(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chắc chắn rồi."

"Muội cũng đi!"

Thanh âm của La Dực và Bạch Mộng Nghiên đồng thời vang lên. Bạch Mộng Nghiên dừng lại, thấy La Dực không nói tiếp, nàng lại mở miệng: "Đại hoàng huynh, đã lâu rồi muội không đến pháp trường, bây giờ huynh đưa muội theo với... Đi mà Cảnh Cảnh"

"Được rồi, được rồi."

Bạch Cảnh Xuyên sờ sờ đầu nàng, đáp: "Thế thì dẫn muội theo vậy."

Giáo trường không tiện mang theo quá nhiều tùy tùng, Bạch Mộng Nghiên chỉ giữ lại hai người Nam Thư và Kỳ Nguyện, còn lại đều phải rời đi.

Năm người cùng đi tới giáo trường, La Dực và Bạch Cảnh Xuyên đi phía trước, Bạch Mộng Nghiên cùng với Nam Thư và Kỳ Nguyện đi theo đi phía sau.

"Hoàng muội của ta không giống với nữ tử bình thường. Gần đây ngoại trừ sách Thái phó yêu cầu đọc, nàng còn thích xem chút binh pháp sách luận, hoặc là chuyện cổ xưa. Có lúc, nàng còn thích cầm một con dao gỗ, vung lên trong tẩm điện."

Nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói của đại hoàng huynh, Bạch Mộng Nghiên chép chép miệng, đại hoàng huynh này của nàng chỉ thích níu lấy mấy điểm này của nàng nói xấu thôi.

Xem binh thư làm sao vậy, xem sách luận thì như thế nào, những hành quy huấn, luận đạo của Thái Truyền Giáo, nàng đã vô cùng quen thuộc, cũng đã hiểu rõ thân là công chúa một nước, trách nhiệm nên làm như thế nào, chỉ là, nếu có thể thêm chút binh pháp mưu lược, biết thêm càng nhiều cũng là điều tốt.

La Dực nghe Thái tử nói, trong lòng có chút kinh ngạc. Vừa rồi hắn nghe được Bạch Mộng Nghiên muốn cùng bọn họ đi giáo trường, hơn nữa Thái tử nói những lời này, có vẻ vị công chúa này rất thú vị.

Ở Nam Châu, việc tập võ không phân nam nữ, nhưng trong phạm vi của chàng, quả thật chàng ít tiếp xúc với nữ tử có ý định tập võ.

Cũng được, đợi lát nữa xem thử xem như thế nào.

Đến giáo trường, La Dực và Bạch Cảnh Xuyên cầm lấy dao gỗ chuyên dụng để luyện tập, sau khi chuẩn bị xong, bắt đầu tỷ thí với nhau. Để thuận tiện so tài, dao gỗ và dao Đại Lý là cùng một chế thức.

Bạch Mộng Nghiên đứng ở một bên nhìn hai người tỷ thí, đao pháp nhìn xuyên suốt có vẻ đều như nhau, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bất đồng.

Đao pháp của Đại Hoàng huynh nàng rất quen thuộc, nàng cũng đã luyện qua vài lần trong tẩm điện của mình, nhưng cảm giác không đủ lưu loát.

Trái lại đao pháp của La Dực, bổ ra có lực, đẩy đâm nhanh chóng, nối tiếp thông thuận, không dễ để lộ sơ hở.

Mấy trận tỷ thí kết thúc, đến thời gian nghỉ ngơi, Bạch Cảnh Xuyên và La Dực thu đao, Bạch Mộng Nghiên chạy chậm tới, có chút hưng phấn nói: "Mấy trận qua muội đã xem hết rồi, đại hoàng huynh, đao pháp của huynh tổng thể vẫn không bằng người ta được."

Bạch Cảnh Xuyên dùng sức chọc chọc trán vị hoàng muội tốt này của hắn: "Đích thật là có chút không bằng đi, nhưng tiểu cô nương nhà ta ơi , cũng không đến mức bị muội chê bai thẳng mặt vậy chứ"

"Muội chỉ nói lời thật lòng thôi mà..."

Bạch Mộng Nghiên cố ý nhăn mũi với hắn, ngược lại nói với La Dực: "Vừa rồi ta nghe Đại hoàng huynh nói La công tử lớn hơn ta hai tuổi, ta nghĩ để xưng hô thuận tiện, ta gọi là La Dực nhé?"

"Đương nhiên, tiện cho công chúa là được rồi."

"Vậy được. La Dực, ta muốn thỉnh giáo đao pháp của huynh, có được không?"

La Dực nhìn Bạch Cảnh Xuyên, chỉ thấy vị thái tử điện hạ này liếc mắt một cái, nhún vai: "Thôi vậy, xem ra hoàng muội không thích luyện tập đao pháp của ta. La Dực, ta không thành vấn đề, bên phụ hoàng ta nói rõ một chút là được, phải xem ngươi có tiện dạy nàng hay không."

La Dực cười ra tiếng. Nụ cười của chàng không lịch sự xa cách như lúc trước, thật sự bị hai vị này chọc cười, chàng cũng có ấn tượng khác với Bạch Mộng Nghiên.

La Dực tất nhiên nguyện ý dạy đao pháp cho công chúa, chỉ là không biết công chúa muốn học gì.

"Bây giờ thử nhé?"

Nói xong, Bạch Mộng Nghiên liền đem đồ trang sức dư thừa trên người giao cho Nam Thư và Kỳ Nguyện, sau đó cướp đi đao gỗ trong tay Bạch Cảnh Xuyên.

Bạch Cảnh Xuyên:... Đao gỗ đoạt của ta mà còn tỏ vẻ khí thế.

La Dực và Bạch Mộng Nghiên đi đến giữa giáo trường. Chàng đứng đối diện Bạch Mộng Nghiên, chỉ từng bước một.

Sau mấy thức, Bạch Mộng Nghiên ngược lại thích ứng nhanh, cũng không cố hết sức, nhưng nếu giao đấu, nàng chỉ là lính mới mà thôi.

"Công chúa không cần quá vội vàng, những chiêu thức này đều cần luyện tập chính xác từng bước một, rồi nối tiếp liên tục với nhau."

"Ta hiểu. Chỉ là, luyện tập đao pháp giống như bài tập thường ngày, cần phải duy trì tập luyện may ra mới có kết quả tốt. Nếu ta muốn học toàn bộ, cần bao lâu đây?"

La Dực suy nghĩ vài giây, trả lời nàng: "Từ hôm nay trở đi, cứ cách mười ngày, ta đều sẽ theo phụ thân vào cung luyện tập ở trường. Nếu công chúa rảnh rỗi, ngày thường có thể luyện tập nhiều hơn, đợi ta vào cung sau, có thể đến giáo trường cùng nhau kiểm tra, như thế nào?"

"Không thành vấn đề!"

...

Buổi tối, sau khi Bạch Mộng Nghiên dùng xong ngự thiện, Nam Thư và Kỳ Nguyện dọn dẹp bàn ăn xong, cùng nhau rời khỏi tẩm điện.

"Kỳ Nguyện, ta thấy công chúa đối với La công tử phủ tướng quân có vẻ không bình thường lắm."

"Ta cũng thấy thế. Ba ngày trước công chúa có gặp qua La công tử ở Hỏa Tiết, giờ lại cùng nhau tập võ ở giáo trường, có vẻ là..."

"Xuỵt, nói nhỏ nhỏ thôi. Cẩn thận chút."

"Ừ,đi thôi, đi thôi."

Bạch Mộng Nghiên vừa duỗi lưng, lại để ý tới quả hải đường. Không ăn thì lãng phí, thôi giờ ăn vậy.

Nàng cầm lấy quả hải đường, sau khi lau sạch sẽ, bắt đầu gặm, vừa ăn vừa nhớ lại chuyện lúc chiều ở giáo trường.

Nàng cảm thấy mình chỉ cần nói chuyện với La Dực là sẽ cảm thấy vui vẻ, lạ thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro