Van Mai Mong Cho 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm nàng vào lòng, Phú hôn tới tấp lên đôi mắt sâu dấu chân chim, đẫm đầy lệ thảm - Đừng nhắc đến chuyện ngày xưa vội - phút giây này anh chỉ muốn yêu em, muốn hôn em Uyên Chi ngây ngất, bàng hoàng, trong cảm giác không làm chủ bản thân - Anh Phú ơi, em sung sướng quá. Giá mà lúc nào cũng được anh yêu thương ôm ấp Phú xiết chặt vòng tay, ánh mắt đam mê, toàn thân bừng bừng nóng sốt -Em sẽ được toại nguyện. Uyên Chi, anh về đây để cưới em làm vơ.

Ánh chớp chợt lóe lên, Uyên Chi nhớ ra tất cả, nàng đẩy chàng ra lắc đầu - Không không được đâu Ánh mắt chàng đắm đuối, trên gương mặt đã xạm đen vì nắng gió - Sao lại không ?

Uyên Chi cúi gằm đầu - Vì em không xứng đáng Nàng không nói được trọn câu, Phú đã nuốt lời nàng vào nụ hôn nồng. Rồi không cho nàng nói thêm câu nào, chàng bịt kín tất cả bằng những nụ hôn cháy bỏng - Ê ông kia, buông mẹ tôi ra - một tiếng trẻ thơ hét vang lanh lảnh, khiến hai người lớn phải rời xa nhau hổ thẹn - Mẹ - đứa bé nép vào mình Uyên Chi, quắc mắt nhìn Phú dữ dằn - Ông đã làm gì cho mẹ tôi phải khóc ? Ông ra khỏi nhà tôi ngay Phú không biết trả lời sao, chỉ biết nhún vai nghe toàn thân chấn động, bởi đứa bé quá giống Uyên Chi - Hoàng Uyên, con không được hỗn - Uyên Chi ôm con gái vào lòng - con không nhìn ra người ấy sao ?

- Người ấy là ai hở mẹ ? - đôi mắt nó tròn xoẹ Nàng chỉ bức tranh của Phú, rơi nằm dưới đất. HU cầm bức ảnh lên xem. Cái đầu nó nghiêng nghiêng nhìn Phú rồi nhìn bức ảnh. Chợt nó nhoẻn miệng cười toe toét - À con nhận ra rồi, người này là ba Hoàng Phú, là ba của con Uyên Chi cuối đầu, đỏ bừng hai má. Phú chợt hiểu ra mọi chuyện, chàng dang rộng vòng tay với đứa trẻ thơ - Phải rồi, ba Hoàng Phú ba của con đây - Ba - Đứa bé chỉ chờ có thế để lao vào lòng chàng thổn thức - Sao ba đi lâu để mẹ con chờ, đêm nào cũng ôm hình ba mà khóc - Anh Phú - Uyên Chi bước lại gần chàng - anh tha lỗi cho em, những ngày qua, em chỉ sống bằng hình ảnh của anh, không ngờ ....

Một tay bế HU, tay còn lại chàng kéo Uyên Chi vào lòng ngực rộng - Đừng nói gì nữa em. Anh đã hiểu tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ba anh Uyên Chi ngước nhìn chàng không hiểu. Phú đặt nhẹ xuống mặt nàng nụ hôn yêu - Về nhà anh sẽ kể. Còn bây giờ chúng mình đi ăn cái gì đi, anh đói bụng quá rồi - Con sẽ dắt ba đi ăn bún bò huế của bà Năm, ngon lắm - HU tụt xuống đất, nắm tay hai người lao đi.

Giang treo chiếc áo Thanh vào tủ, chợt nàng nhăn mặt khi thấy vết nhăn trên áo. Vô ý quá, nàng lại lấy chiếc áo trở ra, ủi lại Trước đây, tuy mang tiếng là vợ của Thanh, mà chưa bao giờ chàng cho phép nàng được chạm tay vào quần áo của chàng. Bởi lẽ là vợ chồng hờ, chàng không muốn có những cử chỉ săn sóc cho nhau như vậy, dù lòng nàng rất muốn chăm sóc cho chàng như một người anh Nhưng một tháng nay, Giang chợt nghe lòng nhung nhớ mỗi khi chàng đi công tác xa nhà. Không hiểu từ lúc nào nàng thèm nghe giọng chàng âm ấm. Vắng chàng, nàng nghe buồn bực. Lòng không yên khi mỗi buổi chiều chàng đi làm về trễ Chính từ sau nụ hôn chàng trao, lại từ chối không nhận ở nàng lòng thương hại, Giang mới bàng hoàng sực tỉnh như kẻ vừa ngủ mê man. Thì ra, nàng đã yêu Thanh từ lâu lắm. Nhưng lúc nào cũng bị ngộ nhận bởi tình yêu dành cho Phú Hơn năm năm học chung, rồi ba năm cùng sống trong một căn nhà, tính cao thượng của chàng đã ăn dần máu huyết của nàng một tình yêu trầm lặng Khi nàng kể chuyện này với Thanh, anh chỉ cười, cho rằng nàng khéo bịa chuyện để đền ơn, hay tỏ lòng thương hại Cho đến một hôm Thanh trở bệnh. Nhìn vẻ mặt lo lắng, cùng những giọt nước mắt của nàng, Thanh mới chịu tin đó là sự thật. Thế nhưng cả hai vẫn chưa chính thức trở thành chồng vợ với nhau một ngày nào. Thanh bảo còn phải chờ cho tình yêu thật chín, và lúc đó nàng chỉ còn biết tặng vào hông chàng một cái nhéo thật đau Đã năm giờ rồi sao Thanh chưa về đến ? Giang ngó ra cửa trông chờ. Chàng bảo hôm nay hai người đi dự đám cưới một người bạn rất thân, buộc nàng phải mặc chiếc áo xinh đẹp nhất. Vậy mà, đến giờ này chàng cũng chưa chịu về Tiếng xe thắng lại trước sân, Giang ra mở cửa. Nàng lườm chàng trách móc - Nói năm giờ chở người ta đi ăn đám cưới mà quên tuốt luốt Thanh cười vui - Ồ, không bao giờ anh quên cả, vì mải chạy đi mua quà nên về trễ. Đừng cằn nhằn anh nữa bà xã ơi Nghe chàng gọi mình bằng bà xã, Giang cúi đầu e thẹn - Qùa gì đặc biệt mà anh phải chạy tìm - Đặc biệt chứ - Thanh nháy mắt - Cho quà cưới và cho em - Thanh đặt vào lòng nàng bộ sách "Bể Ái Nguồn Ân"

Giang lật tập sách rồi chợt rú lên, ôm chặt lấy Thanh -Trời ơi, sao anh biết được ? Đây là niềm mơ ước của em Thanh chỉ mỉm cười. Từ lâu rồi chàng biết nàng ôm hoài bão cho quyển sách được ra đời, nhưng vì không có vốn chàng đành bó tay - Anh Thanh - sau phút giây vui sướng, Giang bỗng ngập ngừng - anh đã xem tất cả ?

Thanh nhẹ gật đầu, Giang nghe xốn xang trong da.

- Thế anh có giận em không ?

- Không bao giờ - Thanh nói thật lòng Giang nhào lên hôn chàng say đắm - Ôi, anh Thanh, em yêu anh biết mấy Thanh nắm tay nàng - Nếu như bây giờ Phú đến đây, em chọn ai ?

Giang cắn môi nín lặng, Thanh khẽ nhắc nàng - Em nói thật lòng mình đi Môi hồng mỉm một nụ cười - Nếu như em bảo chọn anh - Thì đêm nay anh sẽ là chú rê?

Hơi thở chàng phà gấp bên tai. Bàn tay luồn sâu vào tóc, một nụ hôn đặt xuống môi xinh Thật lâu trong cảm giác bồi hồi, Giang chợt kêu lên - Thế chúng mình không đi dự đám cưới sao ?

- Đi chứ - Thanh kéo riđdô - em thay đồ đi, đồ nào đẹp như cô dâu ấy Ngồi sau chàng, Giang hạnh phúc ngất ngây. Vòng tay ôm xiết lấy hông chàng - Vào đây em - Thanh khoác vai nàng, chen qua vòng người đông đảo đến trước mặt cô dâu chú rê?

- Xin trân trọng giới thiệu với hai bạn, Hạ Giang, vợ tôi Giang trợn tròn mắt, nụ cười tắt ngấm giữa bờ môi. Cùng lúc chú rể cũng bàng hoàng không kém - Chào Hạ Giang, Uyên Chi vẫn nghe anh Phú nhắc nhiều về bạn - Uyên Chi chìa taỵ Trong phút chốc, Giang lấy được vẻ tự nhiên - Chào Uyên Chi Tiếng pháo nổ vang, xua tan bao phiền muộn còn sót lại trong người. Phú chớp mắt, thoắt trở về vai chú rê?

- Chào Hạ Giang, mời hai bạn vào bàn - Khoan đã mình có món quà tặng cho cô dâu chú rể - Thanh đặt vào tay bạn bộ sách của G. Phú lật nhanh, mắt mờ lệ khi những kỷ niệm thân quen theo trang sách hiện ra - Cám ơn Giang ... - Không - Mắt Giang long lanh nước - Hãy cám ơn Thanh, anh ấy chính là người bạn tốt. Hạnh phúc hôm nay là do anh ban tặng - Giang nói sai rồi - Thanh mỉm cười - Tất cả là do công sức của chúng tạ Giang viết, anh in, tiền của P. Mười triệu hôm nào, tôi đã sử dụng ra sao, giờ chắc Phú hiểu rồi Tràn đầy xúc động, Phú nắm chặt tay T. Thật cao quý thay tình bạn Uyên Chi nói như thể tủi thân - Chỉ có tôi là nhân vật thừa trong cốt truyện - Ồ không đâu - Giang vội kêu lên - Bạn cũng là nhân vật chính. Không có bạn, hạnh phúc giữa ba chúng tôi không trọn vẹn. Phải vậy không anh Phú ?

Phú chỉ mỉm cười. Hạnh phúc quá đủ đầy. Phú kéo Uyên Chi đi, để đôi uyên ương với tình yêu trọn vẹn - Giang, em có hiểu gì không ? - Thanh nắm tay nàng, Giang nép vào ngực chàng, khẽ đáp - Em hiểu tất cả rồi - Em có giận anh không ?

- Không, không bao giờ. Em yêu anh. Yêu hơn tất ca?

Thanh mỉm cười, nói nhỏ vào tai nàng - Đêm nay cô dâu cho anh động phòng hoa chúc nhé - Anh quỷ này - Giang đấm tay vào ngực chàng Thanh từ từ phủ xuống môi nàng nụ hôn yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#8uuersd