khi trờ về đây thì lập tức muốn tới nơi này, cậu muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, muốn được hắn bảo vệ. Nhưng tại sao……tìm mãi vẫn không thấy?

-Rút cục ngươi đang làm gì vậy?

Ánh mắt của cậu bắt đầu rối loạn, thần chí không còn minh mẫn nữa. Jae Joong là một Thượng Tiên uy mãnh nhưng gặp những chuyện liên quan tới hắn thì cậu chỉ là một thiếu niên yếu đuối mà thôi.

Cậu mệt mỏi dợm bước trở lại U Minh Điện, trên đường trở về , đột nhiên có một thứ thu hút sự chú ý của Jae Joong. Đó là một miếng lụa trắng, vắt ngang một cành cây.

-Thứ này không phải là…..?

……..

End part 3

Part 4_Vạn kiếp mãi yêu!

Bach Hổ Thiên Điện:

-YOOCHUN!!! MAU RA ĐÂY!!!

Y nghe tiếng hét giận dữ bên ngoài sảnh, khóe môi chợt nhếch lên.Cuối cùng cũng đã phát hiện rồi sao? Nhưng mọi thứ cũng đã muộn rồi.

-Jae Joong! Chuyện gì vậy?

-Trả lời cho ta! Thứ này là sao?

Cậu tức giận ném dải lụa trắng vào mặt y. Thứ này chính là dải dây đeo trên chuôi kiếm của y, cậu tuyệt đối không nhìn lầm.

-Oh! Ta đang đi tìm nó, không ngờ lại rơi ở nơi đó!

Y bình thản nhặt tấm lụa lên.

-Yunho đâu? Mau nói đi!

Cậu cố gắng kiềm chế tức giận. Ánh mắt long lên những tia máu đáng sợ.

-Ma vật đó ư? Có lẽ hắn giờ này đã chuyển kiếp rồi!

Y mỉm cười nhìn cậu, vẻ mặt đắc ý đến tàn nhẫn.

-Ngươi….ngươi nói gì? NHẮC LẠI CHO TA! NHẮC LẠI NGAY!!

Jae Joong dường như một con mãnh thú, cậu lao tới nắm chặt lấy cổ y. Ánh mắt huyết sắc trợn trừng hung dữ.

-Ta nói! Hắn.chết.rồi!

Y gằn từng tiếng, ánh mắt xanh huyết lãnh nhìn thẳng vào cậu không chút sợ hãi.

-Ngươi…..ngươi….tại sao? Rút cục là tại sao?

Cậu đau đớn ,khó nhọc thốt lên từng lời, bàn tay đặt ở cổ y không tự chủ mà siết chặt lại.

-Ở bên cạnh hắn , đệ sẽ không thể sống một cuộc sống trường tồn vĩnh cửu. Ma và Tiên vốn dĩ không thể bên nhau.Nếu đệ không từ bỏ thì hắn sẽ phải buông tay.

Y không ngần ngại nói. Ánh mắt xanh uy mãnh không hề có chút nao núng dù lực ở bàn tay đặt trên cổ càng ngày càng mạnh.

-Ngươi…..vốn dĩ…không thể hiểu…!

Những giọt nước mắt long lanh như thủy tinh tự lúc nào đã bắt đầu tuôn trào từ hai khóe mắt xinh đẹp. Cả thân người của Jae Joong run rẩy không ngừng, nơi lồng ngực bên trái không ngừng thắt lên từng hồi .

-Nếu hận thì….giết ta đi! Đệ vì ma vật đó mà giết ta! Thế nào? Đệ làm được không?

Y mỉm cười, bình thản nhìn Jae Joong.

-Ngươi……..NGƯƠI…….TẠI SAO???? AAAAAAAAA!!!!!

Cậu đẩy mạnh một chưởng vào y, tâm trí hoàn toàn điên loạn. Y biết cậu không thể, biết cậu không thể đối y vô tình như vậy……vậy tại sao…..tại sao y lại tàn nhẫn với cậu như thế?

Y là ca ca duy nhất!

Tại sao y không hiểu cậu?

Tại sao nhất định khiến cậu phải vạn lần thống khổ, đớn đau?

-Ta…..yêu Yunho! Mãi mãi…..như vậy!

GRÀO!!!!!!

-Jae Joong! JAE JOONGGGGG!!!!!

Y khổ sở đứng dậy, cố gắng đuổi theo Jae Joong nhưng cậu đã hóa thành Hỏa Long và rời khỏi Bạch Hổ Điện. Bần thần nhìn theo bóng dáng Hỏa Long biết mất khỏi tầm mắt, y chợt cảm thấy………có gì đó……không đúng!

-Ta….chả nhẽ…….ta đã sai?

-Yoochun!

Junsu từ đằng sau tiến lại gần y.Cậu đã chứng kiến mọi thứ , đã nhìn thấy toàn bộ những biểu tính của Hỏa Long. Và cậu cũng biết, y đã phạm sai lầm.

-Junsu! Ta đã sai sao?

Y ngước ánh mắt xanh hoang mang nhìn cậu. Biểu hiện vừa rồi của Jae Joong đã khiến y sững sờ và ngỡ ngàng.Chẳng nhẽ ma vật đó……..quan trọng tới vậy sao?

-Chun! Người….lẽ ra…..ngay từ đầu nên hiểu! Kẻ đó đối với Hỏa Long là vô cùng quan trọng!

-Thực sự….kẻ đó đối với Jae Joong……quan trọng vậy sao?

Lần đầu tiên, y cảm thấy mình đã phạm phải một tội lớn. Một tội lỗi không thể cứu vãn. Nhưng y nào có biết……tội lỗi này đã khiến y mất đi đệ đệ quý giá duy nhất!.

……..

GRÀOOOOOOOOOO!!!!!!

Hỏa thiên long trên trời cuồng nộ gầm lên. Tiếng gầm chất chứa bi thương vận lần đau đớn. Thiên long bay mãi, bay mãi, bay cho khi tới thung lũng mang tên Hoa Ảnh Tử_Nơi này…..một vùng ngập tràn hoa anh đào đỏ, thanh tịnh và yên bình đến phi thường thoải mái.

Tại nơi này……

Lần đầu tiên…..hắn và cậu đã gặp nhau!

Dù biết là không thể……

Nhưng lúc đó…..cậu đã nắm lấy tay hắn…….

Đã trao trái tim mình cho hắn…..mãi mãi!

GRÀOOOOO!!!!

Thiên Long uốn lượn tới gần một cây hoa anh đào đỏ và đáp xuống. Từ trong lần khói đỏ, một thân ảnh thất thần và bi thương hiện ra, Jae Joong phủ phục xuống đất , cả cơ thể hoàn toàn kiệt sức.

-Ta…..không tin…..không bao giờ ….tin!

Hai khóe mắt xinh đẹp ngập đầy biển lệ, ánh mắt đỏ trở nên vô hồn ,trống rỗng. Cậu mệt mỏi gắng gượng đứng dậy, quay người tiến tới cây hoa anh đào cổ thụ…….Chợt!

Ma nhân là những ma thú tu luyện nghìn năm đã có thể trở thành hình dạng con người.

Ma nhân vốn dĩ là thú vì vậy khi chết tất cả sẽ trở lại hình dạng nguyên thủy.

Hắn là cuồng ma!

Là ma sói nghìn năm…..

Là sói xám hóa thành…

-Yun….Yunho!

Jae Joong chết lặng khi nhìn thấy dưới gốc cây anh đào cổ thụ…….con sói lớn màu xám….

-KHÔNGGGGG!!!!

Cậu đau đớn hét lên và chạy tới bên con sói xám lớn…..không, là chạy tới xác của con sói mới đúng.

-YUNHO!!! DẬY ĐI!!! TA TRỞ VỀ RỒI!!!

Dùng hết chỗ sức lực còn lại để lay con sói , cậu đau đớn gào thét trong bi thương. Nước mắt không ngừng tuôn trào như suối.

-Ngươi…..ngươi nói…..sẽ chờ ta về!! Ngươi không được thất hứa! Không được thất hứa!!! Huhuhuhu…

-Dậy đi! Mau dậy cho ta!!! Ngươi đã nói……sẽ vì ta mà làm mọi thứ! Tại sao bây giờ lại thất hứa? Huhuhu…

Lay mãi….lay mãi….nhưng sói xám vẫn bất động. Nó….sao vẫn ngủ?

-HUHUHUHUHUHU!!!! YUNHOOOO!!!!

Cậu kiệt sức ngã gục trên thân thể con sói, nước mắt chảy thấm ướt vạt bờm trên cổ sói xám. Bên cạnh sói xám thật ấm áp, đám lông mềm mại trên cơ thể nó khẽ xoa dịu khuôn mặt cậu.

Giống!

Giống lắm!!!

Vòng tay ấm áp của hắn……thật giống!

-Yoochun!! Ca nói ta và hắn chỉ có một sự lựa chon ư?…… Không đúng!

Jae Joong gượng người ngồi dậy, ánh mắt đỏ chợt lóe lên tia tinh quang đáng sợ.

-Ta và hắn không phải chỉ có một sự lựa chọn, mà là hai đấy! Ca nói ta và hắn…chỉ có một kẻ có thể sống.Vậy nếu ta và hắn…..cùng chết thì sao?

Trên môi cậu chợt nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt cũng dịu lại. Không gian xung quanh chợt bùng lên một ngọn lửa lớn, hung hãn bao bọc cậu và sói xám.

-Ta và ngươi…….cùng chọn điều thứ hai nhé!

Cậu ôn nhu vuốt ve bờm của sói xám, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

-JAE JOONG!!! ĐỆ LÀM GÌ VẬY??

Phía trước chợt có tiếng hét lớn của y. Sau khi cậu rời khỏi Bạch Hổ điện ,y cũng đã cấp thiết đuổi theo, đuổi mãi cho tới đây.

-JAE JOONG!!! HẮN ĐÃ CHẾT RỒI! ĐỆ LÀM VẬY LÀ VÌ CÁI GÌ??

Y lo lắng đứng nhìn Hỏa Diệm của cậu đang hung hãn bùng lên. Lửa Hỏa Diệm của Jae Joong là thứ đáng sợ thứ hai sau Kim Quang của Thiên Thánh, chưa kẻ nào có thể phá được Hỏa Diệm một khi nó đã bùng lên.

-Yoochun!! Ta yêu hắn…..ngươi có hiểu không?

Qua màn lửa , Jae Joong mỉm cười bình thản nhìn y đáp.

-Jae Joong!! Trở lại đi, đệ không thể vì hắn mà làm như vậy!

Y chợt cảm thấy một cỗ lo sợ dâng lên. Sợ! Phải y sợ Jae Joong sẽ vì ma vật kia mà….

-Ta yêu ngươi….YunHo!

Mặc kệ nhưng gì y khuyên can, cậu hướng mắt nhìn sói xám, bàn tay từ từ…..đưa ra sau lưng.

-KHÔNG ĐƯỢC!!!!! ĐỆ QUYẾT KHÔNG THỂ LÀM NHƯ VẬY!!!

Y hoảng sợ hét lên, cố gắng tìm cách để vượt qua Hỏa Diệm.

-Ma và Tiên ư? Ta mặc kệ tất cả!! Ta chỉ cần ngươi!

PHẬP!!!

Bàn tay Jae Joong bất ngờ cắm sâu vào lưng và nắm lấy…..tử huyệt chí mạng.

-JAE JOONG!!!!

Y sững sờ ngã xuống, không ….không thể như vậy.

-Hức! Ta….ta….không…hức!hức!……không bao giờ…..từ bỏ!!! AAAAAAAA!!!!

-JAE JOONG!!!!

-AAAAAAA!!!!

Jae Joong đau đớn hét lên, bàn ta ở sau lưng mạnh mẽ kéo ra thật mạnh một vật sáng chói. Máu từ trên lưng tuôn ra xối xả , ngay lập tức thấm ướt xiêm y cả trong lẫn ngoài.

-JAE JOONG!!! TẠI SAO LẠI KHỔ SỞ NHƯ VẬY?? RÚT GÂN RỒNG VÌ MA VẬT ĐÓ…..ĐỆ ĐIÊN RỒI!!!!

Y gào thét điên loạn. Bàn tay không ngừng xuất chưởng dập tắt Hỏa Diệm.

-Khụ!!

Một ngụm máu lớn từ miệng cậu trào ra, khuôn mặt dần dần không còn chút khí sắc. Gân rồng là tử huyệt của Long, giờ rút ra …..đồng nghĩa với cái chết.

PHỪNG!!!!BÙM!!!

Cuối cùng Hỏa Diệm cũng biến mất nhưng…..không phải do y. Y vốn dĩ đâu thể phá Hỏa Diệm , đó là Jae Joong…..không còn sức mạnh để duy trì Hỏa Diệm.

-Jae Joong!!! Tỉnh lại!!! Ta không thể để đệ vì hắn mà chết!!

Y chạy ngay tới chỗ cậu, đỡ lấy thân ảnh mềm nhũn và tràn đầy huyết tử đang không ngừng run rây. Y đau đớn tưởng như muốn chết đi.

-Chun! Ta…..khụ!khụ!…..ta muốn….người giúp ta…..khụ!khụ!!!

Sinh khí dần dần mất đi, khuôn mặt xinh đẹp của cậu dần trở nên nhợt nhạt, trắng bệch. Hơi thở cùng lý trí càng ngày càng trở nên mở nhạt.

-Đừng nói nữa!!! Ta sẽ cầu Thiên Thánh cứu đệ!!

Y khóc. Y đau đớn……Y hối hận! Lẽ ra….lẽ ra…ngay từ đầu y nên hiểu.

-Hãy …..cầu Thiên thánh…khụ!khụ!….Cầu thiên thánh…cho ta và hắn….được….tái sinh….cùng một thời gian….!!!

Jae Joong khó nhọc nói, những hình ảnh trước mắt chợt trở nên mờ nhạt. Cơ thể dường như hoàn toàn mất cảm giác.

-Ta sai rồi!!! Ta sai rồi…Jae Joong à!

Y ôm chặt lấy cậu, thống khổ kêu lên.

-Hãy coi như….ta cầu xin người……_Cậu hướng mắt nhìn hắn, khóe môi khẽ mỉm cười bình thản. –Ta cầu ngươi….ca ca!

Chút sinh khí cuối cùng cũng đã rời bỏ cậu mà đi, y đau đớn ôm lấy thân ảnh lạnh ngắt của đệ đệ, nước mắt không ngừng tuôn trào. Sai rồi! Y sai thật rồi!!!

-Ta xin lỗi…..Jae Joong à! Ca ca sai rồi!!! Hãy dậy đi Jae Joong!!!

Dù gọi, dù lay thế nào thì thân ảnh thấm đẫm huyết tử vẫn không nhúc nhích. Mọi thứ đã kết thúc rồi…..đã thực sự kết thúc.

Giọt lệ buốt giá như sao băng rơi…làm tan nỗi nhớ nhung của ai…

Kiếp luân hồi trước kia đã xóa đi khuôn mặt mờ nhạt trong giấc mơ.

….hoa tàn…rồi hoa sẽ lại nở….

Tình như gió thoảng….

Tình như sương khói…..

 ….duyên kiếp này….tình kiếp sau……biển xanh bể sâu….tồn tại ngàn năm!

Mây cứ trôi….tình yêu khó đoạn tuyệt!

Lời hứa xưa…..người còn ghi nhớ….?

Tình yêu tương thông chỉ làm cho đôi uyên ương nguyện không từ bỏ!

Duyên tình kiếp này…..duyên tình kiếp sau…xin đừng để quyến luyến ……..thành li biệt…

……………..

Vạn năm sau.

Đại học Tokyo:

-Jae Joong mang đống sách này cho Giáo Sư Yoda đi!!

-A! Được!

Jae Joong vui vẻ bê chồng sách dày ra khỏi thứ viện và hướng tới dãy nhà phía bắc của trường.

Chống sách cao làm cho tầm nhìn của Jae Joong bị hạn chế . Cậu khó khăn trong con đường đi tới chỗ giáo sư Yoda.

-Woa!! Hoa anh đào nở đẹp quá!

Cậu thích thú ngắm nhìn những cánh hoa bé nhỏ đang rơi xung quanh. Ở nơi này có rất nhiều cây hoa anh đào nhưng Jae Joong chỉ thích cây anh đào cổ thụ này thôi. Nghe nói nó đã sống được vạn năm a. Còn có truyền thuyết gì đó nữa.

Mải suy nghĩ vẩn vơ, cậu bước đi mà không chú ý phía trước.

RẦM!!!!

-Uida! Đau quá!

Jae Joong mếu máo xoa đầu.

-Hoa anh đào rơi che mắt cậu rồi hả?

Một giọng nói nghiêm nghị và lạnh lùng vang lên. Jae Joong giật mình , ngước lên nhìn.

-Hội…hội trưởng….!!

-Cái gì là hội hội trưởng? *lườm*

-Dạ không! Tôi xin lỗi hội trưởng!

Cậu khổ sở nói và vội vàng thu dọn đống sách cầm lên.

-Mang đi đâu đây?

Hội trưởng Jung lạnh lùng hỏi.

-Dạ! Mang cho giáo sư Yoda.

Cậu cười ngây ngốc.

-Thiệt tình….

-A! Cái này…._Cậu giật mình khi đống sách trên tay bị cướp mất.

-Lần sau đừng có mang 1 đống sách to hơn cả người đi. Cậu đúng là ngốc!

Hội trưởng Jung ung dung cầm đống sách bằng một tay và liếc xéo kẻ kia.

-Uhm! Biết rồi thưa hôi trưởng!!

Jae Joong cúi đầu nói.

-Đi thôi còn đứng đó làm gì!

-Dạ! Hội trưởng!

-Này!

-Dạ?

-Lần sau cứ gọi tên tôi thôi!

-Nhưng mọi người đều gọi hội trưởng là hội trưởng.

Cậu khó hiểu nói.

-Đó là mọi người. Nhưng cậu thì khác.

Hội trưởng Jung có vẻ gắt gỏng, hắn nói mà không thèm quay lại nhìn cậu. Mỗi bước chân như thể bước nhanh hơn làm cậu đuổi theo thật vất vả.

-Là sao ạ?

-Không sao chăng gì hết! Từ nay gọi tên tôi thôi, cấm gọi hội trường. Mà có nhớ tên tôi không?

-Dạ…là…..là Yunho!

Jae Joong đỏ mặt nói.

-Tốt! Từ này phải gọi như thế, biết chưa?

-Dạ!

Hắn bước đi chậm hơn để ai đó có thể bắt kịp. Một nụ cười lơ đãng chợt nở trên môi khi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ai kia đang thích thú ngắm nhìn những cánh hoa anh đào.

Hắn yêu hoa anh đào…..bởi hoa anh đào đã mang Jae Joong tới cho hắn.

-Đồ ngốc! Lại ngã nữa?

-A! Xin lỗi…Yunho!

-Cậu mà ngã nữa thì coi chừng đấy!

-Dạ!

Vậy là trên con đường rải đầy hoa anh đào, có hai kẻ cùng sóng bước. Một người thi ngây ngốc nhìn hoa mà không chú ý xung quanh, một người thì luôn kín đáo liếc nhìn , để ý kẻ kia không dời.

/-Hoa anh đào lại nở rồi….Yunho!

 -Phải! Ta đã nói sẽ vì ngươi mà làm cho nó nở!

-Ta yêu ngươi Yunho!

-Ta cũng yêu Người, Jae Joong!”/

Dù có vạn kiếp trôi đi!

Ta cũng mãi mãi yêu ngươi!

Ta cũng vậy…Jae Joong!

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro