Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại, không tra ra thân phận chính xác nhưng chiếc xe kia đã bị người ta động thủ !”

Lưu Diệu Văn cầm chứng minh thư ở trong tay, nhìn bệnh nhân trên giường, trong mắt lãnh đạm có chút ngạc nhiên, cư nhiên không tra ra thân phận !

“Đã biết !” Cúp điện thoại, nhắm mắt dựa người vào sofa, chờ người trên giường tỉnh lại.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào có chút chói mắt, người trên giường lông mi run run, từ từ mở mắt, trong mắt tất cả đều mờ mịt.

“Tỉnh rồi ?”

Nghe được thanh âm lạnh như băng không mang theo cảm tình kia, người trên giường quay đầu nhìn về phía người con trai đang ngồi trên sofa cách đó không xa.

Làn da trắng mịn, khuôn mặt tuyệt mỹ như được trạm trổ tỉ mỉ từng chi tiết một. Mày kiếm, mũi thẳng, đôi môi mím chặt, không tìm ra một khuyết điểm nhỏ nào, rõ ràng ngũ quan của anh cũng không cứng nhắc gì nhưng lại có vẻ lạnh lùng như cách xa người khác cả ngàn dặm. Mái tóc màu xanh bạc nhẹ bay theo gió, đẹp đến mức gây cho người ta một loại ảo giác, làm cho người ta hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, nhưng mà hai mắt của hắn lại rõ ràng nhắc nhở người khác này không phải mộng, đôi mắt kia thâm thúy như biển sâu, nhưng lại khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tự dưng cảm thấy sợ hãi, như bên trong tản ra hơi thở ác ma vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền bị ác ma bắt giữ, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Trên giường chàng trai có chút bất an, không phải vì sợ hắn mà bởi vì trong đầu hiện tại trống rỗng, sợ hãi nhìn hắn hỏi,“Anh là ai ?”

Đối với sợ hãi của người bên cạnh, Lưu Diệu Văn sớm đã quen, hắn vốn là ác ma ! Đứng dậy đi đến bên giường, không có trả lời anh mà lại hỏi ra vấn đề giống như vậy,

“anh là ai ?”

Trên giường chàng trai cảm giác rất khó chịu, sau đó co người lại, trong ánh mắt tất cả đều là bất an cùng mờ mịt, ngây ngốc mà nói,“Tôi là ai ?”

Lưu Diệu Văn nhíu nhíu mày, nhìn kỹ anh, sau đó mặt không chút thay đổi ấn xuống cái nút ở bên giường.

“Lão đại ?” Tống Á Hiên nhanh chóng chạy vào liền thấy lão đại nhà mình đứng ở bên giường gắt gao nhìn chàng trai trên giường, mà chàng trai trên giường lại ôm chăn nước mắt lưng tròng.

"Kiểm tra !”

Tống Á Hiên lấy lại tinh thần, vội vàng tiến hành kiểm tra đối với tiểu bạch thỏ ở trên giường, sau đó hỏi,“anh có biết mình là ai không ?”

Chàng trai lén lút liếc Lưu Diệu Văn một cái, lắc lắc đầu.

Tống Á Hiên nhíu nhíu mày, nói,“Lão đại, anh ta mất trí nhớ ! Bây giờ anh ta giống như trẻ con mới sinh vậy, trống rỗng, duy nhất không giống là đối với kí ức khắc sâu có thể có bản năng phản ứng, cũng so với trẻ con thông minh một chút !” Không cần Lưu Diệu Văn hỏi nhiều, tự giác mà nói thật rõ ràng !

Lưu Diệu Văn nhíu mày, chuyện kia hắn muốn biết hẳn là không có cách hỏi được, tiếp đó lại thả lỏng, nếu như vậy thì quên đi, dù sao cũng không phải đặc biệt quan trọng, hắn cũng không phải không có khả năng tìm hiểu !

Nhìn Lưu Diệu Văn trầm mặc không nói đi ra ngoài, Tống Á Hiên vội gọi hắn lại,“Lão đại, anh sẽ không nghĩ bỏ anh ta ở lại đây chứ ?”

Chàng trai trên giường nghe vậy cũng nhìn về phía hắn, nước mắt rưng rưng, thật đáng thương, giống như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Nhìn anh bộ dáng kia, Lưu Diệu Văn chán ghét nhíu nhíu mày, mà chàng trai thấy hắn bộ dáng như thế trong lòng càng thêm khổ sở, anh hình như bị chán ghét rồi !

Hít hít mũi, bước xuống giường, đứng ở trước mặt hắn, cẩn thận mở miệng,“Tôi… Tôi có thể đi theo anh không ?” Anh không nhớ rõ mình là ai, lại không biết những người khác, ngoại trừ đi theo hắn, anh không biết nên làm cái gì bây giờ.

Đi theo lão đại ? Tống Á Hiên cẩn thận đánh giá anh, làn da vừa trắng lại vừa mịn, đôi mắt đen, hàng lông mi dày nhẹ nhàng chớp, mũi thẳng lại nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn non mềm làm cho người ta hận không thể một ngụm mà nuốt vào, mái tóc mềm mại, tự dưng mà khiến người ta yêu mến, nhất là bây giờ trên đầu còn quấn băng gạc, sắc mặt cũng mang theo một chút tái nhợt.

Anh thừa nhận chàng trai này rất đẹp, nhưng mà lão đại không thích bình hoa, nhất là loại tiểu bạch thỏ này, theo lời của lão đại mà nói người vô dụng nuôi chỉ lãng phí lương thực !

“Đuổi kịp !” Cầm chứng minh thư trong tay quăng cho anh, Lưu Diệu Văn lạnh lùng bật ra hai chữ, liền đi nhanh ra phía ngoài.

Chàng trai nghi hoặc nhìn gì đó trong tay, Nghiêm Hạo Tường ? Quay đầu nhìn người ở trong gương, nhìn nhìn lại chứng minh thư trên người, anh gọi là Nghiêm Hạo Tường ?

“Lão đại đi xa rồi !” Tống Á Hiên tốt bụng nhắc nhở tiểu bạch thỏ mơ mơ màng màng này, trong lòng còn có chút kinh ngạc lão đại cư nhiên cho anh đi theo !
Nghiêm Hạo Tường ngẩng lên nhìn, quả nhiên thấy chàng trai xinh đẹp kia đã đi xa, vội vàng đối với Tống Á Hiên lộ ra một nụ cười ngọt ngào,

“Cám ơn !”

Sau đó nhanh chóng chạy theo, Tống Á Hiên sửng sốt một chút, trên mặt lạnh như băng cư nhiên dịu dàng một ít, lắc đầu rồi cũng đi ra ngoài, anh đúng là bề bộn nhiều việc !

“ Lưu  tổng…” Thanh âm nũng nịu vang lên, người phụ nữ phía trước đi tới trong mắt tất cả đều là vui sướng, không nghĩ tới có thể khéo như vậy gặp anh ở trong này.

“Phanh” Nghiêm Hạo Tường không nghĩ tới hắn lại đột nhiên dừng lại, dứt khoát mà đụng phải.

Lưu Diệu Văn nhíu mày, xoay người nhìn chàng trai phía sau mũi hồng hồng, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ai oán, không vui nhíu mày.

"Tôi… Tôi không phải cố ý…” Nghiêm Hạo Tường oan ức vuốt cái mũi nhỏ của mình, ai làm cho hắn đột nhiên dừng lại ?

Người phụ nữ kia nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường trong trang phục bệnh nhân, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường, cô nhìn đến, Nghiêm Hạo Tường chính là cậu nhóc  nhỏ chưa trưởng thành, cảm thấy không có uy hiếp, lại đem tầm mắt chuyển hướng Lưu Diệu Văn, nũng nịu cười nói,“ Lưu tổng, thật khéo nga !”

Ngày hôm qua bị hắn đuổi đi, cô đang nghĩ tới lấy lý do gì để đi tìm hắn, không nghĩ tới tất cả không uổng công, cư nhiên khéo như vậy gặp ở cửa bệnh viện.

Một chiếc Rolls-Royce dài dừng ở trước mặt bọn họ, lái xe thật cẩn thận mà mở cửa sau cho Lưu Diệu Văn, vẫn còn đang lo vì tai nạn xe ngày hôm qua nhưng lúc này thấy Lưu Diệu Văn dường như không có ý đuổi ông, trong lòng len lén mà thở một hơi nhẹ nhõm.

“ Lưu tổng…” Thấy Lưu Diệu Văn căn bản không để ý tới cô, Doãn Hi An có chút bất mãn, lại có chút sốt ruột, Doãn thị đã bị tập đoàn Vũ Văn ép đến bước đường cùng rồi, hy vọng duy nhất đó là Tuyệt Thế, nếu cô không thể tóm được Lưu Diệu Văn, vậy hoàn toàn kết thúc rồi.

Hơn nữa cô cũng thật sự coi trọng người đàn ông này, thấy Nghiêm Hạo Tường vẫn đi theo phía sau Lưu Diệu Văn, lúc này còn giống như tính lên xe, Doãn Hi An rốt cục ý thức được uy hiếp, nhưng mà ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng !

Mắt thấy Lưu Diệu Văn sẽ lên xe, Doãn Hi An vội muốn kéo hắn lại thì đâm phải Nghiêm Hạo Tường luôn theo sát phía sau Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường vốn muốn né tránh nhưng lại đột nhiên cảm thấy chóng mặt, trước mắt tối sầm, ngã quỵ sang một bên.

Mắt khi thấy Nghiêm Hạo Tường ngã quỵ, hôn mê bất tỉnh, Doãn Hi An bối rối giải thích,“Tư tổng, tôi không phải cố ý !” Thấy Lưu Diệu Văn không có đưa tay đỡ lấy chàng trai đó, Doãn Hi An trong lòng cảm thấy yên tâm, xem ra Lưu Diệu Văn đối với chàng trai này căn bản là không có ý gì ! Nhưng mà dù sao cũng là người có liên quan với Lưu Diệu Văn, nếu thực sự có tổn thương gì cô có thể không gánh nổi trách nhiệm, trong lòng cầu nguyện chàng trai này không nên có chuyện gì !

Lưu Diệu Văn mắt lạnh nhìn trò khôi hài này, sau đó mặt không chút thay đổi ngồi vào trong xe, hướng lái xe mà bảo,“Đem chuyển anh ta  vào !”

Nhìn xe đi xa, Doãn Hi An tức giận mà dậm dậm chân, cô cũng không tin Doãn Hi An cô tóm không được người đàn ông này !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro