Chương 51 +52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Thanh toàn

  Cơm nước xong, Tử Y dọn dẹp tốt hết thảy, mới vừa đi ra ngoài thì Phương quản gia đi vào. Hắn nhìn thấy Vân Tâm Nhược đang đọc sách, liền im lặng đứng một bên, không nói câu nào.

Vân Tâm Nhược đang ngồi ở bàn tay cầm sách, ngón tay nhẹ nhàng lật trang sách, thanh âm lật sách sàn sạt vang lên. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phương tổng quản, kỳ thật nàng sớm biết hắn vào, cũng biết hắn tới làm gì? Nàng không phải là người nói nhiều, hắn không mở miệng, nàng cũng tự nhiên không nói trước. Đương nhiên, đối với Phương tổng quản này, theo như vừa rồi hắn chính là không muốn làm phiền nàng đọc sách, ấn tượng của nàng đối với hắn tốt hơn nhiều lắm, Phương tổng quản này tuy rằng làm người chanh chua, cũng chỉ là một cái tiểu nhân

"Tam tiểu thư!" Bị Vân Tâm Nhược nhìn chăm chú, Phương tổng quản hành lễ, ngày xưa trong mắt chỉ có khinh thị nay lại thật sự cung kính, lại vẫn có chút bội phục

Vân Tâm Nhược gật gật đầu, buông sách trên tay, đứng dậy "Phương tổng quản có gì muốn giao cho ta thì lấy ra đi"

"Vâng...." Phương tổng quản đáp. Âm thầm bội phục vị tiểu thư băng tuyết thông minh này, từ phía sau lấy ra hai trang giấy. Hai tay dâng lên trước mặt Vân Tâm Nhược, giải thích:

"Trong đó một tờ là khế bán mình của Tử Y, một tờ khác là của Lão gia đưa cho tiểu thư"

Vân Tâm Nhược tay cầm hai tờ giấy trong tay hắn, nhìn kỹ, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tờ thứ nhất quả thực là khế bán mình của Tử Y, có dấu tay Tử Y trên đó

Mở ra tờ giấy thứ hai, chỉ thấy trên mặt giấy viết "Tam nữ Vân Tâm Nhược của Vân Hồng Đào, ngỗ nghịch không nghe lời, coi thường trưởng bối, ta cùng con gái này đoạn tuyệt quan hệ cha con, từ nay về sau Vân Tâm Nhược sinh lão bệnh tử, giàu có khèo khó gì không quan hệ đến Vân phủ"

Ngỗ nghịch không nghe lời, coi thường trưởng bối, tội danh tốt, quả thực hết thảy đều nằm trong dự kiến của nàng, xem ra nàng thực sự làm Vân Hồng Đào tức giận không ít, Vân tam tiểu thư a Vân tam tiểu thư, những việc hôm nay ta làm, mong là sẽ vừa lòng ngươi, không cần phải sợ có một ngày nếu ngươi thực sự bị người khác nhận ra thì cũng có thể vui vẻ sống qua ngày. Về phần Tử Y, không biết lát nữa nhìn đến khế bán mình của mình sẽ có biểu tình gì. Nàng – thực sự chờ mong a! Nghĩ như vậy không khỏi có ý cười nhợt nhạt bên khóe miệng

Phương tổng quản vẫn nhìn Tam tiểu thư trước mắt, hắn tất nhiên là biết hai tờ giấy kia viết cái gì, hắn hiện tại đối với Tam tiểu thư , thật sự là một chút cũng không đoán được, nhưng là, một cái nữ tử nho nhỏ , lại có thể cùng lão gia đưa ra hai điều kiện, không nhận thua chút nào, hơn nữa thế nhưng có thể làm cho lão gia chỉ có thể đồng ý mà không thể nói gì, chấp nhận điều kiện kinh thế hãi tục này. Xác thực , những gì nàng làm, đúng là thế tục không thể chịu được, là sai mười phần, nhưng là, ai đã ép buộc nàng, ai đã đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên người nàng, mà nàng lại chấp nhận gánh nặng đó, khí độ này, dũng khí này, làm cho người ta không thể bỏ qua. Hắn đối với nữ tử này lại thêm vài phần kính ý

Dù sao cũng là Lão gia cùng Đại tiểu thư sai trước a!

"Tam tiểu thư" Phương tổng quản không khỏi mở miệng "Lê Hân tướng quân là người ngay thẳng, điều binh trác tuyệt, không phải là người ti tiện, tự nhiên điều kiện cuộc sống không phải như người bình thường, nói vậy dù Tam tiểu thư gả đi, cho dù sau này phát hiện chân tướng, cũng sẽ không đối với tiểu thư có nhiều thương tổn lớn lắm" Dừng lại, hắn nhìn thấy nụ cười bên miệng Vân Tâm Nhược còn chưa giảm, tiếp tục nói "Hơn nữa, Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư dù sao cũng là tỷ muội, máu mủ tình thâm, tam tiểu thư tất nhiên không muốn nhìn thấy Đại tiểu thư cả đời buồn bực không vui!"

Lời nói này cực kì có ẩn ý bên trong, vừa muốn an ủi Vân Tâm Nhược, ý lại bảo chuyện đại gả này cũng không phải kết quả quá xấu. Lại cho nàng biết đó là điều nàng phải làm (đoạn này na ná thế chứ không phải nguyên văn)

Vân Tâm Nhược không nói gì, đặt tờ giấy trên tay xuống bàn, đi tới trước cửa sổ, mở ra, gió bay vào nhẹ nhàng thổi loạn tóc nàng. Sợi tóc khẽ lay động, lướt qua hai má nàng, trong đáy mắt trong như hồ nước lại xuất hiện một tia ảm đạm, nàng thành toàn người khác, nhưng là, ai sẽ thành toàn cho nàng? 

Chương 52:  Thử

  Phương tổng quản đứng ở chỗ cũ nhìn Vân Tâm Nhược đột nhiên đi ra hướng cửa sổ, ông không đoán được lòng nàng đang nghĩ gì

Mà nữ tử bên cửa sổ đột nhiên quay đầu, mở miệng nói: "Phương tổng quản có thể giúp ta làm một việc không?" Có vài phần khẩn cầu , cũng có vài phần đoán

Hảo ý của hắn, nàng tất nhiên thấy được. Cho nên.......

Phương tổng quản không chút do dự gật đầu. Trả lời "Tam tiểu thư có gì cứ phân phó? Chỉ cần Phương mỗ có thể làm được, nhất định tận hết sức lực"

Nghe được hắn nói như vậy, Vân Tâm Nhược thở nhẹ ra, quả nhiên, nàng đoán đúng. Vì thế nói:

"Sau khi ta gả đi, có thể giúp ta chiếu cố Tử Y một chút được không?" Nàng không có yêu cầu gì khác, chỉ có cái này. Nàng sẽ không mang Tử Y vào phủ Tướng quân, nơi đó một mình nàng là đủ rồi

"Tam tiểu thư, người không định mang Tử Y đi sao?" Phương tổng quản cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, cũng thập phần kinh ngạc, hắn không hiểu , nàng cố hết sức lấy lại khế bán mình của Tử Y, cũng là vì Tử Y mới cam tâm thay gả, vì sao hiện tại lại muốn đem nàng bỏ lại nơi đây

"Không cần" Vân Tâm Nhược lắc đầu, đi vào nội thất, chỉ chốc lát ôm ra một cái hộp nhỏ khéo léo, đưa tới tay Phương tổng quản. Ý nói hắn mở ra.

Phương tổng quản vừa mở ra, thấy bên trong có vài món trang sức, mấy thỏi bạc, mặc dù không phải vô giá, nhưng là cũng có giá trị

"Tam tiểu thư, đây là?...." Hắn không rõ

Vân Tâm Nhược cũng nhìn cái hộp trong tay hắn, lời nói không khỏi có vài phần chua sót "Ta sẽ không mang Tử Y theo , tương lai thật sự là không biết được"

Ngắn ngủn hai câu nói, Phương tổng quan trong lòng nhất thời hoàn toàn hiểu được, hắn phát hiện tiểu thư này thật sự thiện lương, hắn đem này nọ trả lại trong tay nàng, mở miệng nói. Thanh âm leng keng hữu lực "Tam tiểu thư yên tâm, chỉ còn Phương mỗ còn ở đây một ngày, Tử Y nhất định không có việc gì. Đây là Phương mỗ cam đoan với tiểu thư"

Vân Tâm Nhược lại đem này nọ đặt trở lại tay hắn, kỳ thật vừa rồi nàng chính là muốn thử, lúc nàng đem hòm giao lên tay hắn, va chạm vào cánh tay Phương tổng quản, xem ra mình đoán không sai, cũng không có nhìn lầm người, Phương tổng quản này quả nhiên là người có thể nhờ cậy. Đương nhiên thuật đọc tâm của nàng không lợi hại như vậy, chỉ cần vừa chạm vào, là có thể đọc được tất cả nội tâm, phải biết rằng, lòng người là sâu nhất, khó dò nhất, nàng chỉ là tiếp xúc Phương tổng quản trong nháy mắt, cảm nhận hắn đối với mình không có nửa phần ác ý. Thậm chí cũng có thể mơ hồ cảm thụ được chút đồng tình trong hắn. Phương tổng quản này trên người cũng có vài phần chính khí

Kỳ thật chỉ cần điểm ấy thôi đã đủ, nàng cười đạm, chỉ vào cái hộp trong tay Phương tổng quản nói: "Nếu Phương tổng quản không tiếp nhận, về sau giao cho Tử Y là được"

Nghe được lời của nàng, Phương tổng quản mới đem cái hộp thu lại, hắn âm thầm quyết định, những thứ này ngày sau nhất định giao cho Tử Y, tiểu thư đáng thương, từ nhỏ đã khổ, không người yêu thương, tương lai lại không biết là hạnh phúc hay bất hạnh, chỉ hy vọng Đại tướng quân sau khi biết được chân tướng, sẽ không làm khó đứa nhỏ đáng thương này. Không trách Đại tiểu thư có người trong lòng. Cũng không mắng Hoàng Thượng hạ chỉ không rõ.Nam hôn nữ gả, vốn là chuyện cực kì bình thường, nay lại ồn ào như thế. Khổ nhất một cái vô tội chính là nàng

Nhìn Phương tổng quản trầm mặc, Vân Tâm Nhược lại đem ánh mắt nhìn về phía xa xa, ánh mắt hết sức sâu thẳm, lại tự nhiên có tịch liêu bên trong, thẳng đến lúc Tử Y trở về

Khi Tử Y trở về, nhìn thấy Phương tổng quản, thân mình co rúm lại một chút, Phương tổng quản cũng chỉ hảo ý đối với nàng cười một cái, nhìn thấy hắn tươi cười, Tử Y lại toàn thân không thoải mái

"Tam tiểu thư, ta đây đi trước phục mệnh" Phương tổng quản xoay người hành lễ, nói "Về phần đáp ứng chuyện của tiểu thư, Phương mỗ nhất định sẽ làm"

Sau đó không đợi bọn họ trả lời, liền ôm hộp nhỏ trong tay đi ra cửa phòng

Tử Y lôi kéo ống tay áo Vân Tâm Nhược, mới vừa thoát khỏi cái cười kia của Tổng quản tỉnh lại, Hỏi "Tiểu thư, Phương tổng quản đáp ứng người cái gì?"

Vân Tâm Nhược không trả lời, quay lại cầm lấy tờ giấy trên bàn, mà một tờ khác cẩn thận gấp lại bỏ vào túi trong tay áo, không để Tử Y nhìn thấy

"Tiểu thư, ta đang nói chuyện với tiểu thư a!" Tử Y nàng hiện tại là thập phần không đồng ý, không cho phép Tiểu thư nhà nàng tạm thời câm điếc. Hôm nay sao lại kỳ kỳ quái quái như vậy, nếu không cho nàng biết nguyên nhân, nàng tuyệt đối nghẹn chết

"Tiểu ......" Còn chưa nói xong, chỉ thấy Vân Tâm Nhược nhanh chóng đem tờ giấy kia để ra trước mắt nàng, thành công ngăn cản nàng tiếp tục cằn nhằn  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro