Chương 18: Trời Cao Ban Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Tưu khi trở về gặp Từ Trì, thấy anh cô đơn đứng ở giữa sân, cúi đầu nghiên cứu ánh trăng màu bạc đang chiếu sáng khắp mặt đất.

Cảm thấy bản thân không thể ở lại, Lãnh Tưu không nói chuyện, đi đến chiếc giường bên trong.

Từ Trì ở phía sau lại kêu cô một tiếng: "Tâm sự với tôi một chút đi, bạn nhỏ Lãnh"

"Dạ được" Lãnh Tưu ngay lập tức đi đến bên Từ Trì, mừng rỡ "Chú Từ, chú chờ riêng tôi hả?"

"Ừm" Giọng nói Từ Trì mang theo ý cười, anh chỉ cái bàn thạch ở phía trước, hai người cùng nhau đi đến.

Bàn thạch lạnh lẽo khiến người thanh tỉnh, Lãnh Tưu bắt đầu khẩn trương.

Trước mặt nàng là từng là lưỡi dao sắc bén nhất, tổng chỉ huy binh đoàn của đế quốc, nhiều lần dẫn quân đội bao vây quân xâm lược, quan phản loạn, khai trừ giặc ngoại xâm, thu phục đất nước, anh từng là thượng tướng kiên cường nhất khiến chỉ huy nước địch nhiều lần nghe tên đã sợ mất mật, từng là sĩ quan được đặt trọn niềm tin cùng giấc mộng, anh cũng chính là biểu tượng của đất nước, chính là ánh sáng hy vọng len lỏi trong lòng người dân.

Mà hiện tại, anh đã là người bị lịch sử quốc gia quên lãng, bị người vứt bỏ.

Lãnh Tưu bị máu nóng trong não làm cho đứng lên nhưng rất nhau đã gục xuống, che đi ánh mắt phẫn nộ.

"Em bao nhiêu tuổi?"

"Hai tháng nữa sẽ mười bảy tuổi"

"Học đến cao trung rồi?"

Lãnh Tưu ngẩng lên liếc Từ Trì, con ngươi bất an mà chuyển động, nhìn về phía một bên "Con...con không đi học"

"Hửm?" Ánh mắt Từ Trì dừng lại phụ kiện, quần áo xa xỉ của Lãnh Tưu "Vậy bộ quần áo này?"

"Quần áo là con lấy từ một tiểu muội" Lãnh Tưu ngượng ngùng "Mặc quần áo của thầy bói sẽ khiến người khác dễ mắc câu hơn một chút, con cũng cảm thấy tiểu muội ở trường học đệ nhất sẽ không gạt người"

Nhắc tới gạt người, Từ Trì nhướng mày: "Em biết Khương Duật?"

Ở trước mặt Từ Trì, Lãnh Tưu không dám phủ nhận.

"Đương nhiên biết, nhìn anh ta nhát gan, tố chất kém mà suốt ngày cứ biểu cảm, con đương nhiên biết, còn biết anh ta là con của vợ cả nhà họ Khương" Tiểu cô nương ôm cánh tay, bộ dáng giống như làm nghiệp vụ "Ba năm trước, chủ nhà họ Khương, Khương Đại Mậu đột nhiên chết đi, ông ta có bốn người vợ, hai đứa con trai, bốn đứa con gái. Vụ phân chia tài sản là tin nóng, con lướt qua hình ảnh thấy Khương Duật xuất hiện, hình dáng bây giờ so với hiện tại đều không thay đổi quá lớn".

"Em chỉ lướt qua".

"Đúng á".

"Em làm sao được?" Từ Trì lộ vẻ mặt nghi ngờ "Tôi hiện tại so với năm đó gầy hơn, biến hóa rất lớn, thậm chí hai mươi năm còn trôi qua, em làm thế nào nhìn qua hình ảnh mà nhận ra tôi? Không lẽ mắt em có khả năng đã nhìn sẽ không quên?".

"Hihi, chú Từ phát hiện ra rồi" Lãnh Tưu cười khúc khích, chỉ đỉnh đầu của mình "Không dối chú, chỉ cần con gặp ai một lần, sẽ nhớ rõ bọn họ, mỗi chi tiết đều nhớ kĩ càng. Khi con đứng dưới bảng hiệu của trạm giao thông công cộng, khi thấy hành khách lần lượt xuống xe, con sẽ nhớ thời gian, địa điểm mình gặp họ, có khi là người cùng con tranh cơm tiệm, có khi là người lướt qua con ở sân thể dục, cũng có thể là băng cướp ngân hàng mà con thấy qua ghi hình, đây cũng là thủ đoạn mưu sinh hữu hiệu của con, làm rau bẩn hay tiêm chất độc vào thịt cũng khiến con nhận được bọn họ. Có thể năng lực này là do trời cao ban phúc."

Sau khi Từ Trì tiêu hóa hết lời nói của Lãnh Từ, thử hỏi: "Em có từng đi kiểm tra qua chưa, có hiếu kì mình tại sao không giống người thương không?"

"Có kiểm tra" Lãnh Tưu trả lời "Có vài bác sĩ cho rằng con mắc bệnh "Thiên tài cô độc", nhiều nhân vật nổi tiếng mà bị điên đều có bệnh này, còn có vài bác sĩ cho rằng một bộ phận não con tổn thương, khiến cho trí não của con luôn có ý đồ muốn liều mạng. Nhưng có một bác sĩ rất thông minh, con rất thích hắn khi hắn cùng con tìm ra vấn đề rồi giải thích, cuối cùng hắn nói : "Đại não của con sẽ tự động chứa đặc điểm khuôn mặt của mỗi người cũng như máy tình chứa đựng các con số mã hóa giống nhau, máy tính có thể làm được, tại sao con người không thể." Con bị hắn thuyết phục, đây là lễ vật không phải bệnh.

Người đối với sự vật không biết luôn là tràn ngập sợ hãi, Lãnh Tưu khi còn bé khẳng định cũng từng bởi bản lĩnh hơn người này mà bị coi làm dị nhân, nhưng cô hiện tại thoạt nhìn rất tốt, thế là được rồi.

"Đúng vậy, thật tốt khi em có thể tiếp nhận nó ." Từ Trì đã hết lo lắng, mười ngón giao nhau chà xát, "Minh Giác nói vậy cũng lấy làm tự hào, cô ấy vẫn luôn nói tương lai muốn sinh con gái thật thông minh, xem như đã trở thành sự thật."

Nụ cười Lãnh Tưu càng thêm sâu.

Từ Trì cảm thấy có gì đó không ổn, nhẹ giọng hỏi: "Lãnh Tưu, ba của em là ai?"

Khi nói ra những lời này, anh trong đầu điểm qua lại những gương mặt có thể trở thành cha cô bé nhưng không có ai có điều kiện phù hợp.

"Chú Từ, con không có ba ." Lãnh Tưu cảm xúc dần đi xuống "Phải nói, con không biết ai là ba con , con đoán ba con là mẹ con tùy ý lựa chọn một gien sinh học. Con đã lường trước được điều này, nếu không tại sao thành tích học tập của con lại kém như thế."

Từ Trì không khỏi khiếp sợ, nhưng nếu là Lãnh Minh Giác thì chắc chắn sẽ làm, nhất thời không biết nên nói gì để an ủi cô bé.

"Mẹ rất cố chấp đúng không?" Lãnh Tưu bi thương "Chú biết mà, mẹ con sẽ không từ thủ đoạn để hoàn thành mục đích"

Trong nháy mắt, dự cảm không nên trở nên lớn hơn, Từ Trì hy vọng cô bé đừng nói gì thêm.

Nhưng âm thanh vẫn xuyên thấu qua vỏ đại não.

----Kể cả cái chết =====

Buổi tối, hương hòe quỷ dị lại tới.

Đã biết hương hòe không có độc, còn có tác dụng an thần, Từ Trì không quản nó, mặc cho ý thức đang dần bị kéo trạng thái mê man.

Đến Chu gia ngày thứ 3, Tạ Trì ngủ rất sau, anh ngủ như là cuộc sống quên ban giấc ngủ an ổn , nắm chắc tất cả thời gian để đi ngủ.

Nhưng --

"Ấy, tỉnh dậy đi" Khương Duật làm tư thế hai tay ôm lại giống như cái loa phường, khuếch đại âm thanh, rống to để người bên cạnh đang ngủ tỉnh dậy "Xảy ra chuyện! Đừng ngủ nữa! Ngủ nữa là nộp giấy trắng luôn bây giờ!"

Mí mắt của Từ Trì động đậy, nhàn nhạt tỉnh lại.

Một đôi mắt đen như mực không lẫn chút tạp chất, nhìn thẳng hai khuôn mặt phía trước.

Dần dần, hai gương mặt khó chịu trở nên biến dạng.

"Anh ta tại sao không nói lời nào? Ngủ choáng váng đầu óc rồi à ?" Chu Kỳ sởn cả tóc gáy.

Khương Duật cảm thấy không ổn: "Anh có biết trên đời có một loại người, lúc thường nhìn rất bình thường nhưng khi bị đánh thức thì nhưng hung thú vô nhân tính"

Chu Kỳ: "Nói tiếng người."

Con mẹ nó, cần phiên dịch nữa sao?

Khương Duật nuốt nước miếng, định rút chân lại, nhưng chưa kịp thực hiện, đã có một bàn tay nhanh như sấm chớp đánh cậu, túm lấy cổ áo cậu rồi đè xuống giường đá cứng ngắc.

Sau khi bị đập liên tiếp ba cái, dư chấn ong ong bên tai, mắt nổ đom đóm, cậu gục ở bên giường, chổng mông kêu rên: "Đáng giận"

Giải quyết xong một người, đôi mắt không có cảm tình kia lại hướng về Chu Kỳ. Radar khắp cơ thể đều đang báo động, anh lập tức thất tính bội nghĩa :"Kêu anh dậy là tiểu tử này muốn kêu, không có liên quan tới tôi!"

Khương Duật che lại cái trán tấy đỏ của mình, khịt mũi nói: "Chu ca, anh nói cái gì đấy! Rõ ràng anh mới là người ..... Á á á, anh đạp trúng phổi tôi rồi?"

Chu Kỳ nhào qua, lấy chăn bọc đầu của Khương Duật, đánh mấy phát vào bọc chăn rồi trở lại chuyện chính, trấn an Từ Trì đang chuẩn bị bùng nổ : "Dỗi cái gì, anh bình tĩnh lại đã, chúng tôi kêu anh rời giường xác thật là có việc"

Từ Trì lấy lại lý trí, nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi giật giật cổ cơ bắp ở vai, ý bảo hắn nói tiếp.

Trong nháy mắt kia, Chu Kỳ cảm thấy chính mình tránh được một kiếp, thở phào một hơi: "Chu gia lại chết người."

Tối hôm qua vừa trở về , Chu Dao hôm nay đã chết.

Chết ở phòng chất củi giam giữ đại ca hắn.

Mà Chu Tiêu không biết tung tích.

Thấy thế nào cũng giống như bỏ trốn sau khi giết người.

Phòng củi nhỏ nhanh chóng chật ních người, một tốp người rồi lại thêm một tốp người vào phòng, mục đích của họ giống với bộ ba Từ Trì, thừa lúc hiện trường còn nguyên vẹn, nắm chặt thời gian đến thu thập manh mối, trả lời cho câu hỏi.

Chu gia, dẫn đầu là Mẫn thị đứng ở phía trước tạo thành một vòng, không ngăn cản hành vi vô lễ của "người tị nạn"

Căn phòng chứa củi khô cằn, khắp nơi là dấu vết đánh nhau, không có máu.

Chu Dao thi thể dựa cạnh giàn thiêu , đầu vô lực mà buông xuống, cằm áp vào ngực, dưới chân có dấu vết từng bị kéo, biểu hiện từng có người động qua thi thể. Hắn buông tay trái bên hông, nắm chặt túi tiền thêu đôi thiên nga uyên ương, tay uốn lại thành dạng ưng trảo, trong tay đánh rơi một nhánh cây hòe trụi lủi.

"Bị ghìm mà chết" Quần chúng thảo luận nguyên nhân hai lần đã đi đến kết luận.

Chu Dao trên cổ quấn quanh một đai lưng thêu đám mây lành, đai lưng của Chu Tiêu là không thể nghi ngờ.

Xác chết cách đó không xa, một con mèo to bằng bàn tay đã chết.

Trên mặt đất bình rượu cùng chén rượu vương vãi, trải qua một đêm lên men, phòng củi mùi rượu nồng nặc.

"Ngửi qua, hẳn là mùi sủi cảo" Chu Kỳ chun mũi, rất giống một con chó lớn nghe đến thịt là mắt sáng lên, liếm liếm môi, "Xem hiện trường, hẳn là tối hôm qua Chu Dao đem rượu cùng ca ca hắn ôn chuyện, hai anh em không biết vì cái gì bạo phát cãi nhau, Chu Tiêu cao to, tính tình không tốt , giận mà giết người!"

"Đúng!" Khương Duật tán thành, "Chu Tiêu cùng Chu Dao hai nam nhân tranh một nữ nhân, anh em bất hoà lâu rồi. Bây giờ, Tô Dung đã chết, Chu Dao vốn định vứt bỏ hiềm khích hòa hảo trở lại, không nghĩ tới Chu Tiêu ghen ghét hắn đã lâu, thậm chí giận giết luôn cả người !"

"Có lẽ là hai anh em uống rượu, chơi đoán số đoán thua, giận mà giết nhau!"

"Cũng có thể hai người biện luận Tô Dung yêu ai nhất mà nảy sinh chết cãi, giận mà giết người!"

"Nữ nhân tính là cái gì? Nam nhân một lời không hợp liền giận mà giết người!"

"Đúng! Tin tức như thế này tôi đã nhìn qua!"

Từ Trì xoa xoa huyệt Thái Dương bị ồn ào mà nổi lên gân xanh , buồn bã nói: "Tôi hiện tại giận đến nỗi muốn giết luôn hai người."

Chu Kỳ: "?"

Khương Duật: "......"

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Trì: Đối với hai người này, độ nhẫn nại đã thấp đến đáng thương ( cười hung bạo)

---------

Lời editor: À há, Chu Khương đúng là cà nhoi hết biết :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro