Chương 29: Bảo giám Thiên Hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lửa đạn, phế tích, còn có mùi máu tươi nồng nặc.

Hoa Diên Vĩ vàng khô héo rủ xuống, mặt trời lặn phủ lên một vòng tròn huyết sắc. *Nhất cung trong thành, làn khói xám đâm thẳng lên không trung. Vô số binh sĩ vung tay hô to, chiến đấu đẫm máu hăng hái, nâng lên lưỡi lê khi hết đạn, tìm người vật lộn.

*Đại điện

Nhiều người bọn họ không biết quê hương là gì, bởi vì họ chưa từng có; cũng không biết ý nghĩa của đất nước là gì, vì kiến thức cao cấp đó quá xa xôi. Đặt ở trên vai họ chỉ có bốn chữ: quân lệnh như núi *

*Quân lệnh như núi (quan lệnh như sơn): thì mọi người đọc cũng hiểu rồi ha, ai đi làm lính là hiểu, trong quân đội, mệnh lệnh cấp trên là tuyệt đối, nói như núi để thể rõ tầm quan trọng.

"Nhìn những kẻ ngu ngốc này xem, bọn họ đều là chiến sĩ một tay ngươi luyện ra, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ chịu chết sao?"

Ánh sáng chói lóa chiếu lên mặt đất, chiếu ra hai trận doanh đang đối địch.

"Lão K, ngoan cố phản kháng không có ích lợi gì, cục diện bây giờ, đánh nhau cũng tăng người hy sinh. Thiên Hợp đã sớm chỉ tồn tại trên danh nghĩa, đã đến lúc *thay đàn đổi dây."

*thay đàn đổi dây: câu này có thâm ý, nếu chỉ đổi dây không thì không nói, nhưng nếu đổi cả 2 thì người đang nói muốn thay đổi tất cả, từ trong ra ngoài.

Không khí ngưng trệ, khẩn trương, dường như trên không trùng có cái cung dài đang căng dây.

Bị gọi K, Từ thượng tướng nở nụ cười. Khoảng thời gian qua lâu, anh cơ hồ đã quên mình từng dùng niên hiệu K từ niên thiếu đến trưởng thành, anh khoác áo choàng loang lổ máu đứng tựa vào cột đá, lá cờ của Cứu Rỗi binh đoàn vẫn bay phất phới.

"Người ngươi muốn đã chết." Anh dùng cằm chỉ ngay thi thể nằm dưới cờ. Cái xác này là thủ lĩnh thống trị đất nước, ngay khi bộ đội chủ lực ý thức mình trúng kế điệu hổ ly sơn* đã nhanh chóng quay trở về phòng ngủ hoa lệ của vua, chỉ thấy vua bị kẻ tạo phản đang treo cổ ở đại sảnh, "Mấy người muốn khống chế chính phủ Thiên Hợp, đã làm được rồi, bây giờ còn muốn sao đây?"

* Điệu hổ ly sơn: Đưa hổ rời khỏi núi, chỉ việc làm cho quân địch rời khỏi căn cứ để tấn công.

"Viên Khải chạy."

Người nói chuyện là tân thống soái của Liệp Ưng, Tào Sùng Nghiệp, cũng chính là em trai của cựu thống soái Tào Sùng Phi, không lâu vừa mới chết dưới họng súng của Từ thượng tướng.

"Hửm, phải không?" Thượng tướng vuốt ve lông mi, phản ứng thường thường.

"Ngươi đem hắn giấu chỗ nào rồi?"

Tào Sùng Nghiệp chất vấn, tiến lên từng bước, ngay lập tức một toán binh nhắm súng vào hắn, địch đụng ta động, binh của hắn của dựng lên súng trường.

Lúc này, chỉ cần ai bóp cò súng, đàm phán sẽ mất đi hiệu lực, cuộc đấu súng nổ ra, chết khó tránh khỏi.

"Viên Khải chỉ là tiểu tử chưa cai sữa mẹ, ngươi vì sao phải bắt hắn?" Thượng tướng làm bộ dáng không hiểu.

"Đừng giả ngu ." Thống soái Lư nội ứng ngoại hợp của Thiên Lang cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, khoa trương múa tay, "Hắn không chỉ trốn, mà còn mang đi bảo giám Thiên Hợp!"

Thượng tướng như lần đầu tiên nghe thấy điều mới mẻ này, nhướng mày, khuôn mặt liệt hiếm khi hiện lên cảm xúc: "Bảo kiếm gì?"

Ngày thường, anh đều để mặt than, lần đầu tiên hiện lên cảm xúc đối phương quá hồ đồ.

"Mẹ nó, họ Từ! Đừng trước mặt lão tử diễn trò!" Thống soái kích động đến mức tay nắm báng súng run lên, "Từ A đến Z, các siêu cấp chiến sĩ biết nội tình đều chết hết, chỉ còn ngươi, ai có thể ngoài ngươi biết bí mật của bảo giám?"

"Không cần có người nhắc quá khứ của ta." Từ thượng tướng nâng lên mi mắt, nhìn về phía hắn, tựa tiếu phi tiếu*, "Ngươi cũng thấy đấy, người biết bí mật đều nằm mộ cả, ta hiện tại nói cho ngươi, ngươi xác định muốn nghe?"

*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

Thượng tướng từ hai mươi tuổi đã quản binh đoàn Cứu Rỗi, những năm gần đây chỉ huy ba tư lệnh, tám sư đoàn, ở trong quân xây dựng ảnh hưởng đã lâu, mỗi động tác, ánh mắt đều có thể làm cho bộ hạ chảy mồ hôi lạnh. Thống soái Lưu cũng từng bị Từ thượng tướng quản giáo, lúc này đụng phải ánh mắt, theo bản năng lùi hai bước, nói chuyện còn lắp: "Chết, chết đã đến nơi mà còn ra oai, muốn sống sót thì giao Viên Khải và bảo giám ra đây."

"Mạng sống?"

Từ thượng tướng cười lạnh hai tiếng, bước đi, vệ binh xung quanh cũng đi theo, vệ binh bên phía đối diện cũng chuyển đổi họng súng và đuổi theo.

Hai bên buồn cười đi qua đi lại, như đấu trường đấu thú, mặc dù như hổ rình mồi nhưng không ai chịu dẫn đầu phát động công kích.

"Từ mỗ cả đời trong quân binh, hướng tử mà sinh, đã khi nào lấy mạng làm tâm?"

Anh nói chuyện thập phần kiêu ngạo, nhưng anh vẫn là như thế, cũng cho tới bây giờ không ai dám nghi ngờ anh. Anh mang giày quân đội đạp lên đất, từng bước đến cổ thi thể ngay trung tâm, quỳ một gối, nhìn chằm chằm khuôn mặt xa hoa dâm dật đang trở nên sưng tấy, phù phũng.*

*hiện tượng sau khi chết ngạt.

Anh giờ phút này tâm tình rất bình tĩnh, bình tĩnh đến thần kỳ, sống hai mươi bảy năm, nội tâm vĩnh viễn dữ tợn hiểm ác, hắc triều luôn dâng trào, chưa bao giờ thuần túy bình tĩnh đến vậy.

Vị vua anh nguyện trung thành, bây giờ với người đàn ông trung niên chẳng gì khác nhau.

Lúc này, anh mới phát hiện mình đối với khối thi thể này không giống như điều mình đã từng tuyên bố đây là vị thần trong lòng mình.

Này nói lên điều gì, nói lên anh chưa bao giờ xứng chức là quân nhân. Vậy tại sao những năm gần đây, anh lại nóng vội giãy dụa, vì sao chiến đấu không ngừng?

Mọi thứ trở nên buồn cười và bi ai.

Bên ngoài vẫn như trước có tiếng bom đạn, liên tiếp oanh tạc làm không trung rúng động, trần nhà xuất hiện vết nứt, mảnh tường bong ra từng mảng,

"Không có đầu hàng, chỉ có hy sinh.'' Từ Trì nghe được giọng nói mình khàn khàn xuyên thấu qua tiếng ù ù của bom đạn, "Sùng Nghiệp, nếu ta chết, ngươi có thể buông tha Cứu Rỗi không?"

Ánh mắt của Tào Sùng Nghiệp lướt qua bên kia, lọt vào ánh mắt đen yên tĩnh, ngẩn người: "Vậy thì phải xem họ có nguyện ý đầu hàng hay không."

Không có chủ soái, bọn họ tự nhiên nguyện ý.

Từ Trì gật đầu, anh đứng lên, gỡ xuống miếng bạc giữa cổ, nắm trong tay.

"À, câu cuối cùng." Trước khi mở trang bị tự sát đặc chế, ấn nút, anh như nhớ tới chuyện cũ năm xưa, thuận miệng nói: "Anh trai ngươi, ta thực có lỗi. Hắn là bạn thân của ta, thực đáng tiếc không thể cùng chung chí hướng đi đến cùng."

Ngữ khí vô ba vô lan (không hề rung động)

"Ngươi tự mình giết anh ấy." Ánh mắt Tào Sùng Nghiệp hiện lên chán ghét cùng sát ý, lạnh lùng nói.

"Ta tự mình giết rất nhiều người." Ngân châm đâm vào đầu ngón tay, cũng không đau lắm, độc tố kịch độc lan ra mạch máu, từng nhóm tế bào thông báo bỏ mình, bờ môi cậu biến trắng bệch, hiện ra màu đỏ tía. Từ Trì lại treo miếng bạc vào cổ, ba giây hấp hối cũng đủ để anh nói xong, "Nhưng không phải ai chết dưới tay ta cũng khiến ta cảm giác có lỗi."

Cuối cùng K, người cuối cùng biết được bí mật của bảo giám Thiên Hợp đã tự sát trong cuộc vây thành, cái được gọi là vũ khí cuối cùng của của Thiên Hợp đã hoàn toàn biến mất, không người biết đến mà Từ thượng tướng oai danh một thời cũng dần bị quên lãng, chôn vùi.

Từ Trì tỉnh lại.

Đầu đau đến nứt ra.

Anh nằm trên giường, trợn tròn mắt, trong con ngươi sâu thẳm hiện ra đèn dầu, sau khi đỡ đau, anh trước tiên quay đầu nhìn người còn lại.

Tiếng hít thở đều đặn, vững vàng truyền ra từ bóng tối, lồng ngực theo quy luật lên xuống, Chu Kỳ lẳng lặng nằm, còn sống.

Ngay khi nhà đá sập xuống, Từ Trì chỉ kịp lao đến giường để bảo hộ đứa bé, còn anh bị người kéo vào lồng ngực. Ngay sau đó, cơn chấn dữ dội liền làm cậu hôn mê bất tỉnh. Không cần xem, cũng không cần đoán, anh cũng biết lồng ngực đó của ai.

Việc này làm anh suy nghĩ sâu xa.

Từ Trì ngồi xuống, nghiêng người, chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Chu Kỳ.

Hình dáng khuôn mặt rất sâu, hốc mắt sâu hun hút, một tia sáng yếu ớt chiếu lên xương lông mày và sống mũi, chiếu ra lông tơ tinh xảo. Khi Chu Kỳ bất động không nói, đỡ đi một thân bĩ khí và kiêu ngạo, anh tuấn trong sáng có thừa, thậm chí có chút ôn nhu, so với bình thường như phân ra hai người.

Từ Trì tự hỏi sự ôn nhu này đến từ nơi nào, bởi vì anh cảm thấy được mình đã gặp đâu đó, trong trí nhớ hé ra gương mặt được miêu tả sinh động.

"Anh thật sự tên Chu Kỳ sao?" Anh nỉ non, gỡ băng gạc trên vai xem vết thương.

Nhưng không thành công.

Một tay đưa lên cầm anh, nhẹ nhàng gạt tay anh sang một bên.

"Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ." Chu Kỳ mở mắt ra.

Từ Trì lùi lại một chút: "Tỉnh khi nào?"

"Ngay lúc anh hỏi có phải tên Chu Kỳ hay không?" Ánh mắt Chu Kỳ có chút tan rã, giữa lông mày có ba nếp gấp, như vừa tỉnh dậy từ ác mộng, hắn xoa bóp mi tâm, "Vì sao hỏi như vậy?"

"Nếu tôi không đoán sai, nơi này rất nhiều người đều dùng tên giả." Từ Trì nói.

"Vậy còn anh?"

"Tôi? Tôi vốn không có tên, cho nên gọi là gì đều không sao cả."

"Không có tên?"

"Ừm." Tóc Từ Trì rất dài, rũ xuống mắt, "Ngay cả họ Từ này, tôi còn không biết đây là thật hay không."

Chu Kỳ haiz một tiếng: "Nghe có vẻ thảm."

"Thảm?" Từ Trì nghiêng đầu, "Cùng tôi lớn lên làm đám nhỏ cũng không có tên, cho nên tôi tới bây giờ không thấy thảm."

"Vậy nhóm anh sao xưng hô?"

"Chúng tôi gọi nhau bằng ngoại hiệu."

"Ngoại hiệu" Chu Kỳ nhất thời hưng phấn, chớp đôi mắt thu hút, "Trừ bỏ Từ Kiều Kiều, anh còn ngoại hiệu khác sao? Là gì á?"

Từ Trì làm người ta dâng lên *khẩu vị, vậy mà lắc đầu nằm xuống!

*kiểu là dâng lên hứng thú muốn tìm tòi á.

"Ấy? Nói đi, nói xong anh có mất miếng thịt nào đâu."

Người "tàn tật" Chu Kỳ nhõng nhẽo, làm nũng nửa canh giờ cũng không thể cạy miệng Từ Kiều Kiều, vì thế hừ một tiếng, tức giận đến mức quay lưng lại, sinh khí đến cả một phút.

Một phút qua đi, hắn bắt đầu thấy khổ sở: "Kỳ thật anh cũng chưa tính thảm lắm, của tôi mới thảm, hồi trước tôi có đến 800 tên, nhưng từ nguyên nhân nào đó nên không dùng được. Chỉ có thể gọi Chu Kỳ, mà Chu Kỳ thì Chu Kỳ luôn, tôi thấy bình thường, nghe còn rất được."

Từ Trì tỏ vẻ lý giải: "Phạm nhân truy nã hành tẩu giang hồ, đúng là so với người thường khổ hơn một tí."

Chu Kỳ: ". . . . . ."

Quên đi, hắn vẫn là nên nằm xuống an tâm dưỡng thương.

Hắn nhắm mắt lại, miệng vết thương trên vai nhói lên từng cơn khiến hắn khó có thể ngủ, cánh cửa bỗng vang lên tiếng mở.

Lão Hưu Tư mở cửa, Lãnh Tưu mặc thêm quần áo đi tới, hắn còn thương tích trong người cũng phải ngồi dậy cảnh giác.

Người tới không phải tộc dân mà là người chơi, vào cửa liền phi đến Chu Kỳ, Từ Trì.

"Này, làm gì thế? Hơn nửa đêm cũng không cho người bệnh nghỉ ngơi?" Nhâm Tư Miểu ở bên tấm màn kia hô to, cô một chân gãy, hành động không tiện, nếu không theo tính tình của cô, đã nhảy xuống giường một phát đá bay người đang chạy vào.

Người đó tới trước mặt Chu Kỳ, cởi mũ thở hổn hển.

"Là cậu nha." Chu Kỳ thấy rõ, đây là tiểu mập mạp dâng hiến găng tay.

Mập mạp gọi là Vương Tiền Tiến, đang bọc vải ni lông như viên du hành vũ trụ, lúc này sắc mặt cậu không bình thường, hai mắt trừng to, môi run rẩy, nhưng cậu ta không bị lạnh, cậu ta một thân chạy tới, bây giờ người nóng hổi, chóp mũi còn toát ra mồ hôi.

"Có người xảy ra chuyện." Vương Tiền Tiến hoảng sợ, không ngừng nuốt nước miếng, khoa tay múa chân, *hồ ngôn loạn ngữ, "Đổi, đổi, đều thay đổi."

*Bản raw với wiki dịch dùng từ lạ lắm nên mình dùng từ này để biểu thị Vương Tiền Tiến sợ đến nỗi mà lời lẽ lung tung, trống thiếu.

"Nói rõ ràng." Chu Kỳ mặt trầm xuống, "Cái gì thay đổi?"

"Dáng người!" Vương Tiền Tiến gấp đến độ dậm chân, "Người chúng ta biến thành người của bọn họ!"

"Cái gì?" Nhâm Tư Miểu đẩy tấm che ra, "Chúng ta là ai, bọn họ là ai?"

"Ai nha! Không nói được , nói không rõ, các người chính mình đến xem!"

Vương Tiền Tiến bất chấp tất cả, một tay mỗi người, kéo Từ Trì cùng Chu Kỳ đi ra ngoài.

Động tác ảnh hưởng đến miệng vết thương Chu Kỳ, hắn kêu lên một tiếng.

Từ Trì chặn lại Vương Tiền Tiến: "Cậu buông ra, tôi đi theo cậu, trên người anh ta có vết thương, tạm thời...."

Nhưng chưa dứt lời, Chu Kỳ đã nhanh như chớp đi ra cửa, không giống như người bị thương.

Từ Trì: ". . . . . ."

Ban ngày thì mưa đã tạnh, nhưng địa thế núi của làng ở chỗ trũng, có chỗ tụ nước, đi hai bước liền ướt giày, xa xa là ngôi nhà đá đơn sơ, cả đám đi đến chỗ Vương Tiền Tiến ở, ống quần ướt nhẹp.

Nhà đá bố trí gọn gàng, vách tường trống không có đồ trang trí dư thừa, vào bên trong nữa, có hai người chơi và ba tộc dân.

"Vấn đề gì?" Chu Kỳ liếc một cái đơn giản, không phát hiện cái gì dị thường, ngồi xuống uống chén trà nóng, xoa xoa tay giữ ấm thân thể.

Từ Trì tắc nhìn chằm chằm ba tộc dân , sắc mặt càng ngày càng kém: "Không đúng."

"Không đúng chỗ nào?"

"Chỉ có một trong ba người này là tộc dân đã từng gặp, còn lại đều chưa thấy qua."

"Hả?" Chu Kỳ xoay người, một lần nữa đánh giá lại ba tộc dân.

Lần này hắn cũng phát hiện được.

Đều có tứ chi ngắn, thân thể lớn, gương mặt ngũ giác, làn da tái nhợt cùng mái tóc đỏ, nhưng trong đó có hai tộc dân ánh mắt mê mang, ngoại trừ trống rỗng, bên trong không có nội dung nào.

"Các người là ai?" Chu Kỳ cảnh giác đứng lên.

Hai tộc dân mở miệng, đều là tiếng địa phương, một chữ cũng không nghe hiểu.

Nhưng theo động tác, bọn họ cũng không biết mình là ai, như mất trí nhớ.

Vương Tiền Tiền đi đến góc tường, hoảng loạn vò đầu.

"Mập mạp?" Chu Kỳ đá cậu một cước, "Nói chuyện."

"Anh không nhìn ra được sao?" Vương Tiền Tiến ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ đầy tơ máu, cậu chỉa chỉa hai gã tộc dân mất trí nhớ, khi nói chuyện âm cuối bị líu lại, lúc này chỉ cảm thấy âm điệu quỷ dị, "Đây là hai người chơi đến cùng với tôi. Bọn họ, đột nhiên, đột nhiên liền thay đổi hình dáng. . . . . ."

-----------

Editor: Ngày mai mình hơi bận nên có thể không đăng được, còn không thì tối sẽ đăng nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro