Chương 157 +158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: 

Nam tử đứng trên tế đàn thật cao, đôi tay chắp sau lưng, tròng mắt đóng chặt, bạch y yên lặng rủ xuống chân, khóe miệng có nhàn nhạt tia máu, cũng không ảnh hưởng đến khí chất tôn quý vốn có của hắn.

Đêm tan trời rạng, ánh sáng màu vàng đem toàn thân nam tử vây lấy, lúc này nam tử tựa như thần tiên đứng trong ánh mặt trời, trước mắt giống như một bức tranh đẹp đẽ. . . . . .

Như từ trong hư vô đi tới, biến mất về phía chân trời, tầng mây bất chợt lên xuống, mới vừa rồi bầu trời còn trong xanh từ từ thay đổi thành âm u. Mặt trời bị tầng mây dầy cộm nặng nề che phủ. Mà tầng mây kia càng lúc càng to dần, chỉ chốc lát mặt trời hoàn toàn bị giấu trong mây.

Ánh sáng không còn tồn tại.

Gió thổi tới, vạt áo nam tử nâng lên, giống như hoa sen nở, từng tầng một tung bay, tóc cũng phấp phới. . . . . . Từ xa nhìn lại, như thần tiên hạ phàm, nửa thật nửa ảo, tựa như sắp cưỡi mây về trời.

khí trời lúc này mưa gió muốn tới. . . . . .

bên trong sơn động âm u và im lặng, ánh sáng dầy xuyên thủng vô, trên đất có một tầng cỏ khô, trên mặt cỏ có một thiếu nữ đang nằm, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, mày nhíu lại, tiếng hô hấp chậm rãi truyền đến, lúc này, lông mi nàng khẽ nhúc nhích, mí mắt nặng nề khiến nàng mở mắt có chút khó khăn.

trước mắt có ánh sáng, chớp chớp lông mi, thiếu nữ mới từ từ mở hai mắt ra. . Như trẻ nít mới sinh, có chút mờ mịt. . . . . .

Nàng ngồi dậy, tựa vào hòn đá bên trong động. Quan sát bốn phía, mặc dù là sơn động, nhưng ánh sáng lại không quá yếu, không khí cũng mát lành, hơn nữa còn truyền đến hương hoa lạ, hít sâu một cái, đầu óc của nàng cũng có tám phần thanh tĩnh. Nàng nhớ mình bị nam tử kia đánh ngất xỉu, nhớ rằng trước khi té xỉu, nàng đọc được ý nghĩ của người nọ, bọn họ muốn bắt nàng cho Lang Vương ăn. Sau đó, nàng căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng bây giờ nàng vẫn còn sống, thế thì Thanh Hàn đâu?

"Thanh Hàn. . . . . ." Thiếu nữ hô nhỏ một tiếng, hô hấp dồn dập.

Nàng đứng lên, tựa lấy hòn đá, mới vừa đi một bước, hai chân mềm nhũn té trên đất, may mắn trên mặt đất có lớp cỏ, ngã cũng không đau lắm.

Đôi tay nắm lấy cỏ trên đất, hốc mắt chua xót khó nhịn. Đáy lòng dâng lên nỗi đau đớn khó kìm nén.

Thanh Hàn, hắn thế nào rồi?

Thương thế của hắn có hồi phục chưa?

Một hồi nhẹ nhàng của tiếng bước chân vang lên, Vân Tâm Nhược mở mắt, trên đất từ từ xuất hiện một cái chân màu bạc, không phải là người , như vậy là. . . . . .

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đôi môi mở ra, kêu lên một hồi, đơn giản vật này chỉ cần cắm cổ họng nàng thì. .

xuất hiện trước mắt nàng là một cái đầu sói khổng lồ, toàn thân màu bạc, ánh sáng như gấm, thân hình so với sói mà nàng nhìn thấy trong rừng to lớn hơn nhiều, trên trán nó có một vết sẹo màu đỏ hình trăng khuyết, mắt màu vàng như đá quý, lóe lên ánh sáng trong sạch, mà tư thế nó đi hết sức ưu nhã. Giống như là vua chúa loài sói vậy.

Nó đến gần Vân Tâm Nhược, cúi đầu, khoảng cách không quá một thước. cặp mắt màu vàng lóng lánh.

hai mắt Vân Tâm Nhược nhắm lại, ngón tay nắm chặt cỏ khô trên đất, đây chính là Lang Vương, bây giờ nó muốn ăn nàng sao? Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nàng không sợ chết, không sợ bị nghiền nát trong bụng sói.

Nàng chỉ là muốn biết bây giờ Thanh Hàn như thế nào thôi? Có còn sống hay không?

Nếu như hắn đã chết, như vậy nàng sẽ cùng đi với hắn, tựa như hắn từng nói. Bọn họ, sống chết cùng nhau, không xa không rời.

Nếu như hắn còn sống, nàng có thể trước khi chết gặp được hắn một lần hay không?

Thời khắc sống chết, người nàng suy nghĩ đến không phải là Lôi ca ca, cũng không phải là mình, đó là bóng lưng như tuyết kia.

Lúc nào thì, trong lòng của nàng, Lôi ca ca từ từ tan biến?

Lúc nào thì, bóng dáng trắng xóa kia đi vào lòng của nàng. . . . . .

Đó là yêu sao?

Nếu như không phải yêu, tại sao phải nóng ruột nóng gan, nếu như không yêu, tại sao lại sống chết không rời. Nếu như không phải yêu, tại sao vào thời khắc này lại nghĩ đến hắn đầu tiên.

Nàng không dám yêu, nhưng bây giờ đã yêu mà không biết.

Nhưng nàng thật đáng buồn,

Nàng yêu, vĩnh viễn đều không nói ra.

Còn chưa bắt đầu đã chết non rồi. . . . . .

hơi thở của Lang phun trên mặt của nàng, nàng không tự chủ được mà lui về phía sau, cho đến khi không còn đường để lui. Nhắm mắt, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, mặc cho cái chết từ từ đến gần nàng.

 Chương 158: tàn khốc

Trên mặt truyền đến cảm giác ướt át, Vân Tâm Nhược đột nhiên mở mắt, chỉ thấy Ngân Lang lè lưỡi, liếm một chút gò má của nàng. Sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, cái đuôi to lớn không ngừng quét tới quét lui trên mặt đất, cỏ khô trên đất bị nó đập đến nỗi bay loạn lên.

Lệ ngừng lại. . . . . .

Nàng có chút không hiểu nhìn Lang Vương đang nằm sấp trên mặt đất, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng một cái vào đầu của nó, sau đó lại đụng thêm cái nưac, cho đến khi cả bàn tay để trên đầu nó.

Lang Vương cũng ngẩng đầu lên, nhắm lại hai tròng mắt bởi vì tay nàng đang vuốt nó, lâu lâu nó còn lè lưỡi liếm bàn tay của nàng, hết sức lấy lòng, giống như một chú mèo nhỏ bình thường vậy.

Tại sao có thể như vậy, con sói này là vương, thế nhưng nhận mình là chủ.

Khó trách nàng lại nằm nơi này mà vẫn bình yên, khó trách trên người con sói nàng ngửi không thấy bất kỳ hơi thở mùi máu nào. Người kia không phải nói Lang Vương rất hung ác sao? Nàng nghiêng đầu nhìn Lang Vương, không giống?

Cho đến khi nàng vuốt tới vết sẹo mào đỏ hình trăng khuyết trên đầu Lang Vương.

"Ta gọi mày là Nguyệt nhé, được không?"

Nàng vỗ nhẹ đầu một cái Lang Vương, hỏi thăm ý của nó. Rất cảm giác kỳ quái. Nàng thế nhưng lại đối đãi với con sói này như người.

Lang Vương nheo cặp mắt lại, dúi đầu vô cổ nàng, da lông mềm mại, ấm áp, lại cực kì mềm.

"Mày đồng ý sao?" Vân Tâm Nhược cười một tiếng, may mắn mình có thể hiểu biết rõ ý nghĩ của nó.

Con sói này thông minh cực điểm, nàng thật sự rất thích nó.

"Nguyệt, mày biết đi ra ngoài thế nào không?" Nàng nhìn Lang Vương hỏi.

Lang Vương gật đầu một cái, ưu nhã đứng dậy, rũ bộ lông để cỏ vụn trên người rớt ra, sau đó nhìn nàng một chút, uốn éo cái đầu.

Vân Tâm Nhược dùng ngón tay vuốt đầu của nó."Mày muốn ta ngồi ở trên lưng của mày ư?"

Lang Vương đem thân thể thấp xuống, Vân Tâm Nhược ngồi trên lưng của nó, ngón tay nắm chặt lông trên lưng nó.

>>>>>>>>>>

Trên tế đàn của Mạc tộc, Mạc Trân chật vật nằm trên mặt đất, khắp thân thể không ngừng chảy máu, nhiễm đỏ bậc thang bằng đá, nàng thống khổ thở, đau đớn trên thân thể khiến nàng nói chuyện cũng khó khăn.

"Tại sao?"

Mỗi lẫn nói ra một chữ, nàng phải thở một cái. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra. Nam nhân này tại sao lại muốn giết nàng. Hơn nữa lòng dạ ác độc đến vậy, hắn sao không giết nàng luôn, lại làm cho nàng so với chết còn khó chịu hơn. Vết thương trên người phải có đến mười mấy chỗ, đau, lại không chết được.

Tiêu Thanh Hàn đứng thẳng người, trong tay nắm chuôi trường kiếm màu bạc, thân kiếm có dính vết máu chưa khô kịp, ngay cả bạch y của hắn cũng trắng noãn như thân kiếm.

Hắn lạnh lùng nhìn cô gái trên mặt đất, khóe miệng kéo nhẹ ra, tại sao? Nàng ta còn dám hỏi hắn tại sao ư:

"Ngươi quên ta đã nói những gì sao?" Tiêu Thanh Hàn đem kiếm để xuống, từ trên cao nhìn xuống Mạc Trân.

"Cái gì?" Vừa một hồi hô hấp thống khổ, thật sự nàng không hiểu ý của hắn.

bạch y của nam tử không ngừng cuộn lên, tuyệt sắc vô song, rõ ràng là một bức tranh đẹp, lại khát máu tàn khốc.

"Ngươi đã quên ư?" Từng chữ từng câu, giọng nói của hắn từ từ tăng lên. Cuối cùng giống như từ địa ngục thoát ra vậy. Âm lãnh vô cùng."Nếu như nàng có bất cứ chuyện gì xảy ra, như vậy. . . . . ." Hắn dừng lại một chút, tròng mắt thẳng nhìn về phía Mạc Trân đang nằm trên đất, giống như lấy ác quỷ đòi mạng."Ta sẽ khiến cả Mạc tộc của người chôn cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro