-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn gió lạnh thổi mạnh vào cửa sổ, bên ngoài chắc hẳn rét thấu xương. Diệp Thư Kỳ ôm điện thoại, hoàn toàn không để ý đến tiếng gió rít bên tai.

Cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, sự căng thẳng và luống cuống này đều xuất phát từ câu "Tớ thích cậucủa Từ Sở Văn.

Trong lúc do dự, Diệp Thư Kỳ nhớ lại từng đường nét trên khuôn mặt của Từ Sở Văn. Ngay trên sân khấu, giữa đám đông những người bình thường, cậu ấy là một sự tồn tại cực kì nổi bật.

Vì vậy, cô run rẩy mang theo vô vàn cảm xúc gõ xuống ba chữ "Tớ cũng vậy", tuy không biết thực hư ra sao nhưng lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Sau khi gửi đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ Sở Văn đã nhìn thấy dòng chữ "Đối phương đang nhập" hiện lên trên màn hình vô số lần, thậm chí còn nghĩ rằng đây sẽ là lần đầu tiên tỏ tình và cũng sẽ là lần đầu tiên bị từ chối. May mắn thay, sau một thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cậu ấy cuối cùng cũng nhận được câu trả lời như mong muốn.

[Ngày mai tớ sẽ đến tìm cậu]

Từ Sở Văn luôn nói chuyện với giọng điệu như ra lệnh vậy, tuy vô lý nhưng cũng không đến mức không thể chấp nhận được. Diệp Thư Kỳ bĩu môi, không trả lời.

Giờ đã sang tiết Lập xuân nhưng thời tiết vẫn không có dấu hiệu ấm áp hơn. Trên đường thậm chí còn vắng bóng cả mèo và chó hoang. Diệp Thư Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc như bị bôi một lớp hồ dán.

Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên đúng giờ, người đến mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, khoác áo khoác trên cánh tay.

Diệp Thư Kỳ lơ mơ ngắm nhìn, chiếc áo khoác có vẻ là món quà sinh nhật lần trước cô đã mua tặng cậu ấy.

Nhớ đến lời tỏ tình tối hôm qua, hai má lập tức ửng đỏ cả lên. Với làn da trắng vốn có, sắc đỏ ấy hiện lên vô cùng rõ ràng.

Từ Sở Văn cũng lúng túng, sự hoạt bát thường ngày cũng tan biến mà không để lại dấu vết nào, nói không nên lời.

"Vậy nên hiện tại, chúng ta đang yêu đương?"

Diệp Thư Kỳ kéo cô ngồi xuống ghế sofa, hai tay siết chặt, dù đang trong thời tiết như thế này nhưng lại không thể ngừng đổ mồ hôi.

Từ Sở Văn gật gật đầu, giơ điện thoại hướng về phía Diệp Thư Kỳ, lưu giữ khoảnh khắc ngạc nhiên này vào bên trong tấm ảnh, "Ừ, đáng yêu thật đấy, bạn gái của tớ".

Cảm giác đột nhiên cũng không còn lạnh nữa.

Chẳng biết đã bắt đầu thích nhau kể từ khi nào vậy nhỉ?

Có lẽ là từ lời tỏ tình tràn đầy cảm xúc trong trò chơi "Nói thật lòng hay mạo hiểm" tại buổi họp lớp lần trước, từ lúc cậu ấy đến che dù vào ngày trời đổ mưa tầm tã hoặc từ những ngày cậu ấy ở bên cạnh chăm sóc khi mình ốm.

Sau khi Từ Sở Văn rời đi, Diệp Thư Kỳ chìm đắm trong hồi tưởng dài đằng đẵng. Lẽ ra, bọn họ phải là cặp đôi "oan gia" danh chính ngôn thuận mới đúng chứ. 

Là bạn học, là bạn bè và bây giờ là người yêu sao? 

Thời tiết dần ấm lên, lại đến mùa xuân sang cùng hoa nở rộ, báo hiệu mùa hè sắp đến. Vào tuần cuối cùng của mùa xuân, Diệp Thư Kỳ dự định sẽ cùng Từ Sở Văn đi chơi cho thỏa thích.

Làn gió mát mang theo vị ngọt ngào, hòa quyện với hương bạc hà thoang thoảng trên người Từ Sở Văn, theo gió len lỏi thổi vào lòng. Trước đây, cô chưa từng cảm thấy mùi hương này dễ chịu đến vậy.

Có lẽ đây gọi là "Người tình trong mắt hóa Tây Thi".

"Từ Sở Văn, cậu có tin rằng nếu hôn nhau trên đỉnh đu quay thì sẽ mãi mãi bên nhau không?" Diệp Thư Kỳ nắm chặt tay cô, siết nhẹ rồi lại thả lỏng ra.

Đôi mắt ấy như có thể phản chiếu những vì sao trên bầu trời, lấp lánh như ngọn đèn trong đêm tối. Cô đưa một tay cao lên đầu, tạo nên một khoảnh khắc rực rỡ.

Từ Sở Văn cười hai tiếng, nói: "Không thử sao biết được", rồi đi đến nơi hàng người đang chờ đợi đến lượt.

Ai cũng biết lời đồn đại đó là giả, Diệp Thư Kỳ cũng không ngốc đến mức hoàn toàn tin tưởng, nhưng ý nghĩa của nó dù sao cũng tốt đẹp. Mà, cô cũng cảm thấy cả hai sẽ cùng nhau đi xa hơn, xa hơn nữa.

Sức sống của tuổi trẻ dồi dào đến vậy, con đường còn dài, thời gian còn nhiều, tại sao không mạo hiểm một lần để chứng minh bản thân là người chiến thắng?

Diệp Thư Kỳ tới gần Từ Sở Văn, nhắm mắt lại, đây chính là đặt cược, mọi ồn ào của thế giới bên ngoài đều bị chặn lại.

Mùa xuân kết thúc, với một nụ hôn vị bạc hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro