Chương 48: Như vậy người khác sẽ không thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt, ánh sáng thu lại thành một điểm nhỏ, Chu Kỳ ngồi không nhúc nhích, không né tránh, chậm rãi vo lại tờ giấy trong tay.

Trong thùng xe đột nhiên xuất hiện bầu không khí giằng co.

Không biết bao lâu, thùng xe vẫn tiếp tục chuyển động. Chu Kỳ đưa mắt nhìn chỗ khác, nhanh chóng thu lại hai chân đang duỗi, như thể câu hỏi vừa rồi của Từ Trì hiện tại mới có sức giật.

"Anh quả nhiên là người của binh đoàn đó." Hắn nhếch miệng, đánh giá, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ.

Từ Trì có thể nhìn ra nụ cười trào phúng của hắn, tuy rằng sự đối địch đã kiềm chế rất tốt, nhưng vẫn lộ chút dấu vết.

"Anh đối với binh đoàn rất bất mãn?" Từ Trì hỏi.

"Không, làm sao có thể? Trên đời này không ai dám bất mãn với binh đoàn." Chu Kỳ đè thấp giọng, ý trào phúng trong mắt sắp tràn ra ngoài, nhưng lời nói cùng với nụ cười trên mặt rất kính cẩn, "Quan trên, ngài đừng có hiểu lầm tôi, tuy tôi đã ở trong tù, phẩm hạnh có chút vấn đề, nhưng tôi luôn chính xác về chính trị, tuyệt đối là người ủng hộ của binh đoàn, một câu nói xấu còn chưa nói qua, điểm ấy ngài có thể thấy rõ."

"Tôi không phải quan trên." Từ Trì quan sát lời nói và việc làm của hắn, nhăn mi, "Binh đoàn hiện tại phát triển thành cái gì tôi còn không biết, anh không cần trước mắt tôi diễn trò."

"Có ý gì?"

"Ý chính là, tôi cùng binh đoàn hiện tại không liên quan, anh cũng không cần giả vờ đối phó tôi, miễn lãng phí thời gian."

Chu Kỳ im lặng, thu liễm nụ cười: "Binh đoàn hiện tại? Anh là nói....."

"Đúng vậy, tôi là lính của binh đoàn, nhưng đây là chuyện của hai mươi năm trước. Binh đoàn hai mươi năm trước cùng hiện tại khác nhau, tôi nghĩ chắc anh không cần giải thích đâu?" Từ Trì liếc Chu Kỳ, trong mắt có điểm thất vọng, tôi biết anh rất ngốc, không ngờ anh lại ngốc như vậy.

Hai mươi năm trước.......

Khóe miệng Chu Kỳ giật giật, như ăn phải ruồi bọ, sắc mắt cổ quái.

Kể từ khi Từ Trì chủ động nói tuổi mình trên đảo, Chu Ký ngoài miệng không nói, thậm chí còn tránh, cái ngày đang hôn mê bất tỉnh cũng nằm cân nhắc: Từ Trì như bé yêu tinh khoác tấm da tinh xảo, nên sẽ không năm mười tuổi thật đâu?

Hắn cũng biết, Từ Trì là người sẽ không đùa mấy chuyện này.

Nói như vậy, hắn còn muốn làm bạn vong niên với anh?

Bạn vong niên kỳ thật cũng có thể, Chu Kỳ hắn kết giao bạn hữu có bao giờ quan tâm tuổi tác đâu?

Đương nhiên không phải.

Nhưng sự thật là hắn vẫn thấy cấn cấn chỗ nào đó! Căn bản đều phải để ý! Mà hắn đang để ý cái gì, sâu trong nội tâm đang mâu thuẫn cái gì, hắn còn chưa muốn nghĩ! Giống như nó là một vùng cấm, trừ khi vạn bất đắc dĩ mới bước qua, mà bước qua còn phải ăn sấm sét! Vốn đang rối rắm không có kết quả, Chu Kỳ định làm đà điểu một lần, áp dụng chính sách bỏ qua một bên, nhưng vấn đề lại xuất hiện, xong việc này thì lại đến việc khác, Chu Kỳ hắn muốn điên rồi đó!

"Anh không tin tôi sao?" Từ Trì thấy hắn im lặng, nên nghĩ hắn còn nghi ngờ, tiếp tục chà muối vào vết thương, "Tuy rằng khá hoang đường, nhưng khoa học kỹ thuật quả thật có thể thực hiện, tôi năm nay thật sự......"

Chu Kỳ vội vàng phất tay đánh gãy anh: "Được rồi, được rồi, tôi biết anh là một lão nhân rồi, đừng nói nữa."

Từ Trì vì thế nên im miệng, gật gật đầu, có điểm bị đè nén.

Năm mươi tuổi cũng đã già xấu rồi sao?

Hai người đều im lặng một trận.

Chu Kỳ thở dài một hơi, nói tiếp vấn đề: "Anh vừa hỏi tôi, chính là điều răn dạy của binh đoàn cứu rỗi. Ý tứ đại khái là thiên hạ đại thế, thống trị dẫn đến hỗn loạn, chính quyền suy thoái, quân đội thì không thể nào bất bại. Trọng kiếm Huyền Ưng, Thiên Hỏa khu Lang, Kiếm cá cổ, tương ứng với ba binh đoàn Liệp Ưng, Thiên Lang, Cứu Rỗi, cường giả cũng có thiên địch khắc tinh, không thể kiêu ngạo tự mãn, binh đoàn nếu muốn ổn định và hòa bình lâu dài, cần phải sống, phòng thủ trong những ngày hòa bình hoặc an nguy. Đây là điều răn dạy của binh đoàn cứu rỗi nhưng hiện tại đã sớm trở thành hình thức đơn thuần, hô khẩu hiệu cũng như khinh thường. Anh nói anh là lính hai mươi năm trước, đối với dân bình thường chúng tôi càng hiểu sâu hơn."

Trên thực tế, trừ bỏ sĩ quan cấp cao, binh lính cấp trung cùng dân chúng bình thường căn bản không biết điều răn này. Chu Kỳ cố ý nói, Từ Trì cũng không vạch trần.

Người răn dạy là thầy của Từ Trì, cha của Lãnh Minh Giác, hoặc là tổng tư lệnh của binh đoàn Cứu Rỗi năm đó.

Từ Trì cũng không dám nói mình hiểu sâu được ý nghĩa, anh chẳng qua chỉ là người chấp hành mà thôi.

"Trước mắt chúng ta qua được ba phó bản, mỗi một phó phản đều có một điều răn, chắc anh cũng chú ý tới." Từ Trì hôm nay nói là để tham khảo vấn đề này, "Cửa thứ nhất - bộ đồ của công tước phu nhân xuất hiện trọng kiếm, cửa hai Chu gia xuất hiện thiên hoản, cửa ba là đảo nghiêng, lại xuất hiện cơ quan, mà đó chính là cây đinh ba (kiếm cá cổ), chúng ta trước mắt không biết mục đích Rubik là gì, nhưng có thể nhờ tin tức ngoài mà xác định, người phía sau chính là binh đoàn Cứu Rỗi."

Nói tới đây, Từ Trì tạm dừng một chút, sửa đúng: "Là binh đoàn Cứu Rỗi hiện tại. Anh có thể nói binh đoàn hiện tại đã phát triển ra sao không?"

Chu Kỳ vuốt cằm: "Binh đoàn Cứu Rỗi bây giờ đang bồi dưỡng Quốc vương làm con rối, thể chế là quân chủ lập hiến, thật chất là quân quốc độc tài, bộ đội Liệp Ưng thì ác độc, thủ lĩnh là Tào Sùng Nghiệp thực hành đàn áp, chèn ép chính trị, tận sức diệt trừ đảng cũ, thu thuế cao khắp cả nước, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân đem vào quốc khố, quân đội thì cường ngạnh, nỗ lực trấn áp các quần chúng biểu tình. Nhưng có áp bách thì phải có phản kháng, hai mươi năm qua đấu tranh không ngừng, binh đoàn thống trị cũng không xong, các lực lượng vũ trang mới nổi lên. Cứu Rỗi muốn tự cứu mình, không thể mở ra lối tắt, đây có thể là ước nguyện ban đầu của họ khi mở ra Rubik."

Mỗi câu Chu Kỳ nói xong, sắc mặt của Từ Trì lại trầm vài phần, đợi Chu Kỳ nói hết lời, sắc mặt anh như mây bão đang kéo đến.

Nhìn sắc mặt Từ Trì, Chu Kỳ nghĩ đến một loại khả năng.

Nếu Từ Trì là lính của Cứu Rỗi hai mươi năm trước, vậy chức vị hẳn không thấp, vậy vô cùng có khả năng cùng với ông cha nghiện rượu của mình là chiến hữu?

Ý niệm trong đầu vừa ra, Chu Kỳ lập tức chấn động, cảm giác như bị dội cho chậu nước lạnh, ngọn lửa kiêu ngạo trong lòng xém dập tắt.

Hắn chà xát khuôn mặt, nghĩ thầm, sẽ không sẽ không sẽ không, thiên hạ làm sao trùng hợp như vậy? Ha ha, ha ha, đúng là buồn lo vô cớ.

Nhưng câu hỏi tiếp theo của Từ Trì đã làm hắn suy sụp.

"Anh nói ba anh họ Chu, cụ thể gọi là gì?"

Chu Kỳ rất nhanh đã cười gượng, "Ba tôi chính là tửu quỷ, nói anh cũng không biết."

"Sẽ biết." Từ Trì nở nụ cười hiền lành, "Trước kia tôi có một bằng hữu, tính tình của giống anh, trùng hợp cũng họ Chu."

Ầm vang trời, Chu Kỳ cảm thấy trong lòng đang đánh hàng ngàn trận sấm sét, rắc một cái, trên mặt không biết nên bày biểu tình gì cho thích hợp.

Từ Trì kiên nhẫn chờ hắn trả lời.

"Hắn gọi......gọi.......Chu, Chu Phúc Quý." Linh quang chợt lóe, hắn nói tên giả của lão cha, "Phúc trong có phúc, quý trong quý giá, nghe khá hay phải không?"

Nói xong liền âm thầm thở ra, cũng ở trong lòng phát thệ, không bao giờ cho Từ Trì gặp lại cái lão ấy được.

"A?" Từ Trì nghi ngờ, trầm ngâm, "Vậy có thể tôi đã sai rồi."

"Xem ra anh cùng họ Chu rất có duyên." Chu Kỳ cười ha ha, đu quay bây giờ cũng đã ngừng, hắn nhảy xuống, chạy ra thùng xe, "Ôi, cuối cùng tôi cũng chạm đất, tôi sợ độ cao lắm đó!"

Từ Trì nhìn hắn chạy trối chết, không biết nên khóc hay nên cười. Anh không rõ vì sao hắn nói dối, có thể là thân phận Chu Kỳ mẫn cảm, xuất phát từ lo lắng mà nói tên giả, nhưng Từ Trì đã bộc lộ thân phận, đã tiêu trừ cảnh giác, vậy mà đối phương vẫn giấu anh, không khỏi có chút thất vọng.

Thôi, vậy là Chu Hành Tri dạy hắn rất tốt, không nhẹ dạ tin người.

Đương nhiên cũng có thể từ đầu anh đã đoán sai: Chu Kỳ có thể không cùng Chu Hành Trì có quan hệ, cũng không phải là tiểu vương tử năm đó. Về phần câu "Bảo vệ những người tín nhiệm hắn." có thể là trùng hợp, ai cũng có thể nói lời này, Chu Kỳ vì cái gì lại không thể?

Hai lần phỏng đoán, từ đáy lòng anh, nếu người sau thì tốt rồi.

Cứ như vậy, Chu Kỳ chỉ là đứa nhỏ bình thường, không có gánh nặng, không có khổ tâm, cũng không có kỳ vọng của ai, cũng sẽ không vì sương mù hận thù mà giấu đi lý tưởng, cũng không có việc bất đắc dĩ, càng không cần biết rõ, không cần lún sâu.

Từ Trì trong thùng xe ngồi, cho đến khi có tiếng chuông mới đi ra.

Khoang ngủ trong thế giới này có thể tùy tiện đổi quần áo, rất tiện lợi.

Lúc Từ Trì đi ra, Chu Kỳ đã thay áo sơ mi đen cùng quần bò, nhìn qua rất năng động, gọn gàng, đúng phong cách của hắn.

"Mặc tù phục đi qua đi lại vẫn quá kì." Chu Kỳ cuối cùng cũng bị khuất phục bởi ánh mắt xung quanh, hắn nói với Từ Trì, "Anh không đổi à?"

Từ Trì nói: "Tôi không sao cả."

"Vẫn nên đổi đi." Chu Kỳ chân thành đề nghị, "Mặc bộ này tôi nhìn mệt quá."

Từ Trì do dự một chút, cuối cùng cũng thỏa hiệp, "Đi thì đi."

Dựa theo thói quen ăn mặc của sĩ quan cấp cao đã lâu, Từ Trì tiến vào phòng giả lập, chọn áo màu trắng, quần ri, cùng với ủng cao, vạt áo nhét trong lưng quần, ống quần nhét vào giày, cẩn thận tỉ mỉ.

Sau khi đổi xong, Chu Kỳ đang nhìn một lá cây có thể thổi bay lúc nào không hay thì lại ngẩng đầu lên, lập tức không phản ứng kịp, lúc sau mới ngoắc anh.

Từ Trì hay tay đút túi, nhấc mi lên, nói: "Nhìn cái gì đấy?"

Chu Kỳ không tiếng động nâng tay, kêu anh đừng nhúc nhích, lui phía sau hai bước nhìn nhìn, lại quay về chỗ cũ nhìn tiếp, nhìn trái nhìn phải, sau đó ngồi xổm nhìn từ dưới lên, xong việc, hắn trêu chọc nói: "Dễ nhìn ghê ta, quả thực rất đẹp trai!"

Từ Trì bị hắn làm cho cười: "Đẹp trai thật à?"

"Đẹp trai!" Chu Kỳ giơ ngón tay cái lên, khen tận đáy lòng, "Chẳng lẽ không ai nói anh rất tuấn tú sao?"

Từ Trì lắc đầu: "Không."

Có thể cũng có nhưng không ai nói ra mặt.

Chủ yếu là không ai dám.

Huống hồ sĩ quan cấp cao đều là mấy ông già, thân thiết cũng không tới, rất ít quan hệ, càng không có người nào bị điên mà đến khen một thằng đàn ông rất đẹp trai.

Chu Kỳ là một trường hợp đặc biệt.

Điện quang chợt lóe, Từ Trì còn nhớ thêm một trường hợp đặc biệt nữa.

Trong trí nhớ, đã có một người đồng tính khen anh đẹp, còn động tay chân với anh, năm ấy anh cũng mới có mười mấy tuổi, ra tay không biết nặng nhẹ, trực tiếp phế luôn tay chân của hắn, tặng kèm danh hiệu vinh quang xuất ngũ. Lúc sau mới nghe nói, cái người kia, chính là thích đàn ông.

Nụ cười của Từ Trì cứng lại ở khóe miệng.

"Đáng tiếc là tóc hơi dài, chặn hết mặt rồi."

Chu Kỳ nói xong, liền lấy tay vén tóc anh lên.

Bàn tay nóng rực đụng vào da mặt anh, ngón tay tinh tế vén tóc cho anh qua tai rồi dừng lại.

"Nhưng mà ngăn thế cũng được, người khác sẽ không thấy."

Trái tim Từ Trì lệch một nhịp.

Chu Kỳ cười khanh khách nhìn anh, trong ánh mắt hắn dường như tồn tại một mạch nước ngầm.

Ánh mắt nóng bỏng chuyên chú như vậy Từ Trì chưa từng thấy qua, anh cảm thấy thân thể mình gần như đông cứng, tất cả tế bào lâm vào trạng thái chết đứng. Tay trong túi nắm lại.

Mặt Chu Kỳ còn đang tới gần, chóp mũi đụng chóp mũi, khi nghiêng đầu là có thể chạm môi, Từ Trì khống chế tay của mình, không xúc động đấm cho hắn một quyền.

Lý trí vẫn còn nhưng hô hấp lại bãi công.

Từ Trì nhớ tới ngày ấy ở đáy nước, anh truyền hết dưỡng khí cho Chu Kỳ, bản thân lại cảm giác sắp nghẹt thở rồi chết luôn.

Cảm giác đó là đang dần ngóc đầu trở lại.

Từ Trì nhúc nhích, định lấy tay từ trong túi đẩy người đang ngăn trở hô hấp ra xa.

"Nhìn anh có chút khẩn trương." Chu Kỳ đột nhiên lùi ra xa, lùi đến khoảng cách an toàn, anh vẫn giữ nguyên bộ dáng cợt nhả, đôi mắt cong lên, "Được rồi, biết anh không thích người khác ở gần, về sau tôi sẽ chú ý."

Nói xong, hắn quay người về phía trước, rời đi.

Khoảnh khắc xoay người, ý cười trong mắt tan biến sạch sẽ.

-------

Editor: chương này mình chưa sửa lỗi chính tả.
Editor:
Chu cộc lốc: Huhu, tỏ tình với thượng tướng lần 1 đã thất bại!
Từ thượng tướng: Xú tiểu tử, tưởng tán tôi rất dễ sao?
---- Mình chưa đọc đến đoạn yêu nhau đâu, nhưng mà đừng lo có chap ngọt lắm, không chừng mình hứng lên dịch rồi đăng trước một đoạn ------
-----Edit: qq, dịch theo trình tự, hứng gì, tôi của ngày xưa quá trẻ trâu-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro