Chương 81 + 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Rốt cuộc khóc

  Nhìn thấy ý đau trong mắt nàng, ngực Lê Hân đột nhiên nhảy dựng, bật ra một chút không thoải mái, giống như cái gì đó đâm nhói tâm hắn, thực khó chịu

Buông cằm nàng ra, ánh mắt nhìn đến bánh bao trong tay nàng, hắn lộ ra một cái cười ngoan tuyệt, gương mặt anh tú trong nháy mắt ngưng tụ thành băng sương, làm cho người ta thập phần sợ hãi

Bàn tay to mạnh mẽ cầm lấy cổ tay nàng, cổ tay mảnh khảnh trong nháy mắt biến thành một mảnh xanh tím, bánh bao trong tay rơi xuống đất, lăn vài cái, trên vỏ bánh trắng mịn dính đầy bụi bặm cùng vụn gỗ

Đột nhiên phát sinh những chuyện này, làm cho bọn họ không thể tin được, nhưng là rất nhanh tầm mắt bốn người đều nhìn xuống mặt đất

Vân Tâm Nhược ngơ ngác nhìn bánh bao dính đầy bụi kia, bi thương trong lòng tuôn trào, cái loại bi thương này tựa hộ thẩm thấu toàn bộ đêm đen, bất lực, thê lương, thân thể của nàng rốt cuộc không khống chế được bắt đầu run run, trong mắt bắt đầu có lệ lưu chuyển, rốt cuộc không chịu nổi sức nặng, một giọt lệ im lặng rơi xuống. Xẹt qua gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, tựa như cũng chém một nhát vào lòng nàng

Nhìn thấy nước mắt của nàng, Lê hân như bị sét đánh, bàn tay bắt lấy cổ tay nàng cũng đột nhiên buông lỏng, khi hắn thiếu chút nữa bóp chết nàng, nàng không khóc, khi hắn sắp bóp gãy tay nàng, nàng không khóc, hắn đem hưu thư đưa nàng, nàng không khóc, hắn làm cho nàng thành nô tài ti tiện thấp nhất, nàng cũng không khóc, mặc kệ là nhục mạ hay châm chọc tới cực điểm, nàng chưa bao giờ khóc, nhưng là hôm nay, hắn chính là từ trong tay nàng cướp đi một cái bánh bao, nàng lại khóc...Lần đầu tiên, ở trước mặt hắn,nàng khóc..

Hắn nên cao hứng, hắn nên hưng phấn, mục đích của hắn đã đạt được, nhưng là vì sao hắn không có nửa điểm vui sướng, ngược lại áp lực càng làm hắn thêm khó chịu...

Được......Tốt lắm....

Vân Tâm Nhược, ngươi đáng chết...

Áp chế cơn buồn bực khó hiểu trong lòng, hắn đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn, nhấc chân hạ xuống, một cước hung hăng dẫm nát bánh bao...

Hắn cười lạnh lẽo

Vân Tâm Nhược, khóc đi....mau khóc đi........

Vân Tâm Nhược, ngươi xem bánh bao này ngon như vậy, ngươi rốt cuộc không ăn được....

"Ha ha ha......ha........" Tiếng cười điên cuồng của Lê Hân quanh quẩn trong đêm

Vân Tâm Nhược nhìn bánh bao bị hắn dẫm nát dưới chân, nước mắt trước giờ vẫn đều nhẫn nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa, như hạt trân châu bị đứt dây, từng viên rơi xuống, không có tiêng khóc, lại càng thêm bi thương.

Lệ của nàng, làm cho hắn hưng phấn

Lệ của nàng, cũng làm cho hắn buồn bực

Lệ của nàng, càng làm cho hắn cảm thấy bất an

Giống như muốn chạy trốn cái gì đó, hắn vẫy vẫy tay, bạc môi mím lại

Hắn không thể tiếp tục đứng ở nơi này, hắn không muốn lại nhìn thấy gương mặt của nàng, không muốn nhìn thấy biểu tình làm cho hắn chán ghét kia, hẳn phải rời khỏi nơi này, lập tức......Chưa xong đâu, bỗng nhiên hắn cúi đầu cười lạnh một tiếng, hắn còn chưa buông tha cho nàng đâu, thanh âm lạnh lẽo vang lên.

"Vân Tâm Nhược, đây chỉ là bắt đầu, về sau càng có nhiều thứ đang chờ ngươi" Nói xong, xoay người nhấc chân, động tác liền mạch lưu loát, hắc y phất qua, không liếc mắt nhìn nàng thêm cái nào, khi đi tới bên người Phương đại nương, thân hình dừng lại, mắt lạnh nhìn thoáng qua nàng, rồi mới đi ra ngoài.....Góc áo giơ lên, sợi tóc như mực đảo qua, một mảnh gỗ vụn tung bay, dính trên quần áo hắn

"Vân Tâm Nhược! Ngươi làm cái gì vậy?" Đột nhiên Tiểu Tức kêu to một tiếng, làm ngừng bước chân của hắn......  

Chương 82: bi thương khó nhịn

  Hắn hiện tại không biết vì sao không dám quay đầu, sợ nhìn thấy.....sợ nhìn thấy cái gì? Nước mắt của nàng.....Hay là máu của nàng......Nàng có thể hay không....Tự tử......Hai chữ này, hắn không dám nghĩ, sau đó, hắn bỗng nhiên quăng đi ý nghĩ đó, sẽ không, sự quật cường của nữ nhân này hắn hiểu hơn ai hết, nàng sao có thể tự tử được?

Hắn không rõ bản thân mình đến tột cùng là làm sao vậy. Lần đầu tiên, hắn tự hỏi chính mình, hắn hận nàng có thật sự nặng đến như vậy không, đột nhiên, hắn đá văng cảm xúc không nên có này

Đối với nàng, không được mềm lòng

Vân Tâm Nhược, hết thảy đều là ngươi phải chịu

Chớ có trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi, không nên phá hư Thiển Y của ta, không nên...

Nhưng là, hắn vẫn nhịn không được muốn quay đầu xem, khi hắn chậm rãi xoay người, trong nháy mắt, hắn có cảm giác....Hô hấp của hắn...không còn....Tâm, trầm xuống một chút..

Hắn nhìn thấy gì........

Hắn nhìn thấy hình ảnh mà cả đời này hắn cũng không quên được

Vân Tâm Nhược đang quỳ trên mặt đất, hai tay nâng lên cái bánh bao đã bị chà đạp tới cực bẩn kia, lệ không ngừng rơi xuống, không tiếng động, không nói gì.....Nàng vươn ngón tay trắng như tuyết, đầu ngón tay cẩn thẩn bóc ra dơ bẩn trên bánh bao, dưới đất lập tức có thêm rất nhiều mảnh mụn, hòa cùng gỗ vụn dưới đất, càng trộn lẫn nhiều bi ai.....

Đến lúc bánh bao hoàn toàn sạch sẽ, nàng lấy tay xé lấy một miếng, bỏ vào miệng, trong miệng chua xót, nàng nhẹ nhàng nhấm nuốt, sau đó dùng lực nuốt xuống, tựa như nuốt xuống vô tận thống khổ

Cô gái quỳ trên mặt đất quần áo dính đầy cát bụi, trong tay cầm một cái bánh bao nhìn không ra hình dáng, lẳng lặng ăn, tuy trên mặt có nước mắt, nhưng không thấy nửa phần chật vật, lông mi đầy đặn, nhẹ nhàng lay động, sau đó duyên dáng nhắm lại im lặng, giống như đang ăn món mỹ vị gì đó, trên mặt thể hiện bình tĩnh cũng thõa mãn. Như một đóa hoa sen vừa nở trong sớm mai, thanh u trắng noãn, lại mang theo một chút ưu thương, làm cho lòng người xem không khỏi đột nhiên ghen tuông

Đây là Tiểu Tức cho nàng

Ấm ấp......

Nàng không muốn vứt bỏ

Nàng vốn không còn gì

Nàng không muốn ngay cả ấm áp cuối cùng này cũng bị đoạt đi..

Lúc này, bánh bao bị chà đạp cực bẩn kia, đối với người khác mà nói, có lẽ chỉ có ăn xin đói điên cuồng mới có thể ăn, nhưng là đối với nàng mà nói, đây là sự quan tâm trân quý nhất, ấm áp thuần khiết nhất

Cho dù đã bẩn, ở trong mắt nàng, cũng là sạch sẽ nhất

"Vân Tâm Nhược, ngươi đừng ăn......đừng ăn nữa...." Tiểu Tức không ngừng khóc được, không biết vì sao, lòng của nàng cảm giác đau quá, đau quá, bánh bao như vậy, còn có thể ăn sao?

Phương đại nương vẻ mặt không thể tin được, vì sao nàng lại có một loại xúc động muốn khóc? Vì sao lòng của nàng lại có loại cảm giác ê ẩm?Vì sao nàng hiện tại thật sự đang khóc...

Ai dám nói nàng ta hèn mọn, nàng ta có tôn nghiêm cao quý

Ai dám nói nàng ta đê tiện, nàng ta có linh hồn sạch sẽ nhất

Lúc này, Lê Hân bước đi, từng bước chậm rãi rời đi, cước bộ thực trầm, thực nặng nề, gương mặt ẩn trong đêm tối, lúc sáng lúc tối, ánh trăng chiếu xuống lưu lại trên mặt đất một bóng dáng tịch mịch, hịu quạnh, có chút cô đơn chậm rãi lướt qua....

Là cái gì...Đang chậm rãi thay đổi.......  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro