Chương 95 + 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95: Cứu

  Hạ Chi nghe người nói Tướng quân kêu đem gia pháp tới, lập tức vận khí chạy tới đây, tâm cùng tay của hắn đều đổ mồ hôi, hy vọng không phải như hắn đã nghĩ, Vân Tâm Nhược, nàng trăm ngàn lần không nên có việc gì.....

Từ rất xa đã có thể nghe được âm thanh vun vút của tiếng roi, như độc xà phun độc, vận khỉ lướt tới, hắn nhìn thấy thân roi mờ nhạt không ngừng quất lên không trung, sau đó nhìn thấy bóng dáng cao lớn của nam nhân kia, người quất roi đúng là Tướng quân của hắn, sau đó nhìn tới nữ tử cuộn mình dưới đất, trên người mang đầy vết máu ghê người

Ông trời ơi....Người kia là......

Vân Tâm Nhược.......

Hắn mạnh mẽ nhảy vọt tới trước mặt Lê Hân, vươn tay. Bắt lấy roi da trong tay Lê Hân, tức giận quát:

"Tướng quân! Người đang làm cái gì vậy? Người sắp đánh chết nàng rồi." Roi da dính đầy máu me dừng lại, Lê Hân sửng sốt, lý trí nhất thời quay lại, hai tròng mắt đỏ rực bắt đầu chậm rãi thanh minh trở lại, roi da trong tay tựa hồ biến thành ngàn cân, hắn nhìn lại hai tay mình, bất giác lui về phía sau vài bước, hắn vừa rồi đã làm gì? Hắn thế nhưng hung hăng quất roi vào một nữ nhân tay trói gà không chặt, Lê Hân hắn giết người trên chiến trường, chưa từng sợ hãi bất cứ cái gì, lúc này cũng không dám nhìn xuống thân mình nhỏ nhắn kia

"Vân Tâm Nhược, Vân Tâm Nhược......" Hạ Chi chạy tới bên người Vân Tâm Nhược, liên tục gọi tên nàng, giơ hai tay ra, lại không biết phải làm sao, nữ tử trước mắt nơi nào cũng bị thương, hắn phải làm gì mới tốt đây? Trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, hoang mang lo sợ.

Cắn răng mộ cái, hắn ôm nàng, hét lớn một tiếng với gia đinh. "Mau đi tìm đại phu" Nói xong, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lê Hân, liền sử dụng khinh công rời đi

Lê Hân vẫn đứng im không nhúc nhích ở đó, ánh mắt từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn không rời đi khỏi hai tay dính nước cùng máu của mình, hai thùng gỗ ngã trái ngã phải, lên án sự vô tình của hắn.....sự bạo ngược của hắn......

Bầu trời vẫn ấm áp như cũ, nhưng tâm mọi người đều bị một màng sương che kín, lạnh lẽo khó chịu

Hạ Chi ôm Vân Tâm Nhược, rất nhanh đi tới căn phòng nhỏ của nàng, đem nàng đặt lên giường, sau đó dò xem mạch đập của nàng, mạch đập mỏng manh yếu ớt như tùy thời có thể ngừng đập, lập tức bất chấp cố kị nam nữ, tay đặt trước ngực nàng, dùng công lực của mình bảo vệ tâm mạch nàng, trước khi đại phu đến, hắn chỉ có thể làm như vậy

Cô gái trên giường toàn thân giống như vừa tắm huyết, khuôn mặt khả ái lúc này tái nhợt như tuyết, sợi tóc dán trên mặt, hơi thở mỏng manh, hai mắt nhắm chặt, giống như đang phải chịu nhiều thống khổ vô hạn, làm người ta cảm thấy sinh mệnh của nàng đang không ngừng xói mòn

Tên gia đinh kia rất nhanh dẫn đại phu tới, phòng ở đơn sơ bởi vì vài người đến mà bắt đầu càng nhỏ hẹp, đại phu buông hòm thuốc xuống, nhìn thoáng qua nữ tử trên giường, lập tức sửng sốt, bị thương như vậy, là do roi da quất, tuy rằng lúc đầu hắn cũng đã nghe người kia đại khái nói không ít, nhưng cũng không nghĩ tới bị thương nghiêm trọng như vậy

Tướng quân thật sự có thể xuống tay nặng như vậy sao, rốt cuộc cừu hận lớn như thế nào mà có thể làm cho hắn đối với một nữ tử xuống tay nặng như vậy. Không dám nghĩ nhiều, đại phu lập tức tiến lên khẩn trương điều trị......

Một hồi lâu sau, đại phu nhổ cây ngân châm cuối cùng ra, đứng dậy lấy ra một bình sứ trong hòm thuốc, giao cho Hạ Chi, nói "Tìm một người thay quần áo cho vị cô nương này, sau đó bôi thuốc này lên....."

Hạ Chi tiếp nhận bình ngọc, khẩn trương hỏi "Đại phu, nàng sao rồi? Có phải không có việc gì rồi phải ko?"

Đại phu thở dài, trả lời: "Vị cô nương này bị thương rất nặng, không chỉ bị roi quất bị thương, còn cảm phong hàn, hơn nữa gần đây lao động quá sức, nếu không phải vừa rồi có người lấy chân khí bảo vệ tâm mạch , có lẽ vị cô nương này đã sớm mất mạng"

"Vậy hiện tại....." Hạ Chi nghe vậy không khỏi có chút nóng nảy

"Hiện tại....." Đại phu nhìn về phía nữ tử trên giường nửa ngày, ngữ khí có chút thê lương "Sống hay chết, chỉ có thể xem tạo hóa của nàng....."

Sinh tử từ mệnh, phú quý ở trời

Hắn đã sớm xem qua nhiều sinh ly tử biệt, nhưng vẫn không đành lòng nhìn sinh mệnh tuổi trẻ cứ như vậy trôi đi.....

Sinh mệnh

Cũng rất yếu ớt a......

Hạ Chi nghe vậy lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng, ánh mắt phức tạp nhìn nữ tử trên giường, hai cánh tay bên hông xiết chặt, thực xin lỗi......Ta... vẫn đã tới chậm một bước.....  

Chương 96: Hối hận sao

  Đại phu đi rồi, hắn đành phải gọi Tiểu Tức tới, đem bình dược giao cho nàng, sau đó đi ra ngoài, lúc gần đi, còn quay đầu nhìn thoáng qua. Lắc đầu, có một số việc, hắn phải cùng Tướng quân nói rõ ràng......

Tiểu Tức cầm bình dược. Nhìn thân thể dính đầy máu của Vân Tâm Nhược, che miệng lại, nước mắt không ngừng rơi xuống

Nàng ta....

Sao có thể chịu được vết thương nặng đến như vậy.......

Nhịn nước mắt xuống, một bên cởi quần áo Vân Tâm Nhược ra, cẩn thận chà lau thân thể cho sạch sẽ, nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương, từ đầu tới cuối, nước mắt của Tiểu Tức không ngừng rơi, một bên bôi thuốc, một bên dùng ống tay áo lau lệ, sợ nước mắt của mình rớt xuống miệng vết thương của Vân Tâm Nhược, sẽ làm đau nàng. Nhưng Vân Tâm Nhược vẫn không hề có biểu hiện sắp tỉnh lại......

Hạ Chi tìm được Lê Hân ở thư phòng, lúc này Lê Hân đang ngồi trên ghế, gương mặt luôn anh tuấn tà mị lúc này lại có chút tịch mịch, hai mắt tràn ngập tội lỗi, thân thể im lặng không nhúc nhích, giống như một món đồ vật không có sinh mệnh

"Tướng quân!" Hạ Chi hành lễ

Lê Hân ngẩn người, ngữ khí khàn khàn, không thể hiện âm sắc gì

"Nàng ta....không sao chứ?"

Chỉ nói một câu như vậy, tựa như đã rút hết chân khí của hắn, sắc mặt hắn so với Vân Tâm Nhược cũng không tốt hơn bao nhiêu

"Đại phu đã trị liệu, nói là......" dừng một chút, hắn nhìn về phía Lê Hân, ngữ khí có chút u ám "Sống hay chết, phải xem tạo hóa của nàng....."

Lê Hân tâm giống như bị cắt một nhát, hình như có cái gì đó vừa rời bỏ hắn, môi khẽ nhúc nhích, hắn nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới mở mắt ra

Nhìn Hạ Chi im lặng lên án mình, chậm rãi nói:

"Hạ Chi, ngươi đang trách cứ ta sao?"

"Thuộc hạ không dám!" Hạ Chi cung kính trả lời, đúng thái độ lễ phép của cấp dưới đối với cấp trên

Lê Hân thất bại vô lực cười một tiếng, khóe môi giống như tiêm nhiễm nhiều cay đắng

"Hôm nay Thiển Y tới đây, Thanh Hàn cũng tới đây, ngươi biết không?" Hắn ngữ khí chua chát nói "Thiển Y trên người có một cây trâm cài tóc hình nguyệt, thế nhưng lại cùng Vân Long của Thanh Hàn bỗng dưng phát sáng...."

"Ngươi biết điều này có ý nghĩa là gì không?" Lê Hân thống khổ hỏi

"Thuộc hạ......" Hạ Chi vừa nghe, khí thế vừa rồi cũng nhất thời biến mất

"Phách nguyệt tái hiện! Ha ha......Hơn nữa, người trong lòng của Thiển Y là ai? Ngươi đoán không ra phải không, cũng chính là Thanh Hàn a!" Lê Hân có chút thất thần nói "Ta nghĩ rằng tất cả những việc này đều do Vân Tâm Nhược an bài, lại quên mất, nàng căn bản chỉ ở Phủ tướng quân, hơn nữa nàng ta cũng không có phép phân thân, sao có thể đi mật báo được, ta thừa nhận vừa rồi là do ta mất đi lý trí. Ta thừa nhận vừa rồi là ta có lỗi với Vân Tâm Nhược, nhưng một người mới nếm thử tình yêu như ta, thật sự đã bị tra tấn tới mức điên rồi......"

Thế nhưng trung nhân của Vân Thiển Y lại là Quốc sư Thanh Hàn, hơn nữa phách nguyệt tái hiện.....Hạ Chi kinh hãi trợn to hai mắt, không lẽ Vân Thiển Y chính là.......Trách không được Tướng quân lại mất lý trí như vậy. Vậy... Vân Thiển Y cùng Quốc sư Thanh Hàn, một người hữu tình, một người mệnh định, vậy thì Tướng quân...... Lúc này hắn bắt đầu có chút thông cảm cho Lê Hân, hiện tại thật sự khó có thể trách tội Lê Hân được....Nhưng nhớ tới Vân Tâm Nhược hiện tại sống chết không rõ nằm trên giường, hắn vẫn không thể buông xuống sự trách móc đối với bản thân mình

Nghĩ tới đây, Hạ Chi trầm ngâm nửa ngày mới mở miệng nói:

"Tướng quân, mặc kệ Vân Thiển Y như thế nào, Vân Tâm Nhược kỳ thật mới là người vô tội nhất. Kỳ thật thuộc hạ đã điều tra rõ, chuyện thay gả, không phải là ý định của Vân Tâm Nhược, mà là Vân Hồng Đào cố ý dùng tỳ nữ bên người nàng ép buộc nàng phải làm như vậy....."

Nhưng là, Hạ Chi than vãn, hiện tại nói ra những điều này còn có tác dụng gì

Lê Hân vừa nghe xong, thân mình đột nhiên dựa vào lưng ghế, khoát tay, nói với Hạ Chi "Ngươi đi ra ngoài đi!"

"Tướng quân....." Thấy Lê Hân nhắm mắt không trả lời mình, Hạ Chi cũng xoay người không nói gì nữa. Những gì nên nói hắn đã nói, nên làm hắn cũng đã làm, nhưng.....

Tướng quân, hy vọng tương lai người sẽ không hối hận

Không nên hối hận, từng có một cô gái phong hóa chính mậu chết trong tay người.....

Tâm của hắn, có chút lạnh lẽo.....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro