Chương 296 - 300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 296

  Mà Thư Tuấn ngồi trên ngựa cười khẽ, quả thế, gần đây Thiên Trạch đã xảy ra chuyện, chuyện vợ cũ của Lê Hân bị rơi xuống vực khiến gã ý chí sa sút, bệnh lâu không khỏi, mặc dù lúc này bị hoàng đế Thiên Trạch che dấu, nhưng không có lửa làm sao có khói, hôm nay vừa nhìn, quả thật như thế. Hôm nay, bản thái tử sẽ khiến Huyền Vũ tướng quân của các người chết tại đây.

Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt mang theo hận ý của gã, con ngươi lạnh lùng như băng tuyết vạn năm, Thư Tuấn không tự chủ mà né tránh, ánh mắt thật lạnh lại mang theo sát khí nặng nề.

Hắn nắm chặt quả đấm, tay ngoắt phía sau.

"Tướng quân, cẩn thận. . . . . ." ánh mắt của Hạ Chi chợt lóe, lớn tiếng kêu lên. Bọn họ thật hèn hạ, dám đánh lén.

Lê Hân vừa nghe, xoay người lại, nhưng vẫn quá muộn, một mũi tên bay về phía hắn, khiến hắn không thể phản ứng kịp, 'A' hắn rên một tiếng, ngực truyền đến một hồi đau đớn, mũi tên thẳng tắp đâm vào ngực trái.

Trước mặt bỗng tối sầm, hắn tại lập tức ngã xuống, ngựa hí lên một tràng, chạy vòng quanh bên thân hắn.

Thật sự là rất đau, ngực truyền tới đau đớn không ngừng, cuốn lấy linh hồn của hắn, sâu trong ý thức, đau vào cốt tủy, Vân Tâm Nhược, ngươi cũng đau như thế phải không? Ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn, trên khôi giáp màu bạc không ngừng chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ tất cả.

Trước mắt hắn là khoảng không gian đen kịt, vươn tay, muốn nắm chắc thứ gì đó, cuối cùng, tay hắn chán nản rơi xuống đất, mắt chậm rãi nhắm lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, lẩn vào trong tóc, biến mất.

"Tướng quân. . . . . ." Minh Phong vung tay, một ám tiễn trực tiếp đâm vào mặt Thiếu tướng bên quân địch, chỉ nghe được tiếng hắn hét lên, che mặt, rơi xuống ngựa, giữa hai tay, máu đen không ngừng chảy ra, dính đầy cả tay. Hồng Tu Lam toàn thân mang độc, ám tiễn kia cũng như vậy, người này, căn bản là không cứu được, so về phần ác độc, Minh Phong hắn cũng không kém ai.

Hạ Chi phi thân xuống, đến bên cạnh Lê Hân, vội vàng đỡ hắn dậy "Tướng quân, tướng quân, ngươi sao rồi?" Mà Lê Hân vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, Hạ Chi vội vàng ôm lấy hắn, xoay người dùng khinh công bay tới chỗ Minh Phong.

"Minh Phong công tử, xin cứu tướng quân nhà ta." Hạ chi tái mặt, Lê Hân càng ngày càng yếu ớt.

Minh Phong lập tức xuống ngựa, dò xét hơi thở của hắn, trầm mặt, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, cho hắn ăn. Sau đó phân phó Hạ Chi, "Tạm thời không có chuyện gì, trước đem hắn về quân doanh, trên người ta không mang nhiều thuốc lắm."

Hạ Chi nghe xong, lập tức đứng dậy, ngồi lên ngựa, rời khỏi.

"Quốc sư." Minh Phong nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, chờ đợi chỉ thị của hắn. Dù sao bây giờ hai quân đang giao chiến, chủ tướng bị trọng thương. Đối với Thiên Trạch mà nói, đây gọi là rắn không đầu.

"Ha ha. . . . . ." Thư Tuấn cuồng tiếu, đùa cợt "Tiêu Thanh Hàn, xem ngươi phải làm gì, không có Lê Hân, xem Thiên Trạch các ngươi chiến đấu thế nào?"

Tròng mắt Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn về phía Thư Tuấn, cặp mắt khép hờ nâng.

Hắn vung tay lên, "Lui binh." Ra lệnh một tiếng, quân đội chỉnh tề, toàn bộ lui về phía sau.  

Chương 297

  "Tiêu Thanh Hàn, ngày mai chúng ta trở lại chiến đấu." Thư Tuấn không ngừng lớn tiếng hét lên, tựa như thắng lợi đã nằm trong tay hắn, có lẽ không chỉ Thư Tuấn có ý đó, e rằng toàn bộ tướng sĩ cũng nghĩ như vậy.

Thiên Trạch đánh một trận, Huyền Vũ tướng quân Lê Hân trọng thương, Thư Tuấn đại quân tinh thần dâng cao.

Tiêu Thanh Hàn lùi vào quân đội, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thư Tuấn, khóe miệng nhẹ nâng, trong mắt thoáng qua tia sáng đỏ, khó dò.

Thư Tuấn thấy thế, thân thể hoàn toàn bất động.

Thật ra thì tất cả giờ mới bắt đầu mà thôi.

Trong doanh trướng Tướng quân, một chậu máu lần lượt được bưng ra, Minh Phong cắn răng một cái, rút mũi tên ghim trên lồng ngực hắn, máu phun ra, Minh Phong lập tức lấy ngân châm nhẹ găm mấy cái, máu từ từ dừng lại.

Hạ Chi nhìn vậy, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Khẩn trương luống cuống.

Tướng quân sẽ không có chuyện gì....

Đem tên rút ra, Minh Phong thuận lợi lấy thuốc bôi vào vết thương của hắn, Lê Hân hôn mê khẽ cau mày.

"Minh Phong công tử, tướng quân nhà ta thế nào rồi?" Thấy hắn bôi thuốc xong, Hạ Chi liền vội vàng hỏi. Từ khi Tướng quân cầm binh đến giờ chưa bị vết thương nào nặng thế này.

Minh Phong rửa sạch tay, đứng ở một bên, nhìn nam tử nửa chết nửa sống, ánh mắt xuyên qua hắn, tựa hồ thấy được sự hối hận, một lúc lâu sau mới mở miệng "May là chưa đâm trúng tim, không chết được." Hắn là Hồng Y Tu La, chút vết thương nhỏ này không làm khó được hắn.

Nói xong, xoay người, đi vài bước, lại quay đầu lại, "Nếu như ban đầu ta có thể cứu Tiểu Nhược Nhược, có lẽ nàng cũng sẽ may mắn như thế." Hắn thê lương nói. Hạ Chi cũng cúi đầu không nói, tất nhiên biết trong Tiểu Nhược Nhược là ai.

Song, cô gái kia lại không may mắn.

Hắn cứu Lê Hân không phải vì hắn là Lê Hân, mà bởi vì hắn là Thiên Trạch tướng quân. Lần này là chủ soái lãnh binh, nếu hắn chết, như vậy đối với quốc sư, đối với Thiên Trạch, đối với thiên hạ, sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, cho nên hắn không để cho gã chết, tối thiểu là bây giờ không thể chết.

Mặc dù, hắn thật muốn giết gã, rất muốn, nhưng hắn cũng biết, kết cục sau này sẽ thế nào, mất nhiều hơn được.

Ra ngoài trướng, Minh Phong ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn đưa lưng về phía hắn, đứng ở cửa, một thân bạch y, đứng thẳng ngạo nghễ.

"Hắn thế nào rồi?" Tiêu Thanh Hàn xoay người, đối mặt với Minh Phong.

"Tên đã rút ra, may mắn là không chạm vào tim, bây giờ đã không sao." Minh Phong trả lời, đột nhiên nội tâm buông lỏng một phần, quốc sư vẫn quan tâm đến gã, có thể thấy được ma khí chưa xâm nhập vào tim quốc sư. Có lẽ bọn họ còn có cơ hội.

"Ừ." Tiêu Thanh Hàn đáp nhẹ một tiếng, xoay người.

Minh Phong đôi tay ôm ngực, tựa vào trên cây, lần này, hình như hơi phiền toái, hắn nghiêng đầu nhìn vào bên trong trướng, nam tử kia không có khả năng ra trận rồi, mà quốc sư, hắn nhìn về phía phương hướng Tiêu Thanh Hàn mới vừa rời đi.

Quốc sư không hiểu hành quân, chưa từng đánh giặc, mà hắn cũng chưa đánh bao giờ, hắn chỉ biết dùng độc, độc, đúng rồi, độc, tay Minh Phong nắm chặt lại, hắn muốn chế ra một loại thuốc, muốn đem toàn quân địch độc chết.

Ban đêm, ánh đèn rực rỡ, Hạ Chi ngồi bên giường Lê Hân, không ngừng đưa tay đo nhiệt độ người nọ, chỉ sợ sẽ nóng lên, mà khôi giáp của Lê Hân thì được treo trên tường, dưới ánh nến mập mờ thoáng qua một mảnh láng bóng, nơi ngực có một lỗ thủng, có chút vết máu. .

Mũi tên kia, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn, nếu không phải là cái đó y độc song tuyệt Hồng Y Tu La ở đây, chỉ sợ tướng quân đã đi gặp Diêm Vương rồi.

"Tướng quân, rốt cuộc ngươi sao rồi?" Hạ Chi thở dài, trước kia cũng có nhiều trường hợp như vậy xảy ra, nhưng tướng quân đều tránh dược, mà khi đó, vẻ mặt tướng quân không đúng lắm. Giống như có chuyện gì làm nhiễu loạn trí óc hắn, cho nên, thương thế của hắn, là bởi vì hắn bị phân tâm.

Mà bên trong trướng khác, một nam tử mặc áo hồng ngồi dưới đất, trên đất chất đầy lọ lọ bình bình.

"Cái này không được." Hắn làu bàu, "Cái này, cái này, còn có cái này cũng không được." Hắn đem mấy cái lọ ném đi.

Cũng không được.

Ánh trăng khẽ rơi xuống đất, tẩy sạch tất cả bụi đất, bốn phía một mảnh im lặng, không thể nhận ra ban ngày có gần vạn người đứng tại đây, thậm chí có máu tuôn ra.

Dưới ánh trăng trong sạch, một nam tử đứng thẳng người, ánh sáng rơi vào trên áo, trên tóc hắn, trong ánh trăng mờ ảo, mang theo vài phần trong suốt, ngẫu nhiên có một trận gió đem sợi tóc nhẹ nhàng nâng lên.

Lông mi hắn khẽ run. Gió nâng vạt áo, bay múa, xoay tròn, nâng lên, hạ xuống, như tấm lụa mỏng.

Hắn hơi ngưỡng mặt, gương mặt tuyệt mỹ, thánh khiết..

Ánh trăng sáng tỏ, gió nhè nhẹ thổi, mà đêm, lại yên tĩnh như thế.  

Chương 298

Ngày thứ hai, mặt trời lên dần dần, khí trời đầy nắng, Hạ Chi đấm đấm bả vai ê ẩm, đi ra doanh trướng, cũng may, mặc dù hôm qua tướng quân chưa tỉnh, nhưng không có bị sốt, hơn nữa, vết thương cũng không chảy máu, có lẽ tướng quân đã thoát một kiếp, lấy sức khỏe của tướng quân, tin tưởng rất nhanh là có thể khôi phục.

Mà lúc này, Minh Phong cũng từ doanh trướng khác đi ra, thấy Hạ Chi, gật đầu chào hỏi.

"Minh Phong công tử. . . . . ." Hạ Chi hé miệng, giống như thấy quái vật, Minh Phong ngạc nhiên, sờ sờ mặt của mình, có chút buồn bực, đột nhiên ánh mắt hắn mở thật to, như một cơn gió chạy ra ngoài.

Hạ Chi vẫn không khép miệng lại, trời ơi, hắn mới thấy gì, người kia thật sự là Minh Phong công tử sao?

Cách đó không xa, dọc theo một cái sông nhỏ, mặt nước được ánh sáng chiếu vào lấp lánh như có vô số ngôi sao, một mảnh lá rụng rơi vào trong nước, , một mảnh an tĩnh xinh đẹp, Minh Phong đến gần, mặt nước xanh, hắn cúi đầu, trên mặt nước xuất hiện một khuôn mặt của nam tử, sắc mặt tái xanh, tóc dựng lên, cặp mắt đầy tia máu, quầng mắt tím bầm.

Trời ơi, hình tượng đẹp trai ngời ngời của hắn. Lần này đều hỏng rồi, khó trách tên Hạ Chi kia lại có vẻ mặt như thấy quỷ, bộ dáng bây giờ của hắn thật sự cũng không khác quỷ là mấy. Ngồi xổm người xuống, hắn nâng ống tay áo, đem bàn tay để vào nước, hứng nước rửa mặt sạch sẽ, vuốt vuốt tóc, chỉ tại tối qua cả đêm không ngủ. Nhưng mà nghĩ tới hình ảnh vẻ mặt của Hạ Chi, hắn lại cảm thấy buồn bực không thôi.

"Tuuuuuu. . . . . ." Một hồi kèn thổi lên, Minh Phong giật mình. Đây là tiếng kèn xuất chiến, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ chuẩn bị xuất chiến?

Hắn lập tức phi thân lên, nhanh chóng bay đến doanh trướng. Xuất chiến....quốc sư muốn làm gì?

Chờ hắn chạy về trong doanh thì đại quân đã lên đường được một lát, vì vậy hắn vội vàng đề khí nhảy tới, đá bụng ngựa, ngựa hí dài một tiếng, chạy ra ngoài.

Chiến trường, hai quân đối mặt, trống trận nổi lên bốn phía, gió thổi cuồn cuộn, Thư Tuấn ngồi trên lưng ngựa, gượng mặt lạnh lùng ngạo mạn nhìn về phía đối diện, hắn hếch mày lên, nhìn quân đội Thiên Trạch, nhìn nam tử bạch y như tuyết kia, Tiêu Thanh Hàn a Tiêu Thanh Hàn, ngay cả săn thú ngươi cũng chưa từng tham gia, sao có thể cầm quân đây.

Nếu như ngươi đã quyết định xuất chiến, như vậy, ngươi cũng chuẩn bị nhận lấy cái chết rồi.

Bất chợt, hắn cười khẽ một tiếng, một tay nắm dây cương, một tay cầm kiếm, chỉa về phía Tiêu Thanh Hàn, khóe miệng trào phúng "Tiêu Thanh Hàn, bản thái tử muốn nhìn xem, hôm nay không có Minh Phong ở đây, cuộc chiến này ngươi sẽ đánh thế nào, mau đầu hàng đi, nếu không ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi." Hắn vừa nói vừa cười, cuối cùng cười ha ha, giống như Tiêu Thanh Hàn thật sự đã là một người chết.

Hắn muốn Tiêu Thanh Hàn chết, chỉ cần hắn chết, hoàng đế Thiên Trạch nhất định sẽ xuất binh tấn công Nhan quốc, hắn muốn tên nhị hoàng tử cướp ngôi vị hoàng đế của hắn kia còn có thể ngồi trên ngai vàng bao lâu.

thần sắc Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh nhìn Thư Tuấn, bụi đất không ngừng nâng lên, mà trên người hắn lại không dính một hạt bụi.

Tự nhiên, trong mắt của hắn thoáng qua một tia thương hại, lại bị một mảnh ánh đỏ thay thế, dung nhan trong trẻo lạnh lùng mang đến một phần sạch sẽ trong chiến trường máu tanh, Tiêu Thanh Hàn, ai có thể tưởng tượng được, người thánh khiết thế lại dính máu tươi.

"Thư Tuấn thái tử, ngươi nghĩ thế sao?" Tiêu Thanh Hàn khẽ khép lại hai tròng mắt, chậm rãi mở ra, lông mi che đậy sự vô tình nơi đáy mắt.

"Nếu không, ngươi nghĩ thế nào? Ngay cả Huyền Vũ tướng quân của các ngươi bây giờ chẳng khác gì kẻ chết, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được bản thái tử sao?" Cao giọng châm chọc, hắn không tin, nam tử chưa bao giờ đánh giặc này có thể thắng một người từ nhỏ đã lĩnh binh xuất chiến như hắn. Có lẽ Tiêu Thanh Hàn thật sự có tài, có võ công tuyệt đỉnh, nhưng mang binh đánh giặc phải có chiến lược, phải có kinh nghiệm. Phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Không phải dùng lý luận suông là có thể thắng.

"Ai nói Huyền Vũ tướng quân của chúng ta chết, hắn vẫn sống rất tốt." Quân đội chia ra làm hai, Minh Phong giục ngựa đi ra.

Chương 299

  "Là ngươi?" hai tròng mắt Thư Tuấn mang hận ý, hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn, ngày hôm qua tướng quân kia cùng Lê Hân đối chiến, khi bọn họ triệt binh không lâu, lập tức độc bỏ mạng, chết cực kỳ đáng sợ, hắn biết, nhất định là do gã hạ độc, hơn nữa, hắn cũng không quên độc trên người hắn từ đâu mà đến, chính là tên nam nhân này hạ. Hắn hận gã, nhưng hận Tiêu Thanh Hàn hơn, nếu như không vì Tiêu Thanh Hàn, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Hoàng vị của hắn, hài tử của hắn, tất cả của hắn sẽ không mất đi, nếu như không có bọn họ, bây giờ hắn hiện đang làm hoàng đế Nhan quốc cao cao tại thượng.

Thật ra thì Thư Tuấn đã quên mất, xét đến cùng, tất cả đều do hắn tự làm tự chịu mà thôi, mọi chuyện đều có nhân có quả, nhân quả báo ứng, đó là chuyện thường tình.

"Là bản công tử thì thế nào?" Minh Phong thúc ngựa đi tới bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bình, hắn nhìn thẳng về phía trước, nhìn một mảnh nhân mã đen ngòm kia, nắm bình ngọc trong tay thật chặt, mặc dù độc này không thể khiến toàn quân Thư Tuấn bị diệt, nhưng lại cực độc vô cùng, hắn không biết có thể khiến đối phương tổn thất bao nhiêu người, mà hắn muốn mở sát giới sao? Giờ khắc này, hắn do dự, tuy nói chiến trường không huynh đệ, chỉ cần lên chiến trường, đối phương là kẻ địch của ngươi, nhưng mạng sống không phải là chuyện đùa. Mất đi mạng sống, cho dù có đầu thai chuyển kiếp thì cũng uổng một đời.

Hắn thật không đành lòng, muốn nhiều mạng chết dưới tay hắn sao? Mấy vạn người, mấy vạn sinh mạng, bây giờ, hắn không biết chọn thế nào.

Mà khi Minh Phong đang suy tính, Thư Tuấn giương một tay lên, trước người hắn lập tức đứng một dãy cung thủ, cung cong như trăng khuyết, mũi tên sắc bén, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, tất cả sẽ bắn ra, khiến đối phương biến thành con nhím.

nhất thời quân đội Thiên Trạch xôn xao, tất cả binh lính tâm thần loạn lên, xét về khí thế hay trận hình, đối phương đều thắng. Vốn không có Đại Tướng Quân ra trận, tinh thần trong quân lại càng bị hạ thấp. Hơn nữa quốc sư vẫn không ra lệnh, khiến lòng của mọi người lâm vào khủng hoảng.

Minh Phong hận không thể cắn chết Thư Tuấn, thiệt là, ngườ xưa đã nói, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, hắn không thể không lựa chọn, chỉ sợ độc dược còn chưa xuất ra thì mình đã đi gặp Diêm Vương rồi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, Tiêu Thanh Hàn vẫn nhắm chặt hai tròng mắt, không có nửa phần vẻ lo lắng, khóe mắt hắn co quắp, quốc sư, ngươi còn suy nghĩ cái gì, lửa đốt tới mông rồi, không phải, là tên sắp bắn tới đầu rồi, bây giờ còn rỗi rãnh nhắm mắt dưỡng thần, cũng hạ quyết sách, bọn họ thật sự sẽ chết đấy.

"Tiêu Thanh Hàn, đi chết đi!" Thư Tuấn hét lớn một tiếng, sau đó vung tay lên. Đột nhiên, một trận gió kì quái thổi đến đầu ngón tay hắn, tay của hắn dừng trên không trung, không cách nào hạ xuống. Hắn ngây người, cùng lúc đó Tiêu Thanh Hàn đột nhiên mở ra hai mắt, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, tròng mắt Thanh Hàn quỷ dị mang theo lạnh lùng tới cực điểm, như muốn đem thân thể hắn đông lại. Không cách nào di động nửa phần, hắn chưa bao giờ sợ hãi như thế.

khóe miệng Tiêu Thanh Hàn nhẹ nhàng nâng lên, hoàn mỹ làm cho người ta thở dài, trong tay hắn lấy ra một viên ngọc châu màu xanh, tay bắn ra, hạt châu rơi vào mặt đất, một trận bão cát nâng lên, tất cả mọi người không thể không nhíu mắt lại.

Sau đó động tác của hắn rất nhanh, căn bản không ai thấy hắn ra tay thế nào, sáu hạt châu lại rơi xuống, bão cát càng lớn, trong ánh trăng mờ, mọi người không cách nào thấy rõ.

Từ từ, cho đến khi bão cát tản đi, trong trời đất một mảnh im lặng, đất cát chậm rãi lắng xuống, 'Phù', một hồi tiếng rút khí không ngừng vang lên trong quân đội, ngay cả Minh Phong cũng thiếu chút nữa ngã trên ngựa xuống.

Trời ơi, hắn không mộng du chứ, thứ này....  

Chương 300

  Chỉ thấy quân địch đứng ở phương xa loạn thành một đoàn, hàng cung thủ vốn đứng đằng trước cũng vứt cung đi, mê mang nhìn về phía trước, không phải nhìn hướng quân đối diện. Bọn họ tựa như bị vây hãm ở nơi nào đó, lộ vẻ hốt hoảng, mà Thư Tuấn cũng bị hoảng sợ luống cuống, ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng nóng nảy, không ngừng nhảy loạn lên.

Đột nhiên, bọn họ thấy đối phương như thấy kẻ địch, chém giết lẫn nhau, kiếm đâm xuyên ngực, giết đỏ cả mắt, máu văng khắp nơi.

Chuyện gì xảy ra? Sao bọn họ lại tự giết lẫn nhau. Bình thuốc trong tay Minh Phong từ trong tay trượt xuống, rơi trên đất, may là bình không bể, nếu không, một khi độc tiếp xúc với không khí, như vậy mấy vạn đại quân Thiên Trạch đoán chừng cũng chết hơn nửa, không phải là chết trong tay kẻ địch, mà là chết trong tay quân mình, sợ rằng, Minh Phong có chết ngàn lần cũng không rửa sạch tội.

"Dù có vượt qua thiên cổ, thì có bát hoang chặn lại."

Tiêu Thanh Hàn nhìn cảnh đám người Thư Tuấn giết thành một đoàn, giọng nói rõ ràng truyền vào lỗ tai Minh Phong .

Dù có vượt qua thiên cổ, thì có bát hoang chặn lại. Minh Phong cả kinh, chẳng lẽ là: Bát Hoang Lục Hợp trận.

Nếu nói bát hoang là chỉ Đông Tây Nam Bắc.

Thì Lục Hợp còn lại là, trời đất, trong sách có nói qua, nhưng đây chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới quốc sư lại biết cái này. Mà hắn cũng chỉ là nghe sư phụ hắn – Thiên Tuyệt tiên nhân nói qua một ít, ai ngờ thế gian này thực sự lại có.

Trận này, do sáu kết giới tạo thành, chia thành 6 hường Đông Tây Nam Bắc, trên trời, dưới đất, vừa rồi ngọc châu trong tay quốc sư e rằng là mắt xích của trận pháp, khi nào thì quốc sư lại bày trận, chẳng lẽ là tối hôm qua, khi hắn mệt mỏi nghiên cứu độc dược thì quốc sư cũng bố trận pháp này. Không trách được, lúc nãy quốc sư lại bình tĩnh đến thế, thì ra đã sớm có chuẩn bị.

Nhưng trận pháp như vậy, thật tàn nhẫn, bị huynh đệ của mình giết chết, nếu như bọn họ tỉnh táo lại, e là sống không bằng chết, không...không...bọn họ căn bản sẽ không tỉnh táo lại, trận này căn bản khiến bọn họ xuất hiện ảo giác, đem mọi người trước mắt trở thành kẻ mình hận nhất, Phật gia có câu, Thế gian vạn vật giai thị hoá tướng, tâm bất động, vạn vật giai bất động, tâm bất động, vạn vật giai bất biến (có ý là nếu mình làm chủ được chính mình thì sẽ không bị hoàn cảnh bên ngoài tác động đến). Nhưng con người ai chẳng vui buồn hờn giận, tự nhiên sẽ bị ảo cảnh hút lấy, cho đến chết mới thôi.

Thư Tuấn cũng cầm kiếm, một kiếm đâm vào ngực một tên binh lính, rút kiếm, máu cũng phun lên mặt lên người hắn, khắp nơi là vết máu, khóe miệng của hắn cười không ngừng, hắn đã giết đỏ cả mắt rồi, hắn muốn giết sạch mọi người, Tiêu Thanh Hàn, Minh Phong, nhị hoàng tử, tất cả mọi người.

Nhất thời, máu chảy thành sông, thi thể trải rộng.

Trong nháy mắt quân đội Thư Tuấn sắp bị chính bọn họ hủy, kết cục như vậy, e rằng không có ai có thể đoán được. Chẳng qua là quá trình quá mức máu tanh.

"Quốc sư, có thể dừng lại hay không? Điều này thật sự quá tàn nhẫn". Minh Phong cắn răng, xoay mặt, thật sự là nhẫn tâm, cách đó không xa, âm thanh thê lương hét hò, khiến thân thể bọn họ run rẩy không dứt.

Bị giết rất nhiều người, tuy những người kia là địch, nhưng bọn họ vẫn không nhẫn tâm thấy cảnh này, chết như vậy, quả thật rất tàn nhẫn.

Tiêu Thanh Hàn ngồi trên ngựa, ánh mắt chưa từng nháy, khuôn mặt hắn lạnh lùng tuyệt mĩ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro