Chương 386 - 390

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 386

  Cho đến tận khi trời gần tối, Vân Tâm Nhược mới tỉnh dậy, nàng nhìn thấy tấm màn mỏng màu mây khói, ánh sáng ấm áp nhu hòa tỏa ra từ dạ minh châu, chiếu sáng mọi cảnh vật như trở nên mông lung hơn.

Nàng ngồi dậy, tay vỗ vỗ bụng của mình.

"Tỉnh rồi à!" Tiêu Thanh Hàn từ buồng ngoài đi vào, Vân Tâm Nhược ngẩng mặt lên, cho hắn một nụ cười tươi tắn, coi như việc mình bỗng nhiên được trở lại trong phủ Quốc sư cũng không có chút bất ngờ nào.

Nàng biết, hắn sẽ đến cứu, luôn đều biết điều đó.

Tiêu Thanh Hàn đi lên phía trước, ngồi ở bên giường, đem nàng ôm vào trong lòng, tay đặt ở trên bụng nàng. Nói nhỏ ở bên tai nàng, "Đứa nhỏ không có việc gì, yên tâm."

"Vâng." Vân tâm nhược gật đầu, tựa vào trên người hắn. "Thanh Hàn, Lôi ca ca hắn...."

Cơ thể Tiêu Thanh Hàn hơi cứng lại, vỗ về mái tóc dài của nàng, nói: "Hắn không có việc gì, ta không hề động đến hắn." Giọng nói mang theo vài phần ghen tuông mà ngay chính hắn cũng không phát hiện ra. Hắn ghen tỵ những gì mà hắn cùng với Nhược đã trải qua, ghen tỵ hắn từng có được tình yêu của nàng, hắn thống hận hắn cũng từng thương tổn Nhược như vậy.

Vân Tâm Nhược cười nhẹ, kéo tay hắn, hai bàn tay đan vào nhau cùng hắn nắm chặt mười ngón tay. Hơi hơi vểnh môi, giọng nó có vài phần true đùa, "Thanh Hàn, chàng ghen tỵ?"

Tiêu Thanh Hàn nắm chặt tay nàng. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng. Hếch mặt trả lời nàng. "Đúng, ta là ghen tỵ đấy."

"Thanh Hàn, thiếp và Lôi ca ca tất cả chỉ là quá khứ, thiếp cũng không biết huynh ấy sẽ đột nhiên nhớ lại, còn bắt cóc thiếp tới đó. Chúng ta...." Lời của nàng biến mất trong nụ hôn của hắn, vô hạn quyến luyến. Ta biết: " Ta chỉ lo lắng cho nàng", nói xong, đỡ nhẹ gáy nàng, hôn môi nàng một chút, sau đó dần dần sâu hơn, sự lo lắng, sợ hãi mấy ngày toàn bộ bùng nổ vào lúc này.

Nàng có biết, khi hắn nhìn thấy nàng nằm ở nơi đó cả người toàn là máu, tâm hắn đau chỉ muốn chết, khi hắn biết, đứa nhỏ của bọn họ khó giữ được, hắn thiếu chút nữa sẽ hủy toàn bộ hoàng cung Nhan quốc, nếu không phải sao chiếu mạng của đứa nhỏ lại sáng lên lần nữa, hắn sẽ trực tiếp giết chết Lôi Liệt, không quan tâm hắn có phải Hoàng đế hay không.

Buông ra nàng vẫn còn đang thở gấp sau nụ hôn vừa rồi, trên mặt nàng còn mang một chút ửng đỏ, ngay cả môi cũng hồng nhuận, hắn lại ôm chặt nàng vào lòng. Hắn không bao giờ muốn gặp lại tình cảnh nguy hiểm như thế này một lần nữa, đây đã là lần thứ hai, lần thứ hai là quá đủ rồi, nếu lại có lần thứ ba nữa, hắn không biết mình còn có thể chịu đựng được hay không.

Vân Tâm Nhược ôm thắt lưng hắn, ngửi hương sen tươi mát trên cơ thể hắn, khiến cho cơ thể chậm rãi thả lỏng, cái ôm này, nàng thật sự rất nhớ.

"Thanh Hàn, thiếp mơ thấy con của chúng ta." Vân Tâm Nhược cầm tay hắn đặt ở trên bụng mình. Hơi ấm từ đôi tay to lớn của hắn truyền vào bên trong cơ thể của nàng.

"Ừ, là con trai hay con gái." Tiêu Thanh Hàn dùng tay đem nàng ôm sát vào cơ thể mình, một tay đặt ở trên bụng nàng, cảm thụ nhiệt độ cở thể của nàng. Còn có một sinh mệnh mới đang nhảy lên. Kỳ thật bây giờ đứa nhỏ còn chưa thành hình, cái gì cũng không cảm nhận được. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được cái cảm giác có cùng huyết mạch này. Đứa nhỏ của hắn, kết tinh tình yêu của hắn cùng với Nhược.

"Con trai, trông rất giống chàng." Vân Tâm Nhược vô cùng vui vẻ nói, nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp trong mộng, trong lòng nàng liền tràn đầy sự ngọt ngào. Đứa nhỏ của bọn họ, trông thật xinh đẹp.

"Con trai, giống ta." Tiêu Thanh Hàn lặp lại lần nữa, hiện tại hắn thật sự là muốn nhìn thấy một chút xem đứa con trai này của hắn có bao phần giống hắn.

"Đúng rồi." Vân Tâm Nhược nhìn nốt chu sa đỏ tươi giữa lông mày của hắn. Càng ngày càng cảm thấy khó tin.

"Làm sao vậy?" Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ nhàng, hai tay ôm nàng, hình như Nhược của hắn xuất hiện chuyện gì đó phiền lòng.

Vân Tâm nhược chớp chớp hai mắt, cuối cùng vẫn là có chút bựC mình mở miệng, "Con của chúng ta giữa hai lông mày hình như có một đóa Bạch Liên, chàng nói có phải rất kỳ lạ không?"  

Chương 387

  Tiêu Thanh Hàn nghe nàng nói, thì ra là vậy. Trong thiên hạ, vốn có rất nhiều điều kỳ lạ, giữa hai lông mày có một đóa Bạch Liên, cung phải chuyện gì lạ lắm, đứa nhỏ của Tiêu Thanh Hàn hắn, sao có thể tầm thường được. Nhưng mà mặc kệ thế nào, con của hắn dù sinh ra có bộ dáng gì đi chăng nữa, đều chính là đứa nhỏ của hắn. Hắn có chút khó hiểu, "Sao vậy, khó nhìn sao?"

" Không phải, Vân Tâm Nhược lắc đầu, "Ta sợ phủ quốc sư của chúng ta sẽ bị nữ tử san bằng mất, đứa nhỏ trông rất đẹp, cảm giác, còn đẹp hơn cả ngươi." Quả thật, đóa bạch liên kia trông vô cùng xinh đẹp, ngay cả nàng thiếu chút nữa bị mê hoặc, huống chi là người khác.

"Như vậy không phải càng tốt sao." Tiêu Thanh Hàn cúi đầu cười, thật sự không biết nói như thế nào mới tốt. Hiện tại đứa nhỏ mới hơn một tháng, nàng đã bắt đầu lo lắng vấn đề này.

Được rồi, nếu Thanh Hàn đã nói như vậy, nàng cũng không cần phải nói thêm điều gì nữa. Vân Tâm Nhược thỏa mãn tựa vào trước ngực. Vân Tâm Nhược thỏa mãn tựa vào trước ngực hắn, mọi việc, cứ theo ý trời vậy.

Đảo mắt đã bảy tháng, bụng Vân Tâm Nhược giống như là một trái cầu nhỏ, cũng không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động, nàng cũng không béo nhiều, vẫn gầy như vậy. Trừ bỏ bụng của nàng, nếu nhìn từ đằng sau sẽ không nhận ra là phụ nữ có thai.

Nàng dùng tay vuốt nhẹ bụng mình, đứa nhỏ này đã biết thương nàng từ trong bụng mẹ, thật sự rất ngoan, ngay cả thời gian nôn nghén của nàng đều rất ít. Hơn nữa hắn rất ít máy thai, đến tận năm tháng mới động vài cái, khi đó nàng còn cảm thấy sợ hãi, lôi kéo Minh Phong không ngừng hỏi, chỉ sợ cục cưng có vấn đề gì.

Ngay cả Minh Phong đều bị nàng hỏi khiến cho phát sợ, vừa thấy bóng nàng liền trốn xa.

Tiêu Thanh Hàn vừa nghe tiếng hô của thê tử mình, thở dài buông quyển sách trên tay xuống, đến bên giường ngồi, hỏi: "Có phải đứa nhỏ ép buộc nàng không?."

"Không có". Vân Tâm nhược lắc đầu, nàng còn hi vọng đứa nhỏ này có thể ép buộc nàng một chút, nó thật sự rất ngoan.

Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ, đặt tay lên bụng nàng. Hình như đứa nhỏ trong bụng cảm nhận được điều gì đó, vui mừng động vài cái, như là muốn chào hỏi với Tiêu Thanh Hàn. Vân Tâm Nhược tựa vào đầu giường, nhìn phụ tử bọn họ trao đổi, cười yếu ớt. Mỗi lần đều là như thế, chỉ cần Thanh Hàn đưa tay đặt ở trên bụng nàng, đứa nhỏ của bọn họ sẽ rất thích động đậy.

"Thanh Hàn, con của chúng ta lấy tên gì thì hay?" Vân Tâm Nhược chống cằm hỏi. Tiêu Thanh Hàn cũng ngồi lên giương để nàng tựa vào trong lòng mình.

"Tiêu Dục Trạch" Tiêu Thanh Hàn mỉm cười, mở miệng nói. Thật ra hắn đã nghĩ được cái tên từ lâu rồi. Giọng nói của hắn tràn ngập sự yêu thương, con của hắn vừa sinh ra sẽ là thiên chi kiêu tử, ngàn vạn sủng ái cho một thân.

"Tiêu Dục Trạch, Trạch Nhi, dễ nghe," Vân Tâm Nhược rất vừa lòng với cái tên này.

"Ân" Rất vui mừng vì nàng yêu thích cái tên này. Hắn ôm chặt nàng, trái tim trống rỗng cuối cùng cũng được lấp đầy.

Ba tháng sau, Tiêu Thanh Hàn đứng ở ngoài cửa Lưu Đình lâu, tất nhiên còn có cả Minh Phong, Tử Y, ngay cả Hoàng đế Tiêu Cẩn Du đều đến đây.

Bên trong truyền đến một tiếng lại một tiếng thống khổ kêu, Tiêu Thanh Hàn nghiêm mặt xoay người lại, đánh mạnh lên cánh cửa.

"Quốc sư, người muốn làm gì?" Minh Phong giữ chặt thân thể đang muốn tiến vào của hắn. Đây là nơi nữ nhân sinh đứa nhỏ, nam nhân không thể vào.

"Ta muốn đi vào." Tiêu Thanh Hàn vung tay, trực tiếp đẩy cửa vào.

"Quốc sư...." Minh Phong muốn ngăn cản. Tiêu Cẩn Du khoát tay, "Để cho hắn vào đi, nếu không cho hắn vào, sợ là hắn sẽ hủy đi cái phủ Quốc sư này mất." Cửu đệ của hắn bình tĩnh lạnh lùng như khối băng, nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến cửu đệ muội, liền biến thành khối băng bị hòa tan.

Hắn đi vào, mùi máu tươi nồng đậm khiến cho hắn không khỏi nhíu mày. Nhược của hắn là người rất biết chụi đựng, những cái vết thương bình thường, nàng đều không kêu một tiếng, hiện tại kêu thê thảm như vậy, có thể thấy thật sự là đau đến cực điểm.

"Quốc sư" bà mụ nhìn Tiêu Thanh Hàn, trực tiếp bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Động tác trên tay cũng ngừng một chút.  

Chương 388

  Vân Tâm Nhược đau đến nỗi tất cả trên mặt đều là mồ hôi, nhìn thấy Tiêu thanh hàn bước vào, hơi hơi mỉm cười với hắn, nhưng mà đôi mi luôn nhíu chặt chưa từng thả lỏng. Tiêu Thanh Hàn đi đến bên người nàng, nắm đôi tay đang chảy đầy mồ hôi của nàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt nàng. Nói nhỏ bên tai nàng "Không phải sợ, có ta ở đây."

Vân Tâm Nhược nắm chặt tay hắn, lại một trận đau đớn thật lớn xuất hiện. Nàng đau đến chảy cả nước mắt. Những tiếng kêu đau đớn của nàng như lưỡi dao đâm vào lòng Tiêu Thanh Hàn, hắn thề sẽ không bao giờ để cho nàng phải chịu loại đau đớn như vậy nữa.

Nàng nắm chặt tay hắn, "Ra rồi, ra rồi, phu nhân mau dùng lực mạnh hơn, đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ."Bà mụ hô lớn một tiếng, Vân Tâm Nhược gồng mình dùng sức. "Oa......". Tiếng khóc vang của trẻ con truyền ra.

Cuối cùng cũng sinh rồi, đứa nhỏ của nàng, cục cưng của nàng cùng Thanh Hàn, Vân Tâm Nhược nghe tiếng khóc của đứa nhỏ, cảm thấy buồn ngủ, nàng đã không còn chút sức lực nào, Tiêu Thanh Hàn lau nhẹ mồ hôi trên mặt nàng, yêu thương vô cùng.

Bà mụ vừa nhìn thấy gương mặt của đứa nhỏ, ngay lập tức thất thần.

Tiêu Thanh Hàn vừa ngẩng đầu nhìn thấy vậy, đứng lên, bế đứa con của mình. Chỉ thấy tiểu tử kia, quả thật như lời Vân Tâm Nhược nói, trên mặt đứa nhỏ đã có thể thấy hơi hơi hình dáng của mình, hắn không có nếp nhăn giống như những đứa trẻ mới sinh ra khác, ngược lại làn da của đứa nhỏ trắng nõn vô cùng, lông mi dài như cây quạt tạo thành bóng râm trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn. Hai má mềm mềm khiến người ta chỉ muốn hôn một cái. Một đóa Bạch Liên ở giữa mi tâm, ẩn ẩn thoát ra chút ánh sáng.

Đúng là tiểu tử kia quá mức xinh đẹp. Lúc này, đứa nhỏ mở hai mắt đen bóng, đôi môi nho nhỏ hơi cong lên, còn chảy ra một ít nước miếng, Tiêu Thanh Hàn đặt tay lên miệng đứa nhỏ, đứa nhỏ liền cho vào miệng mút, cảm xúc ấm áp, làm cho Tiêu Thanh Hàn nở một nụ cười kiêu ngạo của người làm phụ thân.

"Tiêu Dục Trạch, Trạch nhi." Hắn nhớ kỹ tên hắn đã đặt vì đứa nhỏ. Mà hình như đứa nhỏ cũng biết có người đang gọi mình, cười lên khanh khách.

Vài nam nhân đứng ngoài cửa, nghe được tiếng trẻ con khóc, gấp đến nỗi dậm chân, quả thực hận không thể vọt vào.

Cửa bị đẩy ra, Tiêu Thanh Hàn ôm một đứa trẻ nhỏ được bọc trong tã lót đi ra.

"Con trai hay con gái?" Tiêu Cẩn Du còn quan tâm hơn cả con của mình.

"Con trai." Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ. Đặt đứa nhỏ lên tay Tiêu Cẩn Du. Sau đó, cửa lại bị đóng lại, Tiêu Cẩn Du nhìn đứa trẻ nho nhỏ trắng trẻo trong lòng, quả thực yêu không muốn buông tay.

Tròng mắt đen láy của đứa nhỏ không ngừng chuyển động, đóa Bạch Liên giữa mi tâm sống động như thật, một làn hương thanh mát truyền ra không khí.

"Đứa nhỏ này là?" Minh Phong nhìn đóa Bạch Liên nở rộ trên trán đứa trẻ, kinh dị há to miệng.

Tiêu Cẩn Du nhếch mi, "Làm sao vậy, cháu của trẫm có vấn đề gì sao?" Giọng nói mang ý cảnh cáo, không phải trên trán có một đóa Bạch Liên sao, khi cửu đệ của hắn sinh ra còn ánh sáng ngập trời cơ, đúng là người chưa gặp nhiều việc lạ, đứa nhỏ của Tiêu gia bọn họ, có ai là không đặc biệt. Nếu hắn dám nói không tốt, hắn liền chém đầu hắn.

"Không phải", Minh Phong lắc đầu, giọng nói vẫn như vậy, còn có chút vui sướng, vội vàng nói, "Sư phụ của ta từng nói qua, lúc trước có trăm năm ma tinh, nay có trăm năm phúc tinh, mi tâm có đóa Bạch Liên, đứa nhỏ này chính là trăm năm phúc tinh trong truyền thuyết."

Tiêu Cẩn Du vừa nghe điều này, mừng rỡ, trăm năm phúc tinh, phúc tinh cho Thiên Trạch của hắn.

Lúc này, Vân long trên tay của Tiêu Thanh Hàn, Phách nguyệt trên trán của Lang vương, cùng đóa Bạch Liên trên mi tâm của đứa trẻ đều sáng lên, đẹp tuyệt mĩ.

Tiêu Thanh Hàn kề sát bên tai Vân Tâm Nhược, "Vất vả, Nhược của ta."  

Chương 389

  Con của Quốc sư, trăm năm phúc tinh, thiên hạ lại bùng nổ một lần nữa, trong thiên hạ còn có chuyện gì càng khiến người ta vui hơn chuyện này nữa sao? Phúc tinh, phúc khí, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Dân chúng họ muốn không nhiều lắm, chỉ cần họ có một cuộc sống bình yên là tốt rồi. Hơn nữa nhân việc Quốc sư thành thân, Hoàng thượng miễn giảm thuế một năm, bọn họ rất biết ơn Hoàng thượng và Quốc sư. Cho bọn họ có được một cuộc sống tốt đẹp.

Mà ở Nhan quốc, Lôi liệt đang ở trong Ngự thư phòng, buông một quyển tấu chương cuối cùng xuống, hơi day day mi tâm đang đau nhức, một gã tiểu thái giám thông minh rót một ly trà sâm đưa cho hắn, Lôi Liệt bưng lên uống một hơi cạn sạch.

"Hoàng thượng." Tiểu thái giám thấy hắn uống xong trà rồi, dò hỏi, " Trời cũng đã muộn, không biết Hoàng thượng muốn mời vị nương nương nào thị tẩm đêm nay?"

Lôi Liệt nhìn trời, quả thật đã khuya, hắn tự hỏi một lúc liền tựa vào trên long ỷ, "Chọn Lan phi đi."

"Vâng." Tiểu Thái giám khom người lui xuống, chuẩn bị truyền chỉ. Lan phi, từ lúc sự kiện kia xảy ra cho tới bây giờ, nữ nhân trong cung liền có nhiều hơn, hiện tại Hoàng thượng đã có mười mấy vị phi tử, ngày sau cũng sẽ có càng nhiều.

Thật ra không có người biết ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vào buổi tối trước ngày phong phi cho Nhược phi nương nương, Hoàng thượng bị trọng thương, mà Nhược phi nương đột nhiên biến mất không thấy, còn Hoàng hậu trực tiếp bị đưa đến Phượng Nghi cung dưỡng thai.

Bắt đầu từ lúc đó, Hoàng thượng bỗng nhiên thay đổi rất nhiều, không đúng, giống như biến thành một người khác. Chẳng những nạp rất nhiều phi tử còn chia đều sủng ái, mà Hoàng hậu nương trong Phượng Nghi cung lại không bao giờ tới nữa.

Mấy tháng trước nương nương sinh Thái tử, lại vì lí do sinh ra đã ốm yếu, theo Thái y chuẩn đoán, Thái tử sinh ra thân thể yếu ớt, thanh quản bị thương nặng, cho nên cuộc đời này đứa nhỏ sẽ không thể nói chuyện được.

Hoàng thượng cũng tìm rất nhiều danh y, nhưng mà, đều bó tay không có cách, về phần cái người gọi là Hồng y Tu la Minh Phong, trực tiếp cự tuyệt lời thỉnh cầu, không muốn chữa bệnh cho Thái tử, cho nên, Thái tử, thật sự là, chỉ có thể im lặng cả đời.

Mọi người suy đoán, có phải vì việc này mà Hoàng thượng mới không để ý tới Hoàng hậu cùng Thái tử, trong Hoàng cung, chỉ nghe thấy người mới cười, làm sao nghe thấy người cũ khóc, đường đường là Hoàng hậu của một nước nay còn không bằng một vị phi tử.

Trong Phượng Nghi cung, Hoàng hậu ôm đứa nhỏ của mình, thất thần nhìn ánh nến, thân phận của nàng vẫn như cũ là Hoàng hậu, nhưng trong lòng Hoàng thượng thì cũng không còn là cái gì cả, từ lúc Hoàng thượng biết nàng hại Vân Tâm Nhược sinh non. Cho nên, từ đó về sau, liền đối với nàng hoàn toàn chẳng quan tâm, hiện tại nàng chỉ có cái danh phận bề ngoài là Hoàng hậu, mà đứa nhỏ của nàng, lại cả đời không thể nói chuyện.

Đây không phải là báo ứng của nàng sao, chiếm được thân thể của hắn, nhưng cuối cùng lại mất tất cả.

Ở bên kia Thiên Trạch, Vân Tâm Nhược ôm Tiểu Trạch nhi, ngồi ở trong Thủy Tâm tiểu trúc, Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất, mà Tiểu Trạch nhi đang ngủ ngọt ngào, càng lớn càng xinh đẹp. Khuôn mặt nho nhỏ, đôi môi nho nhỏ, đôi mắt lại to tròn sáng ngời, còn có đóa Bạch Liên độc nhất vô nhị giữa mi tâm kia, ai ôm đều không muốn buông tay.

"Cục cưng, nương cuối cùng đã đợi được ngươi." Nàng hôn nhẹ khuôn mặt đáng yêu của đứa nhỏ, trong giọng nói tràn ngập tình yêu thương của một người mẹ.

Lúc này đứa nhỏ đang mở mắt, đôi mắt to tròn long lanh, trông rất thông minh, hắn chu đôi môi nho nhỏ hôn một cái lên mặt Vân Tâm Nhược.

Bên ngoài Thủy Tâm tiểu trúc, Tiêu Thanh Hàn chậm rãi đi tới, một thân quần áo trắng noãn, không dính hạt bụi, vạt áo bị gió thổi bay lên, một thân khí chất cao thượng tuyệt thế vô song, phiêu nhiên xuất trần, thanh tuyệt thoát tục nói không nên lời, Vân Tâm Nhược ôm đứa nhỏ, nhìn về phía hắn, mà đứa nhỏ có khuôn mặt tương tự Tiêu Thanh Hàn cũng đang vui mừng nở nụ cười.

Hắn đi về phía bọn họ.

Tầm mắt của hai người giao hòa giữa không trung, thâm tình không thay đổi, yêu nhau say đắm, ôn nhu uyển chuyển.

Vân Tâm Nhược vươn tay, cười xinh đẹp. Giơ tay về phía trước, đôi tay tinh tế trắng nõn, ánh mặt trời chiếu lên, giống như con bướm đang múa, sáng ngời tung bay.

Ngươi đã cầm tay ta

Che ta nửa đời điên cuồng

Ngươi đã hôn mắt ta

Che ta nửa đời lưu ly

Thanh Hàn.

Ngươi là hạnh phúc của ta, mặc dù vượt qua ngàn năm, khi ta đặt tay lên lòng bàn tay của ngươi, cũng có nghĩa là chúng ta nắm chặt mười ngón tay, gần nhau cả đời.

Hoàn chính văn  

Chương 290

  Một người nam tử mặc cẩm y màu đen trên ngồi tuấn mã, ngũ quan tinh tế, đường cong trên khuôn mặt góc cạnh, lại thập phần hoàn mỹ, ngựa phi nước đại, khi ngựa nhảy lên rồi lại hạ xuống bụi đất bay lên mù mịt...

Trong Hoàng cung Thiên Trạch, khắp nơi tràn ngập tiếng chim hót và hương hoa, cảnh sắc làm say lòng người, mà lúc này ở trong Bạch Sương cung, Hoàng đế Tiêu Cẩn Du đang ôm một nam hài tầm ba, bốn tuổi, khóe miệng liên tục cong lên, trông như đang rất vui vẻ.

Mà diện mạo của đứa trẻ kia trông vô cùng xuất chúng, làm da trắng mềm, giống như có thể véo ra nước, đôi mắt đen láy to tròn, như hai viên mã não màu đen, ánh sáng di chuyển trong mắt, long mi thật dài chớp chớp, tạo một lớp bóng râm dưới mi mắt, ngay cả đôi môi hơi cong lên kia cũng hồng hồng mềm mại, quả thực là một đứa bé phấn điêu ngọc trác, xinh đẹp vô cùng. Mà trên trán đứa nhỏ có một đóa Bạch Liên, ngưng tụ linh khí, nở rộ hoàn mỹ, mỗi một cánh hao đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sợi tóc mềm mại thỉnh thoảng bay qua trán, đóa Bạch Liên kia giống như càng thêm nở rộ, làm cho người ta kêu lên kinh ngạc.

Tiêu cẩn Du vườn tay xoa bóp hai má phúng phính của đứa nhỏ, thật mềm, sờ thật sướng, sau đó hắn lại nhéo một chút, mặt đứa nhỏ bị hắn vuốt cho đỏ bừng.

Đưa nhỏ hơi hơi nhăn mày, vươn đôi tay nhỏ bé mập mạp trắng nõn như trứng gà bóc, giữ chặt đôi tay của vị Hoàng đế nào đó đang ngược đãi khuôn mặt của mình.

"Hoàng bá bá, ngươi vuốt mặt của cục cưng rất đau." Giọng nói non nớt nhưng đọc nhấn rõ ràng từng chữ vang lên.

"Hả, phải không? Đến đây để Hoàng bá bá nhìn xem." Tiêu Cẩn Du cười khẽ, nhìn khuôn mặt mềm mại trắng trẻo của đứa nhỏ, quả thật càng thêm đỏ, như quả táo chin đỏ, khiến hắn hận không thể cắn một ngụm. Thật sự là rất đáng yêu, càng lớn càng giống cửu đệ như đúc, không đúng, phải nói đứa nhỏ này còn xinh đẹp hơn cả cửu đệ lúc nhỏ. Sau này khi đứa nhỏ lớn lên, tuyệt đối sẽ là một nam tử tuyệt thế. Quả thực, Tiêu gia là nơi chuyên sản xuất ra mỹ nam a, ví dụ như hắn, Tiêu Cẩn Du lại tự kỷ một phen.

Lúc này, hắn chỉ lo tự kỷ mà không để ý đến trong mắt đứa nhỏ lộ ra một chút hèn mọn. Đứa nhỏ quay mặt đi, hắn mới không muốn nhìn khuôn mặt ngây ngốc này của Hoàng bá bá, cái gì cơ, hắn mới là mỹ nam tử cơ mà. Hơn nữa Hoàng bá bá lớn lên không xinh đẹp như hắn, nương đã nói, hắn là cục cưng xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.

Tiêu cẩn Du cúi đầu, nhăn mày lại, thái độ khinh thường trên khuôn mặt của đứa nhỏ, một cái liền đả kích hắn. Hắn làm Hoàng đế thế nhưng lại bị ghét bỏ, còn bị ghét ngay trước mặt không giấu giếm, khiến hắn thật sự dở khóc dở cười. Tiểu tử này, nhất định là vừa mới đọc suy nghĩ trong lòng hắn.

Cũng chỉ có cửu đệ nhà hắn mới có thể sinh ra một đứa nhỏ có thiên phú dị bẩm như vậy, đứa nhỏ này di truyền thuật đọc tâm của mẹ nó, nhưng mà còn lợi hại hơn cả cửu đệ muội, nương của hắn phải chạm vào cơ thể người mới đọc được, còn hắn chỉ cần muốn biết là có thể đọc được. Còn lợi hại hơn nương của hắn nhiều.

Thật đúng là làm cho người ta vô cùng yêu thích, những phi tử khác của hắn, cũng rất yêu thương cục cưng, có cái gì ăn ngon, cái gì chơi vui, tất cả đều cho hắn. Ngay cả Hoàng đé như hắn còn thấy ghen tỵ, nhưng mà tính ra đứa nhỏ này còn có lương tâm, được đến cái gì, đều đưa toàn bộ cho hắn. Những vàng bạc châu báu mà hắn đưa, toàn bộ được sung vào quốc khố, mỗi lần hắn mang cục cưng tham gia cung yến, đều được rất nhiều tài phú bên ngoài. Cho nên ba năm này, quốc khố của Thiên Trạch bọn họ ngày càng giàu có.

"Hoàng bá bá, có người đến." Đứa nhỏ bỗng nhiên nhìn ngoài cửa nói.

"Có người, là ai?" Tiêu cẩn Du cũng hơi bất ngờ, đoán rốt cuộc là ai. Người mà cục cưng không biết, sợ là tìm khắp hoàng cung cũng không thấy.

Lúc này, đứa nhỏ nhíu lông mày nho nhỏ lại, cũng có chút bất ngờ "Thúc thúc này chưa thấy bao giờ, đúng rồi, thúc thúc trông rất cao, hơn nữa mặc quần áo màu đen nha, hắn sắp vào rồi."

"Thúc thúc chưa thấy bao giờ, chẳng lẽ là hắn?" Tiêu Cẩn Du quay đầu lại, cúi đầu, nhìn đứa cháu không giống người thường này, theo cách nói của cục cưng, người tới nhất định là hắn. Thật ra đứa nhỏ này không chỉ di truyền thuật đọc tâm của mẫu thân, hắn còn được di truyền năng lực biết trước của cha hắn. Cho nên lời của hắn chắc chắn không sai. Nếu thật sự có hình dáng như vậy, nhất định là hắn rồi, đã bốn năm trôi qua, rốt cuộc đã trở lại sao?

"Hoàng thượng" ngoài cửa thái giám tổng quản đi vào, cúi đầu thông báo, "Huyền Vũ đại tướng quân Lê Hân cầu kiến."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro