Chương 2 : Long Tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương truyền rằng thế gian có tam giới chính là Tiên giới,Nhân giới và Ma giới.Đứng đầu tam chính là Tiên giới,ngự trị trên thiên cao nơi vân vũ tiên cảnh.Chốn bồng lai tiên cảnh này được chia thành 9 tộc cùng cai quản các vùng trên Tiên giới là Long tộc,Hồ tộc,Lang tộc,Xà tộc,Thủy tộc,Thảo tộc,Miêu tộc,Ám vệ tộc và một tộc do phàm nhân tu luyện chính quả mà thành thần tiên gọi là Tiên Nhân tộc, nơi quyền lực khuynh đảo trời đất mà người người ngưỡng mộ ấy là Thiên Nguyệt Đào Cửu Thần Tộc.Và đứng đầu Thiên Nguyệt Đào Cửu Thần Tộc là Long tộc.

Từ thời thượng cổ Long Tộc đã là chủ của trời đất,quyền lực khuynh đảo muôn loài.Long cung,nơi ở của Long đại hoàng thất,rộng rãi xa hoa,phong cảnh hữu tình,được chiếu sáng từ viên ngọc lung linh giàu linh khí.Hơn nữa địa thế cao nên thời tiết ổn định,gió thổi nhẹ,mùa hè mát mẻ,mùa đông không lạnh lắm,quanh năm ấm áp,có thể gọi là chốn bồng lai tiên cảnh của Tiên giới.

"Nhị ca,ca định họa tới bao giờ,tới bao giờ đây hả?"
Một giọng tiểu nữ tử thanh khiết như trúc lại có chút bướng bỉnh khả ái vang lên ngoài đào viên.
"Ca ngồi như vậy mấy năm rồi,cứ họa rồi lại xé đi họa lại như vậy chẳng phải rất chán sao?"

Nam nhân vẫn bình thản ngồi đó như một tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ nhất của thượng tiên,khí chất thư sinh nho nhã,ôn nhu như nước,tựa đóa sen trắng thuần khiết không nhiễm bụi trần.Nam nhân này rõ là nam mà còn đẹp hơn cả nữ nhân vài phần.Y kéo khóe môi kiều diễm lên quyến rũ vô cùng.
"Không có chán.Muội không thích có thể không tới chỗ ca nữa !"

Tiểu Trúc giận dỗi dậm chân bình bịch.Có ca ca nhà ai như ca ca nhà nàng ấy hay không cơ chứ?Đại ca ấy à cả năm chưa nói cười với muội muội được một cái.Nhi ca ấy à,ngày ngày ôn nhu đuổi khéo muội muội đi.Tam ca ấy à trốn mắt tăm mất dạng không thấy mặt mũi đâu.Thật đáng ghét !
"Nhị ca,đại ca thu phục Hồ tộc trở về rồi phụ hoàng mở yến mừng ca ấy chiến thắng ca có tới không ?"

"Không" Nam nhân này chính là Long tộc Nhị Hoàng tử,tên gọi Thần Cực,tư chất hơn người,2 nghìn tuổi đã đọc thuộc hết tứ thư ngũ kinh,lớn lên càng thông minh hơn,hiểu hết luân thường đạo lý,cầm kỳ thi họa có đủ,thư sinh nho nhã tựa đóa sen trắng giữa dòng hồng liên tuyệt thế."Ca có tới cũng chỉ làm vướng mắt họ thôi !"

Tiểu Trúc bĩu môi ủ rũ rời khỏi đào viên.

Dực Viễn là nhi tử Long Hậu,Thần Cực là nhi tử Long Phi,trước nay luôn luôn đối đầu nhau.Một là Hỏa Long một là Băng Long,băng hỏa đối đầu,gặp nhau là gây chiến,đã vậy hai người còn là đối thủ ngang tài ngang sức,không phân thắng bại a

Cứ như vậy,mấy chục năm rồi mấy trăm năm,Thần Cực đều để mọi thứ ở ngoài mắt,trung thủy ngồi họa.

"Điện hạ !"
Lâm Tiêu,trợ thủ đắc lực của Thần Cực khom lưng thưa.
"Mấy trăm năm rồi điện hạ không thượng triều,đại thần đều tỏ thái 6,hoàng thượng đang nổi trận nôi đình !"

Thần Cực chỉ gật đầu rồi lại xuất thần vẽ.Lâm Tiêu cũng đã đoán được y sẽ bỏ ngoài tai mấy lời này nhưng chỉ là việc này quan trọng nên hắn ta đành lủi thủi đứng một góc chờ cho tới khi điện hạ nhà hắn họa xong giai nhân a.
Một ngày qua đi,khi mà Lâm Tiêu đã chán nản định xoay người dời đi thì Thần Cực gác cây bút lông xuống.

Sau mấy trăm năm cuối cùng cũng có thể gác bút.

Y hít thở sâu nhìn ngắm tác phẩm hoàn mỹ của mình,khóe môi kéo lên một nụ cười sáng chói.

Lâm Tiêu không nén được tò mò,nghé đầu nhìn bức họa.
Một nữ tử tuyệt sắc giai nhân che ô đứng dưới bầu trời hoa đầy những cánh hoa đào.Gương mặt giai nhân quả thật không ai sánh bằng,dịu dàng e thẹn như thủy tiên nàng có,kiều diễm dụ hoặc như nguyệt ngày rằm nàng có,quả thực là khuynh thành khuynh quốc.Đôi mắt to tròn như chứa đựng cả bầu trời sao lấp lánh.Rèm mi cánh bướm con vút một nét dễ thương.Mày lá liễu tô điểm một nét tinh anh.Sống mũi cao thẳng thanh khiết.Đôi môi anh đào khẽ mỉm cười ôn nhuận,dụ hoặc thế nhân.Nàng mặc một bộ xiêm y trắng thuần khiết như cánh hoa nhài,tà áo bay bay trong gió như cánh của con điệp trắng,hư hư thực thực.Nàng cầm chiếc ô thật dịu dàng,tay kia hồn nhiên đón lấy những cánh hoa đào.Nàng như một thiếu nữ trong sáng hồn nhiên đứng giữa trời hoa hồng nhuận làm người ta si mê.

Lâm Tiêu thế nhưng bị mê hoặc,đôi mắt bị tê liệt không thể dời khỏi bức họa,miệng cũng không thốt lên lời.

"Ngươi nói phụ hoàng đang nổi giận ?"

"Dạ !" Lâm Tiêu hoàn hồn vội vàng trả lời.
"Hoàng thượng vô cùng tức giận,nói muốn phạt thiên lôi điện hạ,quý phi nương nương cũng vì chuyện này mà buồn phiền,khóc sưng cả mắt !"

Thần Cực tựa tiếu phi tiếu vuốt thẳng bức họa,đáy mắt ôn nhu nhìn nữ nhân trong tranh,cẩn thận treo lên bên cạnh.

Từng động tác đều phi thường nâng niu,ánh mắt chưa bao giờ dịu dàng như vậy,y thật sự coi nàng là bức họa ?

Lâm Tiêu cũng nhận ra điều này,hắng giọng gọi
"Điện hạ!"

Y vẫn thong thả mà nhìn bức họa,tựa như cả thế gian rộng lớn chỉ có y cùng bức họa,đạm đạm nói.
"Thời gian qua để Dực Viễn chiếm nhiều lợi ích rồi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro