Lục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân kia xô Trác Tử ngã xuống, hai mắt trợn tròn như sắp nứt, hung ác nhìn Trác Dực Thần quát.
- Tiểu tử thúi, ngươi dám kề kiếm lên cổ lão tử? Hôm nay lão tử sẽ chặt chân ngươi!
Triệu Viễn Chu thấy vậy vội vàng chạy đến ngăn cản.
Kẻ đại hán kia cả giận nói.
- Ngươi không ngăn được ta!
Triệu Viễn Chu nhíu mày.
- Không phải ta cản ngươi.
Trác Dực Thần nâng người dậy, khóe môi câu ra một nụ cười điên cuồng.
Một ánh hàn quang lóe lên trong chớp mắt.
Trên thân Trác Dực Thần tản ra cỗ khí tức lạnh thấu xương.
Nam nhân kia đau đớn ôm cổ, giãy dụa vài cái rồi ngã xuống.
Trác Dực Thần đi đến trước mặt hắn, tựa như đang nhìn xuống một con giun dế.
- Đã rất lâu ta không được nghe những lời lẽ ngu xuẩn như thế.
Trước khi nụ cười hiểm ác của thiếu niên biến mất trước, kẻ kia đã tắt thở. Triệu Viễn Chu thấy vậy vội vàng ngồi xuống điểm mệnh huyệt mới bảo vệ được một hơi tàn của hắn.
Ngay lập tức, toàn bộ người trong khách điếm đều nhìn lại. Kẻ đại hán vừa ban nãy mới ngồi đối diện Trác Dực Thần đang run rẩy nhìn kẻ điên trước mắt này.
Ánh mắt của Trác Dực Thần quét tới nhìn nam nhân kia, gằn từng chữ.
- Được, ta hỏi thêm một lần, ai đào ra người?
Đại hán run rẩy nhìn Trác Dực Thần.
- Là một kiếm phái đào ra được một cỗ thi thể. Thi thể kia nát rữa hết rồi, hiện tại đã bị ném tới hố hoang ở trên núi.
Trác Dực Thần lui về phía sau hai bước, Triệu Viễn Chu vừa muốn mở miệng bỗng nhiên dưới bụng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Triệu Viễn Chu hô to.
- Bùi nữ hiệp, mau ngăn hắn lại!
Trác Dực Thần điên cuồng chạy ra ngoài, Bùi Tư Tịnh lập tức đuổi theo. Văn Tiêu lo lắng đỡ Triệu Viễn Chu, không đành lòng nhìn bộ dáng này của hắn.
- Triệu công tử, huynh......sao vậy?
Triệu Viễn Chu còn đang muốn trấn an Văn Tiêu một chút, không ngờ một giây sau, trong miệng hắn bỗng nhiên dâng lên vị tanh ngọt. Triệu Viễn Chu phun ra một búng máu.
Văn Tiêu hoảng sợ đỡ lấy Triệu Viễn Chu. Hắn vô lực quỳ sụp trên mặt đất. Đau, đau, đau quá, trái tim tựa như sắp bị bóp nát vậy.
Văn Tiêu vội vàng tách bàn tay đang ôm chặt lấy ngực của Triệu Viễn Chu ra, khớp xương tay bị bóp đến trắng bệch.
Văn Tiêu đỡ người đang run rẩy trở về, Triệu Viễn Chu đột nhiên giữ chặt lấy Văn Tiêu hỏi.
- Ta chưa từng yêu một người, có phải thích một người là tâm đều sẽ đau như vậy đúng không?
Hốc mắt của Văn Tiêu đỏ bừng, lắc đầu.
- Không phải, yêu một người, tâm sẽ không đau.
Triệu Viễn Chu thất thần nói.
- Sẽ không đau thật sao?
Văn Tiêu không nỡ nhìn hắn, nàng nức nở nói.
- Ta biết huynh không phải phàm nhân như ta. Huynh khác bọn họ. Huynh rất cường đại, luôn muốn bảo hộ người bên cạnh, thế nhưng có một số việc, không phải cứ một mình gánh chịu sẽ giải quyết được chu toàn. Cho nên có một số chuyện, huynh phải để Trác công tử tự mình hiểu rõ.
Triệu Viễn Chu ngẩn đầu. Ánh mắt của hắn mờ mịt mông lung.
- Để hắn hiểu rõ.....
Văn Tiêu nhẹ gật đầu.
- Sáng sớm ngày hôm đó, ta đến gặp Trác công tử. Ta thấy Trác công tử cứ viết đi viết lại hai chữ liền hỏi hắn rằng hai chữ này có hàm nghĩa gì. Trác công tử lắc đầu, chỉ nói muốn viết chữ này. Sau đó ta lại hỏi hắn rằng có phải vì ngươi yêu thích nó không, Trác công tử dừng lại, hắn hỏi ta yêu là cái gì.
Triệu Viễn Chu không nói gì, chỉ siết chặt tay lại. Văn Tiêu tiếp tục nói.
- Kỳ thật ta có thể nhìn ra, Trác công tử cũng không phải là người lạnh lùng tàn nhẫn giống như vẻ bề ngoài. Sự lạnh lùng của hắn là vì tránh để cho bản thân mình bị thương tổn.
Yết hầu của Triệu Viễn Chu khô khốc. Hắn nghĩ tới Trác Dực Thần một thân toàn gai khiến bất kì ai cũng không thể đến gần. Tất cả ủy khuất, thống khổ, khó chịu, y đều một mình nuốt vào. Dực Thần đệ đệ của hắn còn nhỏ như vậy, vì bảo hộ gia tộc mà đoạn tình tuyệt yêu, vì bảo hộ huynh trưởng mà đến mạng cũng không cần. Thậm chí từ đầu đến cuối thiếu niên cũng không có một câu một lời oán giận. Trác Dực Thần xưa nay không phải là một hài tử không biết yêu, chỉ là y nhận được quá ít yêu thương.
Bùi Tư Tinh đuổi theo ở phía sau. Trác Dực Thần chạy quá nhanh, chỉ dừng lại một lát đã không thể đuổi kịp.
Bọn họ chạy càng lúc càng nhanh, bốn phía cũng càng ngày càng hoang vu. Hai người họ chạy ra khỏi thành. Lúc này Trác Dực Thần đột nhiên chậm lại, Bùi Tư Tịnh cũng chống người thở dốc. Ai biết người phía trước đi chưa được mấy bước đã ngã quỵ xuống, sau đó lại lảo đảo đứng lên.
Phía trước có một hố đất lớn to, là hố thi thể. Tất cả những thi thể không có người tới lãnh nhận đều sẽ bị ném tới nơi này.
Bùi Tư Tịnh hô lên.
- Trác Dực Thần! Thừa Hoàng hắn là thần thú, sẽ không chết dễ dàng như vậy. Trong này chắc chắn không có hắn! Ngươi quay lại đây trước đã, được không?
Tiếng hét của nàng bị gió thổi át. Thiếu niên ở trước mắt vẫn không dừng lại.
Bùi Tư Tịnh lại hô.
- Trác Dực Thần, hắn sẽ không lừa ngươi.
Hắn sẽ không lừa ngươi.
Ngày té xỉu ở dưới chân núi Vân Khê, nàng lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến một vị thần mạnh mẽ đến vậy điên cuồng lao đi tìm Trác Dực Thần. Hắn yêu ngươi đến vậy, sao có thể cam lòng bỏ lại ngươi mà rời đi.
Trác Dực Thần dừng lại, gió thổi loạn tóc đen và y phục của thiếu niên. Trác Dực Thần điên cuồng chạy tới nơi này, không để ý bản thân đã lộn xộn đến mức nào. Dường như Trác Dực Thần chưa bao giờ rối loạn đến thế.
Thiếu niên vươn tay ra như đang muốn bắt lấy thứ gì, trong giọng điệu nhuốm một tia phiền muộn.
- Ta... Tin hắn.
Trác Dực Thần cùng Bùi Tư Tịnh trở về.
Sau đó, thiếu niên bị Triệu Viễn Chu gọi đi, Triệu Viễn Chu hỏi Trác Dực Thần rằng.
- Ngươi thích hắn sao?
Trác Dực Thần sửng sốt, y không trả lời được câu hỏi này. Làm sao mới được gọi là thích, thích là thế nào? Làm sao biết được mình có thích hay không?
Trong mắt thiếu niên tràn ngập vẻ trống rỗng. Triệu Viễn Chu lại hỏi.
- Vậy ngươi muốn yêu hắn sao?
Không hỏi yêu hay không yêu, chỉ hỏi có muốn yêu hay không.
Trác Dực Thần trầm mặc nửa ngày, giương mi mắt nhìn Triệu Viễn Chu.
Có nên hay không...... Thừa Hoàng nói khi yêu một người sẽ thấy trong lòng rạo rực, tim thật đập nhanh, có đôi khi còn không thể khống chế bản thân được.
Trác Dực Thần không biết vì sao Triệu Viễn Chu lại đột nhiên hỏi mình như vậy. Thiếu niên quay đầu nhìn mưa phùn lất phất ngoài cửa sổ, nhẹ giọng trả lời.
- Ta không thể yêu. Nhưng...... Ta muốn yêu hắn.
Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng thở dài. Hắn nâng ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ lên trán của thiếu niên.
- Được rồi.
Ngoài cửa sổ, mưa phùn khẽ lay động nhành cây ngọn cỏ. Trong lòng thiếu niên cũng gợn lên từng làn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro