CHƯƠNG 3: THÀNH TÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc ảnh cực hợp với chương này của bạn học Bạch và bạn học La =))))
---------
Hằng tháng trường trung học cơ sở số 1 thành phố Đồng đều sẽ tổ chức các kỳ thi, không chỉ cho học sinh năm ba, mà năm hai và năm nhất cũng có. Đây là cách hiệu quả nhất để kiểm tra kết quả học tập của học sinh trong một khoảng thời gian ngắn, cũng là phương pháp đốc thúc học sinh tốt nhất.

Bạch Mộng Nghiên từ khi nhập học tới nay đều đứng thứ nhất, chưa bao giờ sai lệch, mà lần này có vẻ như kết quả vẫn vậy.

Sáng sớm, chủ nhiệm lớp cầm bảng xếp hạng bước vào lớp. Khi thấy tất cả học sinh đều nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, ông không khỏi khịt mũi: "Bây giờ biết lo lắng rồi à? Sao trước đó không lo lắng đi?".

Cả lớp im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở, hầu hết học sinh đều cúi đầu không dám phát ra tiếng.

"Bảng xếp hàng lần này, thứ hạng của ai giảm xuống tôi sẽ nghiêm khắc hơn lần trước. Tôi sẽ nói chuyện với từng người một". Thầy chủ nhiệm nhìn cả lớp rồi nói.

Sau đó, ông bắt đầu đọc bảng xếp hạng, bắt đầu từ vị trí bét bảng.

"Vị trí thứ năm mươi ba..."

"..."

"Vị trí thứ hai, Triệu Viên Viên".

Nghe thấy tên mình được đọc lên, có người buồn cũng có người vui.

"Đến giờ còn ai chưa được đọc tên?" Chủ nhiệm lớp cố ý hỏi cả lớp.

Trong lớp có học sinh nhỏ giọng trả lời: "Bạch Mộng Nghiên và La Vân Hi ạ".

Còn lại hai vị trí, một người đứng nhất, một người đứng nhất từ dưới lên.

Bọn họ cảm thấy, đây là một vấn đề không hề hồi hộp tẹo nào, Bạch Mộng Nghiên sẽ chẳng bao giờ đứng thứ nhất từ dưới lên đâu.

Lý Gia Hào không khỏi che mặt, cậu ta cảm thấy đây chính là xử tội công khai. Ngược lại, đương sự là La Vân Hi lại không cảm thấy có chút xấu hổ nào.

"Vị trí thứ nhất, Mộng Nghiên". Chủ nhiệm lớp trầm ngâm một lát, sau đó tiếp tục nói: "Vị trí thứ năm mươi tư, La Vân Hi".

Năm mươi tư nói thật dễ nghe, nhưng thật ra chính là hạng bét.

Bạch Mộng Nghiên không bị kinh ngạc bởi thành tích của chính mình, nhưng khi nghe tên La Vân Hi được đọc lên, đôi mắt cô có một chút giao động.

"Một số người nên tự nhìn lại bản thân mình đi". Lời nói của chủ nhiệm lớp có ám chỉ rõ ràng, ánh mắt của ông lướt qua La Vân Hi ở hàng cuối cùng.

La Vân Hi mắt cũng không nháy, nhìn về phía thầy chủ nhiệm, không hề cảm thấy xấu hổ.

Sau khi thầy chủ nhiệm rời đi, lớp học lại ồn ào.

"Tại sao lần này cậu lại đứng thứ nhất từ dưới lên thế?" Lý Gia Hào nghi ngờ hỏi.

La Vân Hi thờ ơ trả lời, "Tớ không biết làm".

"Bị gọi tên cùng người đứng hạng nhất cảm giác thế nào?" Lý Gia Hào sán lại gần hỏi cậu.

La Vân Hi đẩy cậu ta ra, liếc nhìn Bạch Mộng Nghiên ở bên kia, sau đó nhướng mày nói: "Không tồi, dù sao cũng là hạng nhất".

Lý Gia Hào ghét bỏ nhìn cậu, "Đúng là mặt dày có khác".

***

Không còn gió lạnh buốt thấu xương, nắng ấm áp chiếu vào trên cơ thể, đã lâu rồi thời tiếp mới đẹp như vậy.

Tình cờ buổi chiều có một tiết thể dục, học sinh trong lớp đều vui mừng hò hét, trong khi đó Hà Hạm Đan đang cố gắng thuyết phục Bạch Mộng Nghiên xuống sân thể dục chơi với cô ấy.

"Mộng Nghiên, giờ thể dục không cần học đâu, cùng tớ đi ra ngoài chơi đi mà". Hà Hạm Đan kéo tay áo Bạch Mộng Nghiên không buông.

Bạch Mộng Nghiên nhẹ nhàng bỏ cây bút máy đen vào túi bút, sau đó bất đắc dĩ nhìn Hà Hạm Đan, "Hôm nay thầy vừa đưa tớ một bộ đề thi toán, tớ chỉ mới làm ba trang thôi".

Hà Hạm Đan nghe vậy, não cũng muốn nổ, "Chủ nhiệm lớp đang áp bức bóc lột cậu đấy à, sao đưa cậu nhiều đề thi thế?".

"Tháng sau có một cuộc thi toán, thầy đăng ký giúp tớ rồi". Bạch Mộng Nghiên trả lời.

Hà Hạm Đan trợn mắt nói: "Cậu nhất định sẽ giành vị trí thứ nhất, kỳ thi tháng sau cậu cũng nhất định sẽ đứng đầu, lớp phó học tập sẽ không đuổi kịp cậu đâu".

Đúng lúc này, lớp phó học tập Triệu Viên Viên đi ngang qua, cô ta khẽ ho một tiếng, tỏ vẻ bản thân đã nghe được những gì cô ấy nói.

Thấy lời nói của mình bị chính chủ nghe được, Hà Hạm Đan ngượng ngùng lè lưỡi, không dám nhìn Triệu Viên Viên.

Triệu Viên Viên lại không nhìn Hà Hạm Đan, cậu nhìn Bạch Mộng Nghiên, "Mặc dù lần này tớ vẫn thua cậu, nhưng lần sau tớ nhất định sẽ nỗ lực thu hẹp khoảng cách, có thể lần sau vị trí thứ nhất sẽ là của tớ."

Bạch Mộng Nghiên mỉm cười, không trả lời, nếu không phải vì hạng nhất được nhiều học bổng nhất thì cô cũng sẽ không liều mạng học hành đến vậy.

Triệu Viên Viên nói xong câu đó liền rời đi, Bạch Mộng Nghiên hít sâu một hơi, cũng bước ra khỏi chỗ ngồi, thấy Hà Hạm Đan vẫn còn đứng tại chỗ, không khỏi cười nói: "Không đi à?"

"Cậu, cậu đồng ý đi ra ngoài á?" Hà Hạm Đan kinh ngạc hỏi.

Bình thường mỗi lần học thể dục, Bạch Mộng Nghiên đều sẽ ra sân điểm danh sau đó quay lại lớp học để giải đề, nhưng hôm nay cô muốn thư giãn một chút, "Trời đẹp thế này, đi ra ngoài phơi nắng cũng tốt".

Hà Hạm Đan nhanh chóng khoác tay cô, như sợ cô chạy mất, liên tục gật đầu phụ hoạ, "Đúng vậy, cậu mà còn không phơi nắng sẽ bị mốc luôn quá".

Dọc đường đi, Hà Hạm Đan ở một bên ríu rít nói về lợi ích của việc đi bộ, ví dụ như có thể rèn luyện thân thể, hay là giữ vóc dáng.

Bạch Mộng Nghiên nghe xong cũng chỉ cười, cô cao 1m60, đứng cạnh Hà Hạm Đan 1m68 có hơi thấp, nhưng dù sao cũng cao từ một mét sáu trở lên.

Nhìn Hà Hạm Đan đang ôm chặt mình, không hề có ý định buông ra, Bạch Mộng Nghiên bất đắc dĩ cười, "Đừng lo lắng, tớ sẽ không tự nhiên chạy mất đâu, đợi lát nữa giáo viên thể dục còn điểm danh nữa mà".

Hà Hạm Đan nghĩ một lúc, cảm thấy Bạch Mộng Nghiên nói có lý, lúc này mới buông cô ra.

Giáo viên thể dục cho xếp thành hàng ở một góc sân thể dục, Bạch Mộng Nghiên vóc dáng không cao lắm đứng ở hàng đầu, Hà Hạm Đan lại tách hàng đứng riêng với cô.

Sau khi cả lớp tập trung xong, giáo viên thể dục cho bọn họ điểm số, "Chạy quanh sân thể dục hai vòng, sau đó tự giải tán nhé".

Vừa dứt lời, một nhóm người đã vội vã chạy đến đường băng, một lát sau liền tản ra tiếp tục chạy.

Mặc dù vóc dáng Bạch Mộng Nghiên nhỏ nhắn, bình thường cũng không hay rèn luyện, nhưng chạy 800m đối với cô cũng chỉ là chuyện nhỏ, thở cũng không gấp đã chạy xong.

Cô đứng ở vạch đích chờ Hà Hạm Đan, thấy Hà Hạm Đan chạy xong liền ngồi thụp xuống, lập tức bước đến kéo cô ấy lên, "Vừa chạy xong không được ngồi".

"Mệt quá đi mất..." Hà Hạm Đan thở hổn hển nói.

Bạch Mộng Nghiên kéo cô ấy đi về hướng khác, "Cậu đi bộ đi, đi chậm thôi".

"Rõ ràng tớ không thấy cậu vận động bao giờ, sao cậu chạy nhanh thế?" Hà Hạm Đan buồn bực nhìn cô.

Bạch Mộng Nghiên cười nhẹ, "Đường tớ đi bộ về nhà đều tính bằng ki lô mét, độ dài này không thấm vào đâu so với tớ cả".

Bên sân bóng rổ đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, Hà Hạm Đan không khỏi nhìn sang, kích động kêu lên, "La Vân Hi đang đánh bóng ở bên đó! Chúng ta qua đó xem đi!".

Nhìn hai má Hà Hạm Đan đỏ bừng, không biết là do chạy bộ mệt, hay là vì phấn khích. Bạch Mộng Nghiên định từ chối, nhưng khi chuẩn bị nói ra miệng, Hà Hạm Đan đã kéo cô chạy về phía sân bóng rổ.

"Cậu còn chạy được à, nhìn trông cũng không mệt lắm nhỉ" Bạch Mộng Nghiên nghi hoặc.

Hà Hạm Đan kéo Bạch Mộng Nghiên ngồi xuống một vị trí có tầm nhìn tốt, hai tay cô ấy khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm người đang ở giữa sân bóng - La Vân Hi, "Cậu ấy đẹp trai quá đi mất thôi!!!".

Bạch Mộng Nghiên cau mày liếc thoáng qua, sau đó nói: "Cái người hạng bét kia ý hả?".

Vốn dĩ tâm trạng Hà Hạm Đan đang rất tốt cũng vì câu nói này mà bị phá hỏng hết, "Mộng Nghiên, cậu nhìn xem xung quanh có bao nhiêu người đang mê muội kìa, cậu đừng có phá game có được không".

"Tớ nói sai à?" Bạch Mộng Nghiên bối rối.

Hà Hạm Đan quyết định phải nghiêm túc giải thích với Bạch Mộng Nghiên, "Đôi lúc một khuôn mặt đẹp trai có thể khiến người ta bỏ qua các khuyết điểm khác".

"Nhan sắc là chân ái ý hả?" Bạch Mộng Nghiên hỏi.

Hà Hạm Đan lập tức gật đầu.

Bạch Mộng Nghiên đứng dậy, phủi quần áo, cô lắc đầu nói: "Thôi, xem cậu ta thà tớ về giải đề toán còn hơn, tớ đi trước đây".

Sự chú ý của Hà Hạm Đan vừa rồi đã va phải cú ném ba điểm của La Vân Hi, chờ đến khi cô ấy hoàn hồn thì phát hiện ra Bạch Mộng Nghiên đã đi mất, cô ấy không hỏi thở dài, "Học bá đúng là không phải cùng một loại người với chúng ta mà".

***

Hai ngày sau, Diệp Vân Tuyết chủ động đến trường học, bà đem ý định của mình nói với với thầy chủ nhiệm.

"Thầy Triệu, thầy thấy đề nghị của tôi có khả thi không?" Diệp Vân Tuyết thấy thầy chủ nhiệm không trả lời, có chút lo lắng, "Tôi biết điểm của thằng con tôi quá tệ, nhưng phụ huynh nào cũng muốn con mình thay đổi mà".

"Cô biết em ấy thi đứng cuối cùng không?" Thầy chủ nhiệm hơi ngạc nhiên nói.

Diệp Vân Tuyết sửng sốt, sau đó kinh hãi nói: "Cái gì? Nó thi đứng bét bảng sao?".

"Thi tháng lần trước, em ấy không nói sao?".

Tay Diệp Vân Tuyết khẽ run lên, bà cố nén lửa giận trong lòng không để nó biểu hiện ra ngoài, nhưng lại không khỏi nghiến răng nghiến lợi, "Chắc là cố tình trốn tránh tôi rồi".

Chủ nhiệm lớp đắn đo hồi lâu, cuối cùng nói: "Đề nghị này của cô rất hay, để học sinh giỏi và học sinh kém ngồi cạnh nhau có thể thay đổi được một số học sinh kém, nhưng vấn đề là học sinh giỏi cũng sẽ bị ảnh hưởng".

"Tôi biết, nhưng bây giờ thằng bé kia thi đứng bét toàn khối, tôi lo lắng ngày nào đó có thể nó sẽ đem cái danh xếp bét toàn trường về gặp tôi mất". Diệp Vân Tuyết cười khổ nói.

"Vấn đề của La Vân Hi đúng thật là hơi nghiêm trọng, tôi có thể đổi bạn cùng bàn cho em ấy". Chủ nhiệm lớp cau may suy nghĩ, "Nhưng ai là người bạn cùng bàn này thì tôi vẫn phải xem xét, trong lớp có không ít học sinh vừa có thành tích tốt vừa nghiêm túc".

Ngay lúc hai người đang rơi vào trầm tư, Bạch Mộng Nghiên cầm bài thi bước vào.

Ánh mắt cô lướt qua người đang đứng bên cạnh là Diệp Vân Tuyết, nhìn về phía thầy chủ nhiệm lớp, "Thầy ơi, em làm xong đề thi rồi đây ạ".

Chủ nhiệm lớp cầm lấy đề thi lật xem qua, nhẹ giọng nói: "Em làm nhanh thật đấy, thầy sẽ chữa luôn, em có chỗ nào không hiểu thì mang đến hỏi thầy".

Bạch Mộng Nghiên vốn định hỏi một số vấn đề, nhưng thấy bên cạnh đang có người, cô nghĩ rằng thầy chủ nhiệm vẫn còn có việc cần phải làm, nên cũng không định quấy rầy, "Dạ, vậy em về lớp trước".

"Đi đi". Thầy chủ nhiệm gật đầu mỉm cười nói.

Bạch Mộng Nghiên vừa đi, Diệp Vân Tuyết liền hỏi: "Học sinh vừa rồi là ai vậy?".

"Là người đứng thứ nhất trong lớp chúng tôi, cũng là người đứng nhất trường". Thầy chủ nhiệm híp mắt cười nói, nhắc tới Bạch Mộng Nghiên ông lại thấy tự hào, "Ba năm cấp ba đều được miễn học phí, mỗi học kỳ cô bé đều lấy được học bổng. Hoàn cảnh gia đình cô bé không được tốt lắm, nhưng chưa bao giờ bị tác động bên ngoài ảnh hưởng, lúc nào cũng một lòng một dạ lấy học tập làm mục tiêu hàng đầu".

Mắt Diệp Vân Tuyết lập tức sáng lên, "Vậy có vẻ chọn cô bé ấy là thích hợp nhất".

- Hết Chương 3 -
Lời Tác Giả: À, chuyện là vì lỡ hứa 1 tuần 2 chương roài nên tui phải viết vội 😭 chưa có beta đâu nên ai đọc thấy sai thì nói tui nha~ Vẫn là khuyên mn đợi đến tối, tui sẽ beta nốt cho nó ổn 🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro