Chương 161 + 162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 161: Động tâm

Giơ kiếm trong tay lên, khóe môi hắn nhệ nhếch. Khi kiếm muốn đâm xuống. Một hồi giọng nói mềm nhũn mang theo khàn khàn truyền đến, như một ngọn gió thoảng, khiến lửa giận của nam tử biến mất không thấy.

Tiêu Thanh Hàn sửng sốt, Mạc Sơn sửng sốt, cả Mạc Trân nằm trên mặt đất cũng sửng sốt.

"Thanh Hàn. . . . . ." Thanh âm của thiếu nữ tiếp tục truyền đến. .

Nơi xa, một tia ngân quang chậm rãi tới gần. Da lông trắng muốt được gió thổi phấp phới.

Tiêu Thanh Hàn thả kiếm trong tay, xoay người nhìn về phía vệt sáng màu bạc.

"Nhược, là ngươi sao?"

Vân Tâm Nhược xa xa liền nhìn đến bóng dáng màu trắng, khuynh thành vô song, cô tịch lại có mang theo nỗi buồn.

"Nguyệt, nhanh một chút." Nàng vỗ vỗ thân thể của lang vương, Lang Vương biết ý, càng tăng nhanh vận tốc, cho đến khi thấy được Tiêu Thanh Hàn Thanh. Nàng nhảy xuống khỏi thân thể của lang vương. .

Thân thể gầy yếu trong nháy mắt tràn đầy lực lượng, Thanh Hàn, nàng vươn tay, hướng về bòng trắng ấy mà chạy tới. . . . . .

Tiêu Thanh Hàn sững sờ nhìn thiếu nữ chạy về phía mình.

rốt cuộc Vân Tâm Nhược chạy tới trước người Tiêu Thanh Hàn. Trong con ngươi đều in hình bóng của hắn.

Là ai nói qua, Tâm động, lệ liền rơi.
Là ai nói qua, Tình động, mệt mỏi cả đời.

"Thanh Hàn. . . . . ." Nàng chợt nhào vào ngực Tiêu Thanh Hàn, hơi thở quen thuộc đập vào mặt, nhiều ngày ủy khuất, nhớ thương, tư niệm, mờ mịt, toàn bộ bộc phát, trong lúc nhất thời, nước mắt cũng ngăn không nổi, rối rít tự nhiên, ruột gan đứt từng khúc. . . . . .

Tiêu Thanh Hàn trầm mặc nhìn Vân Tâm Nhược ở trong lòng mình mà khóc, trong lúc bất chợt, hắn ôm chặt lấy thiếu nữ, như muốn đem nàng hòa vào xương cốt của mình.

Thôi, Tiêu Thanh Hàn, thừa nhận.

Hắn đã yêu.

Yêu đến tâm cũng đau rồi. . . . . .

Đem nàng kéo ra từ trong lòng ngực, nhìn mặt mày nàng tái nhợt, ngón tay khẽ vuốt ve lông mày nàng. Còn có nước mắt của nàng.

Tâm một hồi đau nhói.

Vân Tâm Nhược mặc tay hắn di động trên mặt mình, lòng ngón tay mang theo dịu dàng. Nước mắt được hắn dùng ngón tay lau đi, chỉ là một giọt nước mắt trong suốt, sau đó, hắn ngậm đầu ngón tay, lệ của nàng, vừa mặn vừa đắng.

Đột nhiên, Vân Tâm Nhược cảm thấy trên đầu một bóng đen ập xuống, môi Tiêu Thanh Hàn dán chặt vào trước trán nàng.

Lòng của nàng đột nhiên tăng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi ngực vậy, Lôi ca ca đã từng hôn qua trán của nàng, nhưng khi đó, nàng chỉ cảm thấy tuyệt vọng, chỉ cảm thấy thống khổ. Mà Tiêu Thanh Hàn hôn, lại làm cho nàng kích động chưa từng có, ngọt ngào, ấm áp. Như một mảng hoa, trong suốt ngọt ngào, trong lòng một dòng nước ấm xẹt qua, như mang theo vô hạn quyến luyến. Nâng lên ngọn sóng tình yêu. . . . . .

Chương 162: Sáo gọi sói

"Bị thương sao?" Thanh âm của hắn thật thấp. Vặn lông mày, lại mang theo sự quan tâm, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Vân Tâm Nhược lắc đầu một cái, bắt lấy tay hắn đặt trên gương mặt của mình, tròng mắt trong suốt rung động. Sau đó ôm eo của hắn, vùi mặt vào ngực hắn.

"Thanh Hàn, ta rất nhớ ngươi."

Tiêu Thanh Hàn thân thể cứng đờ, rồi sau đó từ từ buộc chặt đôi tay, ấm áp môi đặt bên tai của nàng."Ta cũng nhớ ngươi." Ánh mắt tươi cười giống như ngôi sao, ấm áp, sáng ngời.

Ấm áp hơi thở, khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng trở nên ấm, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy, mang theo mùi vị của hạnh phúc.

"Tại sao. . . . . . Ngươi không chết?" tròng mắt Mạc Trân đỏ lên, nằm trên mặt đất, ghen tỵ nhìn hai người ôm nhau.

Vân Tâm Nhược nhớ giọng nói này, thân thể của nàng không khỏi khẽ run run.

Đây là giọng nói từng khiến nàng cùng Thanh Hàn tách ra. Giọng nói này thiếu chút nữa khiến nàng không còn được gặp lại Thanh Hàn.

"Đừng sợ, có ta ở đây." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng như nước, làm nàng từ từ thanh tĩnh lại. Nàng nhắm mắt, tựa vào trước ngực của hắn, đúng vậy, có hắn ở đây, có hắn ở đây mà.

Trong không khí truyền đến mùi máu tươi nồng nặc, Vân Tâm Nhược nhăn đầu lông mày, nàng dường như bỏ quên cái gì? Từ Tiêu Thanh Hàn trong ngực ngẩng mặt lên, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, lại bị Tiêu Thanh Hàn ôm vào trong ngực.

"Đừng động, cũng đừng nhìn." Hắn không muốn để nàng nhìn thấy tất cả hình ảnh trước mắt, nhắm mắt lại, hắn có chút hoảng hốt, nếu như không phải nghe được thanh âm của nàng, không nhìn thấy nàng đứng trước mặt mình, hắn thật sự sẽ diệt Mạc tộc.

Nam nhân mới vừa rồi cả người sát khí như ma quỷ, nhưng bây giờ sạch sẽ bất nhiễm bất kỳ bụi trần, như thần tiên chuyển thế.

Lúc này, hình ảnh nam nữ ôm nhau tựu như một bức phong cảnh tuyệt đẹp, nhàn nhạt ôn tình không ngừng truyền ra, màu sắc trong thiên địa toàn bộ phai nhạt, chỉ có bọn họ phút chốc biến thành vĩnh hằng.

Ánh mặt trời từ từ phá tan màn mây, trong nháy mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía. Khí trời tự nhiên chuyển, mới vừa rồi còn âm u sâu thẳm đã từ từ biến thành màu lam.

Ánh mặt trời rửa sạch bụi bậm trong không khí, hơi thở mát mẻ từ từ cuốn đi mùi máu tanh trên tế đàn.

Mọi người giống như thoát khỏi một kiếp nạn.

Mạc Trân hung hăng nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, tại sao nàng ta không có chết, tại sao hắn chỉ ôn nhu với nàng ta.

Nàng hận. . . . . .

Từ nhỏ, nàng chính là người thiếu nữ cao quý, được tuyển làm tộc trưởng Mạc tộc, nhưng bây giờ bị hai người này làm hại cho thân bại danh liệt, về sau nàng phải sống ở Mạc tộc như thế nào đây? Đối mặt với tộc nhân của nàng thế nào đây?

Tiêu Thanh Hàn,

Hắn đáng chết. . . . . .

ánh mắt nàng chợt lạnh lẽo. Nằm trên mặt đất, nàng nhìn toàn thân mình đầy vết máu, sau đó từ trong ngực lấy ra một cây sáo trúc màu lục.

Sáo trúc được ánh sáng thoáng qua, có chút quỷ dị.

Tiếng sáo cất lên, thanh âm rất khó nghe. Trên không trung không ngừng truyền ra, tựa như có thể truyền tới hơn ngàn dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro