CHƯƠNG 1 ( phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười lăm tuổi, trí não chưa đủ độ chín nên mọi ý nghĩ thường bột phát, nặng về ngẫu hứng, dễ sinh chuyện làm liều. Ngược lại, thể xác chưa hoàn chỉnh lại tạo thuận lợi cho hành động. Nhờ thân hình còi cọc mà việc nó ẩn mình trong đêm tối dễ dàng hơn. Mọi động tác thi hành trở nên khéo léo hơn. Nó thấy quá dễ sau khi đã nằm trong góc tối, nơi chủ nhà thường dựng chiếc chổi chít và cái gầu hót đan bằng cật nứa. Nhiều sự dễ cộng lại, cho tim nó bớt đập, đỡ hồi hộp, nhịp thở nhẹ nhàng. Trong góc tối, trông nó sẫm sịt như mảnh giẻ lau nhà nằm cạnh hai vật có cùng một nhiệm vụ.
Đồng lõa với nó là đêm tối. Màu đen giúp nó tiếp cận trong việc quan sát. Nó cố tình, còn kẻ bị theo dõi vô tình. Rất tự nhiên, nó trở thành thợ săn, còn những gì trước mặt và xung quanh là vật bị săn. Nói cho cạn nghĩa thì không phải bây giờ nó mới rình. Trước đấy hàng tuần, nó đã lấy quả bóng thải, rách bươm vườn, rủ mấy thằng đến đá. Nó chơi bóng không đến nỗi tồi, nhưng khi rê bóng tới trước "khung thành" của đối phương, bất ngờ nó tung chân sút quả bóng bay qua hàng rào, rơi vào hiên hè. Thằng nào đá hỏng thằng ấy phải vào nhặt! Đấy là quy định của luật chơi rồi. Nó chui qua hàng rào, tre gai cào xước vai nhoi nhói. Không ngại, các cốt nhất là nhà này không nuôi chó, một trong con vật nuôi trong nhà nó sợ nhất. Tim đập nhanh hơn một chút, chắc tại vì tranh nhau bóng và cũng có thể đây là lần đầu nó thực hiện một âm mưu có tính toán. Quả bóng vô tình tiếp tay cho hành động cố tình, rơi dưới khuôn cửa sổ. May! Móc khóa hờ, nó kéo cánh cửa cho rộng thêm. Qua hàng chấn song: trong nhà, ba cửa thông, thẳng đuột, có rèm nhưng cuộn, cửa cuối thông về phía sân sau, không cánh. Chợt có cảm giác có ai nhìn, nó giật mình, đảo mắt: hóa ra con búp bê tóc vàng để trong tủ buýp phê ở gian ngoài, đang trố mắt nhìn nó như nhìn thấy người lạ. Có tiếng réo:
- Nhặt đéo gì mà lâu thế? Đá ra đây! Trong trận bóng không hiệp ấy, nó "phải" vào nhặt bóng ở hiên nhà không dưới chục lần. Mỗi lần cầm quả bóng rách ra, nó lại "vá" cho "bức địa đồ" căn nhà ấy hoàn chỉnh trong bộ nhớ. Nhưng chưa vội! Nó bỏ thêm ba ngày lân la theo dõi đường đi lối về của vợ chồng chủ nhân, theo dõi cả sinh hoạt của mấy vị hàng xóm bên cạnh.
Như vậy, nỗi hận đã biến thành sự căm thù, sự căm thù đã hun đúc thành âm mưu trả thù. Đó là một trong những đặc tính của loài người, nó chỉ là kẻ kế thừa.

#Chiều 20022020#
*Mong được sự ủng hộ của quý độc giả*
(Ngày mai là phần 2)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thiên