nghiêm hạo tường nghĩ, có lẽ gã sắp phát điên rồi.
gã đã dần cai được thuốc lá và đang tập tễnh bước vào một cơn nghiện mới. nghiện lưu diệu văn.
lưu diệu văn là một thằng nhóc ranh mãnh,em biết cách để gã phải tìm đến em không dưới một lần mỗi ngày. nhưng nghiêm hạo tường thề, em có khi còn tuyệt hơn cả những liều thuốc phiện. bởi vì không chỉ những nụ hôn ướt át nóng bỏng, mà cả những cái đụng chạm tối tăm mờ ám cũng khiến đầu óc gã nhanh chóng mất đi sự bình thản vốn có. mọi vấn đề hay áp lực ngay giây phút được người nhỏ hơn gì chặt trong vòng tay đều trở thành một mảng trắng xóa.
nghiêm hạo tường gần như chết mê chết mệt cái cách người nhỏ hơn khóa chặt lấy cổ tay gã rồi ngấu nghiến đôi môi căng mọng phía trên như một món mồi ngon trong miệng dã thú. gã sẽ vờ như kháng cự kể cả khi bản thân đã rơi vào cơn say, bởi vì lưu diệu văn thích những cái đạp nhè nhẹ vào người em mà chẳng có tí tính uy hiếp nào, nó tạo cho em cảm giác thành tụ.
"nào, anh chẳng tập trung gì cả."
"điên à mà có thể tập trung lúc này?"
gã trừng em. người nhỏ hơn híp đuôi mắt, ánh nhìn rơi vào phần cổ áo khoét sâu và cánh môi khép hờ còn đang nhễ nhại nước bọt không rõ của ai. lưu diệu văn luôn thích những thứ mạo hiểm, ví dụ như một màn môi lưỡi chạm nhau ngay sau sân khấu kỉ niệm bốn năm của bọn họ. hưng phấn điên lên được.
"không phải chính anh nói khi hôn thì chỉ nên tập trung vào đối tượng của mình thôi sao?"
mẹ nó. nghiêm hạo tường ghét cái cách lưu diệu văn trêu chọc gã, càng ghét hơn cái nụ cười kênh kiệu của em. nó quyến rũ chết người.
"nếu nhóc cười với đứa khác thế này, anh sẽ giết nó, và cả nhóc."
"thôi mà, làm lại nào, anh ơi."
nghiêm hạo tường chẳng hiểu nổi, từ bao giờ mà lưu diệu văn đã rành rọt cái cách liếm láp khoang miệng của gã đến vậy. em dạo chơi bên trong, xem đầu lưỡi gã là viên kẹo đường mà thô bạo mút lấy. người lớn hơn ý thức được đây không phải lúc thích hợp để âu yếm, nhưng mỗi khi gã cố ý rút lại chiếc lưỡi đỏ, cổ họng người nhỏ hơn lại phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo. và giờ đây gã cũng chỉ là một con mồi. mà con mồi nào thì cũng sợ hãi kẻ đi săn.
tận khi đại não tỉnh giấc sau cơn say mà nhớ về sự hiện diện của trăm ngàn người hâm mộ đang chờ đợi bên ngoài, gã và em mới lưu luyến tách nhau khỏi vòng tay đối phương. để rồi nghiêm hạo tường phải lên sân khấu với đôi cánh môi sưng đỏ và lưu diệu văn thì phải đi tìm nhân viên trang điểm che đi vết rách nhẹ bên khóe môi trái.
.
"lúc nãy anh tuyệt lắm á!"
lưu diệu văn thích cảm giác được ôm cơ thể mảnh khảnh kia vào lòng, gục đầu trên hõm vai còn vương vị sữa dừa béo ngậy mà hít hà. cảm giác lồng ngực được lấp đầy bởi mùi hương mà bản thân hằng mong ước khiến những mệt nhoài sau một ngày dài của em biến mất ngay lập tức.
"nói nhăng nói cuội, lúc nào trên sân khấu mà anh mày không tuyệt?"
em khúc khích cười, đỡ người lớn hơn ngồi lên bàn làm việc trong phòng khách sạn, nghiêm túc nhìn gã trong bộ quần áo ngủ lụa mỏng. lưỡi đỏ liếm quanh môi miệng như cách mấy con dã thú vẫn làm khi nó trông thấy miếng mồi ngon trước mắt.
nghiêm hạo tường ý thức được ánh mắt hoang dại của người nhỏ hơn đang khiến cơ thể gã nóng lên thế nào. mà gã ghét nhất phải chịu phần thua trước người từng là "đứa em trai duy nhất" này, vậy nên nghiêm hạo tường rướn người thu hẹp khoảng cách vốn gần như đã chẳng tồn tại giữa hai người, đặt lên khóe miệng người nhỏ hơn một nụ hôn khơi mào.
lưu diệu văn vuốt ve sườn mặt sắc sảo, khẽ lướt tay qua cánh mũi rồi chạm nhẹ lên mi mắt cong veo trong khi người phía dưới đang bận bịu đặt vài ba cái hôn thưa thớt lên môi và cằm em. mẹ. đẹp điên lên được.
đôi chân thon dài của gã vắt ngang eo em khi người nhỏ hơn cố chen cơ thể to lớn vào giữa hai chân. lưu diệu văn chính thức kéo gã vào một nụ hôn. cánh môi trên được em âu yếm không ngừng, liếm láp, ngập mút, dày vò đến khi nó có dấu hiệu sưng đỏ. nghiêm hạo tường theo thói quen choàng tay qua cổ người nhỏ hơn, cố gắng rót vào tai em âm thanh rù rì nhõng nhẽo, mong muốn cánh môi mềm mọng được buông tha. lưu diệu văn không có tính phản kháng trước tiếng mèo con, em đổi địa chỉ tìm đến khoang miệng ẩm ướt, nóng bỏng. em rải rác trên đầu lưỡi đỏ lửng của gã những nụ hôn chiều chuộng, thương yêu.
trước sự kích thích to lớn dồn dập từ lưu diệu văn, nghiêm hạo tường buông bỏ phòng ngự, chấp nhận để em cuốn gã vào cơn kích tình nồng cháy. đôi mắt hai mí dần mất đi tiêu cự, khóe mắt bắt đầu ươn ướt vì nụ hôn ngợt thở. gã đắm đuối trong những cái chạm táo tợn, không chút mềm dịu, cũng chẳng tuân theo bất kì một quy tắc nào của em.
bụng dưới dần nhộn nhạo.
em và gã môi lưỡi không biết bao lâu. tận khi nghiêm hạo tường chắc rằng nếu còn tiếp tục vài giây nữa gã sẽ ngừng thở ngay trong vòng tay của người nhỏ hơn và ngày mai họ sẽ chiếm trọn báo đài rằng hai vị thần tượng nổi tiếng âu yếm nhau đến ngạt thở trong phòng khách sạn, nó mới kết thúc. lưu diệu văn cúi người để hai vầng trán rỉ rả mồ hôi của em và gã chạm vào nhau. hơi thở dốc nặng nề của người lớn hơn đổ trọn vào tai, sinh lực trong em như được mở công tắc mà trỗi dậy không ngừng.
"nghiêm hạo tường, em yêu anh chết mất."
"thằng nhóc này... đừng có nói bừa."
nghiêm hạo tường không thích phải nhìn vào đôi mắt to tròn như dã thú đang hừng hực lửa cháy của em. gã cảm giác như bản thân sẽ không giữ nổi mình khi âm thanh gầm gừ từ em cứ luẩn quẩn bên tai mãi nên khi câu nói kia được thốt ra, gã còn chẳng mở nổi mắt.
"anh nói vậy là sao? đã hôn rồi mà còn không phải người yêu sao?"
lưu diệu văn biết, nghiêm hạo tường chẳng qua chỉ là đang nói lẫy. gã sẽ chẳng để em làm càn đến thế này đâu nếu gã không thương em. bàn tay to lớn thuần thục chu du qua lớp vải bóng mềm, thích thú dừng lại trên vòng eo thon, vuốt ve âu yếm.
"không tỏ tình thì người yêu gì?"
"em yêu anh mà, hạo tường có muốn làm người yêu em không? hử?"
mẹ nó. lưu diệu văn gian lận. ai lại tỏ lời trong khi bàn tay vẫn đang chạm vào da thịt người ta thế này chứ!? nghiêm hạo tường thậm chí còn chẳng kháng cự nổi trước người nhỏ hơn, chỉ có thể khe khẽ rên rỉ bên tai em.
bụng dưới nóng rực, đau nhức. cổ họng khô khốc, thèm khát. cơ thể hình thành từng mảng đỏ au, mong muốn được cái chạm mát lạnh vuốt ve.
"anh ơi, hôn nhé?"
"vâng thưa người yêu."
__
cũng muốn được hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro