Chương 326 - 330

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 326

  Bóng đêm ập xuống, ánh trăng mờ ảo, gió mát phất phơ .

"Y nhi, con có khỏe không?" Vân Hồng Đào nhìn nữ nhi, khổ sở hỏi. Hắn biết bây giờ nữ nhi bị giam lỏng ở phủ tướng quân.

"Cha, nữ nhi không sao." Giọng nói của Vân Thiển Y cũng nghẹn ngào, sau đó nàng nhìn nơi xa, con ngươi ngưng tụ, nước mắt ngừng lại, "Cha, nữ nhi có chuyện muốn cha giúp một tay, lần này cha nhất định phải giúp nữ nhi, nếu không nữ nhi thật không thể sống thêm ngày nào nữa."

"Chuyện gì?" Vân Hồng cảm giác cung yến lần này không đơn giản, đúng là như thế, nhưng vì nữ nhi mình thương nhất, dù chuyện gì, hắn cũng sẽ giúp nàng làm bằng được, cho dù là hắn mất hết tất cả.

"Cha, là như vậy. . . . . ." Vân Thiển Y ghé vào bên tai hắn, nhẹ nói mấy câu nói. Vừa nói, Vân Hồng Đào vừa gật đầu.

"Cha, thế nào?" Nói xong, Vân Thiển Y mở to hai mắt, không chớp nhìn Vân Hồng Đào, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, cho nên lần này cha nhất định phải giúp nàng mới được. Nếu không, nàng lại thật sự không còn cơ hội nào nữa.

"Được, Y nhi yên tâm, cha nhất định sẽ giúp con." Vân Hồng Đào gật đầu một cái, trong mắt cũng thoáng qua một mảnh sương mù.

Chờ hai người trở về điện, mọi người đã tới toàn bộ, mà nàng cũng bị mọi người nhìn chăm chú, có châm chọc, có cười nhạo, cũng có kẻ mừng khi người gặp họa, đối với Thiên Trạch mà nói, Vân Thiển Y là một đề tài chuyện cười lớn.

Trước kia là chủ nhân phách nguyệt tôn quý, kết quả lại là một vở kịch hài, cuối cùng lại luân lạc tới làm một tiểu thiếp phủ tướng quân, không danh không phận. Không nghĩ tới hiện tại nàng vẫn có thể ngồi cạnh tướng quân, không biết dùng thủ đoạn gì mà được!

Ngón tay Vân Thiển Y nắm thật chặt, nàng chưa từng chịu nhục như thế, nhưng nàng chỉ có thể nhịn, trừ nhịn ra, nàng không làm được gì thêm, Vân Hồng Đào cũng một hồi đau buồn, nữ nhi của hắn, từ nhỏ hắn nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ, mỗi ngày nàng đều sống cuộc sống như vậy, ánh mắt hắn bỗng nhiên nghiêm chỉnh, người cũng thay đổi, âm trầm mấy phần, hắn nhất định sẽ đem tất cả những thứ thuộc về nữ nhi đoạt lại, dù không chừa thủ đoạn nào.

Chỉ có Lê Hân như một pho tượng, ngồi ở chỗ đó, ngay cả một cái động tác đều chưa từng thay đổi. Tựu như thấy một người xa lạ, cùng bọn họ không có bất cứ quan hệ gì.

"Hoàng thượng đến." Lúc này, một thanh âm lanh lảnh vang lên, mọi người quỳ xuống đất.

Long bào óng ánh, dây buộc tóc bằng vàng sợ, đôi mắt hoa đào không ngừng nhấp nhoáng tà mị, thân thể cao lớn ngang tàng mà có lực, toàn thân bao phủ ở một khí chất tôn quý, không giận mà uy, không nói mà lạnh, đây chính là hoàng thượng, từ trong con người đã lộ ra uy nghiêm, từ linh hồn lộ ra tôn quý, hắn anh tuấn, hắn quý khí, hắn tà mỹ, khiến các thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng một hồi mặt hồng tim đập, không thể nghi ngờ, vị hoàng đế này, bất kể diện mạo hay khí chất, đều rất xuất chúng.

Môi của hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đi lên ghế rồng trên cùng, nâng vạt áo ngồi xuống, động tác cao quý vô cùng.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Mọi người đứng dậy, chắp tay hành lễ.

"Bình thân." Tiêu Cẩn Du thấp giọng nói ra, trong giọng nói mang theo uy nghiêm. Sau đó, hắn nhìn Lê Hân ngồi gần mình, lúc nhìn thấy Vân Thiển Y thì ánh mắt lóe lên, sau đó nhàn nhạt nâng môi, xem ra, ả cũng không tệ lắm.

"Tạ hoàng thượng." Mọi người nói xong, ngồi xuống.

Tiêu Cẩn Du tựa người vào ghế rồng, trước mặt đặt một cái bàn ngọc, trên bàn để ly rượu, cùng với các loại trái cây, hắn sờ cằm, nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, người này sao còn chưa tới? Để cho hắn – vị hoàng đế này chờ, quả thực là không có đạo lý.  

Chương 327

  "Hoa Trạch, đi mời quốc sư đi." Hắn hướng về phía thái giám tổng quản sau lưng, nhỏ giọng nói.

"Dạ, nô tài lập tức đi ngay." Giọng nam lanh lảnh truyền ra, thật sự có chút khó nghe.

Hắn mới vừa nói, liền nghe đến một hồi thanh âm trầm thấp.

"Thanh hàn quốc sư đến. . . . . ."

Tiêu Cẩn Du ngồi thẳng người, nhìn về phía trước, Cửu đệ rốt cuộc đã tới.

Giương mắt nhìn, nam tử quần áo như tuyết, tóc bạch kim, quần áo nhẹ lay động, thân hình thon dài, nhìn gần hơn, chỉ thấy nam tử mày như mực vẽ, khóe môi khẽ nhếch, tràn ra một nụ cười nhàn nhạt, trong ấm áp mang theo một cỗ khí chất tự nhiên, giữa trán có chu sa đỏ thẫm, càng thêm một phần tuyệt trần, bạch y trên người như mây như nước, tựa như từ trong tranh bước ra, tựa như thần tiên hạ phàm.

Mà hắn nắm tay một thiếu nữ có dáng dấp cực kỳ thanh tú, thân thể thiếu nữ gầy gò, nhưng lại mang theo vẻ xuất trần, cực kỳ thanh mát, da nàng trắng nõn, mặt mày như vẽ, mắt trong sáng, trong thanh tú mang theo vài phần tuyệt mỹ, ánh mắt trong trẻo như nước hồ, sóng mắt nhẹ nhàng lay động, thanh thanh thuần thuần, non nớt, ngây thơ.

Lúc này, thiếu nữ thấy người đang ngồi, nàng nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh một chút, Tiêu Thanh Hàn nắm chặt tay nàng, nhẹ cười một tiếng, nụ cười này tuyệt trần. Thiếu nữ vừa thấy, cũng cười với hắn. Giữa hai người chỉ dùng ánh mắt trao đổi, lại đủ để nhìn ra tình cảm sâu vô cùng kia.

Mà khi hai người đi tới, thì người ngồi phía sau chợt phát hiện gì đó, hít một hơi thật sâu, chỉ thấy sau lưng bọn họ có một con sói thân hình cực kỳ to lớn, màu lông tuyết trắng, mắt hữu thần mà mang theo vài phần sắc bén, nó đầu ngưỡng thật cao, không thèm nhìn người ngồi hai bên, vẻ mặt khinh thường. Tựa như đế vương, không đem bất luận kẻ nào vào mắt.

Tiêu Thanh Hàn và Vân Tâm Nhược đi tới chỗ ngồi trống duy nhất bên trái, hắn lôi kéo tay của nàng, cùng nhau ngồi xuống, mà con sói kia nằm ở bên cạnh bọn họ, mắt nhìn bốn phía.

Tiêu Cẩn Du nhìn cô gái bên cạnh Cửu đệ, chỉ thấy nàng cười dịu dàng, không ngừng nói gì đó với Tiêu Thanh hàn, mà Thanh Hàn lại tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của nàng, sóng mắt ôn nhu như nước, hắn thở nhẹ một cái, xem ra nữ nhân này còn sống là ý trời, hắn chưa từng thấy Cửu đệ đối tốt với người nào như vậy, ngay cả hắn cũng không có, thật đúng là để cho hắn hơi chút đố kỵ, nhưng mà, may là mọi chuyện đều trở lại như cũ, hắn cũng yên tâm. Chỉ cần thiên hạ thái bình là tốt.

Cuối cùng hắn nhìn con sói nằm trên mặt đất kia, nghe nói không biết từ nơi nào mà Vân Tâm Nhược có được con sói này, mà còn là Lang Vương, cực kỳ thông minh, hôm nay vừa thấy, quả thật là kỳ lạ.

Lang Vương, vua của loài sói, mà khi hắn nhìn về phía nó, thì Lang Vương cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó sẽ xoay mặt đi, không coi hắn như hoàng đế. Tiêu Cẩn Du có xúc động muốn cười to, ánh mắt vừa rồi của nó là gì? Nó đang liếc hắn, xem thường hắn, mà hắn lại hiểu được. Thật là vui, hắn khẽ cười, có lẽ hắn phải mượn đệ đệ để vui đùa một chút mới được.  

Chương 328

  Vì vậy, con ngươi hắn vòng vo chớp mắt, dáng vẻ suy nghĩ, Lang Vương nằm trên đất, nhất thời cảm giác có gió lạnh thổi lên, nó híp lại cặp mắt, nhìn bốn phía một cái, lại cúi đầu, lười biếng nằm sấp xuống. Xem ra, với loại trường hợp này, nó còn cảm thấy nhàm chán.

"Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . ." Hoa Trạch không ngừng nhắc nhở bên tai hoàng đế. Hôm nay hoàng thượng bị sao vậy, văn võ bá quan cũng đều mở to hai mắt nhìn hắn, mà hắn đang làm gì? Ngẩn người, hoàng thượng lại đang ngẩn người.

"Ừ. . . . . ." Tiêu Cẩn Du lấy lại tinh thần, hắng giọng, nhìn lướt qua mọi người phía dưới, mở miệng nói: "Hôm nay, trẫm mở tiệc mừng này, thứ nhất là để ăn mừng chiến thắng, thứ hai là để mừng việc biên giới Thiên Trạch ngừng chiến loạn, hơn nữa Nhan quốc và nước ta đã kí kết hiệp định, hai nước an cư lạc nghiệp, tận hưởng thái bình, cho nên mọi người không cần câu nệ lễ tiết, vui vẻ chè chén."

"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Mọi người lại một một cảm tạ.

Hai tròng mắt Lê Hân chăm chú nhìn cô gái ngồi bên cạnh Tiêu Thanh hàn, trong mắt hiện ra thống khổ.

Mà Vân Thiển Y cúi đầu, miệng bị cắn ra máu, nàng không thể ngẩng đầu, nếu không nàng nhất định sẽ hận không được trực tiếp tiến lên kéo nữ nhân kia ra. Vân Hồng Đào cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Tâm Nhược, tất cả có phải là nàng đang trả thù không, trả thù hắn ép nàng thay gả, cho nên mới khiến nam tử mà Thiển Y yêu, thích nàng.

Hắn nhìn ra, không những thanh hàn quốc sư, ngay cả tướng quân ngồi bên cạnh cũng thế, hắn sống mấy chục năm, tất nhiên biết loại đau khổ của Lê Hân có ý gì, là tình yêu ẩn nhẫn, có thể nói là thâm tình. Hai nam tử cùng yêu nàng, như vậy Thiển Y làm sao bây giờ? Hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, Thiển Y là nữ nhi hắn thương yêu nhất, hạnh phúc của nàng không để bất luận kẻ nào phá hư, hắn có năng lực ép nàng một lần, cũng có thể ép nàng lần thứ hai.

Chẳng qua là, lúc này, hắn tức giận công tâm, lại quên mất, tình yêu là tự nguyện, Tiêu Thanh hàn chưa bao giờ yêu Vân Thiển Y, mà Vân Tâm Nhược cũng chưa từng trả thù.

Lúc này, có mấy cô gái xinh đẹp nối đuôi đi ra, làn váy không ngừng lay động, vòng eo hết sức mềm nhẹ, không ngừng đung đưa thân thể theo âm nhạc.

Tiêu Thanh hàn cười, dùng ngón tay kẹp lấy một khối cao trên bàn, đển gần miệng nàng, Vân Tâm Nhược chuyển động con mắt trong suốt, không ngừng xem các cô gái ở giữa sân khấu, thật ra thì nàng không phải là không hiểu vì sao bọn họ lại uốn uốn éo éo như thế, nhưng mà, cũng rất dễ nhìn, cho đến khi dưới mũi truyền đến một hồi mùi thơm, nàng hí mắt cười một tiếng, thấp môi cắn một ngụm.

"Ăn ngon không?" Tiêu Thanh Hàn cúi đầu, hỏi nàng.

"Ăn ngon." Vân Tâm Nhược ăn xong một khối, cầm lên một khối nữa, đưa tới bên miệng hắn, cười híp mắt nói: "Thanh Hàn, ngươi cũng ăn đi."

lòng của Tiêu Thanh Hàn chậm rãi ấm lên, hắn cắn một cái, trong miệng truyền đến mùi hoa quế, quả thật không tệ, xem ra hắn phải nghĩ đến việc đổi đầu bếp mới cho phủ mình mới được.

Tiêu Cẩn Du một tay chống cằm, nhìn mọi người, thiên hạ thái bình rồi, hoàng đế như hắn quả thật thoải mái...

Nhưng, hắn nhìn phía dưới một chút. Sau đó hỏi Tiêu Thanh hàn."Cửu đệ, lần này ngươi có công thu phục quân đội Thư Tuấn, cho nên, ngươi muốn phần thưởng gì, trẫm cũng sẽ đáp ứng."

Tiêu Thanh Hàn dùng ống tay áo trắng như tuyết của mình, lau miệng cho cô gái. Đang lúc mọi người im lặng mới đứng lên.

Hắn khẽ khép tròng mắt, giống như tiên nhân, thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, "Hoàng huynh, thần muốn lấy Vân Tâm Nhược làm thê tử."

Một câu nói này, để cho mọi người dừng lại động tác trong tay.

Mà nhận vật nữ chính kia lại cầm đồ trên bàn, ném cho Lang Vương nằm trên mặt đất, không thèm quản cái gì, Lang Vương há miệng nuốt vào, một người một sói chơi cực kỳ cao hứng, không bị không khí kia làm kinh động.  

Chương 329

  Tiêu Cẩn Du còn chưa mở miệng, đột nhiên từ phía trước đi ra một thân ảnh, quỳ trên mặt đất, hô to "Hoàng thượng, vạn vạn không thể."

Câu 'vạn vạn không thể' này làm mọi người đều sửng sốt. Hoàng thượng không mở miệng, mà người khác đã đoạt lời, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của gã không phải là quan viên, e rằng chỉ là một bình dân nho nhỏ, không nghĩ tới gã lớn mật như thế. Lại dám khiêu chiến hoàng quyền, mà gã ngăn cản, là Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch, hắn không phải muốn sống nữa sao.

Lê Hân để ly rượu trong tay xuống, lạnh lùng nhìn người quỳ trên đất, con ngươi dần đân băng lãnh, hắn xoay mặt nhìn về phía Vân Thiển Y, tâm chìm ba phần.

Thì ra là thế.

Thiển Y, ngươi làm ta quá thất vọng rồi, thì ra tất cả là ngươi diễn trò mà thôi.

Tiêu Cẩn Du âm trầm nhìn người quỳ trên mặt đất, trên mặt không vui, chuyện này, hắn đã không muốn xen vào, Cửu đệ muốn kết hôn người nào, hắn còn không lên tiếng, đột nhiên toát ra người như vậy, gã thật sự to gan. Chán sống sao? Nếu quả sống đủ rồi, hắn không ngại tiễn gã một đoạn đường.

Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, hai tròng mắt nâng lên một tầng hàn ý, ánh mắt bắn về phía Vân Hồng Đào, khiến thân thể Vân Hồng Đào rung lên. Thật là đáng sợ, hắn Vân Hồng Đào lăn lộn trên thương trường chục năm qua còn chưa từng sợ như thế này.

"Thanh Hàn. . . . . ." Vân Tâm Nhược cảm thấy một tia hơi thở kỳ quái, nàng lôi kéo vạt áo Tiêu Thanh Hàn, một đôi mắt to sáng ngời trong suốt, trong suốt như thủy tinh, mang theo một tia sợ hãi.

Tiêu Thanh Hàn ngồi xuống, ôm thân thể nho nhỏ của nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô gái. Ánh mắt lại lạnh lẽo nhìn về phía Vân Thiển Y đối diện.

Vân Thiển Y tiếp nhận lấy ánh mắt của hắn, thân thể chấn động.

Cõi đời này không có gì có thể lừa gạt được hắn, Vân Thiển Y quả nhiên không phải hèn hạ một cách bình thường.

Tiêu Cẩn Du cười lạnh, ngồi trở lại trên ghế, Hoa Trạch rót rượu cho hắn, lành lạnh hỏi: "Người đang quỳ là ai." Dám đụng đến hoàng gia, sẽ phải chịu hậu quả, hắn muốn xem gã có lý do gì mà làm như vậy. Chưa nhắc đến Cửu đệ, mà hắn đây sẽ đối phó với gã thế nào cho hả dạ.

Không sai, trong mắt người khác, hắn là một người rất ôn nhu, cũng là một hoàng đế nhân từ, nhưng hắn hung ác hơn người thường rất nhiều. Nhất là đối với kẻ địch.

Vân Hồng Đào ép mình nhanh chóng tỉnh táo, mồ hôi trong lòng bàn tay lại càng ngày càng nhiều, nhưng bây giờ không phải là lúc để lui bước, vì Thiển Y, cũng vì Vân phủ, lúc này hắn đã chọc giận tới hoàng đế, hắn không còn đường lui nữa rồi.

"Hoàng thượng, thảo dân Vân Hồng Đào, là cha đẻ của Vân Tâm Nhược, thảo dân cho là Vân Tâm Nhược căn bản không thể làm thê tử quốc sư. Nàng đã gả cho tướng quân, thân thể không còn sạch sẽ, lại bị chồng bỏ, không cách nào tái giá cho người khác, mà bây giờ nó ngu ngu ngốc ngốc. Căn bản không xứng gả cho quốc sư."

Câu 'ngu ngu ngốc ngốc' kia, làm khuôn mặt tất cả mọi người ở đây thảm đạm. Thì là cô gái như gió mát này lại là kẻ ngu, thì ra nàng chính là cô gái bị tướng quân bỏ rơi.

"Vậy thì như thế nào?" Tiêu Thanh Hàn nhìn cô gái trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mang theo tự nhiên mát mẻ, không ngừng khẽ cười với hắn "Nàng cũng được, ngu cũng thế, nàng đều là cô gái mà cả cuộc đời Tiêu Thanh Hàn này yêu, thê tử duy nhất, về phần nàng còn trong sạch hay không, bổn tọa không để ý."  

Chương 230

  ly rượu trong tay Lê Hân vỡ vụn, mọi người nhìn về phía hắn. Đáng chết, gã ta lại dám ăn không nói có, dùng sự trong sạch của nàng để biện mình, ánh mắt hắn như đao nhìn Vân Hồng Đào, khóe miệng nhếch lên "Vân Tâm Nhược đến phủ tướng quân thì bản tướng quân chưa chạm vào nàng. Vân Hồng Đào, ngươi cũng lắm trò thật, dùng nha hoàn để ép nàng thay gả, bản tướng quân còn chưa truy cứu tội của ngươi, ngươi thật to gan." Hắn vỗ bàn một cái, làm tim mọi người lỡ mất một nhịp,

Lúc này, cả cung điện im lặng, có thể nghe được tiếng châm rơi trên mặt đất, Vân Hồng Đào thở hồng hộc, mồ hôi lạnh theo trên trán chảy xuống, lúc này, ba nam tử, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn. Hoàng đế mang theo vài phần tà khí, làm cho người ta không rét mà run, Lê Hân tràn ngập tức giận, về phần Tiêu Thanh hàn, sắc mặt của hắn bình tĩnh, chỉ có tròng mắt đem tất cả tâm tình của hắn hiện rõ. Lúc này, càng bình tĩnh, lại làm người ta càng cảm thấy đáng sợ.

"Thanh hàn, thúc thúc kia nói cha là thứ gì vậy?" Đột nhiên, một thanh âm mềm nhẹ vang lên.

Thứ gì? Tiêu Cẩn Du không nhịn được bật cười. Lời này câu ấy như đang chửi Vân Hồng Đào là một món đồ. Lấy trí tuệ của Vân Tâm Nhược bây giờ, e rằng chỉ coi cha là một đồ vật.

Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía nàng, khẽ cười, "Nhược, vị thúc thúc kia dĩ nhiên không phải là một món đồ."

sắc mặt Tiêu Cẩn Du có chút đỏ bừng, hắn không thể cười lên, mặt mũi hoàng đế rất quan trọng.

Mà tất cả mọi người ở đây đều giống hoàng đế, buồn cười mà không dám cười, bởi vì ai dám để ấn tượng xấu trước mặt hoàng thượng chứ.

Vân Hồng Đào bị nói, nét mặt già nua thay đổi lần lượt xanh trắng, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng Vân Tâm Nhược trong ngực Tiêu Thanh Hàn.

Tiêu Thanh Hàn lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, ném tới trước mặt Vân Hồng Đào, Vân Hồng Đào nhặt lên, tay run run, tờ giấy từ trong tay hắn rơi xuống.

"Vân Hồng Đào, ngươi không quên cái này chứ?" Tiêu Thanh Hàn khẽ mở môi mỏng, mang theo giễu cợt "Ngươi nói, Vân Tâm Nhược vẫn con gái của ngươi sao?"

Vân Hồng Đào không nói một lời, chán nản quỳ trên đất.

"Thế nào, ngươi không nói chuyện được sao? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, ngươi Vân Hồng Đào cùng Vân Tâm Nhược một đao lưỡng đoạn, từ đó về sau không quan hệ gì cả."

Mọi người nghe xong, lập tức hiểu ra, không khỏi khinh bỉ Vân Hồng Đào. Một người như vậy, thật không xứng làm cha.

"Thế thì sao..." trong lúc bất chợt, Vân Hồng Đào hét lớn một tiếng, quên mất là hắn đang quỳ trước mặt hoàng đế, cũng quên mất, người trước mắt là Thanh Hàn quốc sư vô cùng tôn quý, hắn chỉ vào cô gái trong ngực Tiêu Thanh Hàn, hung ác nói: "Đây đều tại Vân Tâm Nhược ép ta. Đây là nó chủ động yêu cầu, như thế lão phu có lỗi gì?"

"Phải không?" Tiêu Thanh Hàn cười lạnh, sắc mặt bình tĩnh "Vân Hồng Đào, Vân Tâm Nhược chưa bao giờ là nữ nhi của ngươi! Chưa bao giờ, nàng không có bất cứ quan hệ gì với ngươi cả."

Đây là ý gì? Vân Tâm Nhược không phải nữ nhi của Vân Hồng Đào, vậy là nữ nhi nhà ai?

"Không thể nào?" Vân Hồng Đào trợn to cặp mắt, không thể tin nhìn Tiêu Thanh hàn, Vân Tâm Nhược không phải là nữ nhi của hắn ư, không thể nào.

"Dĩ nhiên không phải." Tiêu Thanh Hàn chậm rãi nói xong, thanh âm từng chữ từng câu. Thật chậm, mỗi một câu cũng tựa như một con đao, xẹt qua lòng của Vân Hồng Đào "Con gái của ngươi đã bỏ trốn cùng người khác, những chuyện này, nha hoàn Tử Y có thể làm chứng."

Hắn nói xong, giơ tay lên.

Một nam tử mặc áo hồng chậm rãi đi vào điện, hắn tóc đen như mực, mắt sáng như sao, một cái nhăn mày, một nụ cười lưu chuyển, đẹp đẽ mà không yêu mị, tươi đẹp mà không dung tục, xương quai xanh lộ ra, một cỗ quyến rũ trời sanh, cười như yêu nghiệt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro