Có lẽ nào tôi là người buồn nhất
Không tình yêu chỉ có mỗi vần thơ
Tôi cũng không biết được tự bao giờ
Những dòng chữ mang nỗi buồn ra diết
Đêm mùa đông ở phương trời xa biệt
Cái lạnh về đêm gợi nỗi nhớ miênh mang
Màn đêm thâu với ký ức dâng tràn
Nỗi niềm xưa, theo vần thơ trở lại
Từng câu chữ như mang nhiều ngang trái
Khi đông về còn hoan hoải chờ mong
Kỷ niệm xưa còn chất chứa trong lòng
Những yêu thương giờ chỉ còn là ký ức
Tình yêu xưa chỉ còn trong tiềm thức
Nhưng sao nay lại trở lại trong mơ
Để rồi khi đêm thức giấc thẫn thờ
Bao ký ức chỉ còn trong giấc mộng
Nhìn vào trong màn đêm không lay động
Lạnh căn phòng lạnh cả ở trong tim
Ở trong mơ anh cũng vẫn kiếm tìm
Hình bóng ấy trong những ngày đông lạnh
lđ 07/12/2017
tinhtinh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro