Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư An vốn còn trông cậy vào ông chủ của mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả lại là mỹ nhân cứu...à mà thôi. Làm trợ lý của anh ta, trong nháy mắt mặt mũi cũng không còn. Nhưng nghe được Vương Nhất Bác bơi rất giỏi nên trong lòng cậu ấy cũng yên tâm.

Lúc mà Vương Nhất Bác nhảy xuống hồ kia, cậu ấy vô cùng hối hận vì đã nói cho Vương Nhất Bác biết túi rơi xuống nước. Chỉ là một cái túi mà thôi, làm sao quan trọng bằng mạng sống chứ.
Hơn ba mươi giây sau, bên bờ có động tĩnh.

Vương Nhất Bác kéo Chu Khiêm, Chu Khiêm lộ đầu trên mặt nước, mở miệng lớn hít thở. Người trên bờ túm hai người họ kéo lên. Tiêu Chiến cởi áo khoác muốn choàng lên người Vương Nhất Bác nhưng bị cậu đẩy ra. Hiện tại cậu không cảm thấy lạnh, cũng không có thời gian mặc quần áo vào, trong túi của cậu toàn là nước, sách sổ gì cũng ướt hết. Vốn là túi chống thấm nước nên không có gì đáng ngại. Cho dù có thấm qua khóa kéo thì cũng chịu được một hai phút ngắn ngủi. Trong nước có áp suất nên sẽ không thấm ướt hết nhanh như vậy.

Ai ngờ vừa rồi lúc cậu lấy điện thoại ra, chưa kéo hết khóa, vẫn còn một đoạn ngắn bị hở nên nước từ lỗ hở chui vào, làm ướt hết tất cả đồ đạc.

Vương Nhất Bác mở túi lấy năm cuốn sổ và cuốn sách của Nhạc lão tiên sinh ra đặt trên bãi cỏ: "Chu Khiêm, anh đền sách cho tôi!!"

Không kịp chỉ trích nhiều nữa, cậu đưa Tiêu Chiến một cuốn: "Tiêu tổng, giúp tôi tách từng trang ra, đừng để nó dính lại với nhau."

Vương Nhất Bác nhìn lướt qua đám người, thấy Hướng Thiên và Khương Duy. Ở đoàn phim này chỉ có hai người này là biết quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến, cũng biết về bệnh tình của cậu.

Cậu đưa cho mỗi người một quyển: "Giúp tôi một chút, cảm ơn, một tờ cũng không thể dính lại được, đây là mạng sống của tôi, được không?"

Hướng Thiên giật mình, cầm một quyển sổ ướt nhẹp, thụ sủng nhược kinh.

Trợ lý lại gần: "Để em làm cho."

Hướng Thiên khoát khoát tay, bệnh của Vương Nhất Bác hắn chỉ mới nói cho ba mẹ, cũng chưa từng đề cập qua với bất kỳ ai bao gồm cả người đại diện và trợ lý.

Khương Duy cũng nhanh chóng lau khô, mặc dù cực kỳ không tình nguyện nhưng nể tình Tiêu Chiến nên hắn vẫn nghiêm túc lau từng tờ, tìm thứ gì đó tách ra rồi thấm nước.

Vẫn may, là bút chống trôi mực nên không bị loang. Lúc trước Vương Nhất Bác chọn loại bút này là để phòng thời gian lâu ngày sẽ bị bay màu, không ngờ bây giờ đã có tác dụng rồi.

Bởi vì khúc nhạc đệm ngoài ý muốn này mà các nhân viên cốt cán của đoàn phim đều bận rộn. Người quay phim và trợ lý cũng không chậm trễ nữa, lên thuyền đi lấy cảnh. Còn Chu Khiêm đã ướt đẫm thành như thế kia nên quay phim cũng không gọi anh đi cùng nữa, chờ quay về họp sau.

Dư An từ lều giữ trang phục cầm ra hai cái khăn lông, một cái ném cho Chu Khiêm, một cái bọc lên người Vương Nhất Bác. "Bác ca, em làm giúp cho, anh đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất."

Vương Nhất Bác không có thời gian, cậu sợ mấy trang giấy dính vào nhau, bóc không ra. Dư An lau tóc cho cậu.

Chu Khiêm nhìn qua Dư An, cậu ấy đối với anh ta và Vương Nhất Bác luôn luôn phân biệt mà đối đãi. Chu Khiêm nhặt cuốn sách trên bãi cỏ lên, dùng chăn lông lau bìa, lật ra trang tên sách. Chữ ký bằng bút máy của Nhạc lão tiên sinh trên đó bị ngâm nước nên đã nhòe mờ đi.

Anh ta từng thấy qua chữ ký này, lần đó khi anh ta giúp cậu sửa xe, cậu lấy ra khoe trước mặt anh ta. Lúc đó anh ta chỉ liếc mắt một cái, chỉ chú ý chữ ký của Nhạc lão tiên sinh. Còn cụ thể ông viết cái gì thì anh ta không thấy.

Hôm nay mới thấy được, là một câu chúc phúc: Nguyện cho Tiểu Bác của chúng ta khỏe mạnh, vui vẻ, bình an.

Chu Khiêm nhìn thấy hai chữ khỏe mạnh, anh ta nhớ lại lúc đó Vương Nhất Bác nói bị đau nửa đầu gì đó, chắc là như vậy. Anh ta vừa lau sách, vừa đi đến lều dựng. Chỗ nào anh ta đi qua đều lưu lại một đấu chân ướt đẫm.

Chu Khiêm phát giác trong đoàn làm phim này không có ai tốt, lúc anh ta lên bờ, ai cũng nhìn anh ta mà cười, còn ánh mắt khi nhìn Vương Nhất Bác lại hoàn toàn trái ngược, là sùng bái.

Chỉ có cô Thượng là quan tâm anh ta: "Chu đạo, mau đi thay quần áo đi."

Chu Khiêm gật đầu, anh ta không thể sinh bệnh, sẽ làm châm trễ tiến độ quay phim. Buổi sáng không có cảnh gì cần quay, mọi người tụ tập bên hồ tán gẫu, đương nhiên Chu Khiêm trở thành chủ đề tiêu khiển của mọi người.

Tiêu Chiến dùng chính áo khoác của mình thể thấm nước, thỉnh thoảng nhìn qua Vương Nhất Bác, toàn thân cậu ướt đẫm, trong mùa này mà không phòng ngừa cẩn thận thì cảm lạnh là chuyện đương nhiên.

Anh đi qua, lấy sổ từ trong tay cậu: "Đi thay quần áo trước."

Vương Nhất Bác: "Không được!"

Cuốn đó vốn là bút ký riêng của cậu và anh, mặc dù cậu vẽ không ra gì, vẽ đồ vật đều là tượng trưng nhưng chí ít thì cậu xem hiểu. Đó không dù bút chống trôi vẽ mà là dùng bút chì màu.

Tiêu Chiến: "Anh cam đoan sẽ phục hồi như cũ cho em." Nếu không được, anh sẽ viết tay lại cho cậu một bản.

Nhìn thái độ kiên quyết của anh, ánh mắt đã lạnh đi, Vương Nhất Bác cũng không tranh chấp cùng anh nữa, vội vàng đi với Dư An vào ảnh lều thay quần áo.

Dư An ở phía sau kêu lên: "Bác ca, mang giày vào đã."

Vương Nhất Bác không để ý tới. Dư An không ngờ Vương Nhất Bác lại có thể chạy nhanh như một tia chớp như vậy.

Tiêu Chiến đặt sổ của cậu lên băng ghế đá, nhân viên công tác đưa anh khăn lông và khăn giấy để lau khô, mỗi một tờ lau xong đều dùng lá cây ngăn ra. Quyển sổ mà Hướng Thiên cầm là quyển, đều là những ghi chép liên quan đến các nhân viên cốt cán của đoàn làm phim, còn có người nhà Tiêu Chiến.

Hắn thấy được tờ của chính mình, dùng miệng thổi thổi.

Vương Nhất Bác dán ảnh của hắn lên, cũng là mấy tấm mà hắn tương đối thích. Không chỉ dán ảnh ở nhiều góc độ khác nhau mà còn ghi chú lại những tác phẩm mà hắn tham gia mấy năm nay, tỉ lệ người xem, lấy được giải thưởng gì, còn có phân tích chi tiết tính cách nhân vật của hắn.

Những tác phẩm bị vùi dập giữa chợ cũng được Vương Nhất Bác liệt kê ra, phân tích vì sao không thể nổi và nhân vật của hắn thất bại ở đâu.

Lúc Vương Nhất Bác cải biên bộ <Quãng đời còn lại>, cậu đã suy nghĩ sao cho Hướng Thiên phô được ưu điểm và che đi khuyết điểm của mình. Ngay cả màu sắc và kiểu dáng trang phục cũng làm nổi bật lên khí chất của hắn.

Trong đó có phân cảnh hắn và Khương Duy cáu xé lẫn nhau, cuối cảnh hắn chỉ cần quay người đi thẳng, không ngoảnh đầu lại. Bên cạnh Vương Nhất Bác còn ghi chú rõ: Hướng Thiên không thể quay đầu, cảm xúc trống rỗng trong ánh mắt không nhất thiết phải phô diễn, sẽ làm giảm kỹ năng diễn xuất của cậu ấy. Cậu ấy là diễn viên múa, bóng lưng kiêu ngạo cô đơn rất thích hợp với cậu ấy.

"Anh Hướng." Trợ lý đưa hắn một cái khăn sạch khác, đem cái khăn ướt kia vắt khô phơi sang một bên.

Hướng Thiên hoàn hồn, nhận lấy, tiếp tục lau khô. Bỗng nhiên hắn dừng lại, lấy điện thoại di động ra chụp bìa sổ một tấm. Từ ảnh chụp có thể nhìn ra sổ bị ướt đẫm.

hắn gửi ảnh chụp cho trợ lý của ba mình: [Chờ ba tôi từ phòng thí nghiệm đi ra, cậu chuyển cái này cho ông ấy xem. Chờ đợi làm tôi thật sự lo lắng. Tôi đang ở bên hồ, hai phút trước tôi đã ném cuốn sổ xuống hồ. Nếu mọi người còn mãi chần chừ không cho tôi một câu trả lời rõ ràng, bắt tôi chờ thêm thì sợ lần tới thứ được vớt từ dưới hồ lên chính là tôi.]

Trợ lý: [...Được, trưa nay tôi sẽ đưa cho thầy xem.]

Hướng Thiên thở dài một hơi. Hi vọng hôm nay ba có thể cho một câu trả lời chắc chắn. Ngày đó nói chuyện này với ba thật lâu, ba cũng đáp ứng, nói sẽ cân nhắc thật kỹ. Đã hơn một tuần qua mà hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời nào.

Hắn không thể tưởng tượng được mỗi ngày Vương Nhất Bác phải nhìn nhiều tư liệu như vậy, còn muốn học thuộc lòng, tốn biết bao nhiêu thời gian, lại còn phải cần nghị lực như thế nào. Nếu đổi lại là hắn thì hắn không làm được như vậy.

Hướng Thiên xoay mặt nhìn Tiêu Chiến bên kia, anh nửa ngồi trước băng ghế, nghiêm túc lau bút ký cho Vương Nhất Bác. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một mặt ôn hòa này của anh. Tất cả những sắc bén lãnh đạm thường ngày đề thu liễm lại.

Điện thoại Tiêu Chiến rung lên, một tin nhắn đến từ số lạ: [Chiến ca, em phải về khách sạn một chuyến, ở đây không có quần áo, anh lau khô sổ giúp em nhé. Đây là điện thoại của Dư An, của em vẫn còn ở trên thuyền.]

Tiêu Chiến: [Ngâm nước nóng đi. Không cần phải gấp, còn nhiều thời gian. Buổi sáng không có cảnh quay nào, buổi trưa anh sẽ lên thuyền đi dạo cùng em.]

Vương Nhất Bác: [Yêu anh. Không cần trả lời lại, em phải trả điện thoại cho Dư An rồi.]

Gửi xong, Vương Nhất Bác xóa tin nhắn đi. Dư An không đi về cùng, lái xe đưa Vương Nhất Bác và Chu Khiêm về khách sạn.

Trên xe, Vương Nhất Bác một mực trừng mắt nhìn Chu Khiêm.
Con người này thành sự không có bại sự có thừa. Nếu không phải hôm nay anh ta xuống dưới quấy rối thì cậu đã tìm được túi sớm hơn mười giây, sổ sách cũng không đến nỗi ướt nhẹp thành ra như vậy.

Chu Khiêm nắm chặt tay vịn, không lên tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thực tế là anh ta đâu có phá cậu. Chính anh ta có thể tự mình bơi lên nhưng cậu cứ nhất quyết túm anh ta theo. Vương Nhất Bác xoa xoa lỗ tai, dạo này lại bắt đầu bị ù tai.  Nhưng từ lúc ở dưới nước lên, lỗ tai cậu dễ chịu đi không ít, các tạp âm thường ngày cũng giảm đi đáng kể. Chẳng lẽ là do áp lực nước?

Trong chớp mắt cậu có một ý nghĩ hoang đường, nếu sống ở dưới nước luôn thì lỗ tai của cậu sẽ không khó chịu nữa. Mặc dù không thể cản được thính lực hạ xuống nhưng chí ít khiến lỗ tai dễ chịu đi.

"Quyển sách kia tôi sẽ đền cho cậu, những tổn thất trong bọc cũng liệt kê ra đi, tôi đền." Chu Khiêm xoay mặt, nói với cậu.

Vương Nhất Bác không nghe được, vẫn đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nghĩ về bệnh tình của mình.

" Vương Nhất Bác." Chu Khiêm làm sai trước nên ngữ khí nhẫn nại thêm mấy phần. Nhưng vẫn không ai đáp lại.

" Vương Nhất Bác!" Chu Khiêm ẩn nhẫn, giọng nói cao thêm một tông.

Vương Nhất Bác mơ hồ nghe được có tiếng gọi, cậu quay người nhìn Chu Khiêm từ trên xuống dưới: "Có gì thì mau nói!"

Chu Khiêm ổn định hơi thở, khuyên bảo chính mình không nên chấp nhặt với cậu. Anh ta lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, nói cậu buổi tối liệt kê ra gửi cho anh.

Vương Nhất Bác: "Những cuốn bút ký kia đối với tôi mà nói đều là vô giá, anh đền nổi sao?" Cậu cũng lười so kèo miệng lưỡi với anh ta, xoay mặt đi nhìn cảnh trên đường.

Bận đi bận về cũng mất hơn một tiếng. Lúc Vương Nhất Bác về lại bên hồ đã hơn mười giờ, ánh nắng vừa khéo chiếu sáng tốt. Mấy cuốn sổ của cậu đều được tắm nắng trên ghế đá, mỗi trang cũng được cách ra.

Tiêu Chiến đứng một bên trông coi bút ký cho cậu, thỉnh thoảng lật giấy. Bên hồ có gió, anh dùng mấy cục đá nhỏ chèn lại. Có một trang lọt vài tầm mắt, có tên của anh nên anh đọc từ đầu. Đây là một đoạn độc thoại của Vương Nhất Bác viết tối qua: Thính lực lại giảm xuống.

Vừa rồi lúc ăn cơm dưới lầu, ngồi đối diện với Tiêu Chiến, tôi nhìn thấy anh ấy mở miệng nói chuyện nhưng lại không thể nghe được anh nói cái gì. Hi vọng là do cửa tiệm ồn ào.

<Quãng đời còn lại> đã đi được một nữa, khoảng một tháng nữa sẽ đóng máy. Thời gian ở cùng với Tiêu Chiến ngày càng ít đi. Buổi tối chúng tôi đến nhà thăm lão bà, tôi đã cố gắng đi chậm thật chậm nhưng cuối cùng vẫn đến. Lão bà hỏi tôi bao giờ thì tổ chức đám cưới, nhân lúc bà còn có thể đi được, sẵn tiên đến Bắc Kinh chơi một chuyến. Tôi nói là chờ khi nào hết bận.

Thật ra, hôn lễ sẽ không được cử hành. Tôi cũng muốn mặc đồ cưới, cũng muốn để Tiêu Chiến dắt tay đi qua thảm đỏ thật dài. Nhưng với tình trạng của tôi hiện tại thì không biết có thể đi cùng anh được bao lâu nữa.

Hàm ca nói bệnh của tôi không nguy hiểm đến tính mạng. Cứ coi như lời Hàm ca nói là thật thì tôi cũng hiểu qua mấy tháng nữa, lúc mà bệnh tình chuyển biến tệ nhất thì tôi sẽ không khác gì đồ đần.

Tôi không muốn để cho người khác dè bỉu nghị luận sau lưng, nói Tiêu Chiến vì lợi ích liên hôn mà cưới một đồ đần.

Hôn nhân giữa hai chúng tôi không có bất kỳ trao đổi lợi ích nào, cùng lắm chỉ xem là một liên minh mạnh mẽ nhưng người ngoài sẽ không tin điều đó. Bây giờ Tiêu Thắng và anh đều đang tranh giành Tiêu thị, sẽ không ai nghĩ đây là một cuộc hôn nhân thuần túy. Một người như anh xứng đáng được nhận những thứ tốt hơn.

Không biết sau này anh sẽ tìm một người như thế nào, sẽ sinh mấy đứa bé, chắc chắn anh sẽ là một người chồng tốt, một người cha hiền. Đến lúc đó anh sẽ không còn nhớ nhiều về tôi nữa.

Ngày mai còn phải ra hồ lấy cảnh sớm. Hi vọng tên đạo diễn họ Chu cuồng bạo kia uống phải thuốc sổ. Ngủ ngon.

Tiêu Chiến nhìn trang này thật lâu. Sau đó anh gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: [Khi nào em mới về?]

Vương Nhất Bác mới vừa nhận được điện thoại của mình từ Dư An, vừa mở khóa ra thì có tin nhắn đến.

Vương Nhất Bác: [Quay lại.]

Tiêu Chiến quay lại nhìn thấy Vương Nhất Bác đã đến trường quay. Tiêu Chiến cất điện thoại, gọi Khương Duy: "Cậu qua đây lật giấy đi."

Anh đi về hướng cậu. Bên cạnh đều là người của đoàn phim, Vương Nhất Bác khách khí chào hỏi Tiêu Chiến: "Tiêu tổng."

Tiêu Chiến không lên tiếng, đưa tay ôm cậu vào lòng. Tất cả mọi người xung quanh đều hóa đá. Vương Nhất Bác vô thức muốn đẩy anh ra nhưng một giây sau trên trán cậu có thêm một nụ hôn nóng hổi.

"Anh như vậy thì biết bao nhiêu cố gắng của em đều đổ sông đổ biển." Vương Nhất Bác nhéo Tiêu Chiến một cái. Chính cậu cũng không phát giác được ngữ khí của mình lộ ra nhiều phần nũng nịu.

Bị nhiều người chăm chú nhìn như vậy, lỗ tai Vương Nhất Bác ửng đỏ, cũng lâu rồi chưa vui vẻ như vậy.

Tiêu Chiến rũ mắt: "Tất cả sổ đều đã được lau khô phơi nắng rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu, một mực nhìn nút áo sơ mi của anh, cảm xúc tuôn trào vẫn còn chưa bình tĩnh được. Kiểu tình tiết bá đạo tổng tài chỉ xuất hiện trong kịch bản của cậu bây giờ lại phát sinh trên người cậu.

Nếu cậu nhớ lâu được một chút thì tốt rồi, một màn này, cậu sẽ lưu giữ trong hồi ức thật lâu, đến lúc già đi.

"Chiến ca." Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngẩng đầu, ôm cổ Tiêu Chiến, hôn lên môi anh. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn sâu như vậy.

Người xung quanh bây giờ mới kịp thời phản ứng, thì ra người chồng ngoài vòng giải trí của Vương Nhất Bác là Tiêu Chiến. Có người kích động hét lên ồn ào. Mấy đóa hoa si âm thầm rơi lệ, còn có người buôn chuyện quay lại video. Vương Nhất Bác không thấy xấu hổ, một nụ hôn kết thúc, cậu tiêu sái lùi ra sau và đi xem các bảo bối của mình.

Hôn ở trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Chiến vẫn có chút mất tự nhiên, cũng chỉ có thể giả bộ bình tĩnh: "Tối nay tôi mời khách, tùy mọi người chọn một tiệm trên phố ẩm thực." Dừng một chút: "Video cũng đừng phát tán ra ngoài."

Có người nói đùa: "Tiêu tổng, vậy anh cũng phải cho chúng tôi phí bịt miệng nha. Một bữa cơm không đủ."

Bên này thì cười toe toét, bên chỗ máy giám thị thì đặc biệt quạnh quẽ. Chu Khiêm đang nhìn kịch bản. Dư An thấy anh ta nửa ngày cũng không lật trang, chắc là đang suy nghĩ về cảnh đó.

Dư An rót một ly trà sữa đưa qua, nhỏ giọng hỏi: "Chu đạo, có phải anh biết Bác ca và Tiêu tổng là phu phu từ lâu rồi không?"

Chu Khiêm trợn mắt: "Cậu trở nên bát quái như vậy từ khi nào vậy?"

Dư An cười gượng một tiếng: "Vì tôi đang vui nha." Cậu ấy vui cho Vương Nhất Bác.

Chu Khiêm rốt cuộc cũng lật sang trang. Cảnh gì anh ta cũng chả biết, đọc không vào.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Dư An: "Chuyện nhà người ta thì có liên quan gì đến cậu mà vui với chả buồn?"

Lo chuyện bao đồng. Dư An cắn nhẹ môi, không phản bác ông chủ của mình. Tâm tình của sếp đang không được tốt, nói cái gì thì chính là cái đó đi.

Ly trà sữa trên bàn vẫn chưa ai đụng vô. Dư An đưa lại cho anh ta: "Chu đạo, đồ ngọt khiến tâm tình tốt hơn đó."

Chu Khiêm không vui, quan sát cậu ấy: "Con mắt nào của cậu thấy tâm tình tôi không được tốt?"

Dư An trừng mắt nhìn, không phản bác. Chỉ có thể tự bịa nói dối: "Là tôi tâm tình không tốt, nam thần Tiêu Chiến là hoa thơm đã có chủ. Tất cả người còn độc thân trong đoàn phim này đều tâm tình không tốt."

Trà sữa, cậu ấy tự lấy uống luôn. Về sau Dư An cũng không nói nhiều nữa, yên tĩnh ngồi cạnh Chu Khiêm chờ phân phó.

Chu Khiêm khép kịch bản lại, nhìn Dư An: "Cậu cho rằng tôi thích Vương Nhất Bác nên tâm tình không tốt?"

Dư An liên tục xua tay: "Tôi đâu có nghĩ như vậy." Là anh tự nói ra nha.

Chu Khiêm: "....." Hôm nay uống nước lạnh buốt hết cả răng. Anh gõ kịch bản lên đầu Dư An rồi cất bước đi về phía hồ. Dư An im lặng, lấy kịch bản trên đầu xuống đặt qua một bên. Cậu ta cho người thất tình này một phút đồng tình, không chấp nhặt với anh.

Chu Khiêm nói nhân viên công tác kéo một chiếc thuyền ra cho anh ta, anh ta chạy ra chỗ người quay phim để tụ họp xác định khung cảnh cuối cùng.

Vương Nhất Bác đang ở đó cẩn thận chăm sóc những bảo bối của cậu. Hôm nay những bí mật của cậu đều bị bại lộ dưới ánh mặt trời. Mà vận khí cũng được, ánh sáng tốt nên đến buổi chiều là có thể khô rồi.

Vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Khiêm chuẩn bị lên thuyền: "Chu đạo, chờ tôi một chút." Rõ ràng là âm thanh mình phát ra nhưng lại nghe rất xa lạ.

Chu Khiêm: "Làm gì?" Ngữ khí của anh ta hoàn toàn vô sỉ như trước đây.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Chu Khiêm mở miệng nhưng ở gần như vậy mà cậu vẫn không nghe được Chu Khiêm nói gì. Lỗ tai ngộp ngạt. Dưới đáy lòng cậu âm thầm hít sâu, cực lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại:"Chờ tôi một chút, tôi cũng đi."

Cậu quay người gọi Tiêu Chiến: "Chiến ca anh trông bút ký giúp em nhé." Cậu đeo balo lấy ở khách sạn lên rồi đi thẳng đến chiếc thuyền nhỏ ven bờ.

Khương Duy ngồi ở băng ghế đá bên cạnh, đưa lưng về phía mặt trời đọc lời thoại. Bên cạnh là sổ của Vương Nhất Bác, một trận gió thổi qua làm bay các trang giấy.

"Hôm nay não vào nước à?" Khương Duy ngửa đầu, nhắm mắt lại. Không hiểu Tiêu Chiến muốn làm gì.

Hắn chế nhạo Tiêu Chiến: "Tôi nhớ người xuống nước là Chu Khiêm chứ có phải cậu đâu, cậu thêm náo nhiệt làm gì? Trước đó chẳng phải nói là không công khai vì không muốn người khác dị nghị sau lưng Vương Nhất Bác sao? Bây giờ thì không sợ bị dị nghị nữa hả?"

Lúc đó Tiêu Chiến cũng vì cân nhắc chuyện này mà không công khai. Một tháng rưỡi này, thực lực của Vương Nhất Bác thế nào ai cũng đã nhìn thấy.

Quan hệ giữa anh và Vương Nhất Bác đối với nghề biên kịch này của cậu mà nói bất quá cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Nhưng đối với một người mắc bệnh như cậu thì đây chính là cảm giác an toàn, là một túi sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Tiêu Chiến khom lưng lấy một cục đá chèn sổ lại. Khương Duy vẫn một mực đợi Tiêu Chiến trả lời nhưng nửa ngày cũng không thấy anh lên tiếng.

Cách đó không xa, Hướng Thiên đang đứng ở rìa hồ nghịch nước. Vừa rồi Vương Nhất Bác từ dưới nước lên, toàn thân ướt đẫm nhưng không thấy cậu tỏ ra bị lạnh gì nên hắn cũng tháo giày, ngồi bên bờ muốn thử một chút. Chân vừa cho vào nước hắn đã bị đông một cái cho giật mình. Nước trên núi đặc biệt lạnh thấu xương.

Vương Nhất Bác vừa rồi ướt như chuột lột vậy mà vẫn chịu đựng được. Hướng Thiên nhấc chân, không dám dính nước nữa. Lơ đãng xoay mặt, thân ảnh của Tiêu Chiến lọt vào mắt. Anh vẫn đang kiên nhẫn hong khô bút ký của Vương Nhất Bác.

Ống tay áo sơ mi sắn lên lộ ra cánh tay rắn chắc. Vừa rồi động tác kéo Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực như vậy có biết bao nhiêu cường thế tàn sát hết các hoa si ở đây. Mấy ngày trước còn có vài người nói không biết được Tiêu Chiến ôm vào lòng là cảm giác gì.

Hướng Thiên thất thần trong nháy mắt, Khương Duy vừa vặn nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau. Đáy mắt của hắn đều là xem thường, không chút nào che giấu.

Hướng Thiên lại để chân chìm xuống hồ nước, nước lạnh thẩm thấu từ lòng bàn chân đi lên.

Hắn chụp một tấm, định gửi cho trợ lý của ba mình. Còn chưa kịp bấm gửi thì đã nhận được tin nhắn trả lời của ba.

Điện thoại của Tiêu Chiến vang lên, là Hướng Thiên gọi đến. Anh nói Khương Duy: "Đừng có nhìn chằm chằm vào kịch bản, cách mấy phút phải tách giấy đấy."

Anh cầm điện thoại đi ra rừng cây không có ai, nghe máy: "Nói thế nào?"

Hướng Thiên: "Ba tôi đồng ý gặp anh. Thứ hai anh đến gặp ông ấy đi. Tôi sẽ gửi số điện thoại của ông ấy cho anh, nhưng cuối cùng có thể đàm phán thành công hay không thì tôi không thể bảo đảm."

Dù điều kiện có khắc nghiệt đến đâu anh cũng sẽ đồng ý.

Hướng Thiên còn muốn nói, cho dù có hợp tác với nhau thì khi nào mới có thể đưa ra kết quả lâm sàng vẫn còn là một ẩn số. Có lẽ một năm, có lẽ ba năm. Còn có lẽ cuối cùng vẫn không có kết quả gì. Bệnh của Vương Nhất Bác có thể đợi được đến lúc đó không?

Lời đến bên miệng nhưng Hướng Thiên lại không nói ra.

Âm thanh của Tiêu Chiến truyền đến: "Cảm ơn."

Hướng Thiên nhắc nhở Tiêu Chiến: "Nếu thành công, đừng quên điều kiện anh đã đáp ứng với tôi." Hắn liếc về phía Khương Duy.

Tiêu Chiến "Ừm" một tiếng, cúp máy.

Để Khương Duy chủ động lấy lòng Hướng Thiên quản thật khó như lên trời. Wechat của Khương Duy vẫn còn nằm trong sổ đen của anh. Vương Nhất Bác chưa lên tiếng, anh cũng không dám đưa nó ra ngoài. Cân nhắc nửa ngày vẫn là không tìm được phương hướng nào.

Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Vu Bân, nói rõ đầu đuôi sự việc cho anh ta. Đại khái là bây giờ chỉ có mặt mũi Vu Bân mới được Khương Duy thương tình nể nang mấy phần. Vu Bân nâng trán, trước kia Võ Dương từng hình dung Khương Duy là cậu ông trời. Muốn để hắn chủ động lấy lòng người khác chẳng khác gì muốn lấy mạng của hắn.

Vu Bân: "Đến lúc đó tôi tính kế với Khương Duy một chút."

Tiêu Chiến: "...Như vậy có được không?"

Vu Bân: "Đây chẳng phải là thời khắc mấu chốt để tận dụng tình bạn từ thưở thơ ấu sao?"

Không còn cách nào khác. Hai người quyết định như vậy. Dù sao thì trước kia Khương Duy và Vu Bân cũng từng bẫy anh, anh và Khương Duy cũng từng bẫy Vu Bân. Cái này cứ coi như và vòng tuần hoàn đi.

Vu Bân: "Khương Duy ở đoàn làm phim thế nào?"

Anh hỏi một vấn đề không đầu không đuôi.

Tiêu Chiến: "Cũng được. Tính tình thu liễm không ít. Cũng chưa có mẫu thuẫn gì với Tiểu Bác."

Vu Bân dãy giụa nửa khắc rốt cuộc cũng hỏi: " Vương Nhất Bác thì sao?"

Tiêu Chiến: "Chỉ có thể đứng gần em ấy mới nghe được người khác nói cái gì." Anh nhìn ra mặt hồ.

Ánh nắng chiếu xuống đem mây mù tản ra hết. Thuyền đã lướt xa trên mặt hồ nháy mắt chỉ còn lại một chấm đen. Giữa núi đồi lấp ló có một ống khói đang nhả một sợi khói xanh.

Vu Bân: "Hợp tác cùng Hướng giáo sư, nói không chừng sẽ có tin tốt nhanh thôi."

Tiêu Chiến cũng thường xuyên tự lừa mình dối người như vậy.
——
Buổi tối liên hoan kết thúc, về khách sạn.

Tiêu Chiến mở cửa phòng, Vương Nhất Bác không ở trong. Tối nay cậu không đi liên hoan, nói muốn đến nhà lão bà ăn cơm, còn nói sẽ về trước chín giờ.

Anh gửi tin nhắn cho cậu: [Về đến đâu rồi?]

Vương Nhất Bác lập tức trả lời lại: [Về ngay đây.]

Vương Nhất Bác đang đứng trước cửa của một cửa hàng trên giao lộ, vừa rồi tuỳ ý đi dạo một chút liền đi đến đây. Về đến phòng, có tiếng nước chảy truyền từ phòng tắm, Tiêu Chiến đang tắm. Vương Nhất Bác bắt đầu sắp xếp hành lý của mình. Cậu xếp hết tất cả vật dụng cá nhân của mình vào.

Tiêu Chiến từ phòng tắm đi ra, thấy cậu ăn mặc chỉnh tề: "Em còn muốn ra ngoài à?"

Vương Nhất Bác đi tới ôm anh, ánh mắt áy náy: "Em muốn đến ở cùng bà mấy ngày, không chừng đầu tháng sau là em phải về Bắc Kinh rồi. Những cảnh ở trên núi phần lớn đều là do cô Thượng chủ đạo, cô ấy nắm rõ tâm tình của người lớn trong lòng bàn tay. Còn về phần của thanh niên tụi em thì em sẽ trau chuốt lại nhanh thôi."

Tiêu Chiến nhìn vào mắt cậu, quan hệ đã công khai nhưng cậu lại chọn đến nhà bà ở. Chắc là đã không còn nghe được bao nhiêu nữa, vì vậy mà cậu không muốn ở cùng với bất kỳ ai. Bao gồm cả anh.

Đến nhà bà còn có nguyên nhân khác, nhân lúc cậu vẫn còn nghe được chút chút, cậu phải nhanh chóng thâu đêm sửa chữa kịch bản, làm phân tích. Cậu muốn hoàn thành sớm để không làm trễ nải tiến độ quay chụp.

Tiêu Chiến gật đầu, giọng nói rất lớn: "Bầu bạn với bà nhiều một chút. Đến lúc đóng máy rồi cũng không biết bao giờ mới quay lại được."

Vương Nhất Bác: "Cảm ơn." Cậu thu hồi tất cả, quay người kéo va li đi.

Tiêu Chiến theo cậu đến nhà lão bà. Vương Nhất Bác không biết nên trò chuyện gì với anh. Cho dù có nói gì thì cậu cũng nghe không rõ. Giống như mặt hồ và nhà gỗ, cách vài dặm. Không biết có phải là do hôm nay nhảy xuống nước hay không mà lỗ tai của cậu trở nên ngộp ngạt, giống như lối đi bị đóng lại. Tối nay lúc mọi người ăn liên hoan, cậu lấy cớ đến nhà bà nên không tham gia. Thật ra là cậu đến bệnh viện cảnh khu một chuyến.

Bác sỹ nói trong lỗ tai cậu không có nước, nói cậu đến bệnh viện huyện chụp thử xem nguyên nhân là gì. Trong thâm tâm cậu biết rõ điều này là do biến dị của não.

Ban đầu lúc ra khỏi nước, lỗ tai của cậu rõ ràng dễ chịu đi không ít, không còn chói tai như trước. Nhưng thật ra đây chỉ là khúc nhạc đệm cho sự tồi tệ sắp tới, không phải bớt ù tai mà cậu bắt đầu không nghe được nữa.

"Chiến ca, em nói chuyện điện thoại với Trác Thành một lát."
Tiêu Chiến gật đầu, anh giữ khoảng cách đi phía sau cậu.

Vương Nhất Bác đeo tai nghe lên, mở đoạn ghi âm Tiêu Chiến, bật âm lượng to nhất. Sau đó tự độc thoại giải bộ như đang nói chuyện phiếm với Trác Thành. Phần lớn nội dung đều liên quan đến Hoa Đáng. Đêm nay trăng thanh gió mát. Trên đường thỉnh thoảng có vài du khách đi sượt qua nhau.

Cái bóng của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tách ra trên đường thẳng, đến khúc ngoặt lại chồng lên nhau rồi rất nhanh là tách ra. Hai cái bóng cứ đụng chạm như vậy cho đến khi tới trước cửa nhà bà.

*rồi chuẩn bị 1 bị khăn giấy topgia để đọc mấy chương sau hén. Cuối tuần vui vẻ...🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro