Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cao thiếu, tôi đưa sữa bò hôm nay đến." Một người đàn ông trung niên lái xe ba bánh từ đằng xa lại gần hô lên.

Sáng sớm yên tĩnh, người trên đường cái vẫn chưa phải rất nhiều. Một người lái xe ba bánh chở một rương thủy tinh sữa bò chậm rãi dừng trước một tiệm trà sữa hưu nhàn. Y kêu một tiếng, không lâu sau liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi từ bên trong đi ra.

Có điều, tốc độ nhanh hơn cả người thanh niên là một con mèo màu đen, nó dường như vút thành một cái bóng, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt xe ba bánh. Tiêu Phong thậm chí còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.

"Nắm à, hôm nay mày muốn bao nhiêu sữa bò?" Chủ xe ba bánh cười híp mắt nhìn mèo đen, hỏi.

"Meo meo meo, meo meo meo..." Mèo đen kêu meo meo meo.

"Giống như lần trước là được... Chờ chút, thêm hai bình nữa." Ban đầu Tiêu Phong nói rất thuận miệng, sau đó nhớ lại một chuyện, lập tức sửa lời.

"Ơ, sữa bò hôm nay sớm như vậy đã tới rồi sao? Tôi muốn một bình sữa bò."

"Tôi cũng một bình nữa." cấm truyenfull reup

Người xung quanh thấy chủ xe ba bánh, liền sáp lại đây mua.

Chủ xe ba bánh một bên đưa sữa bò cho người mua, một bên hỏi: "Cao thiếu, sao hôm nay lại cho Nắm thêm hai bình?"

"Không phải cho nó." Tiêu Phong lắc đầu. Người nọ lại hỏi, nhưng Tiêu Phong vẫn cười cười không đáp.

Một con mèo ngoại lai cùng một con thỏ biến dị ở tận thế có sinh đẻ riêng lẻ không?

Câu trả lời là không có.

Tiêu Phong bảo người chuyển sữa bò đến trong nhà bếp, còn mình thì lên gác xếp nhỏ lầu hai.

Cửa sổ ở đây đối diện mặt trời, ánh nắng mặt trời rải trên người rất ấm áp.
Nơi này có một ổ động vật, bên trong có ba nắm mềm nhũn, nhìn tựa như quả cầu lông. Một con trắng, một con đen, còn có một con đen trắng đan xen.

Không tệ, đây chính là ba nhãi con mà Nắm cùng Thố Tử sinh ra. Chắc có thể gọi chúng là mèo thỏ hoặc thỏ mèo? cấm truyenfull reup

Thố Tử cũng ở đây phơi nắng, nghe thấy động tĩnh Tiêu Phong lên lầu, liếc mắt một cái, nhảy cà tưng tới, nhìn chằm chằm sữa bò trên tay hắn.

Tiêu Phong sờ sờ đầu thỏ. Con ngươi màu đỏ của Nắm hệt như hồng ngọc vậy, không khỏi làm Tiêu Phong nhớ đến Độc Huyễn Hoa Hồng.

"Tao giúp mày đổ ra nhé." Tiêu Phong vừa nói, vừa đem chậu tới, rót sữa bò vào.

Nhìn con người màu đỏ của Thố Tử, Tiêu Phong không biết tại sao đột nhiên lại có dự cảm xấu. cấm truyenfull reup

Rót một tách cà phê cho mình, Tiêu Phong xoa xoa huyệt thái dương, thầm nghĩ hôm nay chẳng có chuyện gì nguy hiểm cả, có thể là mình nghĩ nhiều rồi.
Một lát sau, Tiêu Phong uống xong cà phê, máy truyền tin của hắn vang lên.

"A lô?"

"Tiêu Phong, đứa bé con ôm tới rốt cuộc là chủng tộc gì vậy?" Giọng nói trung khí mười phần của Cao lão thông qua máy truyền tin truyền tới.

"Cái gì ạ?" Tiêu Phong hơi sửng sốt.

"Ngón tay của đứa bé đột nhiên biến thành dây leo rồi!"

Tiêu Phong: "..."

Từ góc độ nào đó mà nói, đứa bé này mang huyết thống của hắn và Tề Mộ Vân. Nói cách khác... nó chắc cũng thừa kế huyết thống ở bộ phận kia của hắn. cấm truyenfull reup

Lo lắng không yên chạy về, vừa mở cửa đã thấy một cọng dây leo mịn màng quất tới.

Tiêu Phong lập tức nhấc tay lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp dây leo lại.

"Ông nội?" Tiêu Phong nhìn bừa bộn đầy đất, hơi ngượng ngùng.

Cao lão khoát tay một cái, suy nghĩ kỹ lưỡng nói: "Con nói đứa bé này là thừa kế con và Tề Mộ Vân, cho nên con hay Tề Mộ Vân có loại năng lực quỷ dị này?"
Tiêu Phong cũng không biết giải thích từ đâu, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển giải thích từ đầu, cũng chẳng biết Cao lão nghe có hiểu hay không.

Sau khi Tề Mộ Vân nghe Cao lão nói chuyện này, tối hôm đó nói chuyện với Tiêu Phong, cũng nhắc tới đề tài này.

Mà Tiêu Phong nghe Tề Mộ Vân nhắc tới đề tài này xong, trong đầu lại đột nhiên thoáng xuất hiện một ý nghĩ.

"Sao thế, sao đột nhiên lại cười kiểu đó?" Tề Mộ Vân đang cởϊ áσ khoác, thấy vậy thì hỏi. cấm truyenfull reup

"Em đột nhiên phát hiện dây leo có thể làm một ít chuyện không hợp với thiếu nhi." Tiêu Phong khẽ cười nói, đến gần Tề Mộ Vân, nằm trên lưng hắn nhẹ nhàng thổi khí bên tai hắn.

Động tác cởϊ áσ khoác của Tề Mộ Vân cứng đờ.

Thân thể có cảm giác bị trói buộc, Tề Mộ Vân híp mắt, cúi đầu nhìn. Thì ra là có hai ba cọng dây leo vây quanh mình, từ từ buộc chặc, mà ngọn nguồn của dây leo là...
Tề Mộ Vân liếc nhìn bàn tay Tiêu Phong ôm trên cổ hắn, ba đầu ngón tay đã biến hình.

"Bất ngờ không hả?" Tiêu Phong cười nói, trong lòng bỗng nhiên có hơi khẩn trương.

Ngón tay biến thành dây leo có phải rất kỳ lạ hay không?

Tề Mộ Vân nâng tay đè lên mu bàn tay của Tiêu Phong lại, thuận theo dây leo mà vuốt ve.

Đáy mắt Tiêu Phong xuất hiện dục hỏa, âm thanh cũng trở nên khàn khàn.

"Tề Mộ Vân, hôm nay chơi trò trói buộc một chút được chứ?" Tiêu Phong hỏi.

Tề Mộ Vân nghiêng đầu nhìn Tiêu Phong, cong khóe miệng hỏi: "Vẫn có thể thử một lần." cấm truyenfull reup

Tiêu Phong cười, bật chế độ dụ hoặc cộng thêm trói buộc, tối nay tuyệt đối có thể trải qua rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Đêm tối kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vừa mới bắt đầu.

Quen được nằm trên, cũng quen được nắm trong lòng bàn tay, bất thình lình trở thành tư thế bị động, hơn nữa lại bị trói, quả thực làm cho Tề Mộ Vân cảm thấy không quen.
"Mặc dù em là 0, nhưng cũng sẽ có biện pháp dày vò anh." Tiêu Phong liếm môi, nở nụ cười, từ trên cao nhìn xuống Tề Mộ Vân. cấm truyenfull reup

...

Kết cục của quyển sách này là gì nhỉ? Cao Tử Mân cố gắng nhớ lại, mà ả vẫn luôn không nhớ nổi. Kịch tình đã rối loạn hết rồi, tuyến thời gian cũng hỗn loạn, nhưng ả lại nhớ mang máng một chuyện hẳn sẽ phát sinh tiếp theo, chuyện này có thể thay đổi tình cảnh trước mắt của ả, thế nhưng cuối cùng chuyện này có xảy ra hay không thì ả không biết.

Mà cái này cũng chả quan trọng, quan trọng chính là một vị công tử ở thành phố B sắp đi qua thành phố S khảo sát trao đổi. Gia tộc của công tử ca này ở thành phố B rất có quyền phát biểu, thành tựu trong tương lai khẳng định không thấp. Đây là mục tiêu mới mà Cao Tử Mân nhắm vào. cấm truyenfull reup
Cao Tử Mân muốn gả cho thanh niên có quyền có địa vị sắp điên rồi. Theo ả thấy, vị công tử từ thành phố B tới này là bồi thường mà trời cao cho ả. Tề Mộ Vân và Diệp Tự Vĩnh bị cướp mất, trời cao lập tức bồi thường cho ả một người.

Từ sau khi xuyên việt, Cao Tử Mân đã xem nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài yêu ta – lập tức cho là ả nhất định có thể tình cờ gặp gỡ một vị hoặc thậm chí vài vị thanh niên tài giỏi đẹp trai.

Vì thế, ả sẽ xuất hiện trong một "tai nạn" cẩu huyết thường xuyên xuất hiện trong văn bá đạo tổng tài. cấm truyenfull reup

Trong một bữa tiệc, ăn nhầm thuốc, vào sai phòng, nằm lộn giường.

Cao Tử Mân không nói cho bất kỳ người nào, đặc biệt là Cao lão, bởi vì ả biết Cao lão nhất định sẽ ngăn cản ả làm như vậy. Thế nhưng, không người nào có thể ngăn cản ả theo đuổi hạnh phúc của mình!
Đến khi ả nắm vị công tử đó trong tay, nhất định sẽ trả thù kẻ xuyên không cướp người đàn ông cơ duyên của ả – Tiêu Phong.

Cướp đàn ông – Tiêu Phong hắt hơi một cái.

Sự thật chứng minh cách làm của Cao Tử Mân rất ngu xuẩn, không có hỏi thăm nhân phẩm của vị công tử thành phố B này trước đã trực tiếp nhào tới. Vì ngại thân phận của Cao Tử Mân, lại vì ngại cha mẹ của vị công tử thúc giục cưới, vị công tử cũng chỉ có thể bóp lỗ mũi kết hôn với Cao Tử Mân.

Nhưng mà sinh hoạt sau khi cưới không như ý nguyện của Cao Tử Mân. Công tử ca phong lưu thành tính, dính Cao Tử Mân được một thời gian ngắn, vốn cũng không phải rất thích, hơn nữa thành phố B cách thành phố S rất xa, cho dù Cao lão có muốn uy hϊếp công tử ca không được tìm tiểu tình nhân cũng khó mà làm được.
Tiêu Phong nghe được tin này, cảm thấy bi ai cho người cùng là người xuyên việt – Cao Tử Mân, nhưng cũng không nói gì. cấm truyenfull reup

Đã từng thấy người ta tìm chỗ chết, nhưng chưa từng thấy người nào tìm chỗ chết như vậy. Chẳng qua, ngược lại mắt không thấy tâm không phiền.

Lúc này công việc xây lại cơ bản đã hoàn thành, các ngành nghề bắt đầu dấy lên, mạnh mẽ phát triển. cấm truyenfull reup

Việc làm ăn ở tiệm trà sữa của Tiêu Phong cũng vì mọi người đề cao tài nghệ mà càng ngày càng tốt, cuối cũng không còn lỗ vốn nữa, bắt đầu lời rồi.

Tiệm nhỏ rất nhàn nhã, khách hàng tới nơi này cũng đã quen ông chủ thanh niên cùng một người đàn ông lạnh lùng làm ra động tác mập mờ, không còn kinh sợ khi thấy chuyện lạ nữa.

Năm tháng bình yên.

Nguyện lòng vì một người, bạc đầu không chia ly.
TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe