Chương 286 - 290

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 286

  "Thanh Hàn quốc sư, xin hỏi ý của Ngô Hoàng trong thư, quốc sư rõ không?" Viêm Huyên thấy hắn đọcn xong, vội vàng hỏi lên, mà Minh Phong lắc đầu một cái. Tên Viêm Huyên này, lại không nghe lời hắn nói, quốc sư nhà hắn muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, hắn không muốn nói, mà còn buộc hắn, đừng trách hắn trở mặt, trước kia hắn chính là như thế, huống chi là hiện tại, hiện tại toàn thân dính ma tính, quốc sư so với bất luận kẻ nào cũng vô tình hơn, sư đệ làm như vậy, chỉ làm chuyện càng ngày càng loạn thêm thôi.

"Quốc sư, vì dân chúng hai nước, xin quốc sư sớm định đoạt." Viêm Huyên thấy hắn không nói, lặp lại lần nữa, bỏ quan ánh mắt của sư huynh, thật ra thì hắn còn tưởng rằng mắt sư huynh bị tật, hiện tại, thứ hắn quan tâm dĩ nhiên không phải là con mắt sư huynh nhà hắn, mà là dân chúng Nhan quốc, thiên hạ đều biết Thanh Hàn quốc sư có tấm lòng từ bi, lần này Thư Tuấn tạo phản, rõ ràng là muốn khơi ngòi chiến tranh giữa hai nước, quốc sư có thể dự đoán được tương lai làm sao không biết chứ.

Cho nên, hắn tin, lần này hoàng thượng có thể đem chuyện này giải quyết, Nhan quốc sẽ thái bình. Chẳng qua là hắn nghĩ quá mức đơn giản.

Nửa ngày, hắn không nghe được tiếng Tiêu Thanh Hàn trả lời, muốn thúc giục lần nữa, chân lại truyền đến một hồi đau đớn, sư huynh đáng chết, tại sao đạp hắn, đau chết mất.

Hắn chịu đựng sự tê buốt ở bàn chân thượng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Thanh Hàn, sao quốc sư có dáng vẻ này, chẳng lẽ, lời hắn mới vừa nói, quốc sư không nghe rõ sao?

Mà khi hắn sắp phát điên không nhịn được thì Tiêu Thanh Hàn lên tiếng.

"Vậy thì sao?" Tiêu Thanh Hàn không nhìn bọn họ, lạnh lùng trả lời, chẳng qua là nhìn lá thư bị mở, "Minh Phong, dẫn hắn ra ngoài." Giọng nói hoàn toàn không có tức giận, dò không ra buồn vui, đứng lên, tà áo tựa như sen nở rộ, mát lạnh như nước. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Viêm Huyên, chậm rãi đi vào trong nội thất, ngồi xuống, hắn cầm lên một bộ y phục trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve. Nhìn bóng lưng nam tử vẫn tuyệt sắc, lúc này, dưới ánh nến, thân thể nam tử lại có một loại đau thương chậm rãi lan tràn.

"Thanh Hàn, quốc sư. . . . . ." Viêm Huyên không có nghĩ đến phải nhận đáp án như thế. Hiển nhiên bị sự từ chối gây kinh hãi, ngay cả sự đau đớn trên chân cũng không cảm giác được.

Hắn cho rằng Thanh Hàn quốc sư sẽ đồng ý, hoàng thượng cũng cho là như vậy. Dù sao trận đánh nhau này, có thể nói là máu chảy thành sông. Hai bên tướng sĩ đều chết hay bị thương vô số. Nhưng, quốc sư lại cự tuyệt, quốc sư dĩ nhiên cự tuyệt, cự tuyệt dứt khoát, cự tuyệt hoàn toàn, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không. Đây mới thật sự là Thanh Hàn quốc sư sao?

Hắn nhìn về phía Minh Phong, Minh Phong lại lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng nói gì nữa? Sau đó đi đến bên cạnh hắn, lôi kéo hắn ra ngoài cửa.

"Sư huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vừa đến miệng cửa, Viêm Huyên thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi, "Vừa rồi sao ngươi không để ta nói tiếp, chuyện này rất quan trọng, quốc sư nhất định phải đồng ý mới được, nếu không, dân chúng Nhan quốc sẽ gặp cảnh nhà tan cửa nát. Không được, ta phải nói với quốc sư, nhất định phải nói."

Hắn càng nói càng kích động, đem quạt trong tay nắm thật chặt. Xoay người muốn đi vào trướng. Lại bị lời Minh Phong nói, làm ngừng bước, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.  

Chương 287

  "Viêm Huyên. . . . . ." Minh Phong nặng nề thở dài. Trả lời, "Vô dụng, tất cả đều vô dụng. . . . . ."

"Tại sao?" Viêm Huyên chưa từ bỏ ý định hỏi. Hắn thật không hiểu, tại sao sư huynh của hắn muốn ngăn cản hắn như thế.

"Bởi vì. . . . . ." Minh Phong nhìn về phía cửa, nơi đó, ánh nến vẫn mang theo vệt sáng ấm áp. Hắn nhắm mắt lại, mở miệng.

"Bây giờ Quốc sư đã là khắc tinh, trăm năm khắc tinh."

"Ngươi nói cái gì? Trăm năm khắc tinh." Cây quạt trong tay Viêm Huyên rơi trên mặt đất, trình độ kinh ngạc không thua gì khi thấy cảnh mặt trời mọc đằng tây. Trăm năm khắc tinh, giáng thế nhân gian, ma kiếp quy tụ, máu chảy thành sông.

Đây là trăm năm khắc tinh mà sư phụ nói sao?

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sao quốc sư lại là trăm năm khắc tinh?" Viêm Huyên lôi kéo tay áo Minh Phong, khẩn trương hỏi, đây không phải chuyện đùa, mấy ngày gần đây, sư phụ từng truyền lại mười sáu chữ kia, chẳng lẽ là thật. Thanh Hàn quốc sư, thật sẽ làm thiên hạ này máu chảy thành sông sao?

"Đúng vậy." Minh Phong nặng nề gật đầu."Lúc đầu ta cũng không tin, nhưng từ ngày đó trở đi, ma khí liền càng ngày càng nặng, người hắn cũng càng ngày càng mất đi bản chất, bây giờ, hắn vẫn còn thiện lương như trước, đó là bởi vì trong tim của hắn còn có một chút chống cự với ma tính, nếu như có một ngày, hắn hoàn toàn thành ma, như vậy thế gian này sẽ máu chảy thành sông hay không, không ai có thể biết được." Hắn than thở, vì người dân, cũng vì quốc sư.

"Nhưng sao hắn lại biến thành thành ma, còn mái tóc của hắn nữa?" Viêm Huyên đặt ra vô số câu hỏi mà mình không hiểu, khắc tinh kia sao lại có quan hệ với quốc sư Thiên Trạch. Không đúng không đúng, hắn nhớ lại thân thế của Tiêu Thanh Hàn, câu 'Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế.'

."

Bọn họ từng cho rằng khắc tinh là người khác, lại chưa từng nghĩ đến là Tiêu Thanh Hàn. Như vậy, hắn thành ma, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân kia.

"Có phải liên quan đến phách nguyệt hay không?" Hắn hỏi.

"Có lẽ là như vậy." Minh Phong nhìn về phía bầu trời, sau đó đem mọi chuyện kẻ cho Viêm Huyên nghe. Đối với sư đệ, hắn không cần giấu giếm bất cứ chuyện gì.

Tân hoàng đế Nhan quốc lúc này ngồi trong ngự thư phòng, ánh nến sáng ngời không ngừng vọt lên, mà ánh mắt hắn thỉnh thoảng quét về phía cửa, chờ người kia đi vào.

Chẳng qua là, chờ nữa chờ mãi, người nọ thủy chung chưa từng đi vào, hắn đem đôi tay giao nhau, đặt ở trên đùi, nhắm mắt lại, nhìn như bình tĩnh, thật ra thì nội tâm lại cực kỳ loạn. Cũng đã một ngày, lúc này, hắn cũng nên trở lại.

Tự nhiên, một hồi tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, nam tử mở mắt, đáy mắt thoáng qua một tia ánh sáng nhạt. Rốt cuộc trở lại.

Viêm Huyên trầm mặt đi tới, mi tâm vặn chặt, quạt trong tay cũng đóng lại, chưa mở, trường bào màu xanh nhạt dán chặt trên người hắn, mang theo mấy phần bụi đất.

"Viêm Huyên, chuyện sao rồi? Có biến ư?" Trong lòng nam tử đột nhiên giật mình, nhìn khuôn mặt Viêm Huyên âm u, lông mày nhíu chặt, hắn có loại dự cảm xấu.

Viêm Huyên đi vào, đem cây quạt đặt lên bàn, mân môi, tiếng thở dài nặng nề truyền ra.

"Hoàng thượng, lần này phiền toái rồi!"  

Chương 288

  "Chuyện gì xảy ra?" Nam tử đứng lên, hai tay chống ở trên bàn.

"Hoàng thượng, còn nhớ Viêm Huyên từng nói chuyện trăm năm khắc tinh không?" Viêm Huyên nhìn chằm chằm mặt hắn, giọng nói hết sức nghiêm chỉnh, trước nay chưa từng có vẻ nghiêm túc như thế.

"Trăm năm khắc tinh?" Nam tử nhăn mày lại, trả lời, "Ngươi nói chính là khắc tinh trong truyền thuyết có thể thay đổi toàn bộ thiên hạ ."

"Đúng." Viêm Huyên gật đầu.

"Hắn liên quan gì đến chuyện ngươi đi tìm Tiêu Thanh Hàn?" Nam tử lại hỏi. Không hiểu quan hệ giữa hai người.

Viêm Huyên hít một hơi thật sâu, không trả lời vấn đề của hắn, chẳng qua là hỏi chuyện khác."Hoàng thượng nhất định biết về thân thế của Tiêu Thanh Hàn nhỉ?"

Hoàng đế gật đầu, trả lời."Thiên hạ ai chẳng biết lời tiên đoán về Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch: Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế.."

Nói xong, nam tử đảo mắt nhìn về phía Viêm Huyên. Đáy mắt thâm trầm "Ngươi nói, khắc tinh kia chính là trăm năm khắc tinh sao?"

"Đúng vậy." Viêm Huyên xoay người, quạt nhẹ lay động, sau đó thần sắc nặng nề mà nói ra những chuyện kia.

"Hoàng thượng, mọi người đều biết sư huynh của ta Minh Phong luôn theo cạnh Tiêu Thanh Hàn, đã năm năm, ai cũng cho rằng hắn là ưa thích rừng trúc xanh ở phủ quốc sư, rượu trúc kia, lại quên một chuyện quan trọng nhất, hồng cùng Tu La hắn, y độc song tuyệt, võ công tuyệt thế, sao lại cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh người kia như thế, hơn nữa, đã theo năm năm rồi."

"Ừ, đúng là có chút kỳ quái." Nam tử cũng gật đầu tỏ vẻ hoài nghi, quả thật, thường nghe người khác nhắc tới người này, cũng phát giác người này đi theo bên cạnh Tiêu Thanh Hàn tuyệt đối không đơn giản như vậy.

"Đúng." sắc mặt Viêm Huyên có chút bất đắc dĩ "Sư huynh làm sao sẽ vì chuyện này mà nguyện ý ở một chỗ, từ trước đến giờ hắn yêu thích tự do, hắn làm như vậy, bởi vì, những thứ này đều do sư phụ ta yêu cầu."

"Sư phụ ngươi, Thiên Tuyệt tiên nhân." Nam tử híp lại cặp mắt, không khỏi lên tiếng kinh hô.

Thiên Tuyệt tiên nhân, Tiên Phong Đạo Cốt trong truyền thuyết, bất kể võ công hay y độc đều tuyệt diệu, hắn có hai đệ tử, một chính là Hồng Y Tu La – truyền thuyết trong chốn giang hồ, mặc một thân đỏ thẫm, quyến rũ khuynh thành, tà khí khó dò. Y thuật cùng độc thuật được ông truyền lại. Năm năm trước, trong chốn giang hồ đối với hắn là vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, kinh ngạc là hắn có đôi tay biến người sắp chết thành người sống, sợ là đôi tay kia, cứu người vô hình, giết người cũng vô dáng. Nhưng không biết nguyên nhân gì. Trong một đêm, hắn đột nhiên dấn thân vào phủ quốc sư, năm năm, chưa bao giờ rời đi. Mà một người khác đồ đệ của Thiên Tuyệt tiên nhân, chính là Xuất Vân công tử, phong lưu tuấn nhã, diện mạo tuyệt luân, hắn sở hữu võ học của ông, một thân võ công đẹp như tranh. Mà Xuất Vân công tử, lúc này đang đứng ở trước mặt Viêm Huyên hắn.

Viêm Huyên tiếp tục nói: "Năm đó, sư phụ ta đã tính, thiên hạ sẽ có một kiếp tai ương, ba phần thiên hạ, máu chảy thành sông. Mà ma khí lại có liên quan đến quốc sư Thiên Trạch, Tiêu Thanh Hàn. Nhưng dù sao sư phụ không phải là thần, vả lại tướng mạng của Tiêu Thanh Hàn căn bản không người nào đoán được, sợ rằng có liên quan đến linh khí hắn có. Cho nên ra lệnh cho sư huynh của ta – Minh Phong đi theo, để tìm được khắc tinh trong dự ngôn. Có thể ngăn cản thì ngăn cản. Sư phụ nói, khắc tinh giáng thế, ma khí ẩn sinh. Chỉ cần tâm hắn không chết, người có tâm, tất nhiên sẽ không thành ma."

"Quả nhiên, vô luận ông xem xét thế nào, phòng thế nào, khắc tinh vẫn xuất hiện, nhưng mà. . . . . ."

Viêm Huyên ngừng một chút, cười khổ "Không nghĩ tới, trăm năm khắc tinh chúng ta ngày tìm đêm tìm, dĩ nhiên cũng là hắn."  

Chương 289

  Tân hoàng vừa nghe, ngón tay đặt lên bàn trực tiếp lạnh như băng, tim của hắn trầm xuống, dù sao cũng không ngờ đến đáp án này. Còn nữa..., trăm năm khắc tinh kia đến tột cùng là người nào, hơn nữa, nghe giọng điệu của Viêm Huyên, bọn hắn biết nhau.

"Là ai?" Tân hoàng hỏi. Lông mày càng nhíu chặt.

"Tiêu Thanh Hàn." hai mắt Viêm Huyên nhắm lại, than thở, sau đó trả lời.

"Là hắn???" Trong mắt nam tử đột nhiên trợn to, đáy mắt có thể thấy được một chút kinh sợ "Sao lại là hắn? Như vậy, lần này ngươi đi. . . . . ." Hắn hi vọng hỏi Viêm Huyên, hi vọng kết quả không tồi tệ như vậy.

Viêm Huyên nhìn hắn nửa ngày, mới từ từ lắc đầu "Hoàng thượng, vô dụng thôi, Tiêu Thanh Hàn căn bản sẽ không giúp chúng ta, hắn sẽ trực tiếp tấn công mười vạn tinh binh của Thư Tuấn, cuộc chiến tranh này không người nào có thể ngăn cản."

Hoàng đế vừa nghe, nhắm mắt, quả thật, không cách nào ngăn cản sao?

"Nhưng Tiêu Thanh Hàn vì sao lại thành ma?" sắc mặt Hoàng đế trầm thấp, không thấy hốt hoảng, quả thật là có khí thế của hoàng đế, cho dù núi thái sơn sụp đổ sắc mặt cũng không đổi.

"Bởi vì một nữ nhân." Viêm Huyên đem cây quạt trong tay xoay một vòng. Lạnh giọng trả lời.

"Nữ nhân, chủ nhân phách Nguyệt ư?" Hoàng đế hỏi.

"Hoàn toàn ngược lại." Viêm Huyên lắc đầu. Sau đó đem thông tin mà hắn biết được nói lại.

"Ngươi nói lại nữ nhân kia tên gì?" Nam tử ngồi lên, tay ôm lấy trán, không rõ ràng lắm, sao tim mình đột nhiên trống rỗng?

"Vân Tâm Nhược." Viêm Huyên mở miệng.

"Vân Tâm Nhược. . . . . ." Nam tử trên trán gân xanh hơi nổi lên, trong đầu đau đớn liên tục, tại sao, cái tên này rất quen thuộc, hình như hắn đã nghe qua ở đâu đó.

"Hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?" Viêm Huyên nhìn sắc mặt nam tử đột nhiên thay đổi xanh trắng, lo lắng hỏi.

Nam tử khoát khoát tay, ý bảo mình không có việc gì. Hắn ngồi dậy, đau đớn trên đầu từ từ giảm bớt, "Ta không sao, ngươi yên tâm, bệnh cũ mà thôi."

Mặc dù Viêm Huyên vẫn không yên lòng, trong lòng quyết định, chờ chiến tranh dừng lại, phải để sư huynh xêm bệnh cho hoàng thượng mới được.

Nam tử nhìn về phía tấm bản đồ trên mặt tường, chuyện biên giới càng ngày càng khó giải quyết, hiện tại phải làm thế nào mới phải.

"Hoàng thượng, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Viêm Huyên hỏi.

"Yên lặng theo dõi biến hóa." Nam tử lạnh giọng trả lời. Vốn muốn nhờ binh lực của Thiên Trạch, trong ứng ngoài hợp, trực tiếp bắt được thái tử Thư Tuấn, dùng chiêu bắt giặc phải bắt vua trước, rắn không đầu, tự nhiên sẽ chết, như thế, đại quân cũng tránh khỏi đại chiến, dù sao hai quân đối chọi, cảnh chảy máu thương vong khó tránh khỏi...

Nhưng hắn lại không nghĩ qua, biến cố phức tạp không ngờ, nếu như, Tiêu Thanh Hàn thật sự là trăm năm khắc tinh, như vậy, có lẽ quốc sư kia đang chờ, thứ gã muốn chính là hai quân đại chiến, muốn đại loạn, muốn cảnh máu chảy thành sông.

Nhưng tất cả chuyện trước mắt đều do bọn hắn suy đoán mà thôi, rốt cuộc Tiêu Thanh Hàn muốn làm cái gì, sợ là thiên hạ này không người nào có thể đoán ra, cho dù đoán ra được, e rằng cũng không người nào có thể ngăn cản.

Tất cả chỉ có thể chờ.  

Chương 290

  Biên quan, Thư Tuấn ngồi bên trong trướng, cầm thư, cắn răng cười lạnh.

"Báo. . . . . ." một quân sĩ đến gần, quỳ xuống đất.

"Nói." Thư Tuấn để quyển sách trên tay xuống, nhướng mày.

"Bẩm báo thái tử, tám vạn đại quân Thiên Trạch đã đến biên cảnh, cách quân ta mười dặm."

"Được lắm, rốt cuộc đã tới." khóe miệng Thư Tuấn khẽ cười, trong mắt một mảnh âm tàn, tới, sắp tới rồi. Tiêu Thanh Hàn...nhị hoàng tử... Hắn không có được, người khác đừng mơ có được. Cho dù là phá hủy nó. Hắn cũng sẽ không đem vật của hắn chắp tay tặng cho người khác.

"Hoàng huynh." Một thanh âm khàn khàn truyền tiến tới, khiến thân thể binh sĩ quỳ trên đất run rẩy, thật là giọng nói khó nghe, mặc dù không là lần đầu tiên nghe, nhưng là mỗi lần giống như có một cơn gió lạnh thổi vào người hắn. Khiến hắn không khỏi sợ hãi. Còn gương mặt đó....Nhìn một lần, chỉ sợ hắn phải sống trong ác mộng cả đời.

Binh lính hành lễ, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, sau khi đứng dậy, vội vàng đi ra doanh trướng, mới vừa đi ra, liền lướt qua một nữ tử. Thân thể không tự chủ được run lên.

Thư Dao công chúa, thật là đáng sợ.

"Thư Dao, ngươi đã đến rồi." tầm mắt Thư Tuấn rơi vào trên sách, không nhìn nàng.

Trên mặt Thư Dao vẫn mang khăn che mặt như cũ, ánh mắt lại không long lanh giống ngày trước, sắc mặt của nàng bây giờ giống người mắc bệnh lâu năm, mắt cũng vàng chóe xấu xí, mà khuôn mặt ẩn sau làn vải, da nhăn nheo như bà lão, màu da vàng, đôi môi khô khốc, còn có lông mày thưa thớt, ngay cả giọng nói thanh thanh như vàng anh giờ cũng khó nghe đến cực điểm.

"Hoàng huynh, bọn họ sắp đến phải không?" Giọng nói chói tai, ngay cả Thư Tuấn nghe cũng hơi nhíu lông mày.

"Ừ." Hắn ngẩng mặt lên, liếc nhìn Thư Dao một cái, tầm mắt lại trở về trang sách. Trả lời đơn giản. Khiến lòng của Thư Dao chợt co lại. Nước mắt cũng sắp chảy xuống, nàng cắn môi, vuốt mặt của mình, hận không thể đem cả da mặt kéo ra, ngay cả hoàng huynh trước kia luôn thương yêu nhất nàng cũng bắt đầu ghét bỏ nàng.

Nàng biến dạng rồi, cái gì cũng mất.

Nàng muốn báo thù, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, là bọn họ hại nàng thành bộ dạng này, bức mình đến bộ dạng ghê tởm này.

"Hoàng huynh, bắt sống Tiêu Thanh Hàn cùng Minh Phong, sao đó đem bọn họ cho thần muội được không?" Nàng nắm chặt tay, cắn răng, hận không thể uống máu, ăn thịt của bọn hắn, bọn họ phá hủy mặt của nàng, phá hủy người của nàng, phá hủy tất cả.

Mặt của nàng thay đổi ngay cả nàng cũng cảm giác ghê tởm, huống chi là người khác. Tiêu Thanh Hàn, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ. Nàng nhất định khiến bọn họ sống không bằng chết, hối hận vì đã sống trên thế gian này.

Mặt của nàng vặn vẹo tới đáng sợ, may là có khăn che mặt, nếu không, để người khác nhìn thấy, sợ không bị hù chết, cũng sẽ bị dọa ngất mất.

Thư Tuấn nghe được cái tên Tiêu Thanh Hàn, đem sách ném mạnh lên bàn, trang sách lìa nhau, bay tán loạn.

"Tiêu Thanh Hàn." Hắn thiếu chút nữa cắn nát hàm răng, khóe miệng có mùi máu tươi nồng đậm đánh tới. Hắn liếm môi mình một chút "Tiêu Thanh Hàn để cho bản thái tử, Thư Dao." Hắn nhìn về phía Thư Dao, ánh mắt như ác ma cuốn lấy nàng. Tiêu Thanh Hàn nợ hắn, hắn sẽ tự mình đòi lại. Không đem gã chặt làm trăm mảnh, lấy xương cho chó gặm, thì khó có thể giải mối hận trong lòng hắn.

Thư Dao cắn môi, không thể không thỏa hiệp, "Như vậy tên nam tử mặc áo hồng kia để ta."

"Tùy ngươi." Thư Tuấn nghiêng đầu, trong không khí truyền đến hơi thở cực kỳ đè nén.

Chỉ vì hận ý của hai người kia....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro