Chương 109 +110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 109: Tiên đồng trong mộng

  Vân Tâm Nhược cảm giác tựa hồ mình đã ngủ một thời gian rất dài, mở hai mắt, nhìn xung quanh, nàng có cảm giác thật đúng là nàng còn chưa tỉnh giấc, màn che màu xanh nhẹ nhàng đung đưa trên đỉnh đầu, chăn được làm từ băng tàm ti đắp trên người nàng, ngay cả trong không khí cũng ẩn ẩn hương trúc

Nơi này không phải Phủ tướng quân,cũng không phải Vân phủ

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, đây là.....ấm áp mà nàng cảm nhận được lúc ngủ. Cảm giác thực chân thật, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tay mình

Tay nàng lúc này đang nắm một bàn tay to

Nàng có chút kinh ngạc. Sau đó cố hết sức nắm chặt lại bàn tay đó.....

Đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, ngay cả đôi mắt tựa hồ cũng u trầm hơn

Nàng sao lại.....không có cảm giác.....

Hoàn toàn không có cảm giác? (Không cảm giác được Hàn ca đang nghĩ gì)

Cảm nhận được động tác trong tay, Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía giường, cùng Vân Tâm Nhược bốn mắt nhìn nhau

Một cái thánh khiết, một cái thanh nhiên

Một cái phiêu miểu xuất trần, một cái ôn nhuận như gió

Vân Tâm Nhược nhìn nam tử trước mắt, không khỏi thất thần, ý thức có chút mông lung, nàng hoài nghicó phải mình còn đang ở trong mộng không? Nếu không sao lại có thể thấy một nam tử xinh đẹp như vậy, bất giác thốt ra:

"Tiên đồng....."

"Tiên đồng." Minh Phong nhìn khuôn mặt đẹp đến mức có lẽ ánh trăng thấy cũng phải ghen tị của Tiêu Thanh Hàn, hai chữ tiên đồng quả nhiên vô cùng chính xác

Bất quá, nha đầu này chắc là chưa tỉnh ngủ nên mới nhìn Quốc sư thành tiên đồng, Thanh Hàn quốc sư nổi tiếng thiên hạ, khí chất thanh cao không ai bằng. Ai mà không biết, ai mà không ngưỡng mộ

"Ha ha......"Minh Phong đột nhiên cười ha hả, Tiêu Thanh Hàn quét mắt liếc hắn một cái, đầy ý cảnh cáo

Nghe được tiếng cười, Vân Tâm Nhược nhìn về hướng phía sau Tiêu Thanh Hàn, thấy một nam tử mặc hồng y, nàng hơi nhíu mi một chút, rất khó hình dung nam tử trước mắt....

Khổng tước.....không giống. Yêu tinh......cũng không phải. Gay.....cũng không có khả năng.

Là cái gì nhỉ?

Yêu....cái gì yêu?

"Yêu nghiệt........"Nàng đột nhiên nghĩ tới từ đó, cũng thuận miệng bật ra.

"Ách......yêu nghiệt......." Minh Phong thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết. Tuy rằng hắn thừa nhận mình quả thật có chút bản chất yêu nghiệt. Nhưng bị người ta nói thẳng ra như vậy, đúng là có chút khó tiếp thu a

Hơn nữa, vì sao Quốc sư là Tiên, mình lại thành yêu nghiệt chứ. Không công bằng, rất không công bằng, quá mức nặng bên này nhẹ bên kia

Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ một cái, như dòng nước thánh khiết, chậm rãi chảy vào lòng người nhìn, ôn hòa ấm áp.....

Hắn nhìn về phía hai bàn tay, thần sắc tối lại, nhẹ nhàng kéo tay về, ấm áp trong lòng bàn tay biến mất, có chút trống rỗng

Không còn cảm giác ấm áp, Vân Tâm Nhược cũng khẽ nhắm mắt lại, hình như trong mắt có chút hơi nước, khi mở mắt ra, nàng bắt đầu nhìn nhìn bốn phía, mới phát hiện đây không phải là giấc mộng, là thật.....

"Đây là đâu?"

Nàng nghi hoặc hỏi

"Phủ quốc sư, Thanh trúc viên" Tiêu Thanh Hàn nhẹ giọng trả lời

Minh Phong tức đến mức đỏ mặt. Nha đầu này bây giờ mới hỏi đây là đâu. Vậy nãy giờ nàng ta nghĩ cái gì vậy? Không lẽ thực sự nghĩ mình đang nằm mơ? Vậy mà Quốc sư còn có thể bình thản trả lời nàng ta, hai người này đúng là người tung kẻ hứng

"Phủ quốc sư?" Vân Tâm Nhược lại đánh giá nam tử trước mắt, vừa rồi nàng nghĩ là trong mơ, mới có thể gặp được nam tử có tuyệt thế dung nhan như vậy, giờ mới phát hiện ra, trên người nam tử này có một cỗ khí chất kì lạ mà nàng chưa bao giờ gặp qua, thì ra, hắn chính là Thanh Hàn quốc sư, ý trung nhân của Vân Thiển Y

Nhưng vì sao nàng lại ở đây? Đầu óc hỗn loạn nhất thời thanh minh lại

Ngày đó, nàng bị Hồng Nhiên dụng hình, nàng nhớ trước khi mình hôn mê, hình như có người cứu nàng.....

"Không cần nghĩ, là Quốc sư cứu ngươi" Minh Phong vừa bưng chén thuốc lên lại bị Thanh Hàn lấy mất

Vân Tâm Nhược nhìn chén thuốc đen sì sì trước mắt, chán ghét ra mặt

Thực khó ngửi..... vậy lại càng khó uống

Chén thuốc vẫn ở đó như cũ, Tiêu Thanh Hàn không nói câu nào, chỉ bưng chén thuốc để trước mắt nàng. Bình tĩnh nhìn Vân Tâm Nhược. Một lúc sau, Vân Tâm Nhược đành phải nhận lấy chén thuốc. Do dự nửa ngày, mới há miệng uống một ngụm to

Quả thật đúng như tưởng tượng....

Thực khó uống......  

Chương 110: Bị chán ghét sao

  "Cô nương tên gì?" Buông bát, Tiêu Thanh Hàn hỏi nàng

"Vân Tâm Nhược" Miệng còn cảm giác đắng đắng, nàng có chút khó chịu trả lời

Ba chữ Vân Tâm Nhược làm cho Minh Phong cùng Tiêu Thanh Hàn đồng thời thay đổi sắc mặt......

Tiêu Thanh Hàn đứng lên, áo trắng nhẹ nhàng lướt qua, mắt rũ xuống, làm người khác không thể đoán được hiện tại hắn đang nghĩ gì. Bỗng nhiên, hắn đi ra khỏi phòng, Minh Phong cũng đi theo phía sau, lúc đi tới cửa, hắn quay người lại cười với Vân Tâm Nhược một cái "Nghỉ ngơi cho tốt đi tiểu nha đầu. Vết thương sẽ chóng lành thôi!"

Vân Tâm Nhược nằm xuống, hai mắt nhìn sa man trên đầu, gió nhẹ thổi qua, sa man khẽ phất lên, lại hạ xuống.......

Nàng quay đầu nhìn về phía cửa, trách không được nơi này có hương khí của trúc, thì ra tất cả gia cụ trong phòng đều được chế từ trúc

Nàng nắm chặt hai tay lại, nhắm mắt.........

Vì sao? Lúc tay của nàng cùng tay hắn chạm nhau, nàng lại không thể đọc được tâm của hắn?

Không lẽ thuật đọc tâm của nàng không nhạy nữa, hay là....Tâm của người kia, quá thâm sâu.........

Thanh ninh hương tiếp tục lan tỏa trong không khí, từng đợt khói nhẹ nhàng bay lên, sau đó dung hòa vào không trung, căn phòng vẫn ấm áp như lúc ban đầu.....

Ngoài cửa, Minh Phong nhìn Tiêu Thanh Hàn, hé miệng hỏi:

"Quốc sư định làm gì với tiểu nha đầu đó? Dù sao nàng ta cũng là chính thê của Lê tướng quân, chúng ta đem nàng tới đây liệu có được không?"

Bất quá xem thương thế của tiểu nha đầu này, cho dù Quốc sư muốn trả nàng về, hắn cũng không nhẫn tâm để nàng về a, hắn đã dùng biết bao nhiêu dược liệu quí như vậy mới có thể miễn cưỡng cứu một mạng của nàng, nếu bây giờ để nàng trở về, lỡ như lại phát sinh chuyện gì, sợ rằng hắn cũng cứu không được, không bằng bây giờ trực tiếp độc chết nàng cho rồi, để nàng khỏi phải chịu khổ nữa

Chính thê, Tiêu Thanh Hàn lẩm bẩm nhấm nuốt hai chữ này, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng. Chính thê Vân Tâm Nhược này so với nha hoàn có lẽ còn thấp kém hơn. Huống chi, nàng đã bị hưu. Đối với việc có lưu lại hay không, là do hắn muốn hay không thôi. Mà nàng, trước mắt hắn còn chưa nghĩ đưa nàng trở về

Mê mang nặng nề ngủ mấy ngày,lúc tỉnh lại đều là Minh Phong tự tay đưa thuốc cho nàng uống. Tiêu Thanh Hàn chưa từng tới một lần nào, nàng không hiểu mình có cảm giác gì nữa.Có chút mất mát. Ấm áp đó, sự an toàn đó, nàng rất muốn được cảm thụ một lần nữa, nhưng chỉ sợ, không còn cơ hội. Có lẽ loại cảm giác này nàng không xứng để hưởng thụ lần nữa....

Có lẽ hắn đã bắt đầu cảm thấy chán ghét nàng. Giống như Lê Hân chán ghét nàng....

"Tiểu Nhược Nhược, đang suy nghĩ gì đó?" Minh Phong thấy nàng sắc mặt sầu lo, nhíu mi hỏi

Vân Tâm Nhược đối với xưng hô của hắn, chỉ cúi đầu không nói gì, vẻ mặt có chút đau đầu

"Minh Phong, có thể đừng gọi ta là Tiểu Nhược Nhược được không?"

"Không gọi là Tiểu Nhược Nhược thì gọi là gì? Tiểu Vân Vân? Hay là Tâm Nhược?"

Minh Phong vẻ mặt khó xử, kì thực trong lòng cười nở hoa, tiểu nha đầu này có lúc tính tình giống Quốc sư cực kì. Không chọc ghẹo nàng thì thật là có lỗi với bản thân a.

Vân Tâm Nhược nằm xuống, không để í tới hắn nữa, Minh Phong này gầy đây cứ luôn trêu trọc nàng, đôi khi ngẫu nhiên chạm vào tay hắn, nàng phát hiện thuật đọc tâm của mình vẫn còn, nhưng đối với Tiêu Thanh Hàn, sao lại không có chút tác dụng nào?

Nàng nhớ rất rõ, cái loại cảm giác đó, giống như một hồ nước rất sâu, rất rộng....không thể biết được bên trong có gì

Mà đối với Minh Phong , kỳ thực nàng cũng không muốn biết hắn nghĩ gì, cảm giác như vậy thật ra cũng rất tốt. Nàng không biết bọn suy nghĩ gì, nhưng nàng biết bọn họ sẽ không thương tổn nàng. Mỗi ngày như vậy nàng thật sự rất thích, không muốn rời xa nó. Nhưng không biết khi nào mình sẽ phải trở về nơi kia. Nàng....có thể ở đây cả đời mà không cần phải trở về không? Nàng không biết mình còn có thể chịu được sự tra tấn lần thứ ba hay không. Nhưng, Quốc sư Thanh Hàn kia, nàng không thể đoán được hắn nghĩ gì.........

Vân Tâm Nhược khép hờ ánh mắt, sau đó nhịn không được mở mắt ra, muốn nói lại thôi

"Sao vậy, muốn hỏi gì nào?" Minh Phong cười nhẹ, tiểu nha đầu này thật là, muốn hỏi thì cứ hỏi đi chứ! Cứ nghẹn trong lòng như vậy hắn còn cảm thấy khó chịu thay nàng

Vân Tâm Nhược cúi đầu, nhìn nhìn ngón tay mình, sau đó giương mắt, hàm xúc tự giễu

"Chỉ là suy nghĩ, có phải Quốc sư cũng chán ghét ta như Tướng quân không?" Nàng không sợ bị người khác chán ghét, nhưng lại rất sợ nam tử như bạch liên kia chán ghét, cảm giác đó làm nàng cảm thấy rất khổ sở, rất khó chịu

"Quốc sư sẽ không chán ghét ai." Minh Phong có chút buồn cười an ủi nàng. Nói tiếp: "Nếu Quốc sư dễ dàng chán ghét một người như vậy, thì đó không phải là Thanh Hàn Quốc sư, tâm của hắn rộng lớn hơn bất luận ai, có thể chứa đựng cả thiên hạ. Chỉ là gần đây có chuyện Quốc sư cần phải điều tra, cho nên người không ở Thanh Trúc viên"

Hắn nói có một nửa là thật, Tiêu Thanh Hàn thật sự có chuyện phải điều tra, nhưng người thì vẫn ở trong Thanh Trúc viên, về phần vì sao lại không gặp Vân Tâm Nhược, có lẽ bởi vì nha đầu này thân phận đặc thù?

Nàng là muội muội của Vân Thiển Y, từng là thê tử của Lê Hân  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro