Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa, văn phòng của Vương Nhất Hàm nghênh đón một vị khách quý.

Vương Nhất Hàm đoán chắc chắn Tiêu Thắng sẽ đến, đã sớm dặn dò thư ký pha cà phê, còn pha loại đắng nhất.

"Nếm thử đi, loại cà phê này chỉ dùng để mời khách quý hiếm khi gặp." Vương Nhất Hàm nhàn nhã nói rồi ngồi xuống đối diện với Tiêu Thắng, hai chân tự nhiên vắt chéo.

Tiêu Thắng chỉ ngửi mùi đã biết khó mà nuốt xuống. hắn nhẹ nhàng khuấy. Bầu không khí căng cực.

Tiêu Thắng chưa bao giờ thỏa hiệp với ai chuyện gì nhưng ngay lúc này Vương gia lại rút củi dưới đáy nồi khiến cho kế hoạch của hắn loạn hết cả lên. Bất đắc dĩ hắn mới phải chủ động đi cầu hòa.

"Vương tổng, tôi và anh không cần khách khí nữa. Nói điều kiện của anh đi."

Vương Nhất Hàm nhàn nhạt nói: "Nhìn trúng Tiêu thị, sợ anh không bỏ được."

Động tác trên tay của Tiêu Thắng khẽ dừng lại, nụ cười không nằm trong đáy mắt: "Anh biết nói đùa như vậy từ khi nào vậy?"

Vương Nhất Hàm: "Bị em trai lây bệnh."

Tiêu Thắng không nói gì nữa, cầm tách cà phê nhấp một ngụm. Rõ ràng là bỏ thêm rau đắng vào cà phê. Bây giờ thái độ của Vương Nhất Hàm rất rõ ràng, hắn không thể dùng chân thành mà nói chuyện.

Tiêu Thắng thăm dò lần nữa: "Chỉ là một cái quyết định phê duyệt dự án nghiên cứu mà thôi."

Ý tại ngôn ngoại, Tiêu Chiến có thể lấy danh nghĩa chữa bệnh cho Vương Nhất Bác mà thu được sự ủng hộ của Vương gia.

Tiêu Thắng nói tiếp: "Một năm này Vương gia cũng đổ rất nhiều tiền vào trung tâm nghiên cứu phát minh ở Thụy Sỹ nhưng cuối cùng chẳng phải đều xuôi theo dòng nước hết sao? Cho dù có hợp tác với Hướng giáo sư thì thuốc mới cũng không có hi vọng."

Vương Nhất Hàm: "Tiêu tổng, chắc là do anh ở nước ngoài khá lâu nên quên mất nước ta có câu thành ngữ "Vẻ bánh khi đói". Hiện giờ em tôi chính là cần cái bánh mà Tiêu Chiến vẽ cho nó. Cho dù có bị Tiêu Chiến lợi dụng thì tôi cũng tự nguyện sa vào."

Nói đến như vậy rồi, có bàn bạc thêm cũng vô nghĩa.

Vốn Vương Nhất Hàm cũng muốn hẹn Tiêu Thắng nhưng hắn lại tự đến cửa, vì vậy anh ta mượn hôm nay cho Tiêu Thắng một cơ hội: "Anh và Tiêu Chiến tranh nhau thế nào cũng là chuyện của Tiêu thị, tôi không có quyền can thiệp."

Lời nói xoay chuyển: "Cách làm bây giờ của anh có ảnh hưởng đến sức khỏe của em tôi. Tôi vẫn hi vọng anh có thể cân nhắc kỹ lưỡng lại chuyện hợp tác giữa trung tâm nghiên cứu Tiêu thị và Hướng giáo sư."

Tiêu Thắng im lặng không lên tiếng, thưởng thức cà phê.
Vương Nhất Hàm lên tiếng lần nữa: "Mỗi người đều có một giới hạn cuối cùng của mình. Giới hạn cuối cùng của tôi là Tiểu Bác, cũng giống như của anh là Khương Duy vậy."

Tiêu Thắng bỗng nhiên ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn Vương Nhất Hàm.

Vương Nhất Hàm: "Nếu không phải lâm vào bước đường cùng thì tôi cũng sẽ không dẫm vào ranh giới cuối cùng của anh. Hi vọng anh cũng vậy."

Uy hiếp một cách trần trụi. Đáy mắt Vương Nhất Hàm lộ ra tia lạnh lẽo. Tiêu Thắng không tài nào nghĩ tới bí mật mà mình luôn dằn ở đáy lòng hầu như không một ai biết lại bị Vương Nhất Hàm tra ra được.

Vương Nhất Hàm: "Anh vẫn nên cảm ơn em tôi. Nếu không phải vì thằng bé thì Tiêu Chiến vẫn sẽ là một người thủ đoạn đầy mình, anh nghĩ anh còn cơ hội ở lại Tiêu thị sao?"

Uống xong một ly cà phê, Tiêu Thắng cáo từ. Thư ký gõ cửa đi vào đưa hai chậu hoa. Lá cây xanh ngắt vẫn còn đọng lại mấy giọt nước.

"Vương tổng, chậu hoa mà ngài muốn."

Vương Nhất Hàm tựa ở ghế sofa, gật đầu, ra hiệu thư ký đặt lên bàn. Thư ký cũng không nhiều lời, đóng cửa ra ngoài.

Vương Nhất Hàm nhìn chằm chằm chậu hoa trên bàn trà đến thất thần. Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, còn chưa đợi anh lên tiếng thì cửa bị đẩy ra, là một vị khách không mời mà đến.

Tiêu Chiến mang theo hai điếu thuốc đến. Lần trước khi Vương Nhất Hàm đến Tiêu thị cũng có mang thuốc đến cho, anh có qua có lại thôi.

Vương Nhất Hàm hút thuốc: "Một bao thuốc cậu cũng không mang đến được?"

Tiêu Chiến: "Ai nói?" Anh lấy ra hai cái bật lửa: "Mua thuốc nên ông chủ cho thêm hai cái bật lửa."

Vương Nhất Hàm tức đến mức đau dạ dày. Anh ta xoa xoa bụng: "Tiểu Bác đâu?"

"Uống thuốc, ngủ trưa rồi." Nhân lúc cậu ngủ, anh ra ngoài đi dạo. Vương Nhất Hàm giúp anh một tay nhưng hai chữ:"cảm ơn" lại quá nhẹ nhàng. Cho nên anh dứt khoát khỏi đề cập đến.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ đeo tay, cố ý chế nhạo: "Chẳng phải buổi chiều anh phải đi công tác sao? Sao giờ vẫn chưa ra sân bay?"

Vương Nhất Hàm không phản ứng. Đúng là có chút đau dạ dày, anh ta đứng dậy rót ly nước nóng.

Tiêu Chiến nhìn chậu hoa trên bàn, định bụng mang về cho Vương Nhất Bác chơi, anh bỏ thuốc ra khỏi cái bao rồi bỏ chậu cây vào.

" Tiêu Chiến cậu tính làm gì!" Vương Nhất Hàm nhanh chân đi tới giựt cái bao đi.

Tiêu Chiến im lặng quan sát Vương Nhất Hàm. Chỉ là đồ vật không đến mấy chục đồng thôi mà phản ứng như là ai đòi mạng anh: "Ai tặng cho anh?"

Vương Nhất Hàm: "Vừa nhờ thư ký mua."

Tiêu Chiến không hiểu nhưng cũng không hỏi thêm.

Buổi chiều anh còn muốn đưa Vương Nhất Bác đi dạo phố, không ở lại lâu.

Vương Nhất Hàm: "Cậu về nhà viết kịch bản với Tiểu Bác hả?"

Tiêu Chiến: "Viết kịch bản gì chứ, đưa em ấy đi chụp hình."

Văn phòng lại trở nên yên tĩnh.
***
"Chiến ca, như vậy được chưa?"

Tiêu Chiến bấm chụp, giơ ngón cái lên cho cậu.

Tiêu Chiến: [Chúng ta thay đổi địa điểm.]

Vương Nhất Bác: "Đi đâu?"

Tiêu Chiến: [Đến một tiệm khoai nướng rất nổi tiếng trên mạng.]

Cất điện thoại di động, anh nắm tay cậu đi dọc theo con đường phía trước. Băng qua hai ngã tư rồi rẽ vào đường cây ngô đồng.

Tiêu Chiến đi trước Vương Nhất Bác mấy bước, quay lại nhìn cậu: "Có mệt hay không?" Anh tiếp tục luyện tập khẩu hình.

Vương Nhất Bác nhìn khẩu hình của anh: "Em không đen?"

Nói xong cũng cảm thấy sai sai.

"Em không được?"

Tiêu Chiến nói lại lần nữa. Vương Nhất Bác vặn mi đoán mò: "Mệt hay không?"

Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác: "Không mệt."

Nói tới nói lui, anh vẫn quyết định để Vương Nhất Bác nghỉ ngơi một chút. Cậu đã đi hơn hai tiếng rồi.

Ven đường có một cái ghế dài, anh lấy khăn giấy ra lau ghế rồi kéo cậu ngồi xuống. Anh lấy một bình nước từ trong ba lô ra, vặn nắp rồi đưa cậu.

Điện thoại Tiêu Chiến có tin nhắn đến.

Lý đổng: [Bên Tiêu Thắng đã nhượng bộ. Về phương án nghiên cứu hợp tác với Hướng giáo sư, sau khi sửa chữa sơ nội dung rồi tái họp, cậu ta đã bỏ phiếu tán thành. Đương nhiên Tiêu Thắng cũng có điều kiện, sau này cậu ta hi vọng Vương gia sẽ không nhúng tay vào bàn cờ của cậu và cậu ta.]

Tiêu Chiến cũng không mong liên luỵ đến Vương Nhất Hàm. Việc đình chỉ hợp tác cũng khiến Vương gia thiệt thòi không ít.

Anh trả lời lại với Lý đổng: [Đồng ý.]

Nghỉ được một lúc, Tiêu Chiến đứng dậy nắm tay Vương Nhất Bác đi tiếp.

Vương Nhất Bác: "Ngày mai chúng ta làm gì?"

[Chơi.]

Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đi chơi vòng quanh Bắc Kinh hơn một tháng. Tất cả ngõ lớn hẻm nhỏ đều có dấu chân của bọn họ, hình cũng chụp gần 10 ngàn tấm.

Phong cách quần áo mỗi ngày của Vương Nhất Bác đều không lặp lại. Mà chính cậu cũng không nhớ rõ.

Giữa tháng tư, <Quãng đời còn lại> đóng máy. Kế hoạch ban đầu là sẽ đóng máy vào cuối tháng ba, nhưng trên núi mưa nhiều làm chậm tiến độ quay chụp hơn hai mươi ngày.

Trác Thành vừa mới về khách sạn, buổi tối còn phải bay về Bắc Kinh. Người đại diện đến thăm ban rồi sẵn tiện về chung với cậu ấy luôn.

Trác Thành không còn tâm trạng ngủ trưa, lướt weibo. Người đại diện lấy điện của cậu ấy, tắt màn hình.

Trác Thành bị bất ngờ không kịp phản ứng: "Ấy chị Tĩnh, trả điện thoại cho em."

Người đại diện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Lúc Vương Nhất Hàm không mặc gì cậu cũng nhìn rồi, mặc quần áo vào thì có gì đáng xem!"

Trác Thành thổ huyết trong lòng. Hôm nay cậu ấy triệt để lĩnh giáo được cái mồm độc của người đại diện. Trác Thành vẫn chưa xem những hot search liên quan đến mình, cậu ấy muốn xem weibo của Vương Nhất Bác. Muốn xem xem cậu có gì thay đổi không, cậu ấy nhớ Vương Nhất Bác nhưng lại không thể liên lạc với cậu.

Hơn một tháng nay cậu ấy đều dùng tài khoản phụ để lại bình luận tích cực cỗ vũ cho Vương Nhất Bác. Những tấm ảnh đường phố kia biến Vương Nhất Bác trở thành Vương sành điệu.

Mỗi lần Vương Nhất Bác mặc một bộ trang phục mùa xuân là qua hôm sau sản phẩm đó sẽ cháy hàng. Cư dân mạng sôi nổi đòi cậu phát trực tiếp dạy mọi người cách ăn mặc. Còn có người nhắn hỏi cậu tìm thợ chụp ảnh ở đâu, ai cũng muốn hẹn nhiếp ảnh gia chụp ảnh.

Người đại diện: "Sau này phàm là những chuyện liên quan đến Vương Nhất Hàm tôi không cho phép cậu đáp lại. Họa từ miệng mà ra, ngoài kia không biết có bao nhiêu người đợi cậu lỡ miệng để hạ bệ cậu. Bởi vì Vương Nhất Hàm mà bây giờ cậu còn đang trên hot search đấy."

Người đại diện: "Người tính toán cẩn thận trên thương trường như Vương Nhất Hàm, nếu anh ta muốn chơi với cậu thì cậu có mười cái mạng cũng không phải là đối thủ của anh ta. Anh ta đăng hai bức ảnh hiu hắt và không giải thích gì. Cứ xem như tình cũ khó quên, muốn nối lại tình xưa thì cũng phải để tự anh ta lăn lại đây. Tôi nói cho cậu biết, tra nam thì tám trên mười người đều mang họ "Tiện", hai người còn lại đều đang phân vân không biết có nên đổi họ hay không."
----
Bắc Kinh, sau mười hai giờ trưa, nắng chiều vừa phải.

Uống thuốc xong, Vương Nhất Bác mệt rã rời, cậu nằm trên thảm đặt trước cửa sổ sát đất, lim dim buồn ngủ. Điện thoại trong tay vẫn còn chưa bỏ xuống.

Tiêu Chiến ngồi xuống, Vương Nhất Bác lấy lại tin thần: "Em đang xem tin giải trí, Hàm ca lại lên hot search. Trác Thành là ai?"

Tiêu Chiến: [Người anh em thích.]

Vương Nhất Bác: "Vẫn chưa theo đuổi được hay sao?"

Tiêu Chiến: [Trước kia anh hai em từng làm tổn thương người ta.]

Vương Nhất Bác: "Tra nam." Cậu vào weibo của Vương Nhất Hàm rồi đăng lên mấy cái biểu tượng chanh chua.

Tiêu Chiến lấy điện thoại của cậu, cậu nhìn anh, anh nhìn cậu. Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa xoa mí mắt của cậu bằng tay. Vương Nhất Bác cười, chớp mắt mở ra. Tiêu Chiến lặp lại động tác. Hai người chơi không biết mệt, vô vị như vậy mà ngồi lặp đi lặp lại một lúc lâu.

Tiêu Chiến: [Có muốn ăn trái vải không?]

Vương Nhất Bác: "Không đói bụng."

Tiêu Chiến vỗ vỗ gương mặt cậu: "Ngủ đi."

Vương Nhất Bác không nghe được, nhưng lại rất phối hợp nhắm mắt lại.

Khẩu vị của cậu ngày càng kém, buổi trưa chỉ uống được một chút canh, vải cũng chỉ ăn được hai ba trái. Tiêu Chiến lấy chăn mỏng đắp cho cậu. Đợi cậu ngủ rồi, anh mới mở mail ra đọc. Thư ký nhắn tin đến, có một tập văn kiện cần anh ký tên.

Tiêu Chiến: [Tôi ở nhà, qua đây đưa đi.]

Thư ký Đinh sắp xếp xong tài liệu rồi đi đến biệt thự.

Tiêu thị tạm thời an ổn. Hội đồng quản trị mới kỳ này không có quá nhiều thay đổi. Tiêu Chiến và Tiêu Thắng cũng coi như là ngang tay, chỉ là Tiêu Thắng vẫn ở thế hạ phong.

Nếu không phải Tiêu Chiến lo lắng cho bệnh tình của Vương Nhất Bác thì cuộc tranh giành giữa anh và Tiêu Thắng sớm đã có kết quả.

Dưới áp lực của Vương gia, Tiêu Thắng tạm thời nhượng bộ. Lần đọ sức tiếp theo, đoán chừng sẽ không còn bao lâu nữa.

Thư ký Đinh đến biệt thự, Tiêu Chiến đang chờ anh ở thư phòng, mail công việc đã xử lý xong.

Thư ký Đinh: "Tiêu tổng, Tiêu phu nhân vẫn chưa xuất viện. Chắc là muốn dùng khổ nhục kế ép Tiêu đổng nhượng nửa số cổ phần còn lại cho Tiêu Thắng."

Tiêu Chiến: "Sau này không cần chú ý đến bên kia nữa, cậu dành thời gian tìm người yêu đi."

Thư ký Đinh hết hồn. Anh ta đang ở đâu làm gì? Anh ta không nói thêm gì, đưa tài liệu cho Tiêu Chiến. Bây giờ Tiêu Chiến ký tên của chính mình luôn phảng phất có bút tích của Vương Nhất Bác.

Thư ký Đinh còn một chuyện cần báo cáo, có liên quan đến <Quãng đời còn lại>. Trên đường tới đây, anh nhận được điện thoại của Chu Khiêm, hai người nói chuyện rất lâu.

"Tiêu tổng, theo ý của Tinh Quang, bên đó tạm thời hoãn tuyên truyền <Quãng đời còn lại>. Bọn họ đã thương lượng chuyện này với Nhạc lão tiên sinh, Nhạc lão tiên sinh cũng tôn trọng quyết định của họ."

Tiêu Chiến ký xong phần tài liệu, đóng bút: "Sao lại trì hoãn? Không xin được giấy phép?"

"Không phải." Thư ký Đinh nói: "Đoàn đội của Chu Khiêm cảm thấy bộ phim này có một nửa công lao là của cậu Vương nên bọn họ muốn đợi cậu ấy bình phục lại mới bắt đầu quảng bá."

Tiêu Chiến sắp xếp lại tài liệu, không nói lời nào. Thư ký Đinh biết mình đã lỡ lời, không nên nói đề tài này vào lúc này. Anh vẽ thêm chân cho rắn: "Hậu kỳ chế tác cho bộ phim này cũng phải mất một khoảng thời gian."

Tiêu Chiến đưa tài liệu cho anh ta:  "Chắc là em ấy không thể khôi phục lại được."

Sau đó, thư phòng là một mảng im lặng. Thư ký Đinh giả bộ xem tài liệu nhưng chữ có chữ không lọt vào mắt.

Mỗi ngày anh ta đều đợi, đợi bên trung tâm nghiên cứu phát minh gọi điện thông báo cho anh ta đã thành công. Nhưng ngày qua ngày, không có một tin tức nào tới.

Khi được nghỉ, anh ta sẽ đến trung tâm nghiên cứu tìm người phụ trách nói chuyện. Họ nói bệnh của Vương Nhất Bác thuộc dạng hiếm, mỗi một trường hợp mắc bệnh không giống nhau. Bệnh của cậu khá là nghiêm trọng. Các đau đớn đến giờ vẫn không thuyên giảm được. Đương nhiên có lẽ sẽ có kỳ tích. Khoa học y tế phát triển, luôn có những kinh hỉ không tưởng tượng được. Có lẽ sẽ có ngày đó nhưng cũng có lẽ không. Không ai biết được.

Tiêu Chiến đóng máy tính lại: "Không sao."

Thư ký Đinh gật đầu, không biết an ủi làm sao. Hai người rời khỏi thư phòng.

Thư ký Đinh: "Bây giờ đang là mùa ngắm hoa anh đào đẹp nhất, có cần tôi đặt vé trước không?"

Tiêu Chiến: "Không cần, tình trạng của em ấy bây giờ không thể đi đường xa. Ở đây tìm một cái công viên nào đó có cảnh đẹp cũng được." Trình độ chụp hình của anh cũng tăng lên không ít, chỉ cần một cành hoa thôi mà có thể chụp ra được cả vườn cảnh.

Thư ký Đinh: "Tám giờ tối còn có một cuộc họp video."

Tiêu Chiến sợ mình bận mà quên mất: "Lúc đó nhớ gọi điện nhắc tôi."

Đến bậc cầu thang, hai người trố mắt dừng lại. Vương Nhất Bác xuống lầu tìm Tiêu Chiến, cậu nhìn thấy hai người đang nói chuyện phiếm với nhau, nhất thời ngây người quên cả nói chuyện.

Trong cái khó ló cái khôn, thư ký Đinh vỗ vai Tiêu Chiến: "Nói tôi là giáo viên dạy khẩu hình miệng của anh."

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra đánh chữ: [Đây là thầy Đinh. Là giáo viên khẩu hình miệng anh tìm đến.]

Vương Nhất Bác chào hỏi thư ký Đinh: "Chào thầy Đinh."

Thư ký Đinh chột dạ cười một tiếng, liên tục gật đầu, vẫy tay với hai người họ rồi vội vàng đi xuống lầu.

Tiêu Chiến nắm tay cậu đi lên lầu, không nghĩ tới hôm nay cậu ngủ trưa ít như vậy: [Có phải ngủ không được hay không?]

Vương Nhất Bác vô thức lắc đầu.

Đến phòng ngủ, Tiêu Chiến ngồi xếp bằng trên thảm, ra hiệu cậu ngồi lên đùi anh: [ Anh ngủ tiếp với em.]

Vương Nhất Bác ngồi trong lòng anh, chỗ nào của cậu cũng khó chịu nên vừa nãy không ngủ được. Cậu nhìn anh: "Anh tìm giáo viên khẩu hình miệng sao không nói với em?"

Tiêu Chiến sợ cậu nghi ngờ nên giải thích: [Để cho thầy dạy anh rồi anh dạy lại cho em.]

Ý của cậu là: "Để thầy ấy trực tiếp dạy cho em thì anh bớt một gánh nặng còn gì?"

Tiêu Chiến: [Nếu mỗi ngày anh đều nhìn chằm chằm một người khác thì em có vui không?]

Vương Nhất Bác nói thật: "Không vui. Sẽ ghen."

Tiêu Chiến: [Giống nhau cả.]

Vương Nhất Bác đã hiểu, anh không muốn cậu nhìn chằm chằm vào thầy Đinh. Cậu cười cười: "Túi giấm nhỏ."

Tiêu Chiến ôm chặt cậu vào lòng. Lâu lắm rồi anh mới nghe cậu gọi anh như vậy.

Dạ dày Vương Nhất Bác khó chịu, trán của cậu dán lên ngực của Tiêu Chiến: "Chiến ca." Cậu vô thức kêu lên trong lúc khó chịu.

Tiêu Chiến thủ thỉ bên tai cậu: "Ừm, anh ở đây."

Ở trong lòng Tiêu Chiến, cậu từ từ thiếp đi. Những lúc không thoải mái, Tiêu Chiến sẽ dùng sức ôm cậu vào lòng. Chỉ có vài tia nắng mặt trời phía tây chiếu xuống thảm.

Điện thoại của Tiêu Chiến có tin nhắn đến, là Hướng Thiên: [Chào Tiêu tổng. Sắp đến tháng năm rồi. Muốn tương tác trên weibo:). ]

Đây là muốn nhắc nhở anh đừng quên nói Khương Duy chủ động tương tác với hắn. Lúc trước vì ở trên núi quay phim nên còn có thể lấy lý do mà kéo dài. Đêm nay đoàn phim về Bắc Kinh, cũng không còn cái cớ nào nữa.

Tiêu Chiến: [Tôi sẽ sắp xếp.]

Xong rồi anh chụp ảnh màn hình đọan chat và gửi cho Vu Bân.

Vu Bân nâng trán. Cái gì tới cũng phải tới. Anh cảm thấy đại đao dài năm mươi mét của Khương Duy đang chuẩn bị sang bằng cái văn phòng luật này của anh.

Anh trả lời: [Cuối tuần này tôi hẹn cậu ấy di ăn cơm.]

Vu Bân nhìn màn hình, vật lộn mấy giây mới hỏi: [ Vương Nhất Bác thế nào rồi?]

Tiêu Chiến: [Không tốt lắm.]

Không tốt như thế nào, anh cũng không có tâm tư để kể. Vu Bân gõ một đoạn tin nhắn nhưng cuối cùng cũng xóa hết đi.

Tiêu Chiến cũng không nhàn rỗi, vừa mới nói chuyện với Vu Bân xong thì Vương Nhất Hàm gọi điện tới: " Tiêu Chiến, cậu ăn no rửng mỡ phải không?"

Mấy cái biểu tượng chanh chua mà Vương Nhất Bác đăng lên đột nhiên hot, anh ta tưởng là do Tiêu Chiến làm.

Tiêu Chiến: "Không phải weibo của mọi người, em ấy đều sẽ chuyển tiếp." Hiện tại anh không có tâm trạng nói chuyện phiếm: "Mấy thành phần ổn định trong thuốc mà Tiểu Bác đang uống không có tác dụng. Một ngày 24 tiếng thì hết 20 tiếng khó chịu."

Anh muốn tăng thêm liều lượng.

Vương Nhất Hàm không đồng ý: "Cậu lại tính cho thằng bé uống thuốc ngủ nữa hả? Cậu rõ ràng biết tác dụng phụ của nó có hại cỡ nào!"

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Hàm im lặng không nói lên lời.

Bệnh đau dạ dày này của anh đều do con sâu họ Tiêu gây ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro