Chương 356 - 360

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 356

  Những lời này vừa nói ra, đầu tiên là Viêm Huyên sửng sốt, sao không nghe hoàng thượng đề cập tới, không trách được gần đây hoàng thượng lại không có tinh thần đến vậy, nhưng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Hắn nhìn về phía Minh Phong, lại phát hiện Minh Phong nhìn chằm chằm hoàng hậu, ánh mắt kia thoáng qua thâm ý.

"Sư huynh. . . . . ." Viêm Huyên kéo vạt áo Minh Phong, mặc dù hoàng hậu của bọn họ cũng là mỹ nhân, nhưng sư huynh của hắn sẽ không có hứng thú với nương tử người ta, hơn nữa còn là người phụ nữ có thai! Ánh mắt sư huynh không đặc biệt như vậy chứ, trời ơi, tha cho ta đi.

Ngay cả Đỗ Thiên Lan cũng bị ánh mắt càn rỡ của hắn làm toàn thân không thoải mái, nàng cắn môi. Hít sâu một cái, "Minh Phong công tử, xin hỏi rốt cuộc hoàng thượng bị bệnh gì?"

Khóe miệng Minh Phong nhẹ nhàng nâng lên, lại hỏi ra một câu kỳ quái "Tình cảm giữa Hoàng thượng và hoàng hậu rất tốt sao?"

Viêm Huyên vội vàng chen vào "Dĩ nhiên, tình cảm giữa hoàng thượng và hoàng hậu khăn khít như keo sơn."

Minh Phong trợn mắt nhìn Viêm Huyên một cái, khiển trách hắn lắm mồm.

Viêm Huyên nhún vai, hắn không có lỗi mà, trừng hắn làm cái gì? Hắn không phục, trừng mắt ngược sư huynh mình.

"Phải không? Thật là như thế?" Minh Phong cười mà không cười nhìn Đỗ Thiên Lan. Trong giọng nói có chút ý châm chọc.

"Sư huynh, ngươi nói cái gì mà kỳ quái vậy, rốt cuộc hoàng thượng sao rồi? Ngươi làm ta lo lắng muốn chết." Sắc mặt của Viêm Huyên thay đổi, cực kì không đồng ý với biểu hiện bây giờ của Minh Phong, đã lúc nào rồi mà còn quản mấy chuyện không cần thiết này.

"Hắn không sao cả!" Minh Phong quay đầu lại, nhìn hoàng đế Nhan quốc nằm trên giường, là một quân vương, đối mặt với sự lừa gạt này, không biết gã sẽ xử sự thế nào đây?

"Vậy sao hắn ngủ mê không tỉnh, ngay cả thái y cũng không biết tại sao." Viêm Huyên lại trả lời.

Minh Phong nhìn về phía Đỗ Thiên Lan, kéo môi cười một tiếng, khẽ mang trào phúng "Hắn tất nhiên là không sao, chẳng qua là dược hiệu của Vong Tình Thủy bắt đầu mất đi tác dụng mà thôi."

"Vong Tình Thủy!" Viêm Huyên cả kinh, mang theo vẻ kinh dị nhìn về phía Đỗ Thiên Lan. Sao lại là Vong Tình Thủy, loại thuốc này hắn tất nhiên biết. Đây là thuốc do sư huynh điều chế. Là thuốc có thể làm người trúng vứt đi tình cảm ban đầu.

Sao hoàng thượng lại bị cái này. Trong truyền thuyết, người uống xong loại này sẽ quên cô gái mình từng yêu, ngược lại sẽ yêu cô gái mình nhìn thấy đầu tiên, lúc ấy Lôi Liệt còn là nhị hoàng tử, sau khi tỉnh lại thì hoàng hậu nương nương đã ở bên cạnh hắn, mà từ về sau, liền truyền ra tin tức hoàng thượng rất yêu hoàng hậu nương nương, không có ai ngoài nàng lọt vào mắt hắn.

Tất cả đều là thuốc khống chế sao? Không thể nào! Viêm Huyên hoài nghi nhìn về phía Đỗ Thiên Lan.

Khi ba chữ Vong Tình Thủy từ trong miệng Minh Phong nói ra thì cặp mắt Đỗ Thiên Lan đột nhiên thay đổi thành hoảng hốt . Làm sao... hắn làm sao lại biết!

Minh Phong sờ cằm, tiếp tục nói, không chút để ý đến sắc mặt tái nhợt của Đỗ Thiên Lan, bây giờ hắn thật hối hận vì sao mình lại làm ra loại thuốc này, khiến quốc sư và Tiểu Nhược Nhược chịu nhiều đau khổ như vậy, bây giờ lại nhìn thấy thuốc của mình bị người ta lợi dụng "Hoàng đế quý quốc hôn mê bất tỉnh, có thể là do ý chí chống chọi với thuốc, nếu như ta đoán không sai, trí nhớ của hắn sẽ khôi phục tám chín phần mười khi tỉnh lại."

Hắn nói còn chưa nói hết, liền nghe thấy giọng nói Viêm Huyên lo lắng

"Hoàng hậu, hoàng hậu, ngươi làm sao vậy?"

Minh Phong cúi đầu nhìn, Đỗ Thiên Lan nhắm chặt lại hai tròng mắt, ôm bụng của mình, giữa hai chân chậm rãi chảy ra dòng máu đỏ.  

Chương 357

  "Ôm nàng lên giường." Minh Phong lạnh mặt, trực tiếp ra lệnh.

Viêm Huyên vừa nghe, lập tức theo lời của hắn mà làm.

Bận rộn một hồi, Minh Phong đứng lên, sắc mặt cực kỳ không tốt, hơn nữa lại chạy vội đến đây, lúc này hắng giống như một lá phong dính đầy sương gió.

"Sư huynh, hoàng thượng và nương nương không sao chứ?" Viêm Huyên nhìn người nằm trên giường, quả thật không biết dùng từ gì để biểu đạt tâm tư mình lúc này. Nhan quốc cũng nhiều tai nạn thật. Ngay cả tình cảm giữa hoàng thượng cùng hoàng hậu, lại là dùng dược vật khống chế, tuy rằng là như thế, nhưng hắn lại không lo lắng hoàng thượng sẽ làm chuyện gì quá đáng với với hoàng hậu, có lẽ hoàng hậu là dùng kế để khiến hoàng thượng yêu nàng, nhưng không thể phủ nhận, hoàng hậu nương nương ngây thơ tinh khiết như ánh nắng mặt trời, rót vào sâu trong nội tâm hoàng thượng.

Nàng là một cô gái tốt, mà bây giờ nàng còn mang dòng máu của hoàng thượng.

Yêu là một chữ, nhưng sống lâu với nhau, thì sẽ có thói quen, cũng sẽ khắc vào thật sâu đáy lòng, hắn tin, hoàng thượng đối với hoàng hậu, chắc chắn lâu ngày sinh tình, mà hoàng hậu đối với hoàng thượng luôn thủy chung. Ai cũng không đành lòng trách cứ. Còn nữa..., ai cũng không thể khẳng định hoàng thượng có yêu ai khác! Dù sao hoàng thượng không phải là một người bạc tình, tình cảm của hoàng thượng với hoàng hậu, có lẽ cũng là thật lòng mà.

"Có ta ở đây, ngươi nghĩ nàng ta sẽ có việc sao?" Minh Phong liếc hắn một cái.

Hắn hít một hơi, trái tim ơi, rốt cuộc mày cũng hết lo lắng. Cũng may, cuối cùng không sao.

"Sư đệ, ngươi đang nghĩ tình cảm giữa hoàng thượng cùng hoàng hậu các người có tồn tại thật hay không à?" Minh Phong tựa vào trên tường, nhíu mày nhìn Viêm Huyên.

"Sư huynh đúng là hiểu ta." Viêm Huyên mở cây quạt ra, một bộ phong lưu tiêu sái.

"Ngươi nghĩ là có à?" Minh Phong lành lạnh mở miệng, không biết lòng tin của sư đệ là từ đâu mà tới. Thuốc là do hắn chế, hắn có thể không biết sao?

"Sư huynh, cho dù ban đầu hoàng hậu dùng Vong Tình Thủy khống chế hoàng thượng, nhưng cũng vì một yêu chữ, nàng có lỗi gì đâu, cho tới nay, đều là hoàng hậu nương lương yên lặng ở bên cạnh hoàng thượng. Sư huynh biết hoàng hậu nương nương thật lòng thích hoàng thượng, mà hoàng thượng đối với hoàng hậu nương nương cũng thế, cho dù là dược vật, nhưng cũng là thật."

"Hừ. . . . . ." Minh Phong hừ lạnh "Làm nhiều chuyện xấu xa như vậy mà ngươi vẫn bênh vực nàng sao? Nếu như trong lòng hoàng thượng các ngươi thật sự có yêu một cô gái sâu sắc, như vậy, chuyện hoàng hậu làm, cũng đủ để gã ghi hận nàng cả đời."

"Sư huynh, ý của ngươi là. . . . . ." Viêm Huyên để quạt xuống.

"Đúng vậy, vong tình thủy có nghĩa là quên đi tình yêu, bây giờ ngài như vậy, e là đã nhớ lại chuyện trước kia, yêu sâu đậm bao nhiêu, thì phản ứng nghiêm trọng đến bấy nhiêu, có thể thấy được trong sinh mệnh của hắn, thật sự từng có một cô gái mà hắn yêu bằng sinh mạng. Một khi hắn khôi phục trí nhớ, ngươi nói, nam tử như vậy, sẽ xảy ra biến hóa thế nào."

"Sư huynh, có thật không?" Viêm Huyên lúc này không thể không tin tưởng lời Minh Phong. Sư huynh có y thuật tuyệt đỉnh, nhất định không gạt hắn. Hoàng thượng gần đây hay mất hồn, hay ác mộng.

Minh Phong cười nhẹ "Sư đệ, ngươi quên chuyện Thanh Hàn quốc sư trúng Vong Tình Thủy sao?"

Sau đó hắn đi tới chậm đi tới trước sập, nam tử phía trên ngủ mê man, cũng là nam tử tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan hoàn mỹ, hắn đầu hơi lắc, tiếp tục nói "Hắn quên mất người mình yêu, nhưng mà quốc sư của ta cũng quên, hắn lựa chọn yêu, mà quốc sư nhà ta lựa chọn không yêu. Đây chính là sự khác nhau. Sau khi quốc sư thanh tĩnh, dáng vẻ thống khổ thế nào thì ngươi cũng thấy được, hôm nay, hắn cũng trúng Vong Tình Thủy, như vậy, chờ hắn tỉnh lại, biết tất cả chỉ là giả dối, thì hắn sẽ xử sự thế nào. Về trách nhiệm, hắn không thể bỏ Đỗ Thiên Lan cùng với đứa con trong bụng nàng. Nhưng ai có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ ."

Hắn lắc đầu một cái, sau đó nhìn y phục của mình.

"Sư đệ, Nhan quốc các ngươi thật sự biết cách đãi khách."

Hắn nói xong, hướng về phía Viêm Huyên, chỉ vào y phục trên người mình, "Sư đệ, bây giờ sư huynh muốn tắm, yêu cầu này ngươi không cấm chứ?."

Viêm Huyên than dài. Nhìn hoàng hậu trên giường, lắc đầu.

"Đi thôi, Sư đệ, ta đã cho hắn ăn thuốc rồi, không lâu sẽ tự tỉnh lại."  

Chương 358

  "Chúng ta đi thôi, Sư đệ, tình huống của hắn tốt hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng. Nam nhân này. . . . . ." Hắn vừa nói, khẽ giương môi, "Nói thật, thân thể nam nhân này thật đúng là không phải khỏe mạnh bình thường, là người ta thấy đầu tiên đó. Chính là Vong Tình Thủy cũng không làm gì được hắn." Dĩ nhiên, lời hắn nói là thật, không ngoa chút nào, không biết hoàng đế Nhan quốc luyện võ công gì mà lại có sức mạnh phu thường đến thế, gấp mười lần so với người thường.

Viêm Huyên nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt. Đây không phải là chuyện nên giỡn, hù chết hắn, hắn cũng không có mấy tâm tình để cho bọn họ hù dọa như vậy nữa, hoàng thượng mới lên ngôi, nền kinh tế Nhan quốc đang từ từ khôi phục, một khi hoàng thượng xảy ra chuyện gì thì Nhan quốc sẽ xảy ra nguy hiểm. Cho nên, thật sự...không dám nghĩ.

Minh Phong vung tay áo, đi đến cửa cung, Viêm Huyên đi theo bên cạnh hắn, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn nam tử trên giường.

Bụi mù cuồn cuộn, bức tường bốn phía chất đầy hài cốt, không giống với mộng thường ngày, lúc này, mộng mang theo sự máu tanh và bi thương, Lôi Liệt nắm chặt hai quả đấm, đau đớn không biết từ đâu đến. Hắn ôm ngực, cơn đau này chạy khắp toàn thân, không cách nào khỏi hết, thậm chí càng ngày càng nặng.

Đột nhiên, đôi mắt hắn trợn to, thấy một cô gái nằm trên mặt đất, nàng nằm trên mặt đất, y phục nàng nhiễm đầy máu tươi, bóng dáng đó gầy yếu, lúc này, mang theo tuyệt vọng bi thương.

"Lôi ca ca, đừng chết, đừng chết. . . . . ." Khóc thảm thì thầm, thanh âm yếu đuối, linh hồn bể tan tành, nàng đưa ngón tay trắng mịn ra, ngón tay có rất nhiều vết máu, nhìn thấy mà ghê sợ, làm cho người ta không đành lòng nhìn tiếp.

Bốn phía không ngừng truyền đến tiếng nổ to, hai chân Lôi Liệt như bị dính tại nơi đó, động cũng không động được, chẳng qua là nhìn thiếu nữ trên mặt đất không ngừng bò về phía trước, thân thể gầy ấy, cặp mắt mông lung mang theo tuyệt vọng và bi thương, giọt lệ lạnh như băng tràn trề trên mặt, còn có vết máu không ngừng rỉ ra giữa ngón tay.

"Đừng, đừng bò nữa, đừng cử động nữa, đừng mà, van ngươi, đừng cử động nữa." Giọng hắn run rẩy, trái tim một lần nữa lại bị xé nứt ra, thân thể không ngừng run rẩy, sắc mặt hắn kỳ tái nhợt, bốn phía không ngừng truyền đến tiếng tường đá đổ xuống.

Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh, cảnh vật bốn phía hoàn toàn bị rung chuyển.

"Không, Tiểu Nhược. . . . . ." Hắn sợ hãi kêu lên, thân thể hoảng sợ muốn cứu cô gái bị làn khói dầy bao phủ kia.

"Không. . . . . ." Tiếng hét thảm thiết vang lên, nhưng không cách nào ngăn cản được sự thật đã xảy ra.

Hai mắt hắn đóng chặt, hốc mắt hồng lên, hai tròng mắt lập tức ảm đạm vô thần, chán nản ngã xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy.

"A. . . . . ." Hắn điên cuồng rống to, hắn đột nhiên ôm đầu của mình, không ngừng lắc lư, giống như bị điên.

Đột nhiên, hắn mở hai mắt ra, trong mắt hiện đầy tia máu, hắn khẽ nâng đầu, thấy trên trên đỉnh đầu là mái ngói vàng óng, hồi lâu, hắn nhắm lại hai tròng mắt, một giọt lệ lạnh như chảy xuống, mà trí nhớ toàn bộ xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn đến đây làm gì?

Bốn phương một mảnh im ắng, tiếng hít thở của hắn nhẹ nhàng, chậm chạp, khi có khi không.  

Chương 359

  Ngày thứ hai, Minh Phong và Viêm Huyên đi tới trong tẩm cung Lôi Liệt, chỉ thấy bọn họ vừa đi vào, liền bị hình ảnh trước mắt làm kinh ngạc không nói nên lời, nam tử hôm qua còn ngủ mê man, lúc này mặc long bào tôn quý màu vàng, đứng thẳng. Nghe thấy có thanh âm, Lôi Liệt quay đầu lại, hai tròng mắt sâu không thấy đáy, mơ hồ hiện lên một mảnh lạnh lùng.

Viêm Huyên hơi nhíu hai hàng lông mày, cứ có cảm giác hoàng thượng có cái gì đó thay đổi, nhưng hắn lại nói không ra thay đổi chỗ nào.

"Hoàng thượng, ngươi không sao chứ?" Viêm Huyên đi lên trước, quan tâm hỏi.

Lôi Liệt mím môi, trầm giọng nói."Trẫm vô sao."

"Vậy thì tốt." Viêm Huyên nhẹ gật đầu.

"Vị này là Sư huynh của Viêm Huyên, người đời gọi là hồng y tu la Minh Phong công tử phải không?" Hắn hỏi. Thật ra thì không cần Minh Phong trả lời thì hắn cũng biết nam tử này có thân phận, chỉ cần nhìn bộ y phục đỏ tươi đắt tiền là biết, Lôi Liệt nhìn về phía Minh Phong, nam tử này có dáng dấp yêu mị quá đáng, chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ cười, làn da mịn trắng, hàm răng trắng bóng, đủ xinh đẹp.

Quả thật như lời giang hồ đồn, nam tử này xinh đẹp như yêu nghiệt. Lại không biết nam tử này chính là Hồng Y Tu La có thể giết người trong vô hình.

"Chính là tại hạ." Minh Phong chắp tay "Minh Phong tham kiến bệ hạ." Lễ nghĩa thì không thể bỏ qua, hắn tự nhiên biết đến, dù sao hắn đang ở nước người ta, hắn không thể làm Thiên Trạch mất thể diện.

"Không cần đa lễ." Lôi Liệt đỡ hắn dậy, đáy mắt lóe lên một chút, sau đó mới lên tiếng "Mạc dù trẫm là hoàng đế, nhưng cuối cùng cũng là một người bình thường, cũng sẽ ngã bệnh, cho nên lần này, thật đúng là muốn cảm tạ Minh Phong công tử không ngại ngàn dặm xa xăm tới đây chữa trị, cho nên, trẫm nợ ngươi một cái nhân tình, ngươi muốn gì, chỉ cần trẫm có thể làm được, nhất định sẽ đáp ứng." Có thể được hoàng đế cam kết, đối với gười đời mà nói, thì đó là may mắn.

"Chỉ là một bệnh nhỏ thôi, hoàng thượng không cần khách sáo." Hắn nhìn ánh mắt mang theo quỷ dị của Lôi Liệt, đột nhiên sinh ra một loại bất an , hắn cúi đầu, cắn môi, thầm tính, cái tên hoàng thượng này thật khác Tiêu Cẩn Du, nếu như nói Tiêu Cẩn Du là hồ ly, như vậy hoàng đế Nhan quốc, e là một con sói rồi. Mỗi một câu của gã đều mang theo tham ý. Nơi này là hoàng cung, mà đứng ở trước mặt hắn là hoàng đế một nước. Mặc dù hắn không phải là người Nhan quốc, nhưng cũng phải cẩn thận, hắn cảm thấy vị hoàng đế này còn đáng sợ hơn mấy phần so với Tiêu Cẩn Du.

Tiêu Cẩn Du khôn khéo vô cùng, luôn đem tất cả ý định ẩn vào sâu trong cặp mắt đào hoa, để cho người khác nhìn một lần liền chìm đắm trong vẻ ngoài hoa mỹ của hắn, cuối cùng, lúc người ta lơ đãng thì hắn cho người ta một kích chí mạng. Nhưng, nếu quả thật không phải là phạm đến ranh giới cuối cùng, thì hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cho nên, Tiêu Cẩn Du là một hoàng đế rất nhân từ, mà hoàng đế Nhan quốc lại khác, mặc dù hắn cũng đang cười, nhưng không đơn giản, tâm tư của hắn e rằng không ai đoán được. Hắn che dấu quá sâu, quá nặng. Cũng quá thành công, nhưng là lại càng làm cho người ta sợ hãi.

"Như vậy đi, tối nay trẫm sẽ mở tiệc ở Khâm Lan cung, đến lúc đó, ngươi và Viêm Huyên cùng đến." Giọng nói Lôi Liệt trầm thấp dễ nghe, không cho cự tuyệt.

"Tốt, cầu còn cũng không được, lâu rồi ta chưa cùng sư huynh ăn cơm chung." Viêm Huyên thấy thân thể Lôi Liệt đã tốt lên, cũng cười mở miệng. Gạt Minh Phong sang một bên.

Sau đó, bởi vì hoàng thượng có nhiều chuyện phải xử lí, cho nên bọn họ rời đi, chỉ chờ đến đêm, hoàng thượng sẽ phân phó người đến mời bọn họ.  

Chương 360

Viêm Huyên nhẹ nhõm, hắn ngừng một bước, nhìn về phía Minh Phong "Sư huynh, hoàng thượng đâu giống khôi phục trí nhớ, ngươi nhìn lầm rồi."


Minh Phong cũng dừng lại, áo hồng theo gió lắc nhẹ, có mấy phần im lặng. Hắn lắc đầu một cái, nhìn về nơi xa "Ngươi sai rồi, hắn đã khôi phục trí nhớ."

"Ngươi nói cái gì?" Viêm Huyên kêu lên một tiếng, nhìn chung quanh, thấy không có người, mới lại nói "Sư huynh, ngươi đừng đùa sư đệ nữa, hoàng thượng như vậy chẳng khác gì lúc thường cả, ta nhìn thấy rằng hắn chưa khôi phục trí nhớ, không phải ngươi nói là hắn có cô gái yêu bằng sinh mạng à, nếu quả thật khôi phục trí nhớ, tại sao có thể bình thường như vậy."

Cũng bởi vì như vậy, nên mới đáng sợ, Minh Phong nheo lại cặp mắt, nhìn vẻ mặt hoài nghi của Viêm Huyên, tiểu tử này lại dám hoài nghi y thuật của hắn. Đây là một sự ô nhục đối với hắn.

"Tin hay không thì tùy." Hắn ném xuống một câu, bỏ đi, không cần cùng hắn giải thích nhiều như vậy, thật lãng phí nước miếng.

"A, sư huynh, ngươi đừng tức giận mà, sư đệ sai rồi." Viêm Huyên vừa thấy, vội vàng chạy lên trước, sư huynh mà tức giận, thì hắn thảm rồi.Chẳng qua, cũng không thể trách hắn được, không phải hoàng thượng vẫn như thường sao, nếu như nói là đã khôi phục, thì sao hoàng thượng sẽ biểu hiện bình thản như thế.

"Sư đệ. . . . . ." Minh Phong dừng bước, xoay người lại, thanh âm vô cùng sâu xa "Hắn đúng là đã khôi phục trí nhớ, nhưng trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, e là chỉ có hắn mới biết, vị hoàng đế này của các ngươi tuyệt đối không đơn giản, ngươi phải cẩn thận." Hắn cứ có cảm giác ánh mắt vị hoàng đế này nhìn hắn giống như đang tính toán gì đó. Làm lòng hắn cực kỳ bất an. Nếu như có thể, hắn muốn lập tức rời đi, nhưng vị hoàng thượng kia đã nói mình phải lưu lại, nghĩ đến chỗ này, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Viêm Huyên. Mà Viêm Huyên bị ánh mắt như muốn ăn thịt người kia làm sợ hãi.

Tính tình của Hoàng thượng hắn rất hiểu, nhưng y thuật của sư huynh hắn cũng hiểu, hoàng thượng đúng là đã khôi phục trí nhớ, nhưng biểu hiện quá mức bình thường, bình thường mà có chút không bình thường, nếu như hoàng thượng từng yêu một cô gái bằng cả sinh mạng, như vậy hắn bây phải vội vàng tìm nàng mới đúng, nến tình cảm hắn đối với hoàng hậu đã xâm nhập đáy lòng, thì cô gái kia đã không quan trọng bằng hoàng hậu.

"Sư huynh, có phải vong tình thủy sẽ làm người ta quên người mình yêu, ngược lại yêu người đầu tiên nhìn thấy không?" Hắn hỏi, giọng lộ vẻ cực kì nghiêm nghị.

Minh Phong nhẹ nhếch môi, mở miệng, "Thật ra thì vong tình thủy chỉ kiến hắn quên một thời gian, một ngày nào đó sẽ nhớ lại tất cả, nếu lúc ấy bên trong thuốc có máu người kia, e là vĩnh viễn không thể nhớ lại, nhưng đáng tiếc, chén thuốc kia không có máu, cho nên, thời gian này hắn gặp phải ác mộng, thật ra đó là trí nhớ lúc ban đầu, chỉ cần thêm máu là được, nhưng hắn đã nhớ lại rồi, trên thế gian này luôn có những chuyện làm người ta không nghĩ tới, ví như Thanh Hàn quốc sư, hắn uống vong tình thủy, chẳng những có dược hiệu của ngũ sắc hồn la hoa, còn có máu của Tiểu Nhược Nhược, vì hắn quá yêu Tiểu Nhược Nhược, nên khi quên nàng, thì quên cách yêu, hắn quên cô gái hắn yêu, nhưng cũng không yêu người nhìn thấy đầu tiên. Cho đến ngày đó, hắn tận mắt thấy Tiểu Nhược Nhược chết đi, tình yêu sâu đậm làm hắn nhớ lại tất cả, cũng là một ngày đó, hắn tóc đen thành tóc trắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro