Chương 271 - 275

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 271

  Minh Phong lại mặc bộ y phục đỏ tươi, hắn ngẩng mặt lên, ánh nắng như cánh bướm bay lượn trên mặt, hắn cất bước, đi theo tiếng đàn, một nam tử nhã nhặn ngồi trong đình, bạch y, tóc trắng, gió khẽ đung đưa sợi tóc trắng như tuyết của nam tử, ánh mặt trời xuyên qua lá trúc chiếu vào trong đình, một phần rơi trên mặt đất, vẫn có chút ít rơi vào trên tóc nam tử, phản xạ ra một vẻ lóng lánh. Khuôn mặt tuyệt trần, trong trẻo lạnh lùng, nhìn lâu lại có chút chói mắt, tựu như bông tuyết được ánh nắng chiếu rọi.

Minh Phong nhấc áo, bước đi nhẹ vào trong đình, hắn đứng bên người nam tử, nhíu mày.

Chỉ thấy khuôn mặt nam tử bị che khuất bởi bóng, nhìn không rõ lắm, một ít sợi tóc như tơ rủ trên vai, trên lưng hắn, tăng thêm một phần lạnh lùng, dù trời đang giữa tháng tư, nhưng đứng cạnh nam tử, lại rét lạnh như mùa đông.

Nam tử ngồi yên lặng, vạt áo có lúc sẽ theo gió nhẹ nhàng nâng lên, trước người hắn đặt một cây cầm tinh xảo bằng trúc, bảy dây đàn, phát ra tia sáng kỳ dị, lúc này, một tay hắn khẽ gãy dây đàn, dây cung động, một làn điệu truyền ra, nhiều tiếng 'đinh...đang' phát ra, nhưng không thành một khúc gì cả, hỗn loạn, có thể thấy được tâm trặng người đàn không yên, chẳng qua là vô ý thức gãy dây đàn, mà một tay còn lại của hắn lại cầm một bộ y phục, khớp xương tay trắn nõn, nhưng đường gân lại nổi lên xanh biếc.

Minh Phong nhắm mắt, mỗi tiếng đàn giống như kim châm, đâm thẳng vào da thịt hắn. Quốc sư, hồn của ngươi, có phải đã đi theo nàng hay không?

Chợt, tiếng đàn dừng lại, nam tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mĩ, mặt mày như họa, tuyệt thế vô song, chẳng qua là con mắt tối tăm u buồn, giống giếng sâu không đáy.

Nam tử đem y phục cầm trong tay để trước ngực, trong hơi thở tựa như có thể ngửi thấy được hương hoa lan nhè nhẹ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ y phục kia, giống như đang xoa đầu cô gái mình yêu thương.

"Minh Phong, tìm được chưa?" Hắn mở miệng, ngón tay đặt trên y phục hơi run.

"Chưa." Minh Phong mở mắt ra, trong mắt một mảnh đau thương khó kìm chế: "Không biết dưới đáy vực có cây cối độc dược gì, ta đi xuống một đoạn sâu thì có một mảnh chướng khí khổng lồ, con người không thể nào vượt qua, mà càng xuống dưới, vách đá càng trơn trượt, khó có thể đi xuống. Số người xuống đấy dò xét thương vong không ít, quốc sư, tiếp tục tìm nữa không?" Hắn mở miệng một cách khó khăn.

Một ngày không thấy thi thể, thì vẫn có hi vọng, còn có thể lừa gạt mình là nàng còn sống, chẳng qua là hoàn cảnh dưới vách đá, hoàn toàn đưa bọn họ đánh xuống địa ngục, điều kiện như vậy, nàng...tuyệt đối không khả năng sống sót.

Mà tin tức này, đối với quốc sư, đó là một đả kích không thể nào chịu nổi. Hắn có dự cảm xấu. .

"Phải không?" Nam tử nhẹ giọng đáp lại, thanh âm nhanh chóng tiêu tan trong không khí, tựa như chưa bao giờ nói ra, hắn đem bộ y phục dính sát ngực mình. Nhẹ nhàng vuốt ve, trong miệng thì thầm, "Nhược, ta không tìm được ngươi, làm sao bây giờ?" Lông mi dài chậm rãi chớp động, loáng thoáng ẩm ướt.

Minh Phong cảm giác hốc mắt mình nóng rực, hắn cố gắng mở mắt, ngăn dòng lệ chảy xuống. Một khi nam tử rơi lệ thì đau thương của họ cũng đến mức tận cùng.  

Chương 272

  Tiêu Thanh Hàn đem mặt dính sát vào bộ y phục kia, vải vóc nhẵn nhụi, mang theo một chút ấm áp, giống như ấm áp của cô gái ấy, thẳng tắp xâm nhập vào tim của hắn, bất chợt, hai tròng mắt hắn lóe lên một cái. Thả trong tay y phục ra, cẩn thận đặt ở trên đàn, ánh mắt vẫn không muốn rời bộ y phục kia.

"Minh Phong, ngươi biết mấy ngày nay kia ngươi đi đã xảy ra chuyện gì không?" Hắn nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra tâm tình.

Minh Phong cười khổ ra tiếng 'Biết', hồi đáp. Thật ra thì chuyện nên biết cũng biết, không nên biết cũng biết rồi.

Tiêu Thanh Hàn từ trên ghế dựa đứng lên, bạch y nhẹ nhàng nâng lên, sợi tóc theo gió lắc nhẹ, như tuyết bay xuống, hắn đi ra khỏi đình, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người hắn. Nhưng mang tới một tia ấm áp, lại càng lạnh thêm mấy phần.

"Minh Phong, ngươi biết không? Nàng thật....thật sự rất ngu." Tiêu Thanh Hàn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về bộ y phục trên đàn, giọng mang theo mấy phần đau khổ. Ngực hắn lại một lần nữa bị xé rách, có một số việc không thể nói, không thể nghĩ, không thể làm. Bởi vì mỗi lần nhớ lại, giống như một kiếp luân hồi, cả người như bị hành hạ. Cho nên có người lựa chọn quên, có người lựa chọn buông tay. Cũng có người lựa chọn rời xa. Không thấy được, không nghe được, không sờ được, thì không cách nào nhớ lại nữa.

Nhưng Tiêu Thanh Hàn lại mặc cho loại thống khổ này thỉnh thoảng xâm nhập vào thân thể của mình, thấm ướt tâm hồn mình, mà chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm giác thấy mình còn sống. Mà hắn còn sống, thì đau đớn vẫn tồn tại.

Trong mắt hắn không đáy, thoáng qua một phần trầm thống. Chậm rãi mở miệng.

"Nàng thật là ngu, ta biết rất rõ Vân Thiển Y dụng kế tự độc mình, nhưng vì không muốn thương tổn tấm lòng của Lê Hân đối với Vân Thiển Y, nên bắt nàng nhận hết mọi tội lỗi. Lại quên mất rằng nàng cũng sẽ đau thương, nàng cũng sẽ khó chịu. Nhưng nàng lại chấp nhận. Bởi vì đây là chuyện ta muốn, cho nên nàng đồng ý."

"Ta giam nàng vào Ám các không một bóng người, lại quên nàng cũng biết sợ, cũng sẽ cô đơn, đêm hôm đó, nàng như mèo con bị vứt bỏ, co rúc ở góc tường, toàn thân đau đớn."

"Thậm chí khi Lê Hân ép nàng uống Túy nguyệt lưu tâm thì ta cũng vẫn yêu cầu nàng đừng hận hắn, ta quên mất, nàng tại sao phải chịu được tất cả, tất cả mọi chuyện...tất cả không liên quan đến nàng, nhưng nàng ngu ngốc mà đáp ứng."

"Nàng không hận, không oán, lại cuối cùng cô đơn chết đi."

Giọng nói Tiêu Thanh Hàn mang theo cảm giác thê lương, tựa như tiếng vang trong khu vườn hoang tàn, một tiếng lại một tiếng, đem trái tim hắn nặng nề.

Nghe xong, Minh Phong không nói một lời, nhìn sợi tóc bạch kim dưới ánh mặt trời càng thêm trắng, không bao lâu sau, mới mở miệng."Quốc sư, tất cả đều không phải lỗi của ngươi."

Đúng vậy, sao tất cả đều là lỗi của hắn được, hắn không nhớ mình từng yêu một cô gái, hắn quên mất, cho nên đả thương nàng, hại nàng, cuối cùng hắn bị trừng phạt, cuối cùng...vĩnh viễn mất đi nàng.

"Như vậy tất cả là lỗi của ai?" Tiêu Thanh Hàn hỏi ngược lại, hỏi mình hay hỏi người khác, mà người khác...trừ Minh Phong ra, còn có một người .

Lúc này, cách đó không xa, một bóng lưng áo đen rơi vào trong mắt hai người.

Khóe miệng Tiêu Thanh Hàn đột nhiên từ từ nâng lên, khẽ cúi đầu, đáy mắt vung lên một phần ánh sáng tà mị xa lạ.  

Chương 273

  "Quốc sư, ngươi cố ý?" Minh Phong nhìn nam tử áo đen rời đi, ánh mắt chuyển sang Tiêu Thanh Hàn.

"Ngươi cứ nói đi?" Tiêu Thanh Hàn không trả lời, chẳng qua là nhẹ quét qua rừng trúc, xoay người đi vào trong đình, ngồi xuống, đem y phục trên đàn ôm vào ngực, ngón tay đặt trên đàn, tiếng đàn lại vang lên một cách đứt quãng.

Minh Phong cũng đi tới bên cạnh hắn, đem thân thể tựa vào cột, thầm than, thì ra là quốc sư cố ý, lấy võ công cao siêu của quốc sư sợ là sớm biết Lê Hân ở đó, mới nói ra những lời kia, như vậy, chút tình nghĩa của Lê Hân đối với Vân Thiển Y cũng biến mất, như vậy....như vậy... hắn sẽ áy náy với cô gái kia nhiều hơn. Quốc sư, thật sự hiểu được cách phá hủy một người là như thế nào.

Mà ma khí trên người quốc sư càng ngày càng nặng, quốc sư làm việc cũng càng ngày càng vô tình, càng ngày càng thâm sâu, cũng làm cho người ta khó đoán.

Khắc tinh giáng thế, còn có thể xảy ra chuyện gì? E rằng chỉ có ông trời mới biết, Tiểu Nhược Nhược, tất cả mọi chuyện chỉ có ngươi mới ngăn cản được, nhưng ngươi đâu rồi, có phải đã qua cầu Nại Hà hay không, có phải đã uống canh Mạnh bà hay không. .

Ta xin lỗi ngươi, quốc sư thương tổn ngươi, Lê Hân giết ngươi.

Ngươi có hận chúng ta hay không?

Không, hắn lắc đầu một cái, nàng thiện lương như thế, làm sao hận bọn hắn được.

Rời đi phủ quốc sư. Đôi môi Lê Hân mím thật chặt, hối hận những việc mình đã làm, nhưng hắn biết, bây giờ hắn chết cũng không xứng. Hắn làm quá nhiều chuyện sai lầm, hắn còn sống, cả người sẽ bị hành hạ đến chết. Bao gồm linh hồn của hắn.

Hắn biết, Thanh Hàn bắt đầu trả thù, mà đây cũng là chuyện hắn nên nhận.

Nhưng, cho dù quốc sư làm nhiều chuyện hơn nữa, hành hạ hắn nhiều hơn nữa, cũng không cách nào làm nàng sống lại.

Hắn nhớ ngày thành thân đó, thấy nàng ngồi trong kiệu hoa, cặp tay trắng nõn như ngọc đặt ở trên đùi, nàng cứ như vậy mà ngồi lẳng lặng, chờ hắn, tựa như chờ đợi ngàng năm. Khi đó, hắn cho rằng nàng là Thiển Y, không phát hiện ra bóng dáng thanh nhã gầy gò như hoa lan trắn ấy đã lặng lẽ đi vào tim hắn.

Khi khơi lên khoăn voan thì hắn khiếp sợ, hắn tức giận, hắn tàn khốc, bởi vì không cách nào tiếp nhận chuyện thay gả, hắn lần đầu tiên tát một nữ nhân, nhưng thân thể nàng vẫn thẳng, không chút nào thấy một tia e ngại, nhìn thẳng hắn, cùng hắn tranh luận, cặp mắt thanh thấu kia in bóng của hắn, cả đời này hắn sẽ không quên.

Nhưng lúc ở Hạ tình nhai, hắn không cách nào đối mặt với cô gái cả người đầy máu, như vậy tim của hắn sẽ bi thương, sẽ đau, sẽ khó chịu, tiềm thức hắn không muốn suy nghĩ nhiều, không thích đối mặt với trái tim mình, đem cảm giác hốt hoảng trong lòng từ từ khống chế. Một điểm cũng không lưu, chỉ vì hắn không cách nào tiếp nhận việc mình làm, không cách nào tiếp nhận sự thật kia.

Hắn vẫn cường ngạnh, vẫn cố thôi miên mình, hắn chỉ yêu Vân Thiển Y, nhưng hắn yêu nàng cái gì? Hoặc là khi đó, hắn cũng không biết, không biết hắn yêu Vân Thiển Y là vì cái gì, có lẽ, người hắn thích nhất vẫn là chính hắn.

Tại sao, hắn muốn bài xích nhịp đập tim mình lâu như vậy, bởi vì sợ bị vứt bỏ, sợ người trong lòng không để ý đến hắn. Nhưng không cách nào bỏ tự ái, vì sao phải đến lúc tất cả mọi chuyện không thể vãn hồi thì mới hiểu, cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là mất...

Không, hắn không phải là Thanh Hàn, hắn chưa từng được gì, nên chưa từng mất đi, nàng chưa bao giờ thuộc về hắn.

Mà nàng đối với hắn, có lẽ chỉ có hận mà thôi. Dù sao hắn chưa bao giờ đối xử tử tế với nàng. Như vậy, hắn còn có tư cách gì để được người khác yêu, được trái tim người khác.

Báo ứng a báo ứng, hắn tự làm tự chịu, cuối cùng hại người hại mình. .

...............

Cầu Nại Hà (奈何橋): là cây cầu ở Địa ngục thứ 10, là ranh giới cuối cùng của Địa Ngục, đi qua cầu này, linh hồn sẽ được chuyển đến Phong Đô, là nơi đầu thai chuyển kiếp.

Canh Mạnh bà: khiến con người quên đi tất cả.  

Chương 274

  Thời gian vào tháng năm, khí trời càng ngày càng ấm, nhưng Hoàng Thành cũng không náo nhiệt như những năm trước, Thanh Hàn quốc sư một đêm đầu bạc trắng, truyền khắp thiên hạ, về phần nguyên nhân lại có rất nhiều, có người nói, vì lúc Thanh Hàn quốc sư luyện công bị tẩu hỏa nhập ma nên tóc trắng, cũng có người nói là bởi vì buồn chuyện phách Nguyệt, còn có người ta nói, Thanh Hàn quốc sư vốn là thần tiên hạ phàm, bạch y tóc trắng mới đúng là bề ngoài thật sự của hắn.

Mà nữ nhân Vân phủ – Vân Thiển Y lần nữa gả vào phủ tướng quân, mà không phải là thân phận chánh thê, phủ tướng quân rước dâu kém xa lại lần đầu tiên, một chuyện lớn như vậy mà phủ tướng quân lại làm xề xòa, thậm chí ngay cả đỉnh kiệu hoa cũng không có, liền trực tiếp dùng kiệu bình thường đem Vân Thiển Y gả vào phủ tướng quân.

Mà khiến người ta cảm thấy không ngờ là trước đó vài ngày về thân phận chủ nhân phách nguyệt của Vân Thiển Y, thì ra chỉ là lời đồn nhảm, ngắn ngủn mấy ngày, Vân Thiển Y từ phu nhân tương lai của quốc sư cao cao tại thượng, biến thành một tiểu thiếp không danh không phận trong phủ tướng quân, không khỏi làm người kinh hãi rớt cằm. E rằng cả đời này, Vân Thiển Y không thể ngẩng đầu lên.

Mà cửa chính Vân phủ đóng chặt, Vân Hồng ở nhà không ra.

Vân Thiển Y bị bố trí trong viện, vốn là chỗ cho thị thiếp của Lê Hân ở, vì lần trước Hồng Nhưng phu nhân bị đuổi ra khỏi phủ, nơi này vẫn trống không, cho tới bây giờ, Vân Thiển Y vào ở.

Một cái sân trống rỗng, cỏ dại, hoa tàn, hồ không nước, một khung cảnh tiêu điều. .

Lần trước Mai Nhi bị đánh, thiếu chút nữa mất mạng, Tri Hạ vừa chăm sóc nàng, lại vừa chăm sóc cho Vân Thiển Y, vội vàng kinh khủng. Nơi này, giống như một cái vườn hoang, nàng biết, có lẽ cả đời tiểu thư phải sống ở chỗ này.

Hoàng thượng hạ chỉ, không có giá y (đồ cưới), không bái đường, không có tân phòng, không có nến mừng, thậm chí không có rượu giao bôi, lần này, tướng quân, sợ là hận tiểu thư thấu xương, tiểu thư đã dùng hết tất cả mưu kế, thậm chí hại chết Tam tiểu thư, nhưng lòng của quốc sư thủy chung không có tiểu thư, tiểu thư cũng không lấy được cái gì, ngẫm lại, tiểu thư vốn có thể trở thành nữ tử tướng quân thích nhất, hạnh phúc vốn là nắm trong tay, nhưng bây giờ ngay cả một tiểu thiếp cũng không bằng.

Đây là báo ứng.

Vân Thiển Y đứng cửa viện, ngẩn người nhìn ngoài cửa, trong tay cầm chiếc trâm bị quốc sư ném méo mó, lúc này, nàng không phải là nữ tử tuyệt sắc mỹ lệ kia, những chuyện xảy ra khiến thời gian nghĩ lại của nàng cũng không có, chẳng qua là cảm thấy mình như đứng trong bóng đêm, không thấy ánh sáng, bây giờ nàng đang đứng trên địa bàn của phủ tướng quân, không người nào có thể nhờ cậy, không chỗ nương tựa.

Ngay cả nam tử trước kia si tình không dứt, lời nói nhẹ nhàng trìu mến, vẫn một mực giúp đỡ nàng, yêu nàng, giờ cũng không muốn gặp lại nàng. Chẳng lẽ cả đời nàng phải sống cuộc sống thế này sao? Giống như con chim vàng bị giam trong lồng, nàng căn bản là không phải là chim, bây giờ nàng là kẻ tội phạm, chẳng qua là cái phòng giam này lớn hơn một ít, ăn mặc tốt hơn một chút mà thôi.

Không, nàng không muốn, cũng không thể, nàng là thê tử tương lai của quốc sư, nàng là Vân Thiển Y, tất cả mọi chuyện không thể xảy ra ở trên người nàng. Nếu quả thật nàng phải sống như vậy, không bằng nàng chết đi còn hơn.

Đột nhiên, nàng đứng thẳng thân thể, giống như nổi điên, chạy ra phía ngoài.

"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm gì vậy?" Tri Hạ quát to một tiếng, vội vàng thả mấy vật trong tay, đuổi theo, đây là phủ tướng quân, không phải là Vân phủ, hoàn cảnh của họ, người sáng suốt đều nhìn được, là tướng quân cố ý coi thường họ, cố ý đem lấy các nàng giam ở đây.

Vân Thiển Y mới vừa chạy ra khỏi cửa, liền bị mấy thị vệ đứng ở cửa ngăn cản.

"Các ngươi làm gì vậy? Ta muốn ra ngoài, ta không muốn sống ở đây." Nàng gầm gừ có chút cuồng loạn.

"Tướng quân có lệnh, phu nhân không được ra viện nửa bước." Khuôn mặt thị vệ không chút thay đổi, trả lời. Giọng nói cứng rắn, không có nửa điểm cung kính.  

Chương 275

  "Phu nhân, phu nhân, các ngươi nếu coi ta là phu nhân, còn dám cản ta sao? Ta muốn gặp tướng quân." Nàng cố gắng đè tức giận, trâm gài tóc trong tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, một hồi đau đớn làm cho người ta nhanh chóng tỉnh táo lại.

Thị vệ trả lời, không tình cảm, không cung kính, "Đây là lệnh của tướng quân, xin phu nhân đừng làm khó thuộc hạ." Hắn vươn tay, ý bảo Vân Thiển Y đi vào viện lại.

"Các ngươi. . . . . ." Vân Thiển Y chỉ vào bọn họ, tức giận muốn tiến lên cho mỗi tên một cái bạt tai.

"Các ngươi làm gì ở đây?" Đột nhiên, có một giọng nam xuất hiện. Khiến mọi người dừng lại động tác, toàn bộ nhìn về phía sau.

"Hạ đại nhân." Thị vệ chắp tay, cung kính đáp."Vân phu nhân muốn ra khỏi viện, thuộc hạ đang ngăn cản."

Thì ra là vậy, Hạ Chi vòng đôi tay ôm lấy ngực, đứng không động, mắt lạnh nhìn Vân Thiển Y, bây giờ ả nào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, cô gái kia so ả còn tốt gấp trăm gấp ngàn lần, nhưng nghĩ tới đây, ánh mắt hắn có chút trầm xuống. Cô gái kia, cuộc đời này, không thể gặp lại được. Nàng ấy đã hương tiêu ngọc vẫn (chết), thật đáng thương.

"Phu nhân, mời trở đi." Hắn nhẹ nhàng gật đầu với thị vệ một cái, đi lên trước, lạnh nhạt nói.

Vân Thiển Y nhìn nam tử đứng trước mặt, rõ ràng và ăn mặc khác thị vệ, nhìn thái độ của người khác, cũng biết người này có chút địa vị ở phủ tướng quân.

"Ngươi là ai?" Nàng híp mắt hỏi.

"Hạ Chi, phó tướng quân." Hắn trả lời ngắn gọn.

"Vậy thì ngươi dẫn ta đi gặp tướng quân. Ta muốn gặp hắn." Vân Thiển Y cắn răng nói ra. Nàng không tin, hắn dám không đặt nàng ở trong mắt. Chẳng qua là một tên phó tướng nho nhỏ mà thôi, lấy cảm tình của Lê Hân đối với nàng, tại sao phải sợ hắn không gặp nàng chứ? Nhưng mà nàng lại quên một chuyện, nếu như bây giờ Lê Hân còn thương nàng thì nàng vì sao ở nơi này.

"Xin lỗi, phu nhân, tất cả đều do tướng quân ra lệnh, thuộc hạ chỉ có thể phục tùng, phu nhân, mời về." Giọng điệu rắn cỏi, căn bản không đặt nàng vào trong mắt.

Nữ nhân này, mới bắt đầu hắn đã không thích, hiện tại càng thêm chán ghét. Quá ích kỷ, quá dối trá. Chính là ả hại chết Vân Tâm Nhược, hơn nữa còn là mượn tay tướng quân, ả cũng hại quốc sư, càng hại tướng quân. Tất cả lỗi là của ả, thế mà ả vẫn còn lê giọng ở đây. Hắn thật muốn một chưởng kết liễu ả.

Vân Thiển Y thấy rõ ràng sự chán ghét trong mắt hắn, nội tâm bi phẫn, khiến nàng cắn răng, khi nào thì nàng chịu đựng được ánh mắt như thế, giống như nàng là thứ đồ dơ bẩn vậy.

"Bản phu nhân không phải là phạm nhân, các ngươi không có quyền giam giữ ta. Bảo Lê Hân tới gặp ta." Nàng kêu to, không để ý lễ nghi, không để ý hình tượng nhiều năm dựng nên.

"Phạm nhân, đây cũng là do tự bản thân mình tìm lấy." Hạ Chi nhẹ nói, trong mắt đột nhiên thoáng hiện một tia bi thương, sau đó chìm vào đáy mắt, hắn nhìn Vân Thiển Y, ánh mắt như một dao nhọn, hận không để đam vào trái tim ả.

"Phu nhân, cũng đừng quên Vân Tâm Nhược chết thế nào." Từng chữ từng câu theo kẽ răng cắn ra. Mang theo bi thương. Cũng mang theo hận ý. Cô gái đáng thương ấy, cứ như vậy mà chết đi. Còn do tướng quân tự tay giết chết. Tướng quân, hắn không cách nào hận được, cũng không thể hận, nhưng đối với nữ nhân này, hắn hận không thể một chưởng đánh chết ả.

"Không phải....không phải ta. . . . . ." Vân Thiển Y nghe được cái tên Vân Tâm Nhược, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh cả người Vân Tâm Nhược toàn máu ở vách đá, mấy ngày nay nàng chỉ khép mắt là thấy cảnh này cô gái người đày máu tìm nàng đòi mạng, tìm nàng để báo thù, sợ hãi cực độ khiến thân thể nàng run rẩy, lời nói đứt quãng:

"Nàng không phải do ta giết, không phải ta, là Lê Hân, là hắn tự tay giết nàng."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro